Chương 6: Người phụ nữ bí ẩn
Sáng hôm sau
7 giờ sáng, tia nắng mặt trời xuyên qua khe cửa khẽ chiếu lên gương mặt như hoa của Hạ Di Giai khiến cô giật mình tỉnh giấc. Hạ Di Giai theo thói quen nhìn sang kế bên thì phát hiện Bách Ảnh Quân đã rời khỏi giường.
Hạ Di Giai nhanh chóng đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân thì bỗng:
- Cái gì đây?
Hạ Di Giai tròn mắt ngạc nhiên khi thấy thân ảnh của mình trước gương. Qua sự phản chiếu của tấm gương là một cô gái với thân thể chi chít những vết hôn tím đỏ không nơi nào không có.
Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ vì muốn che đi dấu hôn Hạ Di Giai chọn một chiếc áo cổ cao màu lục bảo phối với váy đuôi cá màu trắng trông vô cùng nhẹ nhàng, tao nhã rồi mới xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang đập vào mắt Hạ Di Giai là hình ảnh một người đàn ông đang nhẹ nhàng dùng bữa. Bách Ảnh Quân trên tay cầm một tách cà phê, trước mặt là một tờ báo còn trên bàn thì thức ăn đã bày sẵn món nào món nấy trông vô cùng ngon mắt. Bách Ảnh Quân nhấp nhẹ một ngụm cà phê rồi lật tờ báo sang một trang khác trông vô cùng tao nhã.
Sau một hồi đứng nhìn, Hạ Di Giai mới từ từ bước đến ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng. Thấy cô đã ngồi vào bàn, Bách Ảnh Quân lên tiếng:
- Giai nhi, sáng nay anh đã tự tay nấu những món này để tẩm bổ cho em đó. Tối qua em vất vả rồi, ăn nhiều vào!
Nghe thấy lời này của Bách Ảnh Quân, mặt Hạ Di Giai bất giác ửng đỏ:
- Anh lưu manh! Còn không mau ăn sáng đi!
Thấy bộ dạng xù lông của Hạ Di Giai khiến Bách Ảnh Quân không khỏi vui vẻ trong lòng. Anh nhìn cô cười trìu mến:
- Giai nhi, dù anh có lưu manh thì cũng chỉ lưu manh với mỗi mình tiểu bạch thỏ em thôi!
Lời vừa thoát ra Bách Ảnh Quân đã nhận được ngay một ánh mắt cảnh cáo. Chỉ thấy mặt Hạ Di Giai đỏ bừng, tay thì gấp một miếng sủi cảo to đút vào miệng Bách Ảnh Quân khiến anh không kịp phản ứng.
Sau bữa ăn sáng
Bách Ảnh Quân phải đi làm còn Hạ Di Giai thì bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Trước khi đi Bách Ảnh Quân còn để lại cho Hạ Di Giai một câu khiến cô ngượng đến chín mặt:
- Bảo bối, anh phải đi làm rồi! Đợi anh về nhất định sẽ yêu thương em!
Sau khi Bách Ảnh Quân đi, Hạ Di Giai bắt đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn, lau nhà rồi sấy khô quần áo... cuối cùng là ra chăm sóc vườn hoa.
Về phía Bách Ảnh Quân, sau khi anh ra khỏi nhà thì lái xe đến một biệt thự nằm ở phía ngoài thành phố. Vừa vào nhà thì một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra khiến trợ lý đi theo bên cạnh Bách Ảnh Quân cũng phải khiếp sợ.
Trong căn biệt thự lộng lẫy xa hoa là một khung cảnh rợn người không ai ngờ tới. Bề ngoài căn biệt thự trông vô cùng diễm lệ, dọc hai bên lối đi vào còn trồng đầy các loại hoa nhưng mấy ai biết căn biệt thự này vốn là nơi giam cầm cũng như tra khảo các nội gián. Những khi Bách Ảnh Quân cần điều tra hoặc moi thông tin từ các nội gián thì nơi này chính là nơi diễn ra những hành động dã man ấy.
Ở giữa phòng khách của căn biệt thự hiện giờ là thân ảnh của một người đàn ông đang kêu gào trong đau đớn. Mà người đàn ông đang gào thét kia không ai khác chính là tên tài xế đã đâm vào Hạ Di Giai hôm qua. Bách Ảnh Quân rũ mắt nhìn xuống người đàn ông với ánh nhìn sắc lạnh, trên tay cầm một ly rượu vang, chân anh đạp lên từng ngón tay của người đàn ông khiến hắn ta kêu gào thảm thiết. Bách Ảnh Quân vừa đạp vừa từ từ đổ hết ly rượu vang trong tay xuống người tên đàn ông, giọng nói lạnh lùng:
- Ai là người sai khiến mày lái xe đâm vào vợ tao?
Người đàn ông đau đớn ngước nhìn Bách Ảnh Quân, giọng nói run lên đầy khiếp sợ:
- Tôi không cố ý! Thật sự không cố ý!
