Chương : 9
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi xuyên qua những tán cây xanh mướt, vẽ nên một dãy hoa văn sáng vàng rực rỡ trên nền đất bạc buổi sáng sớm. Dù mặt trời chỉ mới rạng đông nhưng khắp nơi đã có rất nhiều tốp binh lính rảo đều bước chân tuần tra qua lại không ngơi nghỉ. Với mật độ canh gác vô cùng chặt chẽ và nghiêm ngặt như vậy, nội điện Hoàng Cung Triều Đình Đại Ly Quốc luôn nằm trong tầm kiểm soát và được bảo vệ một cách an toàn tuyệt đối.
Giữa dòng người lại qua, một lão nhân ngoài bảy chục, trang phục nho nhã, đi cùng một thiếu nữ độ đôi mươi, nét mặt thanh tú tinh anh, theo sau là một người đàn bà gần tứ tuần dung nhan xinh đẹp hiền hậu, ăn mặc sang trọng, được hộ tống bởi vài chục binh lính khiên giáp chỉnh tề, đang cùng hướng đến cánh cổng lớn dẫn ra bên ngoài. Họ vừa đến nơi thì đã có ngựa xe chờ sẵn.
Chần chừ một chút, cô gái tháo tay nải đang đeo trên vai xuống, cúi mình trao cho lão nhân rồi nói:
- Con xin được dừng bước tại đây, thầy đi bình an.
Lão nhân khẽ cười dịu hiền đáp:
- Nhã Ca Công Chúa, con đừng buồn. Vì có việc đột xuất nên ta không thể ở lại với con một tháng như mọi khi. Con cố gắng siêng năng luyện tập. Sau khi xong việc, ta sẽ lại đến thăm con.
Hóa ra cô gái trẻ nọ chính là công chúa đương triều, tên gọi Nhã Ca. Nàng không giấu được nét mặt mang đầy suy tư, bèn lên tiếng:
- Trong lòng con thật sự cảm thấy rất bất an. Nếu có gì đó mà con có thể giúp được thì xin thầy cứ dặn dò, con nhất định sẽ dốc sức hoàn thành.
- Linh cảm của con vốn rất mạnh, vậy nên ta cũng không cần phải giấu - Lão nhân trầm ngâm nói - Vài hôm trước ta đã thấy hung tinh chiếu vào đền Phong Thiền, dấu chỉ rất rõ ràng và mạnh mẽ. Chắn chắn đang có chuyện cực kỳ nghiêm trọng xảy ra ở đó. Bản thân ta quay về chuyến này nhất định cũng sẽ lành ít dữ nhiều...
Công chúa nghe vậy vô cùng lo lắng, nàng nài nỉ:
- Xin thầy cho phép con điều động quân của Triều Đình cùng đi với thầy. Thầy là thầy của con, làm sao con có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.
- Phải đấy thưa đạo trưởng - Người phụ nữ đứng sau lưng Nhã Ca lúc này mới lên tiếng - Xin ngài hãy để binh mã của Triều Đình cùng đi theo trợ giúp. Chúng ta đã như người một nhà, chuyện của đền Phong Thiền cũng chính là chuyện của Đại Ly Quốc ta, nhất định bổn cung không thể làm ngơ được.
Cô ta chính là Ngọc Huệ Quý Phi, em gái ruột của Nữ Hoàng Đại Ly Quốc và là dì của công chúa Nhã Ca. Vốn kiêm nhiệm vai trò tể tướng của triều đình, cô là một người vô cùng bản lĩnh, uyên bác và ham học hỏi. Do vậy đối với Minh Thế lão nhân, cô cũng rất mực ngưỡng mộ đức độ cũng như tri thức phi phàm của ông. Dù Minh Thế lão nhân nhận trách nhiệm chính là giáo dục, huấn luyện cho Nhã Ca, nhưng ông cũng đã nhiều lần tận sức chỉ dạy nhiều điều mới mẻ cho Ngọc Huệ khi cô tỏ ý cậy nhờ. Thế nên không chỉ nàng công chúa nhỏ mà cả vị quý phi cũng đều hết sức trân trọng lão nhân như một người thầy đáng kính.
Lão nhân ra vẻ cảm kích hai dì cháu họ, ôn tồn đáp:
- Thật sự không dám phiền Ngọc Huệ Quý Phi và Công Chúa phải bận tâm. Vũ Minh Thế ta đã gần tám mươi tuổi, sống một quãng đời tung hoành đầy kiêu hãnh, từng đối mặt với không ít hiểm cảnh. Nếu lần này không vượt qua được thì cứ coi như số kiếp của ta đã tận vậy.
- Nhưng mà … - Nhã Ca nói
- Công Chúa à! - Lão nhân cắt lời - Muôn sự trên thế gian đều có sinh có diệt. Một khi số kiếp đã được định đoạt thì dù có cố gắng cách mấy cũng không thể nào tránh khỏi. Vì vậy làm ơn, cứ để ta tự sinh tự diệt với nó. Bản thân con vẫn còn sứ mệnh quan trọng khác cần phải gánh vác, lúc này chưa phải là thời khắc của con, đừng can thiệp vào, được chứ?
Công chúa Nhã Ca dù rất buồn rầu nhưng cũng thừa hiểu tính khí của thầy mình, nói một là một, hai là hai, tuyệt không thể thay đổi. Nàng bèn thở dài một hơi đầy bi ai, đáp lời:
- Dạ thưa thầy, xin thầy hãy bảo trọng. Con sẽ ở trong Hoàng Cung ngày đêm mong chờ tin tức của thầy.
Ngọc Huệ Quý Phi cũng nói:
- Đành thế. Thôi, chúc ngài lên đường bằng an, hy vọng mọi sự đều được giải quyết suôn sẻ.
Lão Nhân khẽ cười, xoa nhẹ đỉnh đầu nữ đồ đệ rồi quay người bước lên xe. Chiếc roi nài ngựa vỗ vang hai tiếng đanh chát bắt đầu đưa ông rời khỏi cung điện.
Nàng Công Chúa dõi mắt trông theo, bất giác nấc nhẹ một tiếng, hai hàng lệ sầu thương đã lăn dài trên má. Nàng gục đầu vào lòng Ngọc Huệ Quý Phi, thầm nghĩ:"Thầy ơi, chẳng phải đã thừa biết một đi không trở lại rồi hay sao? Còn gì để mà trông chờ nữa chứ..."
.........
Chiếc xe ngựa chạy miệt mài đến giữa trưa thì ngừng lại trước một quán ăn có tên Hồng Giang nằm ở ven sông. Lão nhân cùng phu xe đi vào trong và ngay lập tức được các tiểu nhị phục vụ trà nước niềm nở nhiệt tình mà không cần hỏi han điều gì. Cũng phải thôi, lần nào từ Hoàng Cung trở về đền Phong Thiền, ông cũng ghé qua đây dùng bữa trưa và mua thêm ít thức ăn đi dọc đường. Tuy rằng nơi này không sang trọng và cầu kỳ như những tửu điếm lớn trong thành nhưng các món chay ở đây đặc biệt rất ngon, không gian xung quanh lại rất nên thơ và thanh nhã, vô cùng phù hợp với những người yêu chuộng sự bình dị như Minh Thế lão nhân.
- Ôi! Kính chào Đạo Trưởng, ngài vẫn mạnh giỏi chứ ạ? - Một người đàn ông trung niên bước đến bên bàn, gương mặt vô cùng hân hoan, chính là chủ nhân của quán ăn Hồng Giang này.
