Chương 68
Đáy mắt Phan Đức sẫm lại khi nhắc đến mẹ. Anh lập tức mỉm cười trấn an Diệp Anh.
– Không sao, anh vẫn rất thương bà ấy. Xưa nay bà ấy chỉ có mình anh là chỗ dựa.
Diệp Anh gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, thực lòng cô cũng không biết anh đã trải qua một tuổi thơ thế nào với hai con người đáng ghét đó nữa. Kết thúc đĩa mì, cô để mặc anh xem cuốn album gia đình, mang khay bẩn xuống nhà. Khi cô quay trở lại, anh đã sẵn sàng rời đi.
– Ngày đầu đến nhà vợ ra mắt không nên ở lại muộn.
Anh cười nhìn dáng vẻ lưu luyến của cô, muốn trêu cô một chút nhưng anh không nỡ nên thành thật:
– Anh có việc cần phải đi. Sáng mai anh sẽ đến đón em! Nghỉ sớm đi nhé!
Diệp Anh mím môi gật nhẹ, lúc này đã hơn chín giờ, cô cũng không nên giữ anh ở lại nhà cô lâu hơn. Nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất, cô vẫn còn chưa dám tin. Những gì xảy ra tối nay như một giấc mơ ngọt ngào nhất. Bố mẹ cô đã chấp nhận anh, chỉ cần vậy thôi, cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết!
Phan Đức về sớm vì anh nghe nhóm vệ sĩ báo tin, bọn họ đã tìm được bằng chứng quan trọng từ lão Huân. Trong thời gian nhóm người của anh liên tục dùng sức ép bắt lão ta phải khai ra kẻ đứng sau, ngoài việc ông Phan Hùng là kẻ thuê lão bịa chuyện thì còn một nhân vật nữa đã có đề nghị với lão trước thời điểm xảy ra vụ cháy. Lão ta sợ bị đổ tội phóng hỏa nên đành phải khai:
– Thời gian đó thằng Nam đã đề nghị mua một số lượng hàng của Thành Vinh từ tay tôi với giá rẻ, còn bảo tôi nếu bị phát hiện thì hãy khai ông Phan Hùng đứng sau, nó sẽ giúp tôi bỏ trốn, chính vì tham tiền tôi đã giấu hàng riêng ở một góc kín trong kho chờ đến đêm sẽ bàn giao. Hôm xảy ra vụ cháy tôi định vào kho kiểm tra thêm một lần trước khi chốt lại cửa nhưng thấy ông Thành đứng gần đó, tôi sợ ông ấy nghi ngờ nên đành thôi. Nào ngờ đúng cái lúc tôi không kiểm tra được thì xảy ra chập cháy. Cho đến bây giờ tôi vẫn cứ ân hận mãi… Tại tôi làm chuyện xấu, có tật giật mình, nếu như tôi vào đó xem lại điện đóm cẩn thận thì đã không xảy ra gì cả. Tôi xin các cậu đừng bắt tôi vào tù! Tôi sẽ cung cấp mọi bằng chứng về việc trao đổi này! Tôi còn chưa kịp bán cho nó hàng thì đã xảy ra cháy kho mất rồi…
Phan Đức cắn răng xì một tiếng. Võ Thành Nam… hắn đúng là loại khốn nạn mượn gió bẻ măng, hắn muốn đào thêm hố sâu ngăn cách giữa gia đình Diệp Anh và anh, hơn thế nữa lại còn có được hàng giá rẻ từ Thành Vinh. Chuyện mua bán này chỉ dừng ở âm mưu, bằng chứng cũng chỉ là vài tin nhắn không đầu không cuối chẳng thể hiện được điều gì, hắn quá thông minh để tránh bị cảnh sát sờ gáy, thế nên anh cũng đành cho qua, nhưng chắc chắn Diệp Anh và gia đình cô cần phải biết mọi chuyện về hắn!
Sáng hôm sau, Phan Đức cùng Diệp Anh đến ủy ban phường Diệp Anh làm thủ tục đăng ký kết hôn. Hồ sơ lần trước đã lưu, thủ tục hết sức nhanh chóng, hai người chỉ cần chờ một lúc là được cầm trên tay hai tấm giấy chứng nhận vợ chồng hợp pháp sau bao ngày cả hai cùng chờ đợi. Tay run run cầm tờ giấy quý giá ngắm nghía, Phan Đức mím môi cười hài lòng nói:
– Lời hứa của anh chỉ đơn giản là tấm giấy này thôi. Đời này quyết không hủy nó!