- Tao hỏi là ai sai khiến mày?
Bách Ảnh Quân nhíu mày, đôi mắt híp lại, chân không ngừng dẫm mạnh lên các đốt ngón tay của người đàn ông:
- Ahhhh....
- Nói!
- Tôi nói! Tôi nói... Có một người phụ nữ, cô ta đưa tôi một số tiền nhờ tôi đâm chết một cô gái. Tôi nhất thời nổi lòng tham mới nghe lời cô ta... Xin ngài tha cho tôi!
Bách Ảnh Quân nghe được câu trả lời thì thu chân lại, cả người anh ngã ra sau tựa vào lưng ghế, hai chân vắt chéo hai tay đan vào nhau tiếp tục lên tiếng:
- Người phụ nữ đó là ai?
Tên tài xế lúc này đã bị đánh đến kiệt sức, hắn nằm ngã ra sàn thở hổn hển nói:
- Tôi không biết! Tôi thật sự không biết!
- Người phụ nữ đó che kín mặt chỉ đến đưa tôi tiền rồi bỏ đi... Tôi thật sự không biết.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân cau mày, biết không thể hỏi thêm được gì nên anh ra lệnh nhốt tên tài xế lại để khi tìm đủ bằng chứng rồi mới đem ra đối chất.
Bách Ảnh Quân đứng dậy nhìn đồng hồ trong tay phát hiện đã đến giờ về ăn cơm. Sợ Hạ Di Giai đợi lâu nên anh nhanh chóng ra xe rồi đi về không quên dặn thuộc hạ của mình dọn dẹp hiện trường sạch sẽ.
Trên đường về nhà, Bách Ảnh Quân ghé ngang một trạm dừng để đổ xăng. Ở đây anh vô tình phát hiện một tiệm hoa nhìn rất hút mắt. Nhìn thấy tiệm hoa, trong đầu Bách Ảnh Quân bỗng đưa ra một suy nghĩ, anh quyết định vào tiệm hoa chọn một bó mang về tặng Hạ Di Giai. Hoa mà Bách Ảnh Quân chọn là một bó hoa hồng xem lẫn vài cành baby trắng gói bằng giấy màu hồng phấn nhìn vô cùng đẹp.
Anh hí hửng cầm bó hoa ra quầy để nhân viên thanh toán rồi ngồi lên xe phóng về với tâm thái hi vọng rằng Hạ Di Giai sẽ thích mà không biết rằng phía xa có một người phụ nữ vẫn nhìn theo anh với nụ cười đầy ẩn ý.
7 giờ sáng, tia nắng mặt trời xuyên qua khe cửa khẽ chiếu lên gương mặt như hoa của Hạ Di Giai khiến cô giật mình tỉnh giấc. Hạ Di Giai theo thói quen nhìn sang kế bên thì phát hiện Bách Ảnh Quân đã rời khỏi giường.
Hạ Di Giai nhanh chóng đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân thì bỗng:
- Cái gì đây?
Hạ Di Giai tròn mắt ngạc nhiên khi thấy thân ảnh của mình trước gương. Qua sự phản chiếu của tấm gương là một cô gái với thân thể chi chít những vết hôn tím đỏ không nơi nào không có.
Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ vì muốn che đi dấu hôn Hạ Di Giai chọn một chiếc áo cổ cao màu lục bảo phối với váy đuôi cá màu trắng trông vô cùng nhẹ nhàng, tao nhã rồi mới xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang đập vào mắt Hạ Di Giai là hình ảnh một người đàn ông đang nhẹ nhàng dùng bữa. Bách Ảnh Quân trên tay cầm một tách cà phê, trước mặt là một tờ báo còn trên bàn thì thức ăn đã bày sẵn món nào món nấy trông vô cùng ngon mắt. Bách Ảnh Quân nhấp nhẹ một ngụm cà phê rồi lật tờ báo sang một trang khác trông vô cùng tao nhã.
Sau một hồi đứng nhìn, Hạ Di Giai mới từ từ bước đến ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng. Thấy cô đã ngồi vào bàn, Bách Ảnh Quân lên tiếng:
- Giai nhi, sáng nay anh đã tự tay nấu những món này để tẩm bổ cho em đó. Tối qua em vất vả rồi, ăn nhiều vào!
Nghe thấy lời này của Bách Ảnh Quân, mặt Hạ Di Giai bất giác ửng đỏ:
- Anh lưu manh! Còn không mau ăn sáng đi!
Thấy bộ dạng xù lông của Hạ Di Giai khiến Bách Ảnh Quân không khỏi vui vẻ trong lòng. Anh nhìn cô cười trìu mến:
- Giai nhi, dù anh có lưu manh thì cũng chỉ lưu manh với mỗi mình tiểu bạch thỏ em thôi!
Lời vừa thoát ra Bách Ảnh Quân đã nhận được ngay một ánh mắt cảnh cáo. Chỉ thấy mặt Hạ Di Giai đỏ bừng, tay thì gấp một miếng sủi cảo to đút vào miệng Bách Ảnh Quân khiến anh không kịp phản ứng.