- Chào cậu, ta khỏe. Cậu thế nào, buôn bán tốt chứ? - Lão nhân đáp
- Đương nhiên rồi thưa Đạo Trưởng - Chủ quán niềm nở nói - Nhờ ơn phước của ngài bao lần giúp đỡ mà gia đình chúng con mới được an cư lạc nghiệp như ngày hôm nay.
- Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa - Lão nhân mỉm cười hiền từ, nói tiếp - À phải rồi, lát nữa phiền cậu gói thêm cho ta năm cân bánh cốm nhân đậu mang về nữa nhé. Các đồ nhi của ta rất thích bánh chỗ cậu làm đấy, nhất là Hạ Du và Quỳnh Anh.
- Vâng, con sẽ kêu người chuẩn bị cho đạo trưởng... À, mà con có việc muốn được thưa với ngài... chuyện là.. ừm... - Chủ quán đang nói bỗng nhiên ngập ngừng, sắc mặt lộ dần vẻ âu lo.
Từ bàn bên cạnh, một thai phụ trẻ, nét người đoan trang, nhẹ nhàng bước đến đứng cạnh bên gã. Cô cúi người cung kính chào lão nhân, thần thái trông rất u sầu, tiều tụy. Gã nắm lấy đôi bàn tay nữ nhân xanh xao gầy guộc kia rồi cũng cúi mình thưa:
- Đạo trưởng, đây là em út của con, tên là Ty Na, năm nay mười chín tuổi. Nó đang sống ở làng bên với gia đình chồng, lại sắp hạ sinh hài nhi đầu lòng...
Minh Thế lão nhân nhìn cô ta một lúc rồi lên tiếng hỏi:
- Đã bao lâu rồi Ty Na?
Ty Na giọng điệu mệt mỏi, run run đáp:
- Con mang thai được chín tháng, thưa đạo trưởng.
- Ta không hỏi cô về cái thai - Lão nhân nói - Ta hỏi về người đàn bà đó. Cô ta đã theo cô bao lâu rồi?
Ty Na nghe vậy gương mặt bất giác lộ rõ vẻ kinh hoàng, nước mắt chảy dài, đầu gối run rẩy tựa hồ không còn đứng vững nữa. Lão nhân nói tiếp:
- Cô đừng sợ, ta đã niệm chú dọa ả ta đi rồi. Tạm thời sẽ không có gì đâu.
Chủ quán mặt mày xanh như tàu lá, mắt đảo dáo dác xung quanh, lên tiếng khe khẽ như sợ người ta nghe thấy:
- Ở đây không tiện nói chuyện thưa Đạo Trưởng. Có lẽ chúng ta nên....
Lão nhân hiểu chuyện, gật đầu rồi đứng lên đi theo hai anh em vào gian nhà trong. Ty Na lúc này đã không còn đứng vững thêm được nữa. Cô ngã quỵ xuống đất khóc lóc rất thảm thiết, miệng không ngừng mếu máo:
- Anh ơi em không bị bệnh, em không điên. Cô ta có thật... Cô ta đúng là có thật rồi, con ma đó là có thật... Em phải làm sao đây anh ơi...
Nguyên lúc vừa bước chân vào trong quán, lão nhân Minh Thế đã nhìn thấy Ty Na thần sắc tiều tụy thẫn thờ ngồi đấy. Phía sau là hồn ma một người phụ nữ đang ôm choàng lấy cổ của cô. Ả nhoẻn miệng cười rộng hoác, đôi mắt thâm quầng bừng bừng sát khí và đầy vẻ thách thức, nhưng cuối cùng đã bị linh lực thần quang của vị đạo trưởng cố tình phát ra, dọa cho hoảng sợ bỏ đi.
Chủ quán không cầm được nỗi xót xa, quỳ xuống ôm lấy chân lão nhân van nài:
- Đạo trưởng tại thượng, con cắn rơm cắn cỏ cầu xin ngài cứu giúp, em con nó chết mất, còn con của nó nữa...
- Hai người bình tĩnh đã - Lão nhân nhẹ nhàng trấn an - Ty Na, cô kể ta nghe rõ ràng, mọi chuyện bắt đầu như thế nào?
Ty Na nước mắt giọt ngắn giọt dài, run rẩy kể:
- Thưa đạo trưởng, khoảng mười ngày trước là sinh nhật chồng con. Gia đình đã mở tiệc ăn mừng rất linh đình. Lúc đoàn nhạc đang biểu diễn thì trong người con bỗng thấy uể oải lạ thường. Nghĩ là do thai nghén nên con bèn một mình trở về phòng, định sẽ nằm thư giãn một lát cho lại sức. Nhưng vừa bước vào trong con đã thấy một cảnh tượng rất hãi hùng: trên sàn nhà không biết từ đâu xuất hiện sáu chữ được viết bằng máu, nó nói là... nó nói... là...
Ty Na bỗng khóc đến nấc nghẹn không thốt thêm được lời nào nữa. Ông chủ quán ôm cô vào lòng, nước mắt giọt ngắn giọt dài tiếp tời:
- Thưa Đạo Trưởng, sáu chữ đó nói là "TAO SẼ TẮM MÁU CON MÀY".
Lão nhân nghe thế đôi chân mày bất giác cau lại. Ty Na cố gắng tự trấn tĩnh, nghẹn ngào kể tiếp:
- Sau khi thấy thế, cả người con bủn rủn đứng không nổi. Nhưng nghĩ đến đứa nhỏ này nên con đã phải cố gắng giữ bình tĩnh, định sẽ chạy ra ngoài kêu cứu. Ai ngờ, vừa quay đầu lại thì trước mặt con không biết từ đâu xuất hiện một người đàn bà. Mặt mày cô ta trắng bệt, còn cặp mắt.. cặp mắt cô ta trợn trừng nhìn con, nhìn xoáy vào mắt con. Trên cổ cô ta...
- Trên cổ cô ta là một đường rách sâu hoắm không ngừng chảy máu - Lão nhân tiếp lời - khi nãy ta có thấy.
- Dạ phải - Ty Na rấm rứt nói - Lúc đó con quá kinh hãi nên đã ngất xỉu, mãi tới khi chồng con quay về phòng đánh thức con dậy.
- Cô có kể cho chồng cô nghe chuyện này chưa? - Minh Thế lão nhân hỏi.
Ty Na đáp:
- Dạ có, con kể cho anh ấy cùng cha mẹ chồng nghe những điều con thấy. Nhưng mà sau khi con tỉnh lại thì những chữ máu trong căn phòng đều đã tự nhiên biến mất, biến mất sạch sẽ... Ai cũng cho rằng con đang thai nghén nên tâm lý bất ổn, mộng mị bậy bạ... nhưng không có đâu Đạo Trưởng. Đạo Trưởng tin con mà phải không?
- Rồi sau ngày hôm đó thì sao? - Lão nhân hỏi.
Ty Na run rẩy, nét mặt xanh xao trả lời:
- Sau ngày hôm đó là một chuỗi ngày còn kinh khủng hơn, cứ mỗi lần nhắm mắt ngủ là con lại thấy gương mặt hung tợn của cô ta dí sát vào trước mặt con. Miệng không ngừng cười rộng ngoác rất man rợ…
Người chủ quán không kìm lòng được, nắm tay em gái cùng quỳ sụp xuống:
- Đạo Trưởng à, đã một tuần con bé không dám đi ngủ, cũng không có tâm trạng ăn uống, đứa nhỏ thì lại sắp ra đời. Cứ như vầy thì mẹ con nó chết mất... Đạo trưởng ơi, con xin ngài, xin ngày hãy cứu giúp chúng con với...
