Chương 10
Diệp Tiêu nhìn Đại trưởng lão: “Ông muốn để cháu của ông – Diệp Mãn lên vị trí đó ư?”
Đại trưởng lão không cảm xúc nói: “Diệp Mãn có thực lực này”.
Sau khi nhận được tin Diệp Quân bị thôi học, ông ta biết cơ hội của ông ta đã đến. Nếu Diệp Mãn trở thành thế tử thì địa vị của ông ta cũng sẽ được nâng cao.
Diệp Quân bỗng nói: “Các vị trưởng lão”.
Mọi người nhìn Diệp Quân, hắn bình tĩnh nói: “Có thể cho ta một tháng không? Một tháng sau nếu ta vẫn chưa hồi phục, ta sẵn sàng chủ động nhường lại vị trí thế tử”.
“Không được”.
Đại trưởng lão còn chưa nói gì, Tam trưởng lão đã lên tiếng, ông ta trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Vị trí thế tử quan trọng như vậy, sao có thể cứ để thế được?”
Lúc này Lục trưởng lão ở một bên bước ra gật đầu: “Tam trưởng lão nói rất đúng, vị trí thế tử liên quan đến lợi ích của gia tộc họ Diệp, không thể cứ kéo dài thế được”.
Ông ta nhìn Đại trưởng lão ở một bên cười nói: “Diệp Mãn tuổi trẻ tài cao, ta nghĩ ổn đấy”.
Rõ ràng đây là đang thể hiện mình ủng hộ bên nào.
Lúc này lại có hai trưởng lão bước ra nói hùa theo.
Đến lúc thể hiện rõ thái độ của họ rồi.
Bây giờ tình hình của Diệp Quân đã không ổn, nếu không mau chóng thể hiện thái độ thì một khi để Diệp Mãn trở thành thế tử sẽ cực kỳ bất lợi với họ.
Thấy có năm sáu trưởng lão đứng về phía mình, Đại trưởng lão cũng nở nụ cười, ông ta gật đầu xem như đáp lời. Sau đó ông ta nhìn Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão này là một người thực quyền, nắm giữ phần lớn sản nghiệp của gia tộc họ Diệp, có tiếng nói trong gia tộc.
Nhị trưởng lão nhìn Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh bên dưới, im lặng một chốc rồi nhắm mắt lại.
Không nói gì!
Ai làm thế tử đều không ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, dù sao đứa cháu trai ngốc của ông ta cũng không làm thế tử được, nếu đã thế thì các ngươi cứ tranh giành với nhau đi. Cuối cùng ai thắng thì ta đi theo người đó.
Thấy Nhị trưởng lão không có ý kiến, Đại trưởng lão cũng không để tâm, ông ta nhìn Diệp Quân bên dưới, đang định nói gì đó thì Diệp Tiêu bỗng đứng lên tức giận nhìn Đại trưởng lão: “Diệp Côn, ông thật sự muốn làm mọi chuyện đến mức này sao?”
Diệp Côn không cảm xúc nói: “Mãn Nhi”.
Ông ta vừa dứt lời, một thanh niên bỗng bước vào nhà thờ tổ.
Người đến chính là Diệp Mãn.
Diệp Mãn cúi chào mọi người, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Theo quy tắc của gia tộc, ta có thể khiêu chiến với thế tử, Diệp Quân, bây giờ ta khiêu chiến với ngươi! Khiêu chiến sinh tử”.
Khiêu chiến sinh tử!
Mọi người đều sửng sốt.
Khiêu chiến ở gia tộc họ Diệp có hai kiểu, một là khiêu chiến công bằng, chỉ phân thắng thua, không phân sinh tử, còn khiêu chiến sinh tử vừa phân thắng thua cũng quyết định sống chết.
Đây là muốn tuyệt tình.
Đại trưởng lão không cảm xúc nói: “Diệp Mãn có thực lực này”.
Sau khi nhận được tin Diệp Quân bị thôi học, ông ta biết cơ hội của ông ta đã đến. Nếu Diệp Mãn trở thành thế tử thì địa vị của ông ta cũng sẽ được nâng cao.
Diệp Quân bỗng nói: “Các vị trưởng lão”.
Mọi người nhìn Diệp Quân, hắn bình tĩnh nói: “Có thể cho ta một tháng không? Một tháng sau nếu ta vẫn chưa hồi phục, ta sẵn sàng chủ động nhường lại vị trí thế tử”.
“Không được”.
Đại trưởng lão còn chưa nói gì, Tam trưởng lão đã lên tiếng, ông ta trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Vị trí thế tử quan trọng như vậy, sao có thể cứ để thế được?”
Lúc này Lục trưởng lão ở một bên bước ra gật đầu: “Tam trưởng lão nói rất đúng, vị trí thế tử liên quan đến lợi ích của gia tộc họ Diệp, không thể cứ kéo dài thế được”.
Ông ta nhìn Đại trưởng lão ở một bên cười nói: “Diệp Mãn tuổi trẻ tài cao, ta nghĩ ổn đấy”.
Rõ ràng đây là đang thể hiện mình ủng hộ bên nào.
Lúc này lại có hai trưởng lão bước ra nói hùa theo.
Đến lúc thể hiện rõ thái độ của họ rồi.
Bây giờ tình hình của Diệp Quân đã không ổn, nếu không mau chóng thể hiện thái độ thì một khi để Diệp Mãn trở thành thế tử sẽ cực kỳ bất lợi với họ.
Thấy có năm sáu trưởng lão đứng về phía mình, Đại trưởng lão cũng nở nụ cười, ông ta gật đầu xem như đáp lời. Sau đó ông ta nhìn Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão này là một người thực quyền, nắm giữ phần lớn sản nghiệp của gia tộc họ Diệp, có tiếng nói trong gia tộc.
Nhị trưởng lão nhìn Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh bên dưới, im lặng một chốc rồi nhắm mắt lại.
Không nói gì!
Ai làm thế tử đều không ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, dù sao đứa cháu trai ngốc của ông ta cũng không làm thế tử được, nếu đã thế thì các ngươi cứ tranh giành với nhau đi. Cuối cùng ai thắng thì ta đi theo người đó.
Thấy Nhị trưởng lão không có ý kiến, Đại trưởng lão cũng không để tâm, ông ta nhìn Diệp Quân bên dưới, đang định nói gì đó thì Diệp Tiêu bỗng đứng lên tức giận nhìn Đại trưởng lão: “Diệp Côn, ông thật sự muốn làm mọi chuyện đến mức này sao?”
Diệp Côn không cảm xúc nói: “Mãn Nhi”.
Ông ta vừa dứt lời, một thanh niên bỗng bước vào nhà thờ tổ.
Người đến chính là Diệp Mãn.
Diệp Mãn cúi chào mọi người, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Theo quy tắc của gia tộc, ta có thể khiêu chiến với thế tử, Diệp Quân, bây giờ ta khiêu chiến với ngươi! Khiêu chiến sinh tử”.
Khiêu chiến sinh tử!
Mọi người đều sửng sốt.
Khiêu chiến ở gia tộc họ Diệp có hai kiểu, một là khiêu chiến công bằng, chỉ phân thắng thua, không phân sinh tử, còn khiêu chiến sinh tử vừa phân thắng thua cũng quyết định sống chết.
Đây là muốn tuyệt tình.