Chương 4: Bất lực trước biến cố
Tầm nhìn từ phòng của Cố Lam khá tốt, đứng sau cửa sổ sát đất, cô ngắm được cảnh sắc của thành phố Hải Vũ đẹp đẽ mà hoa lệ. Mùi hương từ ly rượu vang khiến cô hơi say, nhìn ly rượu sóng sánh toả ra sắc đỏ mê hoặc, cô nâng ly nhấp lấy ngụm rượu. Bất chợt nhớ về người đàn ông tên Phó Duệ cô gặp được hôm nay, Cố Lam bật cười.
“Anh ta luôn tốt với mọi người như thế à?” Cô thì thầm một cách mỉa mai rồi lơ đãng nhìn ra bên ngoài.
Nghĩ đến Giang Hạ, tại sao lúc trước cô lại đồng ý làm bạn gái anh ta nhỉ? Hình như ban đầu Giang Hạ tỏ ra khá ân cần và nhiệt tình, chủ động bê phụ đồ đạc của cô đến kí túc xá nên cô mới có ấn tượng chăng? Hay vì do anh ta biểu lộ quá mức chân thành vào giai đoạn đầu tiếp cận cô? Đã có vài lần chị Diệp cảnh cáo cô về thái độ và hành động của Giang Hạ nhưng cô vẫn không tin, mê muội vào thứ tình yêu giả dối, thậm chí nếu không phát hiện ra chuyện kia, ngày hôm nay cô còn muốn ngỏ lời kết hôn với anh ta. Mặc dù sẽ không công khai, nhưng cô thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này.
Có lẽ ông trời thương cô mù quáng nên mới để cô phát hiện chuyện Giang Hạ bội bạc, cô mới có thể dừng lại đúng lúc. Cố Lam đặt ly rượu lên bàn kính, chậm chạp tiến về giường ngủ. Cô phải lên máy bay vào mười giờ sáng ngày mai, không thể đôi mắt trở nên thâm quầng rồi xuất hiện trước công chúng được. Ôm lấy chiếc chăn ấm áp, Cố Lam dần chìm vào giấc ngủ.
…
2h00 sáng, thành phố Hải Vũ.
“Chuyện gì vậy?” Cố Lam nhập nhèm mở đôi mắt. Cô cảm thấy hình như vừa có một trận rung lắc.
[Ầm! Rầm!]
Một trận động đất bất ngờ xảy ra, Cố Lam cảm nhận căn phòng rung lắc dữ dội, ly rượu và vài vật dụng trong phòng rơi xuống vỡ vụn, tường bắt đầu nứt nẻ. Cô vội vàng chạy đến núp dưới chiếc bàn làm việc, che lại hai tai. Trận động đất vẫn chưa ngừng lại, Cố Lam cố gắng trấn an bản thân đang hoảng sợ.
Tiếng la hét bên ngoài khiến cô trở nên mơ hồ. Hiện tại cô đang ở tầng 10, sân thượng nằm ở tầng 15. Trong lúc cô suy nghĩ khả năng có thể chạy lên sân thượng chờ cứu hộ.
[Rầm.]
Tầm nhìn trở nên mờ mịt bởi khói bụi của trần nhà từ tầng trên rớt xuống.
“A a a a!” Cố Lam hoảng sợ hét lớn nhìn vết máu loang lổ từ cẳng chân nằm chỏng chơ trên trần nhà, máu chảy thành dòng xuống chiếc giường trắng cô vừa nằm. Bàn tay cô run lẩy bẩy tìm kiếm chiếc điện thoại, hoảng loạn gọi cho “Mẹ”, nước mắt chực trào ra.
[Cuộc gọi được kết nối.]
“Mẹ…” Cố Lam mếu máo.
“Sao thế con gái?” Mẹ cô – Trương Nịnh có vẻ mơ màng.
“Con sợ… con không về được nữa.” Cố Lam nghe thấy giọng của mẹ mà oà khóc.
“Con nói bậy bạ gì vậy? Con đang ở đâu?” Linh tính có điều không lành, Trương Nịnh lo sợ hỏi.