- Ta hiểu rồi, hai người đứng lên đi - Lão nhân ôn tồn nói - Ty Na, cô có cách nào để ta có thể đến ở trong nhà chồng cô một đêm được không?
- Điều đó thì dễ thôi - Chủ quán nói - cha mẹ chồng con bé nói thẳng ra là những người rất hám của. Con sẽ gửi Đạo Trưởng một trăm lượng vàng để đưa cho họ xin tá túc qua đêm. Họ chắc chắn sẽ đồng ý.
Minh Thế lão nhân khẩn trương đứng dậy, bảo:
- Vậy được, mau tiến hành thôi!
Nói rồi, ông cùng Ty Na lập tức lên đường khởi hành sang làng bên.
Theo một lối mòn dài hơn sáu dặm xuyên qua khu rừng Giáng Tiên chính là gia trang nhà chồng Ty Na. Nơi đây thật sự rất rộng lớn. Khung cảnh bên trong không khác gì một hoàng cung thu nhỏ. Đi vào được một lúc thì từ cuối dãy hành lang, một người đàn ông ngoài ba mươi hớt ha hớt hải chạy đến, gã nói:
- Ơ kìa! Sao em về mà không đợi anh cho người sang đón. Em sắp sinh, sức khỏe lại không tốt, lỡ có mệnh hệ gì thì anh biết phải tính làm sao đây hả?
- Em xin lỗi - Ty Na yếu ớt đáp - Nhưng mà dọc đường đã có đạo trưởng đi cùng em, anh đừng lo lắng quá.
Người đàn ông thấy một vị cao niên lạ mặt đi cùng Ty Na, lại nghe cô gọi lão là đạo trưởng, liền thắc mắc:
- Vị này là…?
Lão nhân bước đến, nét mặt ôn hòa từ tốn nói:
- Bần đạo Vũ Minh Thế, đến từ đền Phong Thiền làng Bách Điểu. Công tử đây chắc là chồng của Ty Na?
Người đàn ông nghe Minh Thế lão nhân giới thiệu, thái độ lập tức trở nên vô cùng niềm nở:
- Thưa phải! Tại hạ là Dương Tùng Lập, chồng của Ty Na. Nghe danh tiếng đền Phong Thiền đã lâu, hôm nay lại được gặp mặt Chủ Tọa Đạo Trưởng, thật lấy làm vinh hạnh. Xin mời vào trong gặp cha mẹ tại hạ, để họ có thể đón tiếp ngài một cách đàng hoàng.
Minh Thế lão nhân khẽ gật đầu rồi cùng đôi vợ chồng đi đến phòng khách. Ngồi chờ hồi lâu thì từ bên ngoài, có một người đàn ông và một người đàn bà tuổi ngoài năm mươi bước vào. Đôi phu phụ này ăn mặc rất sang trọng, vàng ngọc đeo đầy từ trên xuống dưới, chính là cha mẹ chồng của Ty Na.
- Kính chào đạo trưởng, để ngài chờ đợi đã lâu. Thất lễ, thất lễ - Vị Lão Gia nói
- Xin lão gia đừng quá lời - Lão nhân Minh Thế đáp - Bần Đạo đường đột đến gia trang đây, lại được quý ông bà đón tiếp nồng hậu như vậy, tuyệt không dám có nửa lời chê trách.
- Không dám, không dám - Vị Lão Gia nói - Đạo trưởng là bậc cao nhân đắc đạo, như long phụng giá đáo, chính là vinh hạnh của gia đình chúng tôi mà.
Lão nhân Minh Thế khiêm nhường đáp:
- Lão Gia lại quá lời. Ta chỉ là có quen biết với anh trai của Ty Na, biết cô ấy đang mang thai, nhưng sức khỏe không được ổn lắm nên cố tình ghé qua xem sao, cũng nhân tiện chào hỏi hai vị gia chủ.
- À, phải rồi đấy - Vị Phu Nhân háo hức lên tiếng - Hôm nay có đạo trưởng ở đây thật may. Tôi nãy giờ cứ trộm nghĩ mãi một chuyện không biết có thể cậy nhờ ngài được hay không. Nhưng ngài đã mở lời vậy thì còn gì bằng.
Lão nhân Minh Thế đáp
- Xin phu nhân cứ tự nhiên, nếu là việc trong khả năng thì ta nhất định sẽ không từ chối.
Vị phu Nhân cười giả lả, nói:
- Ôi ngài quá khiêm tốn rồi. Ngài là người tu đạo, tài phép vô biên, còn gì trên đời mà ngoài khả năng của ngài nữa cơ chứ. Chuyện mà bổn nương muốn nhờ vả thật ra cũng không ngoài đứa con dâu này. Cũng như ngài vừa bảo đấy, gần đây sức khỏe con bé không được tốt, nó lại đang mang thai, sắp tới kỳ sinh nở, lỡ mà có gì xảy ra thì không biết cốt nhục của nhà họ Dương sẽ ra làm sao. Vậy nên kính xin Đạo Trưởng làm ơn làm phúc, bày cho cháu vài phương pháp dưỡng sinh, để mẹ con nó được vuông tròn khỏe mạnh ạ.
- Vâng, dĩ nhiên rồi, đó là lý do bần đạo có mặt ở đây mà - Minh Thế lão nhân đáp - Ta sẽ kê cho Ty Na một toa thuốc dưỡng thai, đồng thời truyền cho cô ấy vài phương pháp thiền định, cứ theo đó mà làm sẽ có thể phòng tránh được nhiều bệnh tật, giúp cho người mẹ lẫn hài nhi đều dồi dào sức khỏe.
- Thế thì còn gì bằng - Tùng Lập hết sức vui mừng lên tiếng - Tại hạ thay mặt gia đình tạ ơn đạo trưởng rất nhiều.
- Còn nữa - Minh Thế lão nhân nói - Ngoài thuốc thang tập luyện ra, việc bày trí bàn ghế, tủ giường trong nhà, cách ăn mặc, quần áo, trang sức, vận khí của những người thân xung quanh... tất cả đều có ảnh hưởng rất lớn đến vận khí của người mẹ và đứa bé. Cần phải cẩn thận chú ý những điều này.
- Đạo trưởng đây bác học uyên thâm, xin ngài chỉ bảo giúp ạ - Vị Phu Nhân nói.
- Phiền bà ghi ra giúp ta đầy đủ tên họ, năm sinh bát tự của lão gia, công tử và cả Ty Na nữa. Ta cần phải làm một thuật toán mới có thể đưa ra lời hướng dẫn cụ thể được. - Minh Thế lão nhân nói.
- Dạ, tôi ghi ngay đây - Vị Phu Nhân hớn hở đáp.
Minh Thế lão nhân lại yêu cầu:
- Trong lúc chờ đợi, ta xin phép xem qua chỉ tay của lão gia và công tử một lát.
- Được thôi - Vị Lão Gia sảng khoái nói.
Đạo trưởng Minh Thế bước đến, cầm lấy bàn tay trái của ông ta, nhìn chăm chú trầm ngâm một lúc, rồi lại quay sang cầm bàn tay của Tùng Lập công tử xem theo cách tương tự.
