Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Đô Thị, Truyện Full |
Số chương | 167 |
Lượt đọc | 197 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Nội Dung Truyện:
"Anh nhớ em, nhớ dáng vẻ thở gấp dưới gười anh của em, nhớ đến giờ phút em cùng anh đi đến thiên đường. . ." Anh là tổng tài của Khải Tát Đế Quốc, càng là vị thần trong mắt tất cả phụ nữ. Anh lạnh lùng mạnh mẽ, phụ nữ bên cạnh nhiều như mây trôi, mỗi đêm đều có những người phụ nữ khác nhau làm bạn. Vậy mà, phụ nữ đối với anh mà nói, cũng chỉ là một bộ quần áo, mặc xong có thể bỏ.
Người nào dám dây dưa với anh, anh đều biết dùng tiền bạc mạnh mẽ đập vỡ, bạn có thể nói anh ấy máu lạnh, nhưng tuyệt đối không thể nói anh ấy vô tình. Bởi vì tình yêu của anh ấy đã sớm biến mất cùng với cô gái kia. . . Cô mười sáu tuổi, anh lại cưỡng chiếm cô giữa buổi tiệc đính hôn, qua một đêm liền bay đến nước Mỹ với chị gái. Cô mười tám tuổi, anh trở về nước, anh giam cầm, bức bách cô sinh con cho anh. Cô hai mươi tuổi, một cuộc tai nạn xe cộ mang cô đi, anh bắt đầu mục rữa sống qua ngày. Bốn năm sau, một người phụ nữ khác đi vào tim của anh...
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.