Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Truyện Teen |
Số chương | 174 |
Lượt đọc | 149 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Trần Hoàng Băng Linh nó là một con người vô cảm và băng lãnh nhưng luôn dùng nụ cười trên môi để che giấu tất cả. Nó có người bạn trai khôi ngô và vô cùng giàu có tên Quốc Nhật.
Trần Thu Thủy là bạn thân của nó rất thương nó vì biết tuổi thơ của nó đã phải trải qua những gì. Cô có bạn trai tên là Quốc Bảo.
Phạm Thị Thu Dịu :17 tuổi bạn thân nó, khá xinh, cao 1m66 . Sau này lấy chồng lúc học lớp 12 vì gia đình ép buộc, tính khá đàn ông luôn bảo vệ nó, chín chắn nhất nhóm.
Trần Thị Thùy Dương: 17 tuổi, xinh, vóc người đầy đặn, là chị họ nó, thương nó. Nhà gần nhà nó . Nhà giàu , mất mẹ lúc 3 tuổi nên ba lấy vợ kế và bị ngược đãi . Không muốn ở cùng nên về sống với ông bà nội.
Nguyễn Thanh Thành: 18 tuổi đẹp trai, nhà giàu nhưng sau này do hoàn cảnh lên về quê nó sống . Con trai tập đoàn lớn . Là người ngoài lạnh trong nóng.
Dương Thiên Hữu: đẹp trai, nhà giàu, sau cũng giống bạn mình phải về quê để sống.
Cao Hoàng Bách: 20 tuổi, chồng sau này của Dịu, khá đẹp trai . Gần nhà Dịu đi khoảng 2 , 3 km là đến .
Vũ Hoàng Thiên Lộc: 18 tuổi bạn hắn, đẹp trai, nhà giàu có.Do ba mẹ tụi hắn là bạn thân, gia đình giàu có lên có nhiều kẻ thù . Ba mẹ tụi hắn sợ bọn xấu hãm hại nên để tụi hắn về quê sống để tránh nguy hiểm khi nào họ giải quyết xong sẽ đón tụi hắn về .
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Siêu Năng Hack Thuật
Sát Thủ Quy Ẩn
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.