“Thành phố Hải Vũ, Khách sạn The IMPERIAL… chỗ con có động đất. Con sợ không gọi được cho mẹ nữa.” Giọng cô run run, nghẹn ngào co rúm.
“Con có ổn không?” Trương Nịnh chết lặng, bà giữ cho giọng mình bình tĩnh mà trấn an con gái.
“Hiện tại thì không sao, nhưng con sợ có dư chấn… Cứu con!” Cố Lam ngập ngừng, càng nói càng sợ hãi.
“Mẹ… rè… đón… rè…”
[Đường truyền gián đoạn. Cuộc gọi ngắt kết nối.]
“Mẹ… mẹ…” Cố Lam la lên, hoảng sợ gọi lại vài lần nhưng không được.
[Choang.]
[Rầm.]
[Xì.]
Hàng loạt tiếng động đổ vỡ liên tiếp khiến Cố Lam khiếp sợ, đột nhiên cô ngửi thấy mùi gas thoang thoảng trong không khí.
“Rò khí gas rồi.”
Không dám chậm trễ, Cố Lam lập tức tìm đường chạy ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô không tưởng tượng nổi.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Cố Lam run sợ lùi chân lại phía sau.
Trước mặt cô là khoảng trời tối đen đầy tuyết rơi, một nửa bên kia của khách sạn đã gần như sụp đổ chỉ còn một hành lang nằm chông chênh giữa đêm tối. Cố Lam tuyệt vọng ngồi thụp xuống sàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa, cả một con phố sụt lún, bao quanh lập loè ánh lửa, tiếng gào thét vô vọng trong đêm. Cảnh tượng thê lương đến mức không dám nhìn lâu.
Cứ như một trò đùa tệ hại vậy! Dù vô tình hay cố ý thì giờ đây cô cũng chỉ cô độc một mình. Cô còn không thể tạm biệt gia đình một cách đàng hoàng.
“Cứu… cứu tôi…” Âm thanh kêu cứu thều thào từ người phụ nữ lạ.
“Ai đó?” Cố Lam giật mình, đứng bật dậy quan sát xung quanh.
“Cứu… chân tôi bị kẹt.”
“Cô ở đâu?” Cố Lam vội vàng hỏi, đảo mắt như muốn xác định nơi phát ra âm thanh cầu cứu.
“Góc hành lang gần cửa thoát hiểm. A!” Cô gái kêu lên.
“Đừng cử động, đợi một lát, tôi đang tới.”
Cố Lam đi men bờ tường, run rẩy không dám nhìn thẳng, khi đến được khúc cua, cô nhanh chóng đi qua. Điều khiến cô ngạc nhiên, cô gái bị thương là người lễ tân đã tiếp đón cô lúc tối. Không dám chậm trễ, Cố Lam chạy đến xem tình trạng của cô gái.
“Chân cô còn cảm giác không?” Cố Lam lo lắng nhìn nửa cẳng chân của cô gái đang bị đè lên bởi bê tông.
Cô gái khó khăn gật đầu, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi, trông thấy người đến là người mình hâm mộ, cô gái khổ sở nói: “Có thể cứu em được không?”
“Tôi sẽ cố gắng! Để tôi tìm thứ gì đó có thể chống đỡ. Cố gắng lên nào!” Cố Lam trấn an cô gái, đưa tay lau đi lớp mồ hôi trên khuôn mặt tái nhợt.
[Uỳnh.]
[Rầm.]
Một đợt động đất khác ập đến, đá vụn rơi tứ tung, Cố Lam ôm đầu cô gái đang hoảng sợ vào lòng, muốn dùng thân mình để che chắn.
[Rắc.]
Dưới sàn nhà xuất hiện những khe nứt liên tục, cô gái lễ tân lập tức đẩy Cố Lam ra, nức nở nói: “Chị mau đi đi, không kịp nữa rồi. Em tên Mai Chi, rất vui được quen biết chị!” Nói rồi cô gái nhét thứ gì đó vào tay cô rồi đẩy Cố Lam về phía lối thoát hiểm.
