Chương : 48
Lam Sam đăng xong cái tin lên weibo, đặt điện thoại xuống nhìn Tống Tử Thành, cô nhận ra cuối cùng vị Boss này cũng thỏa mãn. Cô sờ sờ mũi, cảm thấy chuyện này hơi khác thường.
Chuyện là thế này, sáng nay cô có chút bứt rứt trong lòng, vừa lúc gặp Tống Tử Thành cũng đến công ty, vị này không biết tại sao hôm nay lại nổi hứng mời toàn bộ nhân viên trong phòng tiêu thụ đi ăn trưa. Sếp tổng đã mời ai dám không đi, chỉ để lại một nhân viên phụ trách, còn lại tất cả cùng theo sếp tổng vào một nhà hàng ngay gần đó.
Lúc ngồi xuống gọi món ăn, Tống Tử Thành bảo Lam Sam chọn món với lý do là muốn cô làm nóng bầu không khí trong công ty. Lam Sam cũng không hề nhăn nhó, cô biết Tống Tử Thành có đầy tiền, mời mọi người một bữa cơm cũng không thành vấn đề nên mở thực đơn gọi toàn những món đắt tiền. Những người khác thấy thế cũng không để tâm tiết kiệm tiền cho sếp tổng nữa, ồn ào chọn những món đắt tiền. Đồ ăn được bê lên, các nữ đồng nghiệp lấy điện thoại ra chụp ảnh tách tách, hò hét sẽ đăng lên weibo. Vài đồng nghiệp nam muốn nịnh bợ sếp tổng nên cũng chụp hình. Lam Sam giơ đũa chờ họ chụp xong xuôi, đúng lúc này người đang ngồi bên cạnh cô – Tống Tử Thành đột nhiên quay lại nhìn cô nghi ngờ:
- Sao cô không chụp?
Tại sao tôi lại phải chụp chứ…..
Có đôi khi sống trong tập thể sẽ gặp những việc kỳ lạ thế này, những người khác làm một việc gì đó mà bạn không làm, bạn sẽ trở thành một người khác người, bất kể đó là việc gì. Lam Sam không còn cách nào khác hơn là giơ di động ra chụp vài cái, chụp xong lại đưa cho Tống Tử Thành xem, xác định sếp tổng có hài lòng hay không.
Tống Tử Thành gật đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở cô:
- Họ đều đăng lên weibo đấy.
Lam Sam chẳng còn cách nào khác đành đăng lên weibo. Cô thực ra không hề tính chuyện ăn uống xã giao gì đó, chủ yếu là thấy chuyện ăn uống thì quên luôn, thường ăn xong mới nhớ đến.
Tống Tử Thành mắt thấy Lam Sam đã đăng xong ảnh lên, tâm trạng lại khá dị thường. Nói thế nào đây, cô nhắc đến anh trên trang cá nhân của mình, cảm giác như cô đã chấp nhận quen biết anh, có quan hệ với anh, một mối quan hệ không bình thường... dường như giống một cặp đồ chơi dành cho trẻ em được buộc chặt và xếp cùng trên một kệ, hễ ai đi ngang chỉ cần liếc qua đều thấy hai cái đặt cạnh nhau. Anh vì thế cảm thấy thỏa mãn, trong lòng lại thở dài, thật là càng ngày càng chẳng có tiền đồ, sao lại dễ thỏa mãn đến vậy…..
Ít nhất phải đợi đến lúc lúc chơi trò ân ái được một lần mới thế chứ?
Hết chụp lại đăng, cuối cùng cũng có thể đập phá. Lam Sam nhìn một bàn toàn tôm to xiêm áo rực rỡ, cô rất nghiêm túc gắp cho mình một con ăn. Trình độ bóc vỏ tôm của cô không cao lắm, nói chung là bóc con tôm nát vụn, mà đoạn khó nhất chính là cái phần đuôi tôm, cô vốn là người nóng tính nên bóc được một nửa thì cho vào miệng ăn luôn.
