Chương 2
Những ngày sau đó chúng tôi có vài lần gặp gỡ, chủ yếu là ăn uống, tán gẫu qua loa, Quang không vồ vập, không tấn công ào ạt, anh quan tâm tôi theo cách đơn giản, nhắc ăn đúng giờ ngủ đủ giấc, giữa chúng tôi cũng không có những từ hoa mỹ, nhưng cả 2 đều hiểu tình cảm của đối phương.Trong suốt thời gian ấy tôi có về quê Quang 1 lần, một căn nhà cấp bốn cũ kĩ, xuống cấp, anh còn đầy đủ bố mẹ, và còn một cô em gái đang học đại học kinh tế nữa. Ba Quang khá hiền, mẹ Quang thì vui vẻ, bà xởi lởi, quan tâm tôi lắm, thật ra tôi cũng không quan trọng việc môn đăng hộ đối, chỉ cần người đàn ông ấy đủ tốt là được, vì bản thân tôi không hề thiếu tiền. Nhưng suy cho cùng tôi đã lầm, giữa hai hoàn cảnh khác biệt, cách nhìn cũng khác nhau thì chính là mấu chốt của những cuộc cãi vã.Sau khi kết hôn vợ chồng tôi dọn về chung cư cao cấp của ba mẹ tôi tặng làm của hồi môn, họ còn cho tôi cái sổ tiết kiệm cả tỷ nữa. Về phần ba mẹ chồng chỉ lên trao tôi cái khuyên tai bé tí, tôi cũng chẳng buồn, vì tôi hiểu hoàn cảnh của họ.Chuyện cũng có gì đáng nói khi mẹ chồng tôi cứ liên tục hỏi tôi có thai chưa, quả thật từ lúc cưới đến giờ chúng tôi hoàn toàn không kế hoạch, vợ chồng tôi hay sinh hoạt vào cuối tuần, Quang khá khỏe trong chuyện ấy, nhưng mãi vẫn không thấy gì.- Mẹ đi xem thầy người ta bảo 2 đứa mà có con trong năm nay là tốt lắm đấy, thuận lợi cho sự nghiệp của thằng Quang nữa hai đứa tranh thủ nghe.Tôi ậm ừ vâng dạ cho qua chuyện rồi tắt máy, nhưng trong lòng có chút bận tâm, giờ nhiều người không sanh được nên tôi cũng hơi sợ, định bụng hôm nào đi khám thử.Nay tôi về sớm, ghé siêu thị dưới chung cư mua ít thức ăn nấu cho Quang, đang loay hoay thanh toán thì nghe tiếng cái Thúy, em chồng tôi lảnh lót:- Chị, chị về rồi à?- Thúy, em mới đến hả?- Em đến nãy giờ biết anh chị chưa về nên em vào mua ít đồ.- vậy à, thế xong chưa mình về luôn.- Dạ vâng, để em thanh toán cái đã.- Để qua đó, chị tính luôn cho.- Vâng, cảm ơn chị dâu.Thúy để mớ đồ nó chọn lên, ít lắm, tôi tưởng nó mua hết cái siêu thị luôn ấy chứ.Hai chị em lên nhà nấu nướng chờ Quang về, nhiều lần Quang cũng ngỏ ý thuê giúp việc nhưng tôi không đồng ý, tôi không thích người ngoài ở cùng nên chỉ thuê dọn dẹp theo giờ.Tôi lên phòng tắm trước, cái Thúy thì ngồi bấm điện thoại, một lúc sau tôi nghe tiếng cười nói thì biết Quang đã về, gì chứ Quang cưng Thúy lắm, nó nói thích cái gì anh cũng mua, dù cho có đắt đỏ.- Anh mới về à, lên tắm đi rồi xuống ăn cơm.- Ừ.Tôi sắp xếp lại mâm cơm một chút, tôi muốn không những ăn ngon mà trang trí cho đẹp nữa, thấy vậy Thúy trầm trồ:- Chị Thu giỏi quá, đã đẹp lại nấu ăn ngon, hèn gì anh Quang mê quá trời.- Thôi đi cô, anh Quang mà mê chị á, đi suốt ngày toàn bỏ chị bơ vơ ấy em.Quang từ trên đi xuống, xen vào:- Vì công việc thôi, chứ hết giờ là chỉ muốn về với vợ ngay.- Thôi đi ông, hôm nay bày đặt sến sẫm, cái Thúy nó cười cho.Trong bữa ăn, chồng tôi hỏi Thúy:- Học xong rồi em định xin đi làm ở đâu chưa?Cái Thúy dừng đũa, nhìn Quang:- Chưa anh ạ, xin vài chỗ mà người ta không nhận, người ta cần kinh nghiệm. Em định sang nói với anh chị cho em ở nhờ ít hôm, chứ mấy đứa ở với em về quê hết rồi, một mình em ở tiền thuê nhà cao quá, cộng thêm chưa có việc nữa. Em kham không nổi.Quang nhìn sang tôi, hỏi ý kiến:- Ý em thế nào?Nói thẳng ra là tôi không đồng ý, tiếp xúc bấy lâu tôi thừa hiểu cái tính cẩu thả, lười biếng của Thúy, cộng thêm đợt trước nó ghé chơi cuỗm của tôi mười triệu là tôi đã bắt đầu ác cảm, nhưng nó là em ruột của Quang, máu chảy ruột mềm, tôi từ chối thì xem ra quá ích kỷ.