Cố Lam sững sờ nhìn cô gái nở nụ cười bất lực, khoảnh khắc cô chạy lại, mảng bê tông phía trên đổ ập xuống, sức nặng khiến nó sập liên tiếp mấy tầng lầu, tạo thành một hố sâu, cả cô gái cũng theo đó mà bị đè lên.
“Không được… không thể như vậy được!” Sự điên cuồng ánh lên trong đôi mắt, một người đang sống sờ sờ cứ thế mà mất đi.
“Đừng đi lại đó. Nguy hiểm.” Giọng nói trầm khàn quen thuộc lên tiếng nhắc nhở.
Cố Lam như người mù tìm lại được ánh sáng, nghi hoặc nhìn lại phía sau: “Phó Duệ?”
Giây phút thấy gương mặt kia không biết vì sao cô lại có cảm giác hụt hẫng và thất vọng. Nhìn kĩ lại gương mặt có phần quen thuộc, cả ánh mắt cũng giống nhưng đây không phải Phó Duệ, mà là nam tài tử trong giới giải trí – Cảnh Duệ.
Thấy ánh mắt cô có phần thay đổi, Cảnh Duệ tinh ý nhắc lại: “Cô đừng đi lại phía đó.”
“Nhưng… nhưng mà…” Cô cắn chặt môi dưới kiềm chế để không phải bật khóc.
“Nền móng ở đây đang bị mất cân bằng rồi.” Cảnh Duệ bình tĩnh nói.
Cố Lam sững người, đỡ đẫn nhìn thứ đang nằm trong tay, là chiếc điện thoại của Mai Chi. Hơi thở cô rối loạn, màn hình được bật lên hiển thị tệp ghi âm mới nhất, có lẽ đây là thứ Mai Chi muốn cô gửi lại cho gia đình, nhìn nó mà mắt cô trở nên nhoè đi.
“Cô muốn đứng đây để tưởng niệm sao? Không phải cô nên tìm cách sống sót rồi gửi di vật lại cho gia đình cô ấy à?” Cảnh Duệ đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“A vâng, bây giờ làm sao để lên sân thượng đây? Lối đi gần như bị hư hại hết rồi.” Lấy lại tinh thần, Cố Lam nhìn người đàn ông trước mặt. Dẫu sao bây giờ đi hai người vẫn có cơ hội sống sót hơn là đi một mình.
“Không đi lên trên được đâu. Tôi ở lầu trên, trận động đất làm toà nhà bên cạnh đổ về khách sạn, nó bị kẹt rồi…” Ngừng một lúc, anh lại nói: “Chỉ có thể đi xuống dưới.”
“Đây là tầng mười đó! Chưa kể lỡ như còn dư chấn… Chúng ta có thể ở đây đợi cứu hộ không?” Ánh mắt sợ sệt của Cố Lam, nỗi sợ hãi át đi lý trí, khiến cô không còn minh mẫn.
“Hiện tại cứu hộ sẽ không kịp cứu được ở đây đâu…”
[Ầm! Ầm!]
Cảm nhận thêm một trận dư chấn, Cảnh Duệ dứt khoát kéo Cố Lam vào góc tường, kéo cửa thoát hiểm tạo thành góc tam giác rồi nhanh chóng ngồi xuống, bàn tay che lấy sau gáy cô, tay còn lại giữ lấy cánh cửa.
“Che tai lại.” Anh khẽ quát, Cố Lam sợ hãi làm theo chỉ dẫn, hai mắt nhắm chặt chờ cơn dư chấn qua đi.
Vài phút sau, hai người mới chậm chạp đứng dậy. Vừa cúi xuống, Cảnh Duệ lập tức chạm phải gương mặt đang đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc lại không dám khóc lớn, chỉ dám mím môi cưỡng chế bản thân mạnh mẽ một cách gượng gạo.
“Bây giờ, chúng ta sẽ xuống dưới. Cô đi với tôi chứ?” Cảnh Duệ ngỏ ý. Cố Lam ra sức gật đầu, bàn tay run rẩy nắm lấy vạt áo anh, chỉ sợ anh bỏ cô ở lại.