Lúc cô đem một con tôm nướng kim ngân nữa bỏ xuống bát thì nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ: “Ngốc nghếch.” Cái từ này cô đã được nghe từ miệng Kiều Phong không biết bao nhiêu lần, tâm trạng Lam Sam bỗng nhiên trở nên ê ẩm, có phần khó chịu. Cô và Kiều Phong cũng đang cãi nhau vì chuyện này, không biết tên tiểu tử thối kia đang định làm gì thế. Nghĩ đến cái câu: “ Cô phải sửa lại não thì hãy đến nói chuyện thích anh.” Lam Sam lại càng băn khoăn không sao sánh được. Cô không phải chưa từng bị anh coi thường chỉ số thông minh, nhưng lần này đặc biệt không dễ chịu, lúc nào cũng cảm thấy không bao giờ có thể ngóc đầu lên được trước mặt anh, hai người cách nhau rất xa rất rất xa….
Mẹ cái trứng, lòng càng khó chịu.
Cô hít một hơi, đột nhiên mắt hoa lên, tập trung nhìn lại, trên bàn ăn trước mặt có thêm một con tôm. Con tôm đó đã được bóc vỏ sạch sẽ chỉnh chu, cong lưng, thịt tôm mày hồng nhạt tựa như trong suốt như là một viên ngọc mã não thần kỳ. Lam Sam kinh ngạc ngẩng đầu thấy Tống Tử Thành bên cạnh đang xoa xoa tay, gò mà biểu lộ không có gì.
- Khụ khụ, cảm ơn sếp tổng….
Anh nhếch môi, vẫn không hề nhìn cô như cũ:
- Không cần khách sáo.
Lam Sam nhìn chung quanh một lượt, nhận ra ánh mắt mọi người đều cùng một loại ý nghĩ thâm sâu, xem ra họ càng hiểu lầm triệt để hơn rồi, đối với lần này cô càng thêm đau trứng.
Chính bởi hiểu lầm đó, cơm nước xong xuôi ra về, rất nhiều người kéo bè túm tụm đi phía trước chỉ để lại mình Lam Sam và Tống Tử Thành đi phía sau và cách xa họ một khoảng.
Lam Sam định đuổi theo họ nhưng Tống Tử Thành lại có chuyện muốn nói với cô.
Tống Tử Thành nói:
- Lam Sam tôi biết Tô Lạc đã tìm cô.
Lam Sam cười ha hả:
- Sếp tổng thật thần cơ diệu toán.
Tống Tử Thành nhìn cô với khuôn mặt đầy áy náy:
- Tôi không biết cô ấy đã nói gì với cô, nhưng chung quy hy vọng cô đừng để bụng.
Lam Sam lại nhớ lại cảnh Tô Lạc túng quẫn hôm đó, thật ra cũng không cần phải để ý đến cô, hai người vốn là nước sông không phạm nước giếng. Lam Sam phất tay:
- Không có việc gí hết, sếp tổng cứ yên tâm đi tôi không thèm để ý đến cô ta đâu.
Thấy cách cô nói chuyện vô cùng bình tĩnh như vậy khiến Tống Tử Thành hơi thất vọng. Anh đã sống ba mươi năm, lần đầu tiên phải đối mặt với một sự tình mà anh không thể điều khiển được. Nhưng càng trắc trở lại càng hấp dẫn và có tính khiêu chiến, ngay từ đầu anh chỉ ôm một chút tâm lý chơi đùa, nhưng hiện nay nó đã trở thành một công việc, mà anh không thể tự chủ được trước sự hấp dẫn của cô, muốn đưa đón cô và khiêu khích cô dù đó là một quá trình gian nan và cũng mê đắm.
