Chương : 70
.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà Kiều Mộ Đình, Kiều Sanh theo cậu tới bệnh viện gần đó thay băng.
Vết thương y đã khá hơn, ngoài việc không thể chạy, không thể đi quá lâu, còn lại cũng không có gì, băng gạc cũng được đổi thành bông băng bình thường.
Kiều Sanh là người thích tự do, ở nhà quá lâu y sẽ khó chịu, Kiều Mộ Đình quyết định dẫn y đi dạo một vòng.
Trung tâm New York thật phồn hoa, náo nhiệt. Đi trong đám đông, Kiều Sanh thưởng thức cảnh đường phố xung quanh, Kiều Mộ Đình luôn đi cạnh y, lâu lâu liếc y một cái giống như sợ y sẽ đi mất, thậm chí còn hận không thể dùng dây buộc y lại, giữ một đầu dây trong tay. Mỗi khi đi vào đám đông chen lấn, Kiều Mộ Đình luôn nắm tay y, y có vẫy thế nào cũng không tách ra được. Người phương Tây rất để tâm chuyện động chạm tay chân giữa những người cùng giới tính hơn người phương Đông, nên những người đi đường vừa nhìn một cái đã hiểu ngay quan hệ giữa hai người họ.
Hai người vào một trung tâm mua sắm, dạo một vòng rồi vào một cửa hàng quần áo.
Do lúc đến đi đứng không tiện lắm, Kiều Sanh không mang theo đồ đạc gì, y định là tới Mỹ mua sau. Mấy ngày qua y toàn mặc quần áo của Kiều Mộ Đình, ngay cả quần lót cũng thế. Tuy nói quan hệ giữa hai người đã thân mật tới mức không cần phải để ý gì, nhưng Kiều Mộ Đình cao hơn Kiều Sanh mấy centimet, vóc người cũng cường tráng hơn, nên khi Kiều Sanh mặc quần áo cậu, y luôn thấy rộng hơn một size.
Kiều Sanh rất không thích cái cảm giác đó.
Tuy là bình thường với ngoại hình của mình, mọi người đều tưởng y là sao kim, nhưng y cũng không có khái niệm gì về việc phối trang phục. Y chỉ tiện tay chọn vài bộ quần áo hợp nhãn. Dù lúc nhìn là vậy, nhưng khi phối với nhau lại rất kỳ cục khiến khóe mắt Kiều Mộ Đình giật giật, cậu đành phải tự mình dẫn y đi chọn đồ, phối đồ, thi thoảng cậu còn cầm quần áo ướm lên người y so sánh. Hai người không hề để ý tới ánh mắt khác thường của cô nàng bán hàng kế bên.
Trực quầy hàng là một cô gái người Mỹ, tóc vàng mắt xanh, cô nàng đang đứng một bên hào hứng nhìn hai người họ.
Kiều Sanh vào phòng thử đồ.
Kiều Mộ Đình đứng bên ngoài tiếp tục chọn quần áo cho y.
“Bạn trai của anh thật đẹp!” Cuối cùng cô gái cũng tìm được cơ hội bắt chuyện với Kiều Mộ Đình. Từ lúc hai người vừa bước vào, hai mắt cô đã tỏa sáng. Thường thì ấn tượng của người phương Tây với người phương Đông là gầy yếu không có khí chất đàn ông, nhưng hai người đàn ông phương Đông này lại không phải thế, hai người họ cao to anh tuấn, cao quý tao nhã như người mẫu, khí chất ấy thật là hấp dẫn.
“Cám ơn!” Kiều Mộ Đình cười đáp.
“Anh cũng rất anh tuấn!” Cô gái khen ngợi, “Hai anh là hai người phương Đông đẹp nhất mà tôi từng gặp!”
“Cám ơm!”
“Hai người là người mẫu à?”
“Không phải!”
