Chương : 7
Tự Tôn nhìn cô ôm đầu mà anh thấy cô thật buồn cười, có ai làm người khác đau mà trong khi mình còn đau hơn chứ ? Thật ngu ngốc, Hữu Túc nén đau giật lại khăn từ tay anh, cô trùm đại lên người rồi định bỏ lên bờ hồ thì bị anh lôi giật ngược lại, cô ngã lại xuống nước, uống cả đống nước, cô đứng dậy xô ngược lại anh, Tàn Tôn mất thăng bằng vì giẫm phải thứ gì đó dưới nước, làm chân anh bị thương, anh ngã ngồi ra dưới nước, máu từ chân anh lan ra từ từ trong nước, Hữu Túc nhìn thấy thế thì vội quấn lại khăn trên người rồi dùng hết sức kéo anh đứng dậy, nhìn máu từ vết thương ở lòng bàn chân anh đang cố nhuộm đỏ 1 khoảng nước thì cô hỏi :
-Anh có bị HIV hay AIDS không hả ?
Cự Tàn Tôn liếc cô với ánh mắt đầy tính sát thương, sau đó anh nói :
-Lên bờ.
Ra lệnh thì đúng hơn, cô để anh khoác vai cô, thật nặng quá mà, ai bảo cô xã ngã anh làm chân anh bị thương ở giữa bàn chân kia chứ, lên tới bờ thì cô hất tay anh ra và nói :
-Rồi đó, kêu người của anh đi.
-Đỡ tôi về phòng. – Cự Tàn Tôn lại lên tiếng.
Hữu Túc biểu hiện thật là muốn giết người bằng ánh mắt, nhưng cuối cùng cô cũng phải ì lưng ra đỡ anh về phòng, nhưng suốt đoạn đường thì là anh kéo cô đi thì phải, đúng là giả vờ tội nghiệp để bốc lột cô, anh thật giống Tiểu Tam mà. Nếu anh biết cô so sánh anh như chó thì chắc anh giết cô ngay tại chỗ rồi, dừng lại trước 1 cánh cửa như bao cánh cửa khác, cô nói :
-Xong rồi đó, tôi đi về đây.
Chẳng nói chẳng rằng, anh mở cửa rồi nhanh tay kéo cô vào trong phòng, sau đó anh khóa cửa lại, là dùng thẻ quet mới mở được nhá, đùa cô à, cái tên cà chớn này. Sau đó cô chợt nhận ra là cô chỉ quấn 1 chiếc khăn tắm trên người và nó thì ướt sũng, quá mức chịu thấu của con người mà, anh lấy vài thứ có sẵn trong phòng rồi bắt đầu tự băng lấy vết thương trên chân, để cô ngồi đó như bức tượng bị hỏng bị lem màu, nhìn cũng dễ thương đấy, chắc ấn tượng cào nát xe anh thì hơi côn đồ nên anh thấy cô xấu à ? Anh đứng dậy, vươn tay kéo cô vào trong nhà tắm, anh bắt đầu xã nước nóng xuống từ vòi hoa sen, anh đưa một tay ra thử độ nóng, còn tay kia thì giữ chặt tay cô lại, Hữu Túc hét ngay :
-Tôi muốn về phòng của tôi, Tiểu Tam đang đợi tôi về ngủ.
Tiểu Tam đợi cô á, xin lỗi nha, nó đang nằm chễm chệ trên giường của cô ngáy say sưa kia kìa, Cự Tàn Tôn quay lại nhìn cô, cô nhìn anh rồi tự động trả lời, anh phát hiện một điều rất thú vị, cô chỉ cần nhìn vào mắt anh là cô biết trả lời anh ngay những câu hỏi mà anh chưa lên tiếng :
-Là con chó của tôi, tôi muốn về cơ …
Cự Tàn Tôn kéo cô vào đứng cùng với anh dưới nước nóng, anh đưa tay giật tiếp chiếc khăn trên người cô xuống, lần thứ 2 rồi, lần này anh không cúi lưng nữa, Hữu Túc nhanh mắt vô cùng, cô nhanh chóng đưa tay gạt công tắt điện ở gần cửa nhà tắm, tối om, ha ha ha. Cự Tàn Tôn không nhìn rõ cô, nhưng anh dùng tay thay cho mắt vậy, Hữu Túc nghe ngóng, hình như anh đã tự thoát y thì phải, quá thô bỉ rồi nha, không lẽ anh là biến thái thật sự, cô đang thấy sờ sợ thì Cự Tàn Tôn lại lên tiếng :
-Đi theo tôi không ?
Nói cái gì vậy tên điên kia, cô lo mà trốn cho xa xa cái bản mặt anh chứ ở đó mà đi theo, họa có ngày bị chết lúc nào không hay, cô quyết định im lặng không trả lời cho ngầu như anh, bất ngờ, Cự Tàn Tôn đưa tay để trước ngực cô, lực đạo càng ngày càng tăng thì phải, cô buộc lên tiếng :
-Tôi không muốn chết không minh bạch, với lại tôi sắp 20 rồi, tôi còn muốn học làm bánh, còn phải mở tiệm bánh nữa.