----***-----
Trợ lý Ngô VĂn đưa cơm tới, Kiều Phhong chỉ nhấp vài miếng liền bỏ đũa xuống không ăn, Chị gái y tá đến thăm dò lại thấy anh ủ mặt chau mày, ánh mắt ngây dại, cô thấy thật kỳ lạ:
- Đã hết sốt rồi sao trái lại tinh thần vẫn như thế chứ? Có phải có chỗ nào khó chịu không?
Kiều Phong lặng lẽ đáp:
- Tâm trạng khó chịu.
Y tá nghe nói vậy lại thấy đau lòng, nhìn về phía trợ lý, trợ lý giải thích:
- Cậu chàng này thèm ăn tiệc cơ, xin cảm ơn cô , cậu ấy không sao đâu.
Y tá lại cười cười, an ủi Kiều Phong vài câu.
Sau sự thúc giục của trợ lý, Kiều Phong một ngụm canh cũng không nuốt trôi, trợ lý không còn cách nào khác đành gọi điện cho Ngô Văn để Ngô Văn nói chuyện với Kiều Phong.
Kiều Phong để máy bên tai, nghe anh trai mình gào rít qua điện thoại:
- Kiều Phong, nếu em còn không ăn cơm, anh liền lôi con mèo mập kia ra làm thịt kho tau cho em ăn! Không tin em cứ thử xem!
Dưới quyền uy bá đạo của ông anh, Kiều Phong không còn cách nào khác hơn là ép buộc bản thân phải ăn sạch bữa trưa. Trợ lý hoàn thành nhiệm vụ thu dọn hộp cơm trống không rồi ra về. Kiều Phong xoa xoa cái bụng phình ra, lấy điện thoại lên weibo, xem một lúc, anh rốt cuộc cảm thấy càng tuyệt vọng hơn, ném điện thoại di động ra chỗ khác.
Lúc này trong phòng bệnh có thêm một cô gái, mặc đồ công sở, mái tóc xoăn gợn sóng với thân hình cao ráo. Kiều Phong mắt sáng ngời.
Nhưng không phải là Lam Sam….
Thần sắc anh lại nhanh chóng lờ mờ xuống thấp.
Cô gái đó ngẩn người. Vừa bước vào phòng bệnh lại nhìn thấy một soái ca đẹp trai đang nhìn mình chằm chằm, cô dĩ nhiên sẽ ngượng ngùng, cúi đầu rẽ sang một giường khác…
Cô còn đang vội mang cơm đến cho bạn trai mình.
Bệnh nhân giường sát cạnh Kiều Phong có bạn gái tới thăm, tinh thần rốt cuộc cũng khá hơn. Cả một buổi bị y tá lạnh nhạt, giường bên cạnh cái tên tiểu bạch kiểm lại được chăm sóc chu đáo, cùng là bệnh nhân,, tại sao giữa người với người lại có sự đối xử khác biệt đến vậy! Anh ta chẳng còn cách nào khác là nằm ngay đơ, vờ như chả thấy gì hết. Hiện tại thời khắc hãnh diện đã tới- anh đây có bạn gái, chú có không?
Để lý giải với tất cả đây là bạn gái mình, vị kia sẵn sàng há mồm bắt bạn gái đút cơm ngay trong phòng bệnh.
Cô gái kia là một người dịu dàng tốt tính, lấy đĩa rau và bát cơm uy hiếp anh, cứ bón cho anh ta một thìa cơm lại thêm một môi canh đã được thổi nguội. Anh ta ăn ngon không sao kể xiết.
Kiều Phong thấy cực kỳ chướng mắt, cực kỳ cực kỳ chướng tai gai mắt. Anh cắn răng, tay không tự chủ nắm lấy cái chăn trắng như tuyết mà xé rách.
Bệnh nhân cùng phòng đắc ý liếc Kiều Phong.
Kiều Phong lẩm bẩm:
- Người này không có tay à?
Giọng anh rất nhỏ nhưng trong phòng bệnh yên ắng nên vẫn bị nghe thấy.
Đối phương khá nóng tính , mắt quét như dao tới:
- Anh nói cái gì đấy?