Xong đâu vào đấy, ông cầm tờ giấy vị phu nhân kia vừa ghi xong, vẽ vẽ viết viết một lúc rồi đưa cho họ, nói:
- Đây là các hướng dẫn bày trí, sắp xếp đồ đạc trong gia trang, cách ăn mặc, đi đứng và cả những điều kiêng kỵ cần tránh. Mọi người cứ theo y như vậy mà làm sẽ đảm bảo phúc khí tràn trề, vạn sự như ý..
- Thật tốt quá - Vị phu nhân nói - Ngài đúng là rồng phụng đến nhà, là quý nhân phù trợ gia đình tôi đây mà.
- Bà quá lời rồi - Minh Thế lão nhân khẽ cười đáp.
Ty Na đứng bên từ nãy đến giờ, chờ lão nhân Minh Thế cùng cha mẹ chồng nàng nói chuyện xong một lúc mới dám lên tiếng mở lời:
- Thưa cha mẹ, xin cho phép con sắp xếp một phòng, để Minh Thế đạo trưởng nghỉ ngơi qua đêm tại gia trang. Vì ngày dạy phương pháp dưỡng sinh xong thì có lẽ trời cũng đã tối, không tiện ra ngoài tìm trọ nữa ạ.
- Mẹ rất sẵn lòng chấp thuận - Phu nhân nói - nhưng con vẫn nhớ quy tắc nho nhỏ của gia đình mình chứ?
- Dạ con nhớ, thưa mẹ - Ty Na đáp, rồi quay sang nhìn lão nhân Minh Thế, ông vui vẻ nói:
- Đa tạ quý gia chủ đón tiếp, Bần Đạo chuẩn bị chút lễ mọn ở đây, không nhiều nhưng cũng là lòng thành với gia chủ. Hy vọng Lão Gia và Phu Nhân không chê bai.
Lão nhân Minh Thế gọi người đánh xe mang vào một hộp gỗ lớn. Ông cầm lấy mở ra và trao cho cha mẹ chồng của Ty Na. Phu phụ bọn họ nhìn thấy vàng thì mặt mày tươi tỉnh hân hoan. Gã lão gia niềm nở nói:
- Cao Nhân Đắc Đạo quả là nhân phẩm hơn người. Tôi chỉ lấy bảy phần lễ vật thôi. Còn lại ba phần xin ngài giữ lại, xem như chút thành ý của vợ chồng tôi, trả công ngài an bài giúp con dâu và cháu nội tôi.
Đúng như người chủ quán tiên liệu, cha mẹ chồng của Ty Na sau khi nhận tiền đã rất vui vẻ. Họ lập tức gọi người chuẩn bị cho lão nhân một căn phòng thoáng mát, sạch sẽ nằm giữa khu hoa viên đẹp như tiên cảnh; còn ra vẻ kỹ lưỡng, căn dặn con dâu những phép tiếp đãi khách thật chu đáo. Mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ và thuận lợi.
Cứ vậy chẳng mấy chốc, mặt trời đã khuất sau chân núi. Đêm ba mươi thiếu vắng bóng trăng, lại thêm những vầng mây xám bao trùm, che lấp các vì sao khiến bầu trời tối đen không chút vệt sáng. Trước cửa căn phòng lão đạo trưởng, tiếng gõ cửa cộc cộc cất lên kèm theo tiếng nói dịu dàng của một cô gái:
- Đạo trưởng, con mang trà đến cho người đây. - Đó chính là Ty Na
- Con vào đi - Lão nhân đáp.
Nàng ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, đặt mâm ấm chén lên bàn rồi rót trà cung kính trao cho ông, nói:
- Trà này là hỗn hợp các loại thảo mộc quý hiếm chồng con mang về từ phương bắc, rất tốt cho sức khỏe, kính mời đạo trưởng thưởng thức.
Minh Thế lão nhân đón lấy chiếc chén từ tay Ty Na, vừa thổi cho nguội bớt, vừa nói:
- Cám ơn cô! Cô cảm thấy trong người thế nào rồi?
- Cũng nhờ có đạo trưởng dạy con phép tĩnh tâm thiền tịnh. Giờ thì con khỏe hơn nhiều rồi.
- Vậy tốt, ta có chuyện này muốn hỏi cô. - Minh Thế lão nhân nói.
- Xin đạo trưởng cứ nói - Ty Na đáp.
- Cô không là phải người vợ đầu tiên của chồng cô, đúng không?
Ty Na nghe câu hỏi, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nói:
- Dạ phải, sao đạo trưởng biết ạ? Đúng là trước khi lấy con, chồng con đã từng có một thê tử.
- Vậy hiện giờ cô ta đang ở đâu? - Minh Thế lão nhân hỏi
- Cái này... - Ty Na ấp úng.
- Sao vậy? Có gì khó nói sao?
Ty Na nét mặt thoáng chút khó xử, nhưng vẫn bắt đầu kể:
- Dạ, đúng lý đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng nếu đạo trưởng đã hỏi thì con cũng không dám giấu. Cách đây năm năm, chồng con từng có một người vợ tên Mỹ Phượng, nghe đâu là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Nhưng họ chỉ sống với nhau được gần ba năm. Trong một đêm nọ, nhân lúc cả nhà đi vắng, cô ấy đã ăn cắp tiền vàng và bỏ trốn cùng người đàn ông khác...
- Sau đó thì sao - Minh Thế lão nhân hỏi.
- Sau đó nhà chồng con đã cho người bí mật truy tìm ráo riết. Nhưng rốt cuộc vẫn không có được một chút manh mối nào, cuối cùng đành phải cho qua mọi chuyện.
- Vậy ngoài người vợ đó ra thì chồng cô có còn bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa không?
- Dạ, không có đâu thưa đạo trưởng - Ty Na đáp - Từ sau ngày thành thân, anh ấy đã đưa con cùng lên phương Bắc làm ăn, đến khi có đứa bé này mới quyết định quay trở về nhà. Thời gian đó chúng con sớm tối kề cận không rời nhau nửa bước, tuyệt đối không thể có ai khác đâu ạ.
- Vậy trong quá trình đi làm ăn, các con có lỡ làm chuyện gì sai trái, bức đến hại người khác không? - Minh Thế lão nhân hỏi
- Dạ không thưa đạo trưởng. Vợ chồng con buôn bán vải vóc, lâu nay làm ăn lương thiện chính trực, nào có gây ra điều gì tai ác với ai đâu ạ. - Ty Na trả lời.
Minh Thế lão nhân gật gù rồi chậm rãi nói:
- Trừ khi các hồn ma muốn chiếm thân xác người phàm để quay lại cõi trần, còn bình thường, chúng sẽ không tự dưng vô cớ quấy nhiễu như vậy.
- Ý đạo trưởng là sao ạ? Ty Na mơ hồ hỏi
Minh Thế lão nhân đáp:
- Theo như những gì cô đã kể, sáu chữ máu đó rõ ràng đang ám chỉ cái thai trong bụng cô. Điều đó cho thấy, ma nữ này hẳn phải có nỗi oán hận gì đó rất sâu đậm, và ả đang muốn trút giận lên đứa con của các người.
Ty Na nghe vậy, gương mặt bất giác trắng bệt, ánh mắt hoang mang cực độ, nói:
- Trời ơi khổ quá đạo trưởng ơi, chúng con nào có gây thù chuốc oán với ai đâu, sao bây giờ lại vô duyên vô cớ ra nông nỗi như thế này..