Một chặng đường đi xuống bình an, không có dư chấn hay trận động đất nào nữa, dẫu vậy cả hai vẫn trong trạng thái căng thẳng, nâng cao tinh thần. Cho đến khi hai người ra khỏi toà nhà, Cố Lam mới thở ra một hơi.
“Anh ta luôn tốt với mọi người như thế à?” Cô thì thầm một cách mỉa mai rồi lơ đãng nhìn ra bên ngoài.
Nghĩ đến Giang Hạ, tại sao lúc trước cô lại đồng ý làm bạn gái anh ta nhỉ? Hình như ban đầu Giang Hạ tỏ ra khá ân cần và nhiệt tình, chủ động bê phụ đồ đạc của cô đến kí túc xá nên cô mới có ấn tượng chăng? Hay vì do anh ta biểu lộ quá mức chân thành vào giai đoạn đầu tiếp cận cô? Đã có vài lần chị Diệp cảnh cáo cô về thái độ và hành động của Giang Hạ nhưng cô vẫn không tin, mê muội vào thứ tình yêu giả dối, thậm chí nếu không phát hiện ra chuyện kia, ngày hôm nay cô còn muốn ngỏ lời kết hôn với anh ta. Mặc dù sẽ không công khai, nhưng cô thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này.
Có lẽ ông trời thương cô mù quáng nên mới để cô phát hiện chuyện Giang Hạ bội bạc, cô mới có thể dừng lại đúng lúc. Cố Lam đặt ly rượu lên bàn kính, chậm chạp tiến về giường ngủ. Cô phải lên máy bay vào mười giờ sáng ngày mai, không thể đôi mắt trở nên thâm quầng rồi xuất hiện trước công chúng được. Ôm lấy chiếc chăn ấm áp, Cố Lam dần chìm vào giấc ngủ.
…
2h00 sáng, thành phố Hải Vũ.
“Chuyện gì vậy?” Cố Lam nhập nhèm mở đôi mắt. Cô cảm thấy hình như vừa có một trận rung lắc.
[Ầm! Rầm!]
Một trận động đất bất ngờ xảy ra, Cố Lam cảm nhận căn phòng rung lắc dữ dội, ly rượu và vài vật dụng trong phòng rơi xuống vỡ vụn, tường bắt đầu nứt nẻ. Cô vội vàng chạy đến núp dưới chiếc bàn làm việc, che lại hai tai. Trận động đất vẫn chưa ngừng lại, Cố Lam cố gắng trấn an bản thân đang hoảng sợ.
Tiếng la hét bên ngoài khiến cô trở nên mơ hồ. Hiện tại cô đang ở tầng 10, sân thượng nằm ở tầng 15. Trong lúc cô suy nghĩ khả năng có thể chạy lên sân thượng chờ cứu hộ.
[Rầm.]
Tầm nhìn trở nên mờ mịt bởi khói bụi của trần nhà từ tầng trên rớt xuống.
“A a a a!” Cố Lam hoảng sợ hét lớn nhìn vết máu loang lổ từ cẳng chân nằm chỏng chơ trên trần nhà, máu chảy thành dòng xuống chiếc giường trắng cô vừa nằm. Bàn tay cô run lẩy bẩy tìm kiếm chiếc điện thoại, hoảng loạn gọi cho “Mẹ”, nước mắt chực trào ra.
[Cuộc gọi được kết nối.]
“Mẹ…” Cố Lam mếu máo.
“Sao thế con gái?” Mẹ cô – Trương Nịnh có vẻ mơ màng.
“Con sợ… con không về được nữa.” Cố Lam nghe thấy giọng của mẹ mà oà khóc.
“Con nói bậy bạ gì vậy? Con đang ở đâu?” Linh tính có điều không lành, Trương Nịnh lo sợ hỏi.
“Thành phố Hải Vũ, Khách sạn The IMPERIAL… chỗ con có động đất. Con sợ không gọi được cho mẹ nữa.” Giọng cô run run, nghẹn ngào co rúm.
“Con có ổn không?” Trương Nịnh chết lặng, bà giữ cho giọng mình bình tĩnh mà trấn an con gái.