Bạn gái anh ta vội đè vai anh ta lại:
- Thôi được rồi được rồi ăn đi anh.
Kiều Phong không thèm nhìn họ nữa, cúi đầu nghịch weibo tiếp. Anh quá nhàm chán nên lật đi lật lại weibo của Lam Sam. Điện thoại di động thông báo là sắp hết pin, anh lại thấy có thông báo email mới, tâm trạng hăng hái mở ra xem, cư nhiên lại là Tô Lạc.
Carina: Anh đang ở đâu?
Kiều Phong trả lời: Ở bệnh viện.
Carina: Em biết là bệnh viện, bệnh viện nào?
Kiều Phong hỏi lại: Em muốn đến đây à?
Carina: Em có thể đến được không?
Kiều Phong nghĩ một chút, rồi trả lời: Ý tốt của em anh xin nhận, nhưng em thì đừng nên đến.
Tâm trạng anh hiện đang rất tồi tệ, thực sự không muốn phải ứng phó với những người không liên quan. Tô Lạc nhắn lại cho anh bằng một chuỗi im lặng tuyệt đối.
Kiều Phong lại nhớ lại chuyện ở khách sạn, anh hơi áy náy, liền nói với cô: Sự việc xảy ra lần trước anh rất xin lỗi, nếu cần bồi thường cứ nói thẳng với anh.
Carina: Việc duy nhất anh phải làm là đừng nhắc lại chuyện đó nữa.
Kiều phong: Được.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Tô Lạc, pin điện thoại của Kiều Phong chỉ còn lại một vạch.
Anh không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tưởng tưởng cảnh Lam Sam sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình của anh. Nhưng tình huống đó lại chẳng hề xuất hiện, điện thoại di động phụt tắt. Tắt thì tắt đi, anh nằm quay đơ trên giường bệnh, quay lưng về đôi tình nhân đang mặn nồng ân ái kia, nằm quay đơ!
Sau vài ngày truyền nước, Kiều Phong hoàn toàn hết sốt, bác sĩ còn khen ngợi thể chất của anh đặc biệt tốt, dặn dò anh phải cẩn thận phòng tránh đừng để phải quay lại lần thứ hai.
Kiều Phong trở lại, đưa Schrodinger về nhà. Anh không ở nhà nên không chăm sóc được con mèo mập kia, làm gì cũng không thấy an tâm. Cầm điện thoại di động, vài ba lần định gọi cho Lam Sam, cuois cùng vẫn không dám gọi. Anh đặc biệt nhớ đến thái độ không phản ứng của cô… không có phản ứng…. Anh không sao làm được. Cả ngày hôm nay cô không hề đả động đến anh, anh thấy cực kỳ khó chịu. Nếu quả thật cô sẽ không để ý nữa, anh liệu có thể chịu đựng được bao lâu?
Tính toán, lại đến giờ tan tầm cô chuẩn bị về nhà, anh sẽ tìm cô và mời cô sang ăn cơm.
Nếu cô là cái thùng cơm, vậy để cô ăn ngon miệng sẽ là cách hòa giải tốt nhất nhỉ?
Buổi tối Kiều Phong nấu một bàn ăn đều là các món Lam Sam thích. Anh tuy rằng đã hết sốt nhưng người vẫn còn yếu, nấu nhiều đồ như vậy nên đầu đầy mồ hôi.
Sau đó anh khớp thời gian xuống lầu đợi Lam Sam.
Kết quả là: Không đợi được.
Anh lại chạy sang gõ cửa nhà Lam Sam, đúng không ngoài dự đoán của anh, không có ai mở cửa. Anh tựa vào cửa nhà cô đứng ngây người, nhớ lại tiếng cô tức giận đập cửa cái rầm, nghĩ đến tấm anh chướng mắt mà hôm nay cô vừa đăng… Anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Nếu Lam Sam sẽ không để ý đến anh nữa thì sao?