Diệp Anh phì cười trước biểu hiện như trẻ nhỏ được quà của Phan Đức, có điều sâu trong lòng cô vẫn lo lắng mà hỏi:
– Ba mẹ anh không chấp nhận em… liệu chuyện đăng ký này… có thực sự được êm xuôi không anh?
– Việc này ba mẹ anh không có quyền can thiệp. Yên tâm đi!
Diệp Anh gật nhẹ, bất ngờ anh thì thầm vào tai cô:
– Giờ mình về nhà của chúng ta đi, anh nhớ… tối hôm đó quá!
Hai má đỏ bừng cô hồi hộp bước theo anh. Nhà của cô và anh… có phải ý anh là biệt thự Trắng kia không? Câu trả lời của anh là một con đường khác. Anh phóng xe vào tầng hầm một tòa chung cư cao cấp, tủm tỉm mở cửa xe để cô ra.
– Mình đến đâu vậy anh?
– Nhà của chúng ta. Anh không muốn dính líu gì đến tài sản của ba mẹ nữa. Cả Sơn Hải anh cũng không muốn!
Diệp Anh sững lại, nhất thời cô chưa hiểu ý anh là gì, chỉ biết… tổ ấm mới của cô và anh… sẽ là nơi này sao? Cảm giác vừa thoải mái vừa tin tưởng, cô cùng anh bước vào thang máy. Tay trong tay, cô và anh cùng nhìn ngắm thành phố qua lớp tường kính. Ánh mặt trời chiếu vào mắt cô chói lóa nhưng rất nhanh đã được bàn tay lớn của anh chắn lại. Cô khẽ cười siết chặt bàn tay anh đang đan trong tay cô. Dù cho phía trước là nắng cháy hay mưa giông, có anh ở bên che chở cho cô, nhất định bình yên sẽ chờ đợi cô sau những thử thách khắc nghiệt của số phận.
– Không sao, anh vẫn rất thương bà ấy. Xưa nay bà ấy chỉ có mình anh là chỗ dựa.
Diệp Anh gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, thực lòng cô cũng không biết anh đã trải qua một tuổi thơ thế nào với hai con người đáng ghét đó nữa. Kết thúc đĩa mì, cô để mặc anh xem cuốn album gia đình, mang khay bẩn xuống nhà. Khi cô quay trở lại, anh đã sẵn sàng rời đi.
– Ngày đầu đến nhà vợ ra mắt không nên ở lại muộn.
Anh cười nhìn dáng vẻ lưu luyến của cô, muốn trêu cô một chút nhưng anh không nỡ nên thành thật:
– Anh có việc cần phải đi. Sáng mai anh sẽ đến đón em! Nghỉ sớm đi nhé!
Diệp Anh mím môi gật nhẹ, lúc này đã hơn chín giờ, cô cũng không nên giữ anh ở lại nhà cô lâu hơn. Nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất, cô vẫn còn chưa dám tin. Những gì xảy ra tối nay như một giấc mơ ngọt ngào nhất. Bố mẹ cô đã chấp nhận anh, chỉ cần vậy thôi, cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết!