“Hiện tại thì không sao, nhưng con sợ có dư chấn… Cứu con!” Cố Lam ngập ngừng, càng nói càng sợ hãi.
“Mẹ… rè… đón… rè…”
[Đường truyền gián đoạn. Cuộc gọi ngắt kết nối.]
“Mẹ… mẹ…” Cố Lam la lên, hoảng sợ gọi lại vài lần nhưng không được.
[Choang.]
[Rầm.]
[Xì.]
Hàng loạt tiếng động đổ vỡ liên tiếp khiến Cố Lam khiếp sợ, đột nhiên cô ngửi thấy mùi gas thoang thoảng trong không khí.
“Rò khí gas rồi.”
Không dám chậm trễ, Cố Lam lập tức tìm đường chạy ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô không tưởng tượng nổi.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Cố Lam run sợ lùi chân lại phía sau.
Trước mặt cô là khoảng trời tối đen đầy tuyết rơi, một nửa bên kia của khách sạn đã gần như sụp đổ chỉ còn một hành lang nằm chông chênh giữa đêm tối. Cố Lam tuyệt vọng ngồi thụp xuống sàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa, cả một con phố sụt lún, bao quanh lập loè ánh lửa, tiếng gào thét vô vọng trong đêm. Cảnh tượng thê lương đến mức không dám nhìn lâu.
Cứ như một trò đùa tệ hại vậy! Dù vô tình hay cố ý thì giờ đây cô cũng chỉ cô độc một mình. Cô còn không thể tạm biệt gia đình một cách đàng hoàng.
“Cứu… cứu tôi…” Âm thanh kêu cứu thều thào từ người phụ nữ lạ.
“Ai đó?” Cố Lam giật mình, đứng bật dậy quan sát xung quanh.
“Cứu… chân tôi bị kẹt.”
“Cô ở đâu?” Cố Lam vội vàng hỏi, đảo mắt như muốn xác định nơi phát ra âm thanh cầu cứu.
“Góc hành lang gần cửa thoát hiểm. A!” Cô gái kêu lên.
“Đừng cử động, đợi một lát, tôi đang tới.”
Cố Lam đi men bờ tường, run rẩy không dám nhìn thẳng, khi đến được khúc cua, cô nhanh chóng đi qua. Điều khiến cô ngạc nhiên, cô gái bị thương là người lễ tân đã tiếp đón cô lúc tối. Không dám chậm trễ, Cố Lam chạy đến xem tình trạng của cô gái.
“Chân cô còn cảm giác không?” Cố Lam lo lắng nhìn nửa cẳng chân của cô gái đang bị đè lên bởi bê tông.
Cô gái khó khăn gật đầu, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi, trông thấy người đến là người mình hâm mộ, cô gái khổ sở nói: “Có thể cứu em được không?”
“Tôi sẽ cố gắng! Để tôi tìm thứ gì đó có thể chống đỡ. Cố gắng lên nào!” Cố Lam trấn an cô gái, đưa tay lau đi lớp mồ hôi trên khuôn mặt tái nhợt.
[Uỳnh.]
[Rầm.]
Một đợt động đất khác ập đến, đá vụn rơi tứ tung, Cố Lam ôm đầu cô gái đang hoảng sợ vào lòng, muốn dùng thân mình để che chắn.
[Rắc.]
Dưới sàn nhà xuất hiện những khe nứt liên tục, cô gái lễ tân lập tức đẩy Cố Lam ra, nức nở nói: “Chị mau đi đi, không kịp nữa rồi. Em tên Mai Chi, rất vui được quen biết chị!” Nói rồi cô gái nhét thứ gì đó vào tay cô rồi đẩy Cố Lam về phía lối thoát hiểm.
Cố Lam sững sờ nhìn cô gái nở nụ cười bất lực, khoảnh khắc cô chạy lại, mảng bê tông phía trên đổ ập xuống, sức nặng khiến nó sập liên tiếp mấy tầng lầu, tạo thành một hố sâu, cả cô gái cũng theo đó mà bị đè lên.