Trái tim anh đột nhiên đau nhói, sự co rút đau đớn này như bị một cái gai ghim chặt lại.
Anh xoa ngực, thất hồn lạc vía đi về nhà mình.
Chuyện là thế này, sáng nay cô có chút bứt rứt trong lòng, vừa lúc gặp Tống Tử Thành cũng đến công ty, vị này không biết tại sao hôm nay lại nổi hứng mời toàn bộ nhân viên trong phòng tiêu thụ đi ăn trưa. Sếp tổng đã mời ai dám không đi, chỉ để lại một nhân viên phụ trách, còn lại tất cả cùng theo sếp tổng vào một nhà hàng ngay gần đó.
Lúc ngồi xuống gọi món ăn, Tống Tử Thành bảo Lam Sam chọn món với lý do là muốn cô làm nóng bầu không khí trong công ty. Lam Sam cũng không hề nhăn nhó, cô biết Tống Tử Thành có đầy tiền, mời mọi người một bữa cơm cũng không thành vấn đề nên mở thực đơn gọi toàn những món đắt tiền. Những người khác thấy thế cũng không để tâm tiết kiệm tiền cho sếp tổng nữa, ồn ào chọn những món đắt tiền. Đồ ăn được bê lên, các nữ đồng nghiệp lấy điện thoại ra chụp ảnh tách tách, hò hét sẽ đăng lên weibo. Vài đồng nghiệp nam muốn nịnh bợ sếp tổng nên cũng chụp hình. Lam Sam giơ đũa chờ họ chụp xong xuôi, đúng lúc này người đang ngồi bên cạnh cô – Tống Tử Thành đột nhiên quay lại nhìn cô nghi ngờ:
- Sao cô không chụp?
Tại sao tôi lại phải chụp chứ…..
Có đôi khi sống trong tập thể sẽ gặp những việc kỳ lạ thế này, những người khác làm một việc gì đó mà bạn không làm, bạn sẽ trở thành một người khác người, bất kể đó là việc gì. Lam Sam không còn cách nào khác hơn là giơ di động ra chụp vài cái, chụp xong lại đưa cho Tống Tử Thành xem, xác định sếp tổng có hài lòng hay không.
Tống Tử Thành gật đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở cô:
- Họ đều đăng lên weibo đấy.
Lam Sam chẳng còn cách nào khác đành đăng lên weibo. Cô thực ra không hề tính chuyện ăn uống xã giao gì đó, chủ yếu là thấy chuyện ăn uống thì quên luôn, thường ăn xong mới nhớ đến.
Tống Tử Thành mắt thấy Lam Sam đã đăng xong ảnh lên, tâm trạng lại khá dị thường. Nói thế nào đây, cô nhắc đến anh trên trang cá nhân của mình, cảm giác như cô đã chấp nhận quen biết anh, có quan hệ với anh, một mối quan hệ không bình thường... dường như giống một cặp đồ chơi dành cho trẻ em được buộc chặt và xếp cùng trên một kệ, hễ ai đi ngang chỉ cần liếc qua đều thấy hai cái đặt cạnh nhau. Anh vì thế cảm thấy thỏa mãn, trong lòng lại thở dài, thật là càng ngày càng chẳng có tiền đồ, sao lại dễ thỏa mãn đến vậy…..
Ít nhất phải đợi đến lúc lúc chơi trò ân ái được một lần mới thế chứ?
Hết chụp lại đăng, cuối cùng cũng có thể đập phá. Lam Sam nhìn một bàn toàn tôm to xiêm áo rực rỡ, cô rất nghiêm túc gắp cho mình một con ăn. Trình độ bóc vỏ tôm của cô không cao lắm, nói chung là bóc con tôm nát vụn, mà đoạn khó nhất chính là cái phần đuôi tôm, cô vốn là người nóng tính nên bóc được một nửa thì cho vào miệng ăn luôn.