“Tiếc thật!” Cô gái tỏ vẻ tiếc nuối, “Nếu tôi là nhà thiết kế, tôi nhất định sẽ không tiếc gì mời hai anh làm người mẫu cho trang phục tôi thiết kế, bởi vì khí chất của hai người thật sự rất hợp!”
Kiều Mộ Đình chỉ cười cười, không nói.
Kiều Sanh thay quần áo xong, bước ra ngoài.
Nửa người trên y mặc một chiếc T-shirt sẫm màu, nửa người dưới mặc một chiếc quần Jean, chân mang giày da, phối hợp đơn giản nhưng lại không lỗi thời. Trời sinh Kiều Sanh như ma-nơ-canh, mặc thế nào cũng thấy đẹp.
“Thấy sao?” Kiều Sanh hỏi.
“Cũng không tệ lắm!” Kiều Mộ Đình hài lòng, lại mang kính lên cho y.
Trong thoáng chốc, khí chất của y lại cao thêm một bậc, không hề thua kém mấy ngôi sao.
Cô gái bán hàng suýt xoa: “Rất hoàn mỹ!”
Ý cười trong mắt Kiều Mộ Đình lại ngày càng sâu.
…
Kiều Sanh dự định ở lại Mỹ một khoảng thời gian khá dài, nên cần mua nhiều quần áo. Lúc ra khỏi trung tâm mua sắm, trên tay hai người đã đầy túi lớn, túi nhỏ.
Hai người thanh niên đi dạo phố, có thế nào cũng thấy lạ mắt. Kiều Sanh cũng không phải người cuồng mua sắm, y ra ngoài là để xem tình hình nước khác thế nào, đi một hồi y bắt đầu thấy chán.
Y muốn về nhà.
Kiều Mộ Đình lại kéo y vào một cửa hàng trang sức.
Kiều Sanh khó hiểu: “Vào đây làm gì?”
“Khoan hãy hỏi, để tôi lấy quà cho anh!”
Kiều Sanh tựa tiếu phi tiếu nói: “Cậu xem tôi là phụ nữ? Tôi không thấy hứng thú với mấy thứ này!”
Kiều Mộ Đình ra vẻ thần bí, lắc đầu: “Không phải, lát nữa sẽ cho anh biết!”
Kiều Sanh nhíu mày.
“Chào quý khách, xin hỏi hai vị…”
Giọng nói dịu dàng của cô nàng trực quầy vang lên, còn chưa nói xong, cô đã sửa miệng: “A, thì ra là anh, Mr. Kiều!”
Kiều Mộ Đình gật đầu: “Ừ, là tôi! Đồ tôi đặt làm đã xong chưa?”
“Đã xong!”
“Lấy cho tôi xem!”
“Vâng!”
Cô gái trực quầy lấy ra một chiếc hộp xinh xắn, khung hộp màu vàng, thân hộp màu đỏ.
Kiều Sanh nhìn thấy, nhíu mày.
“Đừng nói cậu tặng nhẫn kim cương cho tôi nha!”
“Không phải!”
Kiều Mộ Đình mở hộp, bên trong là hai món trang sức màu đỏ, lấp lánh.
Là khuyên tai hình đinh.
“Nghĩ thế nào mà cậu lại chọn thứ này?” Kiều Sanh hỏi.
“Từ rất lâu rồi!” Kiều Mộ Đình lấy một chiếc ra khỏi hộp, đưa cho Kiều Sanh: “Đeo thử xem!”
Kiều Sanh cầm bông tai lên, liếc một cái, lập tức phát hiện viên kim cương khảm phía trên nhìn rất quen.
“Là huyết kim cương?”
“Ừ!” Kiều Mộ Đình gật đầu, “Tôi nhờ người ta cắt xuống một khối nhỏ, làm thành hai chiếc khuyên tai này!”
Kiều Sanh trêu chọc: “Ngay cả huyết kim cương mà cậu cũng nỡ đem ra dùng, sao không làm hai chiếc nhẫn kim cương? Không phải mấy tay tình thánh như các cậu rất thích chơi trò này sao?”
