Giang Nam Y Nương Tử
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Sắc, Ngược, Cổ Đại, Truyện Full |
Số chương | 11 |
Lượt đọc | 232 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Edit: Đại sắc nữ, Nhị sắc nữ
Beta: Quinn
Chỉnh sửa chính tả: mkhoi1983
Làm ebook: Noly
Chậc, chuyện gì nên tới cũng sẽ tới!
Bảy năm trước rõ ràng đã tàn nhẫn tổn thương nàng.
Vậy mà bây giờ không không quản cơ thể còn đang mang kì độc, lại cương quyết muốn đem nàng về bên cạnh!
Cũng không biết hắn tự giày vò bản thân thành cái dạng gì?
Thậm chí ngay cả khi mất đi thần trí hay mê man trong dục hỏa
Cũng chỉ khăng khăng muốn thuốc giải từ nàng!
Than ôi, nàng đã không phải là đóa Bạch Vân (mấy trắng) không sâu không ưu năm đó
Hà cớ gì hắn phải khổ sở tìm kiếm những vết tích đã qua trên người nàng?
Vốn dĩ nàng đã nhất quyết đạm mạc rời khỏi.
Không ngời được phút cuối lại phát hiện hắn thân mang tâm bệnh trầm trọng!
Mang danh "Thiếu niên thần y" tiếng tăm lừng lẫy
Không trị dứt bệnh cho hắn, há chắng phải hữu danh vô thực
Nàng mới không cam lòng như thế....
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.