Lúc cô đem một con tôm nướng kim ngân nữa bỏ xuống bát thì nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ: “Ngốc nghếch.” Cái từ này cô đã được nghe từ miệng Kiều Phong không biết bao nhiêu lần, tâm trạng Lam Sam bỗng nhiên trở nên ê ẩm, có phần khó chịu. Cô và Kiều Phong cũng đang cãi nhau vì chuyện này, không biết tên tiểu tử thối kia đang định làm gì thế. Nghĩ đến cái câu: “ Cô phải sửa lại não thì hãy đến nói chuyện thích anh.” Lam Sam lại càng băn khoăn không sao sánh được. Cô không phải chưa từng bị anh coi thường chỉ số thông minh, nhưng lần này đặc biệt không dễ chịu, lúc nào cũng cảm thấy không bao giờ có thể ngóc đầu lên được trước mặt anh, hai người cách nhau rất xa rất rất xa….
Mẹ cái trứng, lòng càng khó chịu.
Cô hít một hơi, đột nhiên mắt hoa lên, tập trung nhìn lại, trên bàn ăn trước mặt có thêm một con tôm. Con tôm đó đã được bóc vỏ sạch sẽ chỉnh chu, cong lưng, thịt tôm mày hồng nhạt tựa như trong suốt như là một viên ngọc mã não thần kỳ. Lam Sam kinh ngạc ngẩng đầu thấy Tống Tử Thành bên cạnh đang xoa xoa tay, gò mà biểu lộ không có gì.
- Khụ khụ, cảm ơn sếp tổng….
Anh nhếch môi, vẫn không hề nhìn cô như cũ:
- Không cần khách sáo.
Lam Sam nhìn chung quanh một lượt, nhận ra ánh mắt mọi người đều cùng một loại ý nghĩ thâm sâu, xem ra họ càng hiểu lầm triệt để hơn rồi, đối với lần này cô càng thêm đau trứng.
Chính bởi hiểu lầm đó, cơm nước xong xuôi ra về, rất nhiều người kéo bè túm tụm đi phía trước chỉ để lại mình Lam Sam và Tống Tử Thành đi phía sau và cách xa họ một khoảng.
Lam Sam định đuổi theo họ nhưng Tống Tử Thành lại có chuyện muốn nói với cô.
Tống Tử Thành nói:
- Lam Sam tôi biết Tô Lạc đã tìm cô.
Lam Sam cười ha hả:
- Sếp tổng thật thần cơ diệu toán.
Tống Tử Thành nhìn cô với khuôn mặt đầy áy náy:
- Tôi không biết cô ấy đã nói gì với cô, nhưng chung quy hy vọng cô đừng để bụng.
Lam Sam lại nhớ lại cảnh Tô Lạc túng quẫn hôm đó, thật ra cũng không cần phải để ý đến cô, hai người vốn là nước sông không phạm nước giếng. Lam Sam phất tay:
- Không có việc gí hết, sếp tổng cứ yên tâm đi tôi không thèm để ý đến cô ta đâu.
Thấy cách cô nói chuyện vô cùng bình tĩnh như vậy khiến Tống Tử Thành hơi thất vọng. Anh đã sống ba mươi năm, lần đầu tiên phải đối mặt với một sự tình mà anh không thể điều khiển được. Nhưng càng trắc trở lại càng hấp dẫn và có tính khiêu chiến, ngay từ đầu anh chỉ ôm một chút tâm lý chơi đùa, nhưng hiện nay nó đã trở thành một công việc, mà anh không thể tự chủ được trước sự hấp dẫn của cô, muốn đưa đón cô và khiêu khích cô dù đó là một quá trình gian nan và cũng mê đắm.
----***-----
Trợ lý Ngô VĂn đưa cơm tới, Kiều Phhong chỉ nhấp vài miếng liền bỏ đũa xuống không ăn, Chị gái y tá đến thăm dò lại thấy anh ủ mặt chau mày, ánh mắt ngây dại, cô thấy thật kỳ lạ:
- Đã hết sốt rồi sao trái lại tinh thần vẫn như thế chứ? Có phải có chỗ nào khó chịu không?