-Sao cũng được, chỉ cần đi cùng với tôi là được. – Cự Tàn Tôn đáp.
Hữu Túc hơi khó hiểu, nhưng anh lại tăng thêm lực đạo trên ngực cô, Hữu Túc giữ tay anh lại và nói :
-Ờ, được rồi, được rồi … đau quá đi nha …
Cự Tàn Tôn nới tay ra, sau đó anh lại xoa nắn ngực cô và nói :
-Chưa dậy thì à ?
-(>w
-Anh có bị HIV hay AIDS không hả ?
Cự Tàn Tôn liếc cô với ánh mắt đầy tính sát thương, sau đó anh nói :
-Lên bờ.
Ra lệnh thì đúng hơn, cô để anh khoác vai cô, thật nặng quá mà, ai bảo cô xã ngã anh làm chân anh bị thương ở giữa bàn chân kia chứ, lên tới bờ thì cô hất tay anh ra và nói :
-Rồi đó, kêu người của anh đi.
-Đỡ tôi về phòng. – Cự Tàn Tôn lại lên tiếng.
Hữu Túc biểu hiện thật là muốn giết người bằng ánh mắt, nhưng cuối cùng cô cũng phải ì lưng ra đỡ anh về phòng, nhưng suốt đoạn đường thì là anh kéo cô đi thì phải, đúng là giả vờ tội nghiệp để bốc lột cô, anh thật giống Tiểu Tam mà. Nếu anh biết cô so sánh anh như chó thì chắc anh giết cô ngay tại chỗ rồi, dừng lại trước 1 cánh cửa như bao cánh cửa khác, cô nói :
-Xong rồi đó, tôi đi về đây.
Chẳng nói chẳng rằng, anh mở cửa rồi nhanh tay kéo cô vào trong phòng, sau đó anh khóa cửa lại, là dùng thẻ quet mới mở được nhá, đùa cô à, cái tên cà chớn này. Sau đó cô chợt nhận ra là cô chỉ quấn 1 chiếc khăn tắm trên người và nó thì ướt sũng, quá mức chịu thấu của con người mà, anh lấy vài thứ có sẵn trong phòng rồi bắt đầu tự băng lấy vết thương trên chân, để cô ngồi đó như bức tượng bị hỏng bị lem màu, nhìn cũng dễ thương đấy, chắc ấn tượng cào nát xe anh thì hơi côn đồ nên anh thấy cô xấu à ? Anh đứng dậy, vươn tay kéo cô vào trong nhà tắm, anh bắt đầu xã nước nóng xuống từ vòi hoa sen, anh đưa một tay ra thử độ nóng, còn tay kia thì giữ chặt tay cô lại, Hữu Túc hét ngay :
-Tôi muốn về phòng của tôi, Tiểu Tam đang đợi tôi về ngủ.
Tiểu Tam đợi cô á, xin lỗi nha, nó đang nằm chễm chệ trên giường của cô ngáy say sưa kia kìa, Cự Tàn Tôn quay lại nhìn cô, cô nhìn anh rồi tự động trả lời, anh phát hiện một điều rất thú vị, cô chỉ cần nhìn vào mắt anh là cô biết trả lời anh ngay những câu hỏi mà anh chưa lên tiếng :
-Là con chó của tôi, tôi muốn về cơ …
Cự Tàn Tôn kéo cô vào đứng cùng với anh dưới nước nóng, anh đưa tay giật tiếp chiếc khăn trên người cô xuống, lần thứ 2 rồi, lần này anh không cúi lưng nữa, Hữu Túc nhanh mắt vô cùng, cô nhanh chóng đưa tay gạt công tắt điện ở gần cửa nhà tắm, tối om, ha ha ha. Cự Tàn Tôn không nhìn rõ cô, nhưng anh dùng tay thay cho mắt vậy, Hữu Túc nghe ngóng, hình như anh đã tự thoát y thì phải, quá thô bỉ rồi nha, không lẽ anh là biến thái thật sự, cô đang thấy sờ sợ thì Cự Tàn Tôn lại lên tiếng :
-Đi theo tôi không ?
Nói cái gì vậy tên điên kia, cô lo mà trốn cho xa xa cái bản mặt anh chứ ở đó mà đi theo, họa có ngày bị chết lúc nào không hay, cô quyết định im lặng không trả lời cho ngầu như anh, bất ngờ, Cự Tàn Tôn đưa tay để trước ngực cô, lực đạo càng ngày càng tăng thì phải, cô buộc lên tiếng :
-Tôi không muốn chết không minh bạch, với lại tôi sắp 20 rồi, tôi còn muốn học làm bánh, còn phải mở tiệm bánh nữa.
-Sao cũng được, chỉ cần đi cùng với tôi là được. – Cự Tàn Tôn đáp.
Hữu Túc hơi khó hiểu, nhưng anh lại tăng thêm lực đạo trên ngực cô, Hữu Túc giữ tay anh lại và nói :
-Ờ, được rồi, được rồi … đau quá đi nha …
Cự Tàn Tôn nới tay ra, sau đó anh lại xoa nắn ngực cô và nói :
-Chưa dậy thì à ?
-(>w