Phan Đức về sớm vì anh nghe nhóm vệ sĩ báo tin, bọn họ đã tìm được bằng chứng quan trọng từ lão Huân. Trong thời gian nhóm người của anh liên tục dùng sức ép bắt lão ta phải khai ra kẻ đứng sau, ngoài việc ông Phan Hùng là kẻ thuê lão bịa chuyện thì còn một nhân vật nữa đã có đề nghị với lão trước thời điểm xảy ra vụ cháy. Lão ta sợ bị đổ tội phóng hỏa nên đành phải khai:
– Thời gian đó thằng Nam đã đề nghị mua một số lượng hàng của Thành Vinh từ tay tôi với giá rẻ, còn bảo tôi nếu bị phát hiện thì hãy khai ông Phan Hùng đứng sau, nó sẽ giúp tôi bỏ trốn, chính vì tham tiền tôi đã giấu hàng riêng ở một góc kín trong kho chờ đến đêm sẽ bàn giao. Hôm xảy ra vụ cháy tôi định vào kho kiểm tra thêm một lần trước khi chốt lại cửa nhưng thấy ông Thành đứng gần đó, tôi sợ ông ấy nghi ngờ nên đành thôi. Nào ngờ đúng cái lúc tôi không kiểm tra được thì xảy ra chập cháy. Cho đến bây giờ tôi vẫn cứ ân hận mãi… Tại tôi làm chuyện xấu, có tật giật mình, nếu như tôi vào đó xem lại điện đóm cẩn thận thì đã không xảy ra gì cả. Tôi xin các cậu đừng bắt tôi vào tù! Tôi sẽ cung cấp mọi bằng chứng về việc trao đổi này! Tôi còn chưa kịp bán cho nó hàng thì đã xảy ra cháy kho mất rồi…
Phan Đức cắn răng xì một tiếng. Võ Thành Nam… hắn đúng là loại khốn nạn mượn gió bẻ măng, hắn muốn đào thêm hố sâu ngăn cách giữa gia đình Diệp Anh và anh, hơn thế nữa lại còn có được hàng giá rẻ từ Thành Vinh. Chuyện mua bán này chỉ dừng ở âm mưu, bằng chứng cũng chỉ là vài tin nhắn không đầu không cuối chẳng thể hiện được điều gì, hắn quá thông minh để tránh bị cảnh sát sờ gáy, thế nên anh cũng đành cho qua, nhưng chắc chắn Diệp Anh và gia đình cô cần phải biết mọi chuyện về hắn!
Sáng hôm sau, Phan Đức cùng Diệp Anh đến ủy ban phường Diệp Anh làm thủ tục đăng ký kết hôn. Hồ sơ lần trước đã lưu, thủ tục hết sức nhanh chóng, hai người chỉ cần chờ một lúc là được cầm trên tay hai tấm giấy chứng nhận vợ chồng hợp pháp sau bao ngày cả hai cùng chờ đợi. Tay run run cầm tờ giấy quý giá ngắm nghía, Phan Đức mím môi cười hài lòng nói:
– Lời hứa của anh chỉ đơn giản là tấm giấy này thôi. Đời này quyết không hủy nó!
Diệp Anh phì cười trước biểu hiện như trẻ nhỏ được quà của Phan Đức, có điều sâu trong lòng cô vẫn lo lắng mà hỏi:
– Ba mẹ anh không chấp nhận em… liệu chuyện đăng ký này… có thực sự được êm xuôi không anh?
– Việc này ba mẹ anh không có quyền can thiệp. Yên tâm đi!
Diệp Anh gật nhẹ, bất ngờ anh thì thầm vào tai cô:
– Giờ mình về nhà của chúng ta đi, anh nhớ… tối hôm đó quá!
Hai má đỏ bừng cô hồi hộp bước theo anh. Nhà của cô và anh… có phải ý anh là biệt thự Trắng kia không? Câu trả lời của anh là một con đường khác. Anh phóng xe vào tầng hầm một tòa chung cư cao cấp, tủm tỉm mở cửa xe để cô ra.
– Mình đến đâu vậy anh?
– Nhà của chúng ta. Anh không muốn dính líu gì đến tài sản của ba mẹ nữa. Cả Sơn Hải anh cũng không muốn!
Diệp Anh sững lại, nhất thời cô chưa hiểu ý anh là gì, chỉ biết… tổ ấm mới của cô và anh… sẽ là nơi này sao? Cảm giác vừa thoải mái vừa tin tưởng, cô cùng anh bước vào thang máy. Tay trong tay, cô và anh cùng nhìn ngắm thành phố qua lớp tường kính. Ánh mặt trời chiếu vào mắt cô chói lóa nhưng rất nhanh đã được bàn tay lớn của anh chắn lại. Cô khẽ cười siết chặt bàn tay anh đang đan trong tay cô. Dù cho phía trước là nắng cháy hay mưa giông, có anh ở bên che chở cho cô, nhất định bình yên sẽ chờ đợi cô sau những thử thách khắc nghiệt của số phận.