Sau bữa ăn sáng
Bách Ảnh Quân phải đi làm còn Hạ Di Giai thì bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Trước khi đi Bách Ảnh Quân còn để lại cho Hạ Di Giai một câu khiến cô ngượng đến chín mặt:
- Bảo bối, anh phải đi làm rồi! Đợi anh về nhất định sẽ yêu thương em!
Sau khi Bách Ảnh Quân đi, Hạ Di Giai bắt đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn, lau nhà rồi sấy khô quần áo... cuối cùng là ra chăm sóc vườn hoa.
Về phía Bách Ảnh Quân, sau khi anh ra khỏi nhà thì lái xe đến một biệt thự nằm ở phía ngoài thành phố. Vừa vào nhà thì một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra khiến trợ lý đi theo bên cạnh Bách Ảnh Quân cũng phải khiếp sợ.
Trong căn biệt thự lộng lẫy xa hoa là một khung cảnh rợn người không ai ngờ tới. Bề ngoài căn biệt thự trông vô cùng diễm lệ, dọc hai bên lối đi vào còn trồng đầy các loại hoa nhưng mấy ai biết căn biệt thự này vốn là nơi giam cầm cũng như tra khảo các nội gián. Những khi Bách Ảnh Quân cần điều tra hoặc moi thông tin từ các nội gián thì nơi này chính là nơi diễn ra những hành động dã man ấy.
Ở giữa phòng khách của căn biệt thự hiện giờ là thân ảnh của một người đàn ông đang kêu gào trong đau đớn. Mà người đàn ông đang gào thét kia không ai khác chính là tên tài xế đã đâm vào Hạ Di Giai hôm qua. Bách Ảnh Quân rũ mắt nhìn xuống người đàn ông với ánh nhìn sắc lạnh, trên tay cầm một ly rượu vang, chân anh đạp lên từng ngón tay của người đàn ông khiến hắn ta kêu gào thảm thiết. Bách Ảnh Quân vừa đạp vừa từ từ đổ hết ly rượu vang trong tay xuống người tên đàn ông, giọng nói lạnh lùng:
- Ai là người sai khiến mày lái xe đâm vào vợ tao?
Người đàn ông đau đớn ngước nhìn Bách Ảnh Quân, giọng nói run lên đầy khiếp sợ:
- Tôi không cố ý! Thật sự không cố ý!
- Tao hỏi là ai sai khiến mày?
Bách Ảnh Quân nhíu mày, đôi mắt híp lại, chân không ngừng dẫm mạnh lên các đốt ngón tay của người đàn ông:
- Ahhhh....
- Nói!
- Tôi nói! Tôi nói... Có một người phụ nữ, cô ta đưa tôi một số tiền nhờ tôi đâm chết một cô gái. Tôi nhất thời nổi lòng tham mới nghe lời cô ta... Xin ngài tha cho tôi!
Bách Ảnh Quân nghe được câu trả lời thì thu chân lại, cả người anh ngã ra sau tựa vào lưng ghế, hai chân vắt chéo hai tay đan vào nhau tiếp tục lên tiếng:
- Người phụ nữ đó là ai?
Tên tài xế lúc này đã bị đánh đến kiệt sức, hắn nằm ngã ra sàn thở hổn hển nói:
- Tôi không biết! Tôi thật sự không biết!
- Người phụ nữ đó che kín mặt chỉ đến đưa tôi tiền rồi bỏ đi... Tôi thật sự không biết.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân cau mày, biết không thể hỏi thêm được gì nên anh ra lệnh nhốt tên tài xế lại để khi tìm đủ bằng chứng rồi mới đem ra đối chất.
Bách Ảnh Quân đứng dậy nhìn đồng hồ trong tay phát hiện đã đến giờ về ăn cơm. Sợ Hạ Di Giai đợi lâu nên anh nhanh chóng ra xe rồi đi về không quên dặn thuộc hạ của mình dọn dẹp hiện trường sạch sẽ.
Trên đường về nhà, Bách Ảnh Quân ghé ngang một trạm dừng để đổ xăng. Ở đây anh vô tình phát hiện một tiệm hoa nhìn rất hút mắt. Nhìn thấy tiệm hoa, trong đầu Bách Ảnh Quân bỗng đưa ra một suy nghĩ, anh quyết định vào tiệm hoa chọn một bó mang về tặng Hạ Di Giai. Hoa mà Bách Ảnh Quân chọn là một bó hoa hồng xem lẫn vài cành baby trắng gói bằng giấy màu hồng phấn nhìn vô cùng đẹp.
Anh hí hửng cầm bó hoa ra quầy để nhân viên thanh toán rồi ngồi lên xe phóng về với tâm thái hi vọng rằng Hạ Di Giai sẽ thích mà không biết rằng phía xa có một người phụ nữ vẫn nhìn theo anh với nụ cười đầy ẩn ý.