Kiều Mộ Đình ôm eo y: “Vì anh mang khuyên tai sẽ hợp hơn, vả lại không phải anh không thích trói buộc sao?”
Kiều Sanh nghĩ nghĩ, nói: “Cho nên cậu mới dùng thứ này thay nhẫn kim cương?”
Kiều Mộ Đình: “Nếu đã ở cùng nhau, dù sao cũng phải làm thứ gì đó để chứng minh chứ!”
“Tôi không quan tâm mấy trò nhàm chán thế này!”
“Tôi quan tâm!” Kiều Mộ Đình nhìn y, “Bởi vì tôi đã mong mỏi điều này từ rất lâu rồi!”
Kiều Sanh nhíu mày: “Đừng nói là cậu muốn kết hôn với tôi nha!”
Kiều Mộ Đình nghiêm túc đáp: “Đương nhiên! Nếu như anh đồng ý, chúng ta có thể lập tức tới Anh hay Đan Mạch đăng ký, không thì tới bất kỳ quốc gia nào chấp nhận hôn nhân đồng tính cũng được!”
Kiều Sanh nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại: “Cậu đúng là hết thuốc chữa!”
Kiều Mộ Đình nói khẽ: “Không phải anh đã hạ độc tôi sao? Hơn nữa tôi cũng không cần thuốc giải!”
Kiều Sanh luôn tự cho là khả năng thừa nhận của mình rất mạnh, nhưng những gì Kiều Mộ Đình nói lại khiến y nổi gai ốc đầy người.
Rất buồn nôn…
Hai người thanh niên cao to ôm nhau trước công chúng, nếu muốn người ta không chú ý cũng không được, mới đó hai người đã thành tiêu điểm của mọi người.
Kiều Mộ Đình đeo khuyên tai lên cho Kiều Sanh.
Kiều Sanh mang khuyên tai rất hợp, da y trắng, ngũ quan lại anh tuấn, bông tai đỏ sậm đính trên tai y rất nổi, khiến cả người y trở nên diễm lệ cực kỳ. Nhất là khóe môi y hơi câu lên, vừa lười biếng lại vừa mang tà khí, cơ hồ khiến Kiều Mộ Đình không thể dời tầm mắt.
Một Kiều Sanh thế này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: Yêu nghiệt.
Kế đó, Kiều Mộ Đình tự đeo chiếc khuyên còn lại lên tai mình. Tuy rằng với Kiều Sanh chuyện này không là gì, nhưng với cậu mà nói đó xem như hoàn thành một nghi thức quan trọng.
…
Đeo khuyên tai xong, Kiều Mộ Đình và Kiều Sanh về nhà. Tuy là cả ngày mỏi mệt, nhưng đến tối, hai người họ vẫn tới một quán bar khá nổi tiếng gần đó.
New York là thành phố sống về đêm, dĩ nhiên các quán bar cũng mọc lên như nấm. Đến những nơi đó, Kiều Sanh có cảm giác rất thân thiết, khi còn ở trong nước thi thoảng y cũng sẽ tới các quán bar giải trí. Có nhiều người không thích sự hỗn loạn và cảm giác đè nén ở những nơi này, nhưng Kiều Sanh lại rất thích, chỉ cần vào trong ngồi một lát, y đã có thể thả lỏng triệt để.
Đi vào quán bar, Kiều Sanh cùng Kiều Mộ Đình đi xuyên qua đám đông, tới trước quầy.
Bartender hỏi họ: “Hai vị dùng gì?”
Kiều Mộ Đình: “Tùy tiện!”
Bartender: “Vậy dùng một ly cocktail đi!”
“Được!”
“Còn ngài đây?” Bartender hỏi Kiều Sanh.
“Brandy!” Kiều Sanh vừa định lên tiếng, đã bị giành trước. Một gã da trắng, tóc vàng, mắt xanh đứng cạnh y, mỉm cười: “Không biết tôi có thể may mắn mời anh chàng phương Đông xinh đẹp này một ly không?”