Minh Thế lão nhân lại hỏi:
- Cô gái tên Mỹ Phượng đó, sống với chồng cô được ba năm phải không?
- Dạ phải!
- Vậy cả hai không có lấy một đứa con nào sao? - Minh Thế lão nhân hỏi.
- À, về điều này thì con đã từng nghe qua. - Ty Na nói - Mỹ Phượng, cô ấy hình như bị mắc một chứng bệnh nào đó nên không thể sinh nở, dù đã tìm rất nhiều cách chạy chữa nhưng vẫn không có gì tiến triển. Cũng vì lý do đó mà cả gia đình lúc nào cũng căng thẳng, khiến cô ấy ngày càng trở nên buồn bã. Cuối cùng dẫn đến việc phải lòng và bỏ trốn cùng người đàn ông khác.
- Ai đã kể cho cô nghe chuyện này? - Minh Thế lão nhân lại hỏi
- Dạ, là một vài gia nhân trong nhà đã kể cho con nghe, thưa đạo trưởng. - Ty Na đáp
- Thế à? - Minh Thế lão nhân nói - Nhân tiện đây, ta cũng có một câu chuyện khá bi ai, không biết cô có hứng thú muốn nghe không.
Ty Na thoáng chút sững sờ, yên lặng một lúc rồi khẽ thưa:
- Vâng, đạo trưởng kể đi ạ!
Minh Thế lão nhân bắt đầu:
- Có một gia đình giàu có nọ, cưới người con dâu về đã gần ba năm mà mãi vẫn không sinh được một mụn cháu nào. Dù đã chạy chữa thầy thuốc rất nhiều nơi, tốn rất nhiều của cải nhưng mọi cố gắng đều xem như đổ sông đổ bể. Họ bắt đầu đổ lỗi cho cô gái, bảo nàng là người khiến cho gia tộc nhà họ bị tuyệt tôn tuyệt tự, không có người nối dõi. Họ đối xử ghẻ lạnh và dần dần có ý muốn xua đuổi nàng. Dù rất tủi nhục, cô gái này vẫn kiên nhẫn giữ một lòng hiếu thuận, giữ nết ăn ở cần mẫn, ngay thẳng, ngày đêm cầu mong ông trời xót thương ban cho một đứa con, để nàng được tiếp tục ở bên chồng. Bởi nàng thật sự yêu thương chồng mình rất nhiều...
Nghe đến đây, thần sắc Ty Na bỗng chốc thẫn thờ, đôi mắt dần dần đỏ hoe ngấn lệ. Minh Thế lão nhân nói tiếp:
- Cô gái ấy cứ thế một mình gặm nhấm nỗi buồn ngày qua ngày. Cho đến một đêm nọ, nhân lúc người chồng đi vắng, cha chồng đã lẻn vào phòng ngủ, giở trò đồi bại với nàng. Cơn mưa lớn ngoài trời đã át đi tiếng kêu cứu yếu ớt. Nàng đành đau đớn để người đàn ông trắc nết làm chuyện ô uế trên thân thể mình. Mọi thứ dường như đã vượt quá sức chịu đựng, cô gái đem mọi chuyện kể cho mẹ chồng nghe. Nào ngờ bà ta không hề tỏ chút phẫn nộ nào với lão chồng, trái lại còn buông lời sỉ vả, lăng mạ, khiến lòng nàng phẫn uất đến tột cùng. Nhục nhã ê chề, nàng chạy lao ra ngoài sân, cầm lấy cây rựa chặt củi tự cắt cổ kết liễu đời mình.
Gương mặt Ty Na lúc này đã không thể giấu được nỗi đau, bật khóc gào lên:
- Đủ rồi, đừng nói, đừng nói nữa.
Minh Thế lão nhân nhìn Ty Na với ánh mắt hiền hòa, nhẹ nhàng ôn tồn nói:
- Tôi biết nhắc lại câu chuyện này trước mặt cô thật sự rất tàn nhẫn, nhưng chính cô phải đối mặt với sự thật, phải cố gắng buông bỏ thù hận thì mới có thể siêu thoát được, Mỹ Phượng à.
Vừa nghe câu nói đó, Ty Na lập tức thay đổi thái độ. Cô cười ré lên trong nước mắt, đôi nhãn quang tràn đầy sát khí, giọng nói và ngữ điệu thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Đứng trước mặt Minh Thế lúc này, tuy thân xác là của Ty Na, nhưng linh hồn lại chính là nữ nhân đã chết uất ức trong gia trang nhà họ Dương hai năm về trước. Ả nói:
- Mất công ta diễn nãy giờ, thì ra lão đã biết ngay từ đầu.
- Ta biết những gì cô đã trải qua. - Minh Thế lão nhân nói - Ta thấu cảm được những khổ sở cô đã phải gánh chịu. Nhưng xin hãy hiểu rằng, mọi thứ trên đời đều có số kiếp của nó, thù hận chỉ làm cho linh hồn cô trầm luân khổ sở thêm gấp vạn lần mà thôi.
- Ta tự biết lo liệu, không cần lão nhiều chuyện - Mỹ Phượng quát - Nhưng làm sao lão biết được chân tướng của lũ lòng lang dạ thú kia một cách rõ ràng rành mạch như vậy? Là chúng đã kể cho lão nghe?
Nhắc về việc này, chính ngay lúc xem chỉ tay cho lão gia và công tử ban sáng, lão nhân Minh Thế đã thông qua sự tiếp xúc, dùng Thấu Tâm Thuật xâm nhập tâm trí, lục lại tất cả ký ức của họ vế gương mặt ma nữ ông đã nhìn thấy tại quán ăn nhà Ty Na. Thật không ngoài suy đoán, câu chuyện oán khiên hai năm trước, từng chi tiết một, liền lập tức tái hiện một cách rõ ràng.
Lão Nhân lắc đầu nói:
- Làm sao ta biết, điều đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ mọi thứ đã chẳng thể nào thay đổi được nữa. Cô nên quay đầu lại đi, cho mình một cơ hội siêu thoát, sống một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
- Lão im đi! - Mỹ Phượng gắt - Cứ mở mồm ra là bảo hiểu nỗi đau của ta, lão hiểu được mấy phần? Ngồi đó nói những câu xáo rỗng, không tự thấy bản thân đang rảnh rỗi lắm sao.
- Phải, cứ cho là ta đang quản chuyện bao đồng cũng được. Ta chỉ muốn nói cho cô biết một lời: Khi người ta hãm hại cô, làm chuyện xấu với cô, đó là ác nghiệp của họ. Nhưng cách cô ôm hận, cách cô trả thù, lại chính là ác nghiệp của cô, là quả báo cô phải gánh chịu muôn ngàn kiếp! Chưa kể Ty Na chỉ là một người vô tội, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này. Đừng nên đày đọa cô ấy như vậy.
- Đừng nên đày đọa nó? - Mỹ Phượng cười lớn nói - Con quỷ cái này đáng bị trừng phạt. Nó sớm tối gần gũi mê hoặc chồng ta, khiến hắn quay lưng bỏ mặc ta, chẳng thèm màng đến sự sống chết của ta. Vậy thì tại sao ta phải đứng đây giương mắt nhìn nó vui vẻ mỗi ngày hả? Không đời nào, nếu ta đã không hạnh phúc, thì không một ai được phép hạnh phúc. Không một ai!
...