Kiều Phong lặng lẽ đáp:
- Tâm trạng khó chịu.
Y tá nghe nói vậy lại thấy đau lòng, nhìn về phía trợ lý, trợ lý giải thích:
- Cậu chàng này thèm ăn tiệc cơ, xin cảm ơn cô , cậu ấy không sao đâu.
Y tá lại cười cười, an ủi Kiều Phong vài câu.
Sau sự thúc giục của trợ lý, Kiều Phong một ngụm canh cũng không nuốt trôi, trợ lý không còn cách nào khác đành gọi điện cho Ngô Văn để Ngô Văn nói chuyện với Kiều Phong.
Kiều Phong để máy bên tai, nghe anh trai mình gào rít qua điện thoại:
- Kiều Phong, nếu em còn không ăn cơm, anh liền lôi con mèo mập kia ra làm thịt kho tau cho em ăn! Không tin em cứ thử xem!
Dưới quyền uy bá đạo của ông anh, Kiều Phong không còn cách nào khác hơn là ép buộc bản thân phải ăn sạch bữa trưa. Trợ lý hoàn thành nhiệm vụ thu dọn hộp cơm trống không rồi ra về. Kiều Phong xoa xoa cái bụng phình ra, lấy điện thoại lên weibo, xem một lúc, anh rốt cuộc cảm thấy càng tuyệt vọng hơn, ném điện thoại di động ra chỗ khác.
Lúc này trong phòng bệnh có thêm một cô gái, mặc đồ công sở, mái tóc xoăn gợn sóng với thân hình cao ráo. Kiều Phong mắt sáng ngời.
Nhưng không phải là Lam Sam….
Thần sắc anh lại nhanh chóng lờ mờ xuống thấp.
Cô gái đó ngẩn người. Vừa bước vào phòng bệnh lại nhìn thấy một soái ca đẹp trai đang nhìn mình chằm chằm, cô dĩ nhiên sẽ ngượng ngùng, cúi đầu rẽ sang một giường khác…
Cô còn đang vội mang cơm đến cho bạn trai mình.
Bệnh nhân giường sát cạnh Kiều Phong có bạn gái tới thăm, tinh thần rốt cuộc cũng khá hơn. Cả một buổi bị y tá lạnh nhạt, giường bên cạnh cái tên tiểu bạch kiểm lại được chăm sóc chu đáo, cùng là bệnh nhân,, tại sao giữa người với người lại có sự đối xử khác biệt đến vậy! Anh ta chẳng còn cách nào khác là nằm ngay đơ, vờ như chả thấy gì hết. Hiện tại thời khắc hãnh diện đã tới- anh đây có bạn gái, chú có không?
Để lý giải với tất cả đây là bạn gái mình, vị kia sẵn sàng há mồm bắt bạn gái đút cơm ngay trong phòng bệnh.
Cô gái kia là một người dịu dàng tốt tính, lấy đĩa rau và bát cơm uy hiếp anh, cứ bón cho anh ta một thìa cơm lại thêm một môi canh đã được thổi nguội. Anh ta ăn ngon không sao kể xiết.
Kiều Phong thấy cực kỳ chướng mắt, cực kỳ cực kỳ chướng tai gai mắt. Anh cắn răng, tay không tự chủ nắm lấy cái chăn trắng như tuyết mà xé rách.
Bệnh nhân cùng phòng đắc ý liếc Kiều Phong.
Kiều Phong lẩm bẩm:
- Người này không có tay à?
Giọng anh rất nhỏ nhưng trong phòng bệnh yên ắng nên vẫn bị nghe thấy.
Đối phương khá nóng tính , mắt quét như dao tới:
- Anh nói cái gì đấy?
Bạn gái anh ta vội đè vai anh ta lại:
- Thôi được rồi được rồi ăn đi anh.