Sau mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà Kiều Mộ Đình, Kiều Sanh theo cậu tới bệnh viện gần đó thay băng.
Vết thương y đã khá hơn, ngoài việc không thể chạy, không thể đi quá lâu, còn lại cũng không có gì, băng gạc cũng được đổi thành bông băng bình thường.
Kiều Sanh là người thích tự do, ở nhà quá lâu y sẽ khó chịu, Kiều Mộ Đình quyết định dẫn y đi dạo một vòng.
Trung tâm New York thật phồn hoa, náo nhiệt. Đi trong đám đông, Kiều Sanh thưởng thức cảnh đường phố xung quanh, Kiều Mộ Đình luôn đi cạnh y, lâu lâu liếc y một cái giống như sợ y sẽ đi mất, thậm chí còn hận không thể dùng dây buộc y lại, giữ một đầu dây trong tay. Mỗi khi đi vào đám đông chen lấn, Kiều Mộ Đình luôn nắm tay y, y có vẫy thế nào cũng không tách ra được. Người phương Tây rất để tâm chuyện động chạm tay chân giữa những người cùng giới tính hơn người phương Đông, nên những người đi đường vừa nhìn một cái đã hiểu ngay quan hệ giữa hai người họ.
Hai người vào một trung tâm mua sắm, dạo một vòng rồi vào một cửa hàng quần áo.
Do lúc đến đi đứng không tiện lắm, Kiều Sanh không mang theo đồ đạc gì, y định là tới Mỹ mua sau. Mấy ngày qua y toàn mặc quần áo của Kiều Mộ Đình, ngay cả quần lót cũng thế. Tuy nói quan hệ giữa hai người đã thân mật tới mức không cần phải để ý gì, nhưng Kiều Mộ Đình cao hơn Kiều Sanh mấy centimet, vóc người cũng cường tráng hơn, nên khi Kiều Sanh mặc quần áo cậu, y luôn thấy rộng hơn một size.
Kiều Sanh rất không thích cái cảm giác đó.
Tuy là bình thường với ngoại hình của mình, mọi người đều tưởng y là sao kim, nhưng y cũng không có khái niệm gì về việc phối trang phục. Y chỉ tiện tay chọn vài bộ quần áo hợp nhãn. Dù lúc nhìn là vậy, nhưng khi phối với nhau lại rất kỳ cục khiến khóe mắt Kiều Mộ Đình giật giật, cậu đành phải tự mình dẫn y đi chọn đồ, phối đồ, thi thoảng cậu còn cầm quần áo ướm lên người y so sánh. Hai người không hề để ý tới ánh mắt khác thường của cô nàng bán hàng kế bên.
Trực quầy hàng là một cô gái người Mỹ, tóc vàng mắt xanh, cô nàng đang đứng một bên hào hứng nhìn hai người họ.
Kiều Sanh vào phòng thử đồ.
Kiều Mộ Đình đứng bên ngoài tiếp tục chọn quần áo cho y.
“Bạn trai của anh thật đẹp!” Cuối cùng cô gái cũng tìm được cơ hội bắt chuyện với Kiều Mộ Đình. Từ lúc hai người vừa bước vào, hai mắt cô đã tỏa sáng. Thường thì ấn tượng của người phương Tây với người phương Đông là gầy yếu không có khí chất đàn ông, nhưng hai người đàn ông phương Đông này lại không phải thế, hai người họ cao to anh tuấn, cao quý tao nhã như người mẫu, khí chất ấy thật là hấp dẫn.
“Cám ơn!” Kiều Mộ Đình cười đáp.
“Anh cũng rất anh tuấn!” Cô gái khen ngợi, “Hai anh là hai người phương Đông đẹp nhất mà tôi từng gặp!”
“Cám ơm!”
“Hai người là người mẫu à?”
“Không phải!”