Giữa dòng người lại qua, một lão nhân ngoài bảy chục, trang phục nho nhã, đi cùng một thiếu nữ độ đôi mươi, nét mặt thanh tú tinh anh, theo sau là một người đàn bà gần tứ tuần dung nhan xinh đẹp hiền hậu, ăn mặc sang trọng, được hộ tống bởi vài chục binh lính khiên giáp chỉnh tề, đang cùng hướng đến cánh cổng lớn dẫn ra bên ngoài. Họ vừa đến nơi thì đã có ngựa xe chờ sẵn.
Chần chừ một chút, cô gái tháo tay nải đang đeo trên vai xuống, cúi mình trao cho lão nhân rồi nói:
- Con xin được dừng bước tại đây, thầy đi bình an.
Lão nhân khẽ cười dịu hiền đáp:
- Nhã Ca Công Chúa, con đừng buồn. Vì có việc đột xuất nên ta không thể ở lại với con một tháng như mọi khi. Con cố gắng siêng năng luyện tập. Sau khi xong việc, ta sẽ lại đến thăm con.
Hóa ra cô gái trẻ nọ chính là công chúa đương triều, tên gọi Nhã Ca. Nàng không giấu được nét mặt mang đầy suy tư, bèn lên tiếng:
- Trong lòng con thật sự cảm thấy rất bất an. Nếu có gì đó mà con có thể giúp được thì xin thầy cứ dặn dò, con nhất định sẽ dốc sức hoàn thành.
- Linh cảm của con vốn rất mạnh, vậy nên ta cũng không cần phải giấu - Lão nhân trầm ngâm nói - Vài hôm trước ta đã thấy hung tinh chiếu vào đền Phong Thiền, dấu chỉ rất rõ ràng và mạnh mẽ. Chắn chắn đang có chuyện cực kỳ nghiêm trọng xảy ra ở đó. Bản thân ta quay về chuyến này nhất định cũng sẽ lành ít dữ nhiều...
Công chúa nghe vậy vô cùng lo lắng, nàng nài nỉ:
- Xin thầy cho phép con điều động quân của Triều Đình cùng đi với thầy. Thầy là thầy của con, làm sao con có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.
- Phải đấy thưa đạo trưởng - Người phụ nữ đứng sau lưng Nhã Ca lúc này mới lên tiếng - Xin ngài hãy để binh mã của Triều Đình cùng đi theo trợ giúp. Chúng ta đã như người một nhà, chuyện của đền Phong Thiền cũng chính là chuyện của Đại Ly Quốc ta, nhất định bổn cung không thể làm ngơ được.
Cô ta chính là Ngọc Huệ Quý Phi, em gái ruột của Nữ Hoàng Đại Ly Quốc và là dì của công chúa Nhã Ca. Vốn kiêm nhiệm vai trò tể tướng của triều đình, cô là một người vô cùng bản lĩnh, uyên bác và ham học hỏi. Do vậy đối với Minh Thế lão nhân, cô cũng rất mực ngưỡng mộ đức độ cũng như tri thức phi phàm của ông. Dù Minh Thế lão nhân nhận trách nhiệm chính là giáo dục, huấn luyện cho Nhã Ca, nhưng ông cũng đã nhiều lần tận sức chỉ dạy nhiều điều mới mẻ cho Ngọc Huệ khi cô tỏ ý cậy nhờ. Thế nên không chỉ nàng công chúa nhỏ mà cả vị quý phi cũng đều hết sức trân trọng lão nhân như một người thầy đáng kính.
Lão nhân ra vẻ cảm kích hai dì cháu họ, ôn tồn đáp:
- Thật sự không dám phiền Ngọc Huệ Quý Phi và Công Chúa phải bận tâm. Vũ Minh Thế ta đã gần tám mươi tuổi, sống một quãng đời tung hoành đầy kiêu hãnh, từng đối mặt với không ít hiểm cảnh. Nếu lần này không vượt qua được thì cứ coi như số kiếp của ta đã tận vậy.
- Nhưng mà … - Nhã Ca nói
- Công Chúa à! - Lão nhân cắt lời - Muôn sự trên thế gian đều có sinh có diệt. Một khi số kiếp đã được định đoạt thì dù có cố gắng cách mấy cũng không thể nào tránh khỏi. Vì vậy làm ơn, cứ để ta tự sinh tự diệt với nó. Bản thân con vẫn còn sứ mệnh quan trọng khác cần phải gánh vác, lúc này chưa phải là thời khắc của con, đừng can thiệp vào, được chứ?
Công chúa Nhã Ca dù rất buồn rầu nhưng cũng thừa hiểu tính khí của thầy mình, nói một là một, hai là hai, tuyệt không thể thay đổi. Nàng bèn thở dài một hơi đầy bi ai, đáp lời:
- Dạ thưa thầy, xin thầy hãy bảo trọng. Con sẽ ở trong Hoàng Cung ngày đêm mong chờ tin tức của thầy.
Ngọc Huệ Quý Phi cũng nói:
- Đành thế. Thôi, chúc ngài lên đường bằng an, hy vọng mọi sự đều được giải quyết suôn sẻ.
Lão Nhân khẽ cười, xoa nhẹ đỉnh đầu nữ đồ đệ rồi quay người bước lên xe. Chiếc roi nài ngựa vỗ vang hai tiếng đanh chát bắt đầu đưa ông rời khỏi cung điện.
Nàng Công Chúa dõi mắt trông theo, bất giác nấc nhẹ một tiếng, hai hàng lệ sầu thương đã lăn dài trên má. Nàng gục đầu vào lòng Ngọc Huệ Quý Phi, thầm nghĩ:"Thầy ơi, chẳng phải đã thừa biết một đi không trở lại rồi hay sao? Còn gì để mà trông chờ nữa chứ..."
.........
Chiếc xe ngựa chạy miệt mài đến giữa trưa thì ngừng lại trước một quán ăn có tên Hồng Giang nằm ở ven sông. Lão nhân cùng phu xe đi vào trong và ngay lập tức được các tiểu nhị phục vụ trà nước niềm nở nhiệt tình mà không cần hỏi han điều gì. Cũng phải thôi, lần nào từ Hoàng Cung trở về đền Phong Thiền, ông cũng ghé qua đây dùng bữa trưa và mua thêm ít thức ăn đi dọc đường. Tuy rằng nơi này không sang trọng và cầu kỳ như những tửu điếm lớn trong thành nhưng các món chay ở đây đặc biệt rất ngon, không gian xung quanh lại rất nên thơ và thanh nhã, vô cùng phù hợp với những người yêu chuộng sự bình dị như Minh Thế lão nhân.
- Ôi! Kính chào Đạo Trưởng, ngài vẫn mạnh giỏi chứ ạ? - Một người đàn ông trung niên bước đến bên bàn, gương mặt vô cùng hân hoan, chính là chủ nhân của quán ăn Hồng Giang này.
- Chào cậu, ta khỏe. Cậu thế nào, buôn bán tốt chứ? - Lão nhân đáp
- Đương nhiên rồi thưa Đạo Trưởng - Chủ quán niềm nở nói - Nhờ ơn phước của ngài bao lần giúp đỡ mà gia đình chúng con mới được an cư lạc nghiệp như ngày hôm nay.
- Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa - Lão nhân mỉm cười hiền từ, nói tiếp - À phải rồi, lát nữa phiền cậu gói thêm cho ta năm cân bánh cốm nhân đậu mang về nữa nhé. Các đồ nhi của ta rất thích bánh chỗ cậu làm đấy, nhất là Hạ Du và Quỳnh Anh.