- Cũng được, em cứ dọn đến, khi nào tìm được việc thì chị tìm phòng trọ cho, nhưng ở đây là phải sạch sẽ, chị không thích bừa bộn đâu đó.- Em biết rồi, cảm ơn chị. Ăn. Ăn đi chị. Trưa nay tôi tạt ngang bệnh viện, vì có quen biết nên được ưu tiên khám trước, cái Lan, bạn thân của tôi từ trung học đến giờ, nó là bác sĩ khám trực tiếp cho tôi, nó bảo:- Mày hoàn toàn bình thường, có bị cái chi đâu, về mà bồi bổ cho lão chồng mày ấy.- Bọn tao thả từ lúc cưới đến giờ, mẹ chồng hối quá mày ạ.- Hay mày vác lão đến đây tao xem hàng hoá ra sao, hay súng ống có vấn đề mẹ nó rồi.- Con quỷ, mày là bác sĩ đấy, bớt bớt mấy cái kiểu nói chuyện này đi.- kệ chứ, tao không quan tâm người khác nghĩ gì, miễn tao thoải mái là được. À Thu này, tuần sau đến giỗ của Tính, mày có đi không.Nhắc đến Tính lòng tôi bỗng dấy lên niềm xúc cảm, trái tim như se thắt lại.- Có chứ, lúc ấy tao gọi cho mày. Thôi tao về, bữa nào tụi mình đi ăn một bữa.- Ừ.Đóng cánh cửa lại, tôi lê bước chân chầm chậm ra về, tôi bình thường chẳng lẻ Quang có vấn đề, câu hỏi ấy làm tôi không tập trung được việc gì cả buổi chiều, chuyện vợ chồng chúng tôi khá hòa hợp, Quang cũng làm tôi thỏa mãn, chỉ là tôi chưa từng nghĩ đến trường hợp một trong hai có vấn đề thôi.Đêm ấy tôi cứ thao thức, trằn trọc, làm sao để mở lời với Quang đây, tôi hiểu đàn ông họ thường cả sĩ, thêm Quang to khỏe thế này mà nói có vấn đề sinh lý thật khó tin. Tôi lăn lộn, cuối cùng bỏ chăn ra, xuống bếp tìm ly nước lọc. Ngang phòng cái Thúy tôi nghe tiếng nó cười khúc khích, hình như đang nói chuyện với ai. Tôi gõ cửa:- Thúy ơi, chưa ngủ hả em?Bên trong bỗng im bặt, rõ ràng tôi vừa nghe tiếng nó mà.Thấy vậy tôi cũng đi vào bếp rồi lại lên phòng, vừa mở của vào thì ánh sáng chói thẳng vào mắt khiến tôi nhất thời nheo lại:- Gì vậy?- Em đi đâu thế, anh giật mình không thấy nên định đi tìm.- Em xuống uống nước, thôi ngủ đi, mai dậy sớm đi làm.Tôi tiến lại chiếc giường quen thuộc rồi nằm xuống, Quang cũng nằm vào vị trí của mình, vòng tay ôm lấy thân tôi rồi hỏi:- Có chuyện gì sao em? Anh thấy chiều nay em lạ lắm?- Quang này, anh mong có con không?Quang trả lời, giọng nói có chút buồn:- Có chứ, mẹ lại nói gì em à, để mai anh gọi cho mẹ.- Không chỉ là hôm nay có việc vào bệnh viện, sẵn em khám tổng thể luôn.- Kết quả thế nào?- Họ bảo em bình thường.Tôi cảm nhận vòng tay Quân từ từ nới lỏng, đến khi chỉ còn một khoảng không:- Ý em là vấn đề chỗ anh à?Tôi quay sang, rúc vào người Quang, dịu dàng giải thích:- Em không có ý đó, chỉ là hôm nào rảnh anh nên thăm khám xem sao, nhiều khi người ta sẽ tư vấn cho mình kĩ hơn, chứ anh khỏe em biết mà.- Ừ.Quang trả lời ngắn ngủn, tôi cũng không nói gì nữa, tôi lấy Quang là cũng chấp nhận tính cách của anh, không ngọt ngào, không mang cho tôi những bất ngờ hí hửng, bên anh tôi chỉ thấy mình tự do, không ngột ngạt như bao phụ nữ có gia đình khác. Có lẽ tôi đã dành quá nhiều vào tình yêu của tuổi trẻ, nên bây giờ không thể nào cho Quang cái mãnh liệt, nồng nàn đôi lứa.