“Tiếc thật!” Cô gái tỏ vẻ tiếc nuối, “Nếu tôi là nhà thiết kế, tôi nhất định sẽ không tiếc gì mời hai anh làm người mẫu cho trang phục tôi thiết kế, bởi vì khí chất của hai người thật sự rất hợp!”
Kiều Mộ Đình chỉ cười cười, không nói.
Kiều Sanh thay quần áo xong, bước ra ngoài.
Nửa người trên y mặc một chiếc T-shirt sẫm màu, nửa người dưới mặc một chiếc quần Jean, chân mang giày da, phối hợp đơn giản nhưng lại không lỗi thời. Trời sinh Kiều Sanh như ma-nơ-canh, mặc thế nào cũng thấy đẹp.
“Thấy sao?” Kiều Sanh hỏi.
“Cũng không tệ lắm!” Kiều Mộ Đình hài lòng, lại mang kính lên cho y.
Trong thoáng chốc, khí chất của y lại cao thêm một bậc, không hề thua kém mấy ngôi sao.
Cô gái bán hàng suýt xoa: “Rất hoàn mỹ!”
Ý cười trong mắt Kiều Mộ Đình lại ngày càng sâu.
…
Kiều Sanh dự định ở lại Mỹ một khoảng thời gian khá dài, nên cần mua nhiều quần áo. Lúc ra khỏi trung tâm mua sắm, trên tay hai người đã đầy túi lớn, túi nhỏ.
Hai người thanh niên đi dạo phố, có thế nào cũng thấy lạ mắt. Kiều Sanh cũng không phải người cuồng mua sắm, y ra ngoài là để xem tình hình nước khác thế nào, đi một hồi y bắt đầu thấy chán.
Y muốn về nhà.
Kiều Mộ Đình lại kéo y vào một cửa hàng trang sức.
Kiều Sanh khó hiểu: “Vào đây làm gì?”
“Khoan hãy hỏi, để tôi lấy quà cho anh!”
Kiều Sanh tựa tiếu phi tiếu nói: “Cậu xem tôi là phụ nữ? Tôi không thấy hứng thú với mấy thứ này!”
Kiều Mộ Đình ra vẻ thần bí, lắc đầu: “Không phải, lát nữa sẽ cho anh biết!”
Kiều Sanh nhíu mày.
“Chào quý khách, xin hỏi hai vị…”
Giọng nói dịu dàng của cô nàng trực quầy vang lên, còn chưa nói xong, cô đã sửa miệng: “A, thì ra là anh, Mr. Kiều!”
Kiều Mộ Đình gật đầu: “Ừ, là tôi! Đồ tôi đặt làm đã xong chưa?”
“Đã xong!”
“Lấy cho tôi xem!”
“Vâng!”
Cô gái trực quầy lấy ra một chiếc hộp xinh xắn, khung hộp màu vàng, thân hộp màu đỏ.
Kiều Sanh nhìn thấy, nhíu mày.
“Đừng nói cậu tặng nhẫn kim cương cho tôi nha!”
“Không phải!”
Kiều Mộ Đình mở hộp, bên trong là hai món trang sức màu đỏ, lấp lánh.
Là khuyên tai hình đinh.
“Nghĩ thế nào mà cậu lại chọn thứ này?” Kiều Sanh hỏi.
“Từ rất lâu rồi!” Kiều Mộ Đình lấy một chiếc ra khỏi hộp, đưa cho Kiều Sanh: “Đeo thử xem!”
Kiều Sanh cầm bông tai lên, liếc một cái, lập tức phát hiện viên kim cương khảm phía trên nhìn rất quen.
“Là huyết kim cương?”
“Ừ!” Kiều Mộ Đình gật đầu, “Tôi nhờ người ta cắt xuống một khối nhỏ, làm thành hai chiếc khuyên tai này!”
Kiều Sanh trêu chọc: “Ngay cả huyết kim cương mà cậu cũng nỡ đem ra dùng, sao không làm hai chiếc nhẫn kim cương? Không phải mấy tay tình thánh như các cậu rất thích chơi trò này sao?”