- Vâng, con sẽ kêu người chuẩn bị cho đạo trưởng... À, mà con có việc muốn được thưa với ngài... chuyện là.. ừm... - Chủ quán đang nói bỗng nhiên ngập ngừng, sắc mặt lộ dần vẻ âu lo.
Từ bàn bên cạnh, một thai phụ trẻ, nét người đoan trang, nhẹ nhàng bước đến đứng cạnh bên gã. Cô cúi người cung kính chào lão nhân, thần thái trông rất u sầu, tiều tụy. Gã nắm lấy đôi bàn tay nữ nhân xanh xao gầy guộc kia rồi cũng cúi mình thưa:
- Đạo trưởng, đây là em út của con, tên là Ty Na, năm nay mười chín tuổi. Nó đang sống ở làng bên với gia đình chồng, lại sắp hạ sinh hài nhi đầu lòng...
Minh Thế lão nhân nhìn cô ta một lúc rồi lên tiếng hỏi:
- Đã bao lâu rồi Ty Na?
Ty Na giọng điệu mệt mỏi, run run đáp:
- Con mang thai được chín tháng, thưa đạo trưởng.
- Ta không hỏi cô về cái thai - Lão nhân nói - Ta hỏi về người đàn bà đó. Cô ta đã theo cô bao lâu rồi?
Ty Na nghe vậy gương mặt bất giác lộ rõ vẻ kinh hoàng, nước mắt chảy dài, đầu gối run rẩy tựa hồ không còn đứng vững nữa. Lão nhân nói tiếp:
- Cô đừng sợ, ta đã niệm chú dọa ả ta đi rồi. Tạm thời sẽ không có gì đâu.
Chủ quán mặt mày xanh như tàu lá, mắt đảo dáo dác xung quanh, lên tiếng khe khẽ như sợ người ta nghe thấy:
- Ở đây không tiện nói chuyện thưa Đạo Trưởng. Có lẽ chúng ta nên....
Lão nhân hiểu chuyện, gật đầu rồi đứng lên đi theo hai anh em vào gian nhà trong. Ty Na lúc này đã không còn đứng vững thêm được nữa. Cô ngã quỵ xuống đất khóc lóc rất thảm thiết, miệng không ngừng mếu máo:
- Anh ơi em không bị bệnh, em không điên. Cô ta có thật... Cô ta đúng là có thật rồi, con ma đó là có thật... Em phải làm sao đây anh ơi...
Nguyên lúc vừa bước chân vào trong quán, lão nhân Minh Thế đã nhìn thấy Ty Na thần sắc tiều tụy thẫn thờ ngồi đấy. Phía sau là hồn ma một người phụ nữ đang ôm choàng lấy cổ của cô. Ả nhoẻn miệng cười rộng hoác, đôi mắt thâm quầng bừng bừng sát khí và đầy vẻ thách thức, nhưng cuối cùng đã bị linh lực thần quang của vị đạo trưởng cố tình phát ra, dọa cho hoảng sợ bỏ đi.
Chủ quán không cầm được nỗi xót xa, quỳ xuống ôm lấy chân lão nhân van nài:
- Đạo trưởng tại thượng, con cắn rơm cắn cỏ cầu xin ngài cứu giúp, em con nó chết mất, còn con của nó nữa...
- Hai người bình tĩnh đã - Lão nhân nhẹ nhàng trấn an - Ty Na, cô kể ta nghe rõ ràng, mọi chuyện bắt đầu như thế nào?
Ty Na nước mắt giọt ngắn giọt dài, run rẩy kể:
- Thưa đạo trưởng, khoảng mười ngày trước là sinh nhật chồng con. Gia đình đã mở tiệc ăn mừng rất linh đình. Lúc đoàn nhạc đang biểu diễn thì trong người con bỗng thấy uể oải lạ thường. Nghĩ là do thai nghén nên con bèn một mình trở về phòng, định sẽ nằm thư giãn một lát cho lại sức. Nhưng vừa bước vào trong con đã thấy một cảnh tượng rất hãi hùng: trên sàn nhà không biết từ đâu xuất hiện sáu chữ được viết bằng máu, nó nói là... nó nói... là...
Ty Na bỗng khóc đến nấc nghẹn không thốt thêm được lời nào nữa. Ông chủ quán ôm cô vào lòng, nước mắt giọt ngắn giọt dài tiếp tời:
- Thưa Đạo Trưởng, sáu chữ đó nói là "TAO SẼ TẮM MÁU CON MÀY".
Lão nhân nghe thế đôi chân mày bất giác cau lại. Ty Na cố gắng tự trấn tĩnh, nghẹn ngào kể tiếp:
- Sau khi thấy thế, cả người con bủn rủn đứng không nổi. Nhưng nghĩ đến đứa nhỏ này nên con đã phải cố gắng giữ bình tĩnh, định sẽ chạy ra ngoài kêu cứu. Ai ngờ, vừa quay đầu lại thì trước mặt con không biết từ đâu xuất hiện một người đàn bà. Mặt mày cô ta trắng bệt, còn cặp mắt.. cặp mắt cô ta trợn trừng nhìn con, nhìn xoáy vào mắt con. Trên cổ cô ta...
- Trên cổ cô ta là một đường rách sâu hoắm không ngừng chảy máu - Lão nhân tiếp lời - khi nãy ta có thấy.
- Dạ phải - Ty Na rấm rứt nói - Lúc đó con quá kinh hãi nên đã ngất xỉu, mãi tới khi chồng con quay về phòng đánh thức con dậy.
- Cô có kể cho chồng cô nghe chuyện này chưa? - Minh Thế lão nhân hỏi.
Ty Na đáp:
- Dạ có, con kể cho anh ấy cùng cha mẹ chồng nghe những điều con thấy. Nhưng mà sau khi con tỉnh lại thì những chữ máu trong căn phòng đều đã tự nhiên biến mất, biến mất sạch sẽ... Ai cũng cho rằng con đang thai nghén nên tâm lý bất ổn, mộng mị bậy bạ... nhưng không có đâu Đạo Trưởng. Đạo Trưởng tin con mà phải không?
- Rồi sau ngày hôm đó thì sao? - Lão nhân hỏi.
Ty Na run rẩy, nét mặt xanh xao trả lời:
- Sau ngày hôm đó là một chuỗi ngày còn kinh khủng hơn, cứ mỗi lần nhắm mắt ngủ là con lại thấy gương mặt hung tợn của cô ta dí sát vào trước mặt con. Miệng không ngừng cười rộng ngoác rất man rợ…
Người chủ quán không kìm lòng được, nắm tay em gái cùng quỳ sụp xuống:
- Đạo Trưởng à, đã một tuần con bé không dám đi ngủ, cũng không có tâm trạng ăn uống, đứa nhỏ thì lại sắp ra đời. Cứ như vầy thì mẹ con nó chết mất... Đạo trưởng ơi, con xin ngài, xin ngày hãy cứu giúp chúng con với...
- Ta hiểu rồi, hai người đứng lên đi - Lão nhân ôn tồn nói - Ty Na, cô có cách nào để ta có thể đến ở trong nhà chồng cô một đêm được không?
- Điều đó thì dễ thôi - Chủ quán nói - cha mẹ chồng con bé nói thẳng ra là những người rất hám của. Con sẽ gửi Đạo Trưởng một trăm lượng vàng để đưa cho họ xin tá túc qua đêm. Họ chắc chắn sẽ đồng ý.