Kiều Phong không thèm nhìn họ nữa, cúi đầu nghịch weibo tiếp. Anh quá nhàm chán nên lật đi lật lại weibo của Lam Sam. Điện thoại di động thông báo là sắp hết pin, anh lại thấy có thông báo email mới, tâm trạng hăng hái mở ra xem, cư nhiên lại là Tô Lạc.
Carina: Anh đang ở đâu?
Kiều Phong trả lời: Ở bệnh viện.
Carina: Em biết là bệnh viện, bệnh viện nào?
Kiều Phong hỏi lại: Em muốn đến đây à?
Carina: Em có thể đến được không?
Kiều Phong nghĩ một chút, rồi trả lời: Ý tốt của em anh xin nhận, nhưng em thì đừng nên đến.
Tâm trạng anh hiện đang rất tồi tệ, thực sự không muốn phải ứng phó với những người không liên quan. Tô Lạc nhắn lại cho anh bằng một chuỗi im lặng tuyệt đối.
Kiều Phong lại nhớ lại chuyện ở khách sạn, anh hơi áy náy, liền nói với cô: Sự việc xảy ra lần trước anh rất xin lỗi, nếu cần bồi thường cứ nói thẳng với anh.
Carina: Việc duy nhất anh phải làm là đừng nhắc lại chuyện đó nữa.
Kiều phong: Được.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Tô Lạc, pin điện thoại của Kiều Phong chỉ còn lại một vạch.
Anh không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tưởng tưởng cảnh Lam Sam sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình của anh. Nhưng tình huống đó lại chẳng hề xuất hiện, điện thoại di động phụt tắt. Tắt thì tắt đi, anh nằm quay đơ trên giường bệnh, quay lưng về đôi tình nhân đang mặn nồng ân ái kia, nằm quay đơ!
Sau vài ngày truyền nước, Kiều Phong hoàn toàn hết sốt, bác sĩ còn khen ngợi thể chất của anh đặc biệt tốt, dặn dò anh phải cẩn thận phòng tránh đừng để phải quay lại lần thứ hai.
Kiều Phong trở lại, đưa Schrodinger về nhà. Anh không ở nhà nên không chăm sóc được con mèo mập kia, làm gì cũng không thấy an tâm. Cầm điện thoại di động, vài ba lần định gọi cho Lam Sam, cuois cùng vẫn không dám gọi. Anh đặc biệt nhớ đến thái độ không phản ứng của cô… không có phản ứng…. Anh không sao làm được. Cả ngày hôm nay cô không hề đả động đến anh, anh thấy cực kỳ khó chịu. Nếu quả thật cô sẽ không để ý nữa, anh liệu có thể chịu đựng được bao lâu?
Tính toán, lại đến giờ tan tầm cô chuẩn bị về nhà, anh sẽ tìm cô và mời cô sang ăn cơm.
Nếu cô là cái thùng cơm, vậy để cô ăn ngon miệng sẽ là cách hòa giải tốt nhất nhỉ?
Buổi tối Kiều Phong nấu một bàn ăn đều là các món Lam Sam thích. Anh tuy rằng đã hết sốt nhưng người vẫn còn yếu, nấu nhiều đồ như vậy nên đầu đầy mồ hôi.
Sau đó anh khớp thời gian xuống lầu đợi Lam Sam.
Kết quả là: Không đợi được.
Anh lại chạy sang gõ cửa nhà Lam Sam, đúng không ngoài dự đoán của anh, không có ai mở cửa. Anh tựa vào cửa nhà cô đứng ngây người, nhớ lại tiếng cô tức giận đập cửa cái rầm, nghĩ đến tấm anh chướng mắt mà hôm nay cô vừa đăng… Anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Nếu Lam Sam sẽ không để ý đến anh nữa thì sao?
Trái tim anh đột nhiên đau nhói, sự co rút đau đớn này như bị một cái gai ghim chặt lại.
Anh xoa ngực, thất hồn lạc vía đi về nhà mình.