Kiều Mộ Đình ôm eo y: “Vì anh mang khuyên tai sẽ hợp hơn, vả lại không phải anh không thích trói buộc sao?”
Kiều Sanh nghĩ nghĩ, nói: “Cho nên cậu mới dùng thứ này thay nhẫn kim cương?”
Kiều Mộ Đình: “Nếu đã ở cùng nhau, dù sao cũng phải làm thứ gì đó để chứng minh chứ!”
“Tôi không quan tâm mấy trò nhàm chán thế này!”
“Tôi quan tâm!” Kiều Mộ Đình nhìn y, “Bởi vì tôi đã mong mỏi điều này từ rất lâu rồi!”
Kiều Sanh nhíu mày: “Đừng nói là cậu muốn kết hôn với tôi nha!”
Kiều Mộ Đình nghiêm túc đáp: “Đương nhiên! Nếu như anh đồng ý, chúng ta có thể lập tức tới Anh hay Đan Mạch đăng ký, không thì tới bất kỳ quốc gia nào chấp nhận hôn nhân đồng tính cũng được!”
Kiều Sanh nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại: “Cậu đúng là hết thuốc chữa!”
Kiều Mộ Đình nói khẽ: “Không phải anh đã hạ độc tôi sao? Hơn nữa tôi cũng không cần thuốc giải!”
Kiều Sanh luôn tự cho là khả năng thừa nhận của mình rất mạnh, nhưng những gì Kiều Mộ Đình nói lại khiến y nổi gai ốc đầy người.
Rất buồn nôn…
Hai người thanh niên cao to ôm nhau trước công chúng, nếu muốn người ta không chú ý cũng không được, mới đó hai người đã thành tiêu điểm của mọi người.
Kiều Mộ Đình đeo khuyên tai lên cho Kiều Sanh.
Kiều Sanh mang khuyên tai rất hợp, da y trắng, ngũ quan lại anh tuấn, bông tai đỏ sậm đính trên tai y rất nổi, khiến cả người y trở nên diễm lệ cực kỳ. Nhất là khóe môi y hơi câu lên, vừa lười biếng lại vừa mang tà khí, cơ hồ khiến Kiều Mộ Đình không thể dời tầm mắt.
Một Kiều Sanh thế này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: Yêu nghiệt.
Kế đó, Kiều Mộ Đình tự đeo chiếc khuyên còn lại lên tai mình. Tuy rằng với Kiều Sanh chuyện này không là gì, nhưng với cậu mà nói đó xem như hoàn thành một nghi thức quan trọng.
…
Đeo khuyên tai xong, Kiều Mộ Đình và Kiều Sanh về nhà. Tuy là cả ngày mỏi mệt, nhưng đến tối, hai người họ vẫn tới một quán bar khá nổi tiếng gần đó.
New York là thành phố sống về đêm, dĩ nhiên các quán bar cũng mọc lên như nấm. Đến những nơi đó, Kiều Sanh có cảm giác rất thân thiết, khi còn ở trong nước thi thoảng y cũng sẽ tới các quán bar giải trí. Có nhiều người không thích sự hỗn loạn và cảm giác đè nén ở những nơi này, nhưng Kiều Sanh lại rất thích, chỉ cần vào trong ngồi một lát, y đã có thể thả lỏng triệt để.
Đi vào quán bar, Kiều Sanh cùng Kiều Mộ Đình đi xuyên qua đám đông, tới trước quầy.
Bartender hỏi họ: “Hai vị dùng gì?”
Kiều Mộ Đình: “Tùy tiện!”
Bartender: “Vậy dùng một ly cocktail đi!”
“Được!”
“Còn ngài đây?” Bartender hỏi Kiều Sanh.
“Brandy!” Kiều Sanh vừa định lên tiếng, đã bị giành trước. Một gã da trắng, tóc vàng, mắt xanh đứng cạnh y, mỉm cười: “Không biết tôi có thể may mắn mời anh chàng phương Đông xinh đẹp này một ly không?”