“Không được… không thể như vậy được!” Sự điên cuồng ánh lên trong đôi mắt, một người đang sống sờ sờ cứ thế mà mất đi.
“Đừng đi lại đó. Nguy hiểm.” Giọng nói trầm khàn quen thuộc lên tiếng nhắc nhở.
Cố Lam như người mù tìm lại được ánh sáng, nghi hoặc nhìn lại phía sau: “Phó Duệ?”
Giây phút thấy gương mặt kia không biết vì sao cô lại có cảm giác hụt hẫng và thất vọng. Nhìn kĩ lại gương mặt có phần quen thuộc, cả ánh mắt cũng giống nhưng đây không phải Phó Duệ, mà là nam tài tử trong giới giải trí – Cảnh Duệ.
Thấy ánh mắt cô có phần thay đổi, Cảnh Duệ tinh ý nhắc lại: “Cô đừng đi lại phía đó.”
“Nhưng… nhưng mà…” Cô cắn chặt môi dưới kiềm chế để không phải bật khóc.
“Nền móng ở đây đang bị mất cân bằng rồi.” Cảnh Duệ bình tĩnh nói.
Cố Lam sững người, đỡ đẫn nhìn thứ đang nằm trong tay, là chiếc điện thoại của Mai Chi. Hơi thở cô rối loạn, màn hình được bật lên hiển thị tệp ghi âm mới nhất, có lẽ đây là thứ Mai Chi muốn cô gửi lại cho gia đình, nhìn nó mà mắt cô trở nên nhoè đi.
“Cô muốn đứng đây để tưởng niệm sao? Không phải cô nên tìm cách sống sót rồi gửi di vật lại cho gia đình cô ấy à?” Cảnh Duệ đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“A vâng, bây giờ làm sao để lên sân thượng đây? Lối đi gần như bị hư hại hết rồi.” Lấy lại tinh thần, Cố Lam nhìn người đàn ông trước mặt. Dẫu sao bây giờ đi hai người vẫn có cơ hội sống sót hơn là đi một mình.
“Không đi lên trên được đâu. Tôi ở lầu trên, trận động đất làm toà nhà bên cạnh đổ về khách sạn, nó bị kẹt rồi…” Ngừng một lúc, anh lại nói: “Chỉ có thể đi xuống dưới.”
“Đây là tầng mười đó! Chưa kể lỡ như còn dư chấn… Chúng ta có thể ở đây đợi cứu hộ không?” Ánh mắt sợ sệt của Cố Lam, nỗi sợ hãi át đi lý trí, khiến cô không còn minh mẫn.
“Hiện tại cứu hộ sẽ không kịp cứu được ở đây đâu…”
[Ầm! Ầm!]
Cảm nhận thêm một trận dư chấn, Cảnh Duệ dứt khoát kéo Cố Lam vào góc tường, kéo cửa thoát hiểm tạo thành góc tam giác rồi nhanh chóng ngồi xuống, bàn tay che lấy sau gáy cô, tay còn lại giữ lấy cánh cửa.
“Che tai lại.” Anh khẽ quát, Cố Lam sợ hãi làm theo chỉ dẫn, hai mắt nhắm chặt chờ cơn dư chấn qua đi.
Vài phút sau, hai người mới chậm chạp đứng dậy. Vừa cúi xuống, Cảnh Duệ lập tức chạm phải gương mặt đang đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc lại không dám khóc lớn, chỉ dám mím môi cưỡng chế bản thân mạnh mẽ một cách gượng gạo.
“Bây giờ, chúng ta sẽ xuống dưới. Cô đi với tôi chứ?” Cảnh Duệ ngỏ ý. Cố Lam ra sức gật đầu, bàn tay run rẩy nắm lấy vạt áo anh, chỉ sợ anh bỏ cô ở lại.
Một chặng đường đi xuống bình an, không có dư chấn hay trận động đất nào nữa, dẫu vậy cả hai vẫn trong trạng thái căng thẳng, nâng cao tinh thần. Cho đến khi hai người ra khỏi toà nhà, Cố Lam mới thở ra một hơi.