Ái Cửu Sinh Tình
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Đam Mỹ |
Số chương | 52 |
Lượt đọc | 169 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Thể loại: hiện đại, thương trường, đô thị sinh hoạt, hỗ công
Edit: Huang Fang
Tiêu Luân gặp Dung An Trúc lần đầu tiên, lúc đó cũng khoảng 24 25 tuổi mà thôi, đó là thời kỳ trẻ tuổi hăng hái. Thế nhưng Dung An Trúc lại mặc một bộ đồ vãi bông đi giày vải trên tay còn mang theo một quyển kinh thư hư hư thực thực.
Từ đó về sau, cảm giác của Tiêu Luân đối với Dung An Trúc vô cùng phức tạp, trong kính sợ mang theo một tia khinh thường, trong khinh thường mang theo một tia tò mò, trong tò mò lại mang theo một tia xa cách.
Hai người lần đầu gặp mặt, là vì chuyện hợp tác mở công ty.
Nữ tử không thể nói rõ là xinh đẹp nhưng mang theo một tia khí chất nhịn xuống khoé miệng run rẩy. “An Trúc, trường hợp ngày hôm nay, không cần anh phải mặc tây trang giày da, nhưng tốt xấu gì cũng nên ăn mặc bình thường một chút có được không?”
Dung An Trúc khoé miệng khẽ cười, không ưu không phiền đáp. “Vì biểu đạt thành ý của anh, hôm nay anh đã đem một mặt chân thật nhất của mình thể hiện ra, Tiểu Tuệ em cảm thấy như vậy không tốt sao?
Khang Giai Tuệ đỡ trán.
Ngược lại Tiêu Luân không có phản ứng quá lớn, chỉ mỉm cười vươn tay ra. “Xin chào, tôi là Tiêu Luân”.
“Nghe danh đã lâu”. Dung An Trúc đứng lên, cùng hắn bắt tay. “Xin chào, tôi là Dung An Trúc”.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại
Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center rồi
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.