Minh Thế lão nhân khẩn trương đứng dậy, bảo:
- Vậy được, mau tiến hành thôi!
Nói rồi, ông cùng Ty Na lập tức lên đường khởi hành sang làng bên.
Theo một lối mòn dài hơn sáu dặm xuyên qua khu rừng Giáng Tiên chính là gia trang nhà chồng Ty Na. Nơi đây thật sự rất rộng lớn. Khung cảnh bên trong không khác gì một hoàng cung thu nhỏ. Đi vào được một lúc thì từ cuối dãy hành lang, một người đàn ông ngoài ba mươi hớt ha hớt hải chạy đến, gã nói:
- Ơ kìa! Sao em về mà không đợi anh cho người sang đón. Em sắp sinh, sức khỏe lại không tốt, lỡ có mệnh hệ gì thì anh biết phải tính làm sao đây hả?
- Em xin lỗi - Ty Na yếu ớt đáp - Nhưng mà dọc đường đã có đạo trưởng đi cùng em, anh đừng lo lắng quá.
Người đàn ông thấy một vị cao niên lạ mặt đi cùng Ty Na, lại nghe cô gọi lão là đạo trưởng, liền thắc mắc:
- Vị này là…?
Lão nhân bước đến, nét mặt ôn hòa từ tốn nói:
- Bần đạo Vũ Minh Thế, đến từ đền Phong Thiền làng Bách Điểu. Công tử đây chắc là chồng của Ty Na?
Người đàn ông nghe Minh Thế lão nhân giới thiệu, thái độ lập tức trở nên vô cùng niềm nở:
- Thưa phải! Tại hạ là Dương Tùng Lập, chồng của Ty Na. Nghe danh tiếng đền Phong Thiền đã lâu, hôm nay lại được gặp mặt Chủ Tọa Đạo Trưởng, thật lấy làm vinh hạnh. Xin mời vào trong gặp cha mẹ tại hạ, để họ có thể đón tiếp ngài một cách đàng hoàng.
Minh Thế lão nhân khẽ gật đầu rồi cùng đôi vợ chồng đi đến phòng khách. Ngồi chờ hồi lâu thì từ bên ngoài, có một người đàn ông và một người đàn bà tuổi ngoài năm mươi bước vào. Đôi phu phụ này ăn mặc rất sang trọng, vàng ngọc đeo đầy từ trên xuống dưới, chính là cha mẹ chồng của Ty Na.
- Kính chào đạo trưởng, để ngài chờ đợi đã lâu. Thất lễ, thất lễ - Vị Lão Gia nói
- Xin lão gia đừng quá lời - Lão nhân Minh Thế đáp - Bần Đạo đường đột đến gia trang đây, lại được quý ông bà đón tiếp nồng hậu như vậy, tuyệt không dám có nửa lời chê trách.
- Không dám, không dám - Vị Lão Gia nói - Đạo trưởng là bậc cao nhân đắc đạo, như long phụng giá đáo, chính là vinh hạnh của gia đình chúng tôi mà.
Lão nhân Minh Thế khiêm nhường đáp:
- Lão Gia lại quá lời. Ta chỉ là có quen biết với anh trai của Ty Na, biết cô ấy đang mang thai, nhưng sức khỏe không được ổn lắm nên cố tình ghé qua xem sao, cũng nhân tiện chào hỏi hai vị gia chủ.
- À, phải rồi đấy - Vị Phu Nhân háo hức lên tiếng - Hôm nay có đạo trưởng ở đây thật may. Tôi nãy giờ cứ trộm nghĩ mãi một chuyện không biết có thể cậy nhờ ngài được hay không. Nhưng ngài đã mở lời vậy thì còn gì bằng.
Lão nhân Minh Thế đáp
- Xin phu nhân cứ tự nhiên, nếu là việc trong khả năng thì ta nhất định sẽ không từ chối.
Vị phu Nhân cười giả lả, nói:
- Ôi ngài quá khiêm tốn rồi. Ngài là người tu đạo, tài phép vô biên, còn gì trên đời mà ngoài khả năng của ngài nữa cơ chứ. Chuyện mà bổn nương muốn nhờ vả thật ra cũng không ngoài đứa con dâu này. Cũng như ngài vừa bảo đấy, gần đây sức khỏe con bé không được tốt, nó lại đang mang thai, sắp tới kỳ sinh nở, lỡ mà có gì xảy ra thì không biết cốt nhục của nhà họ Dương sẽ ra làm sao. Vậy nên kính xin Đạo Trưởng làm ơn làm phúc, bày cho cháu vài phương pháp dưỡng sinh, để mẹ con nó được vuông tròn khỏe mạnh ạ.
- Vâng, dĩ nhiên rồi, đó là lý do bần đạo có mặt ở đây mà - Minh Thế lão nhân đáp - Ta sẽ kê cho Ty Na một toa thuốc dưỡng thai, đồng thời truyền cho cô ấy vài phương pháp thiền định, cứ theo đó mà làm sẽ có thể phòng tránh được nhiều bệnh tật, giúp cho người mẹ lẫn hài nhi đều dồi dào sức khỏe.
- Thế thì còn gì bằng - Tùng Lập hết sức vui mừng lên tiếng - Tại hạ thay mặt gia đình tạ ơn đạo trưởng rất nhiều.
- Còn nữa - Minh Thế lão nhân nói - Ngoài thuốc thang tập luyện ra, việc bày trí bàn ghế, tủ giường trong nhà, cách ăn mặc, quần áo, trang sức, vận khí của những người thân xung quanh... tất cả đều có ảnh hưởng rất lớn đến vận khí của người mẹ và đứa bé. Cần phải cẩn thận chú ý những điều này.
- Đạo trưởng đây bác học uyên thâm, xin ngài chỉ bảo giúp ạ - Vị Phu Nhân nói.
- Phiền bà ghi ra giúp ta đầy đủ tên họ, năm sinh bát tự của lão gia, công tử và cả Ty Na nữa. Ta cần phải làm một thuật toán mới có thể đưa ra lời hướng dẫn cụ thể được. - Minh Thế lão nhân nói.
- Dạ, tôi ghi ngay đây - Vị Phu Nhân hớn hở đáp.
Minh Thế lão nhân lại yêu cầu:
- Trong lúc chờ đợi, ta xin phép xem qua chỉ tay của lão gia và công tử một lát.
- Được thôi - Vị Lão Gia sảng khoái nói.
Đạo trưởng Minh Thế bước đến, cầm lấy bàn tay trái của ông ta, nhìn chăm chú trầm ngâm một lúc, rồi lại quay sang cầm bàn tay của Tùng Lập công tử xem theo cách tương tự.
Xong đâu vào đấy, ông cầm tờ giấy vị phu nhân kia vừa ghi xong, vẽ vẽ viết viết một lúc rồi đưa cho họ, nói:
- Đây là các hướng dẫn bày trí, sắp xếp đồ đạc trong gia trang, cách ăn mặc, đi đứng và cả những điều kiêng kỵ cần tránh. Mọi người cứ theo y như vậy mà làm sẽ đảm bảo phúc khí tràn trề, vạn sự như ý..
- Thật tốt quá - Vị phu nhân nói - Ngài đúng là rồng phụng đến nhà, là quý nhân phù trợ gia đình tôi đây mà.
- Bà quá lời rồi - Minh Thế lão nhân khẽ cười đáp.
Ty Na đứng bên từ nãy đến giờ, chờ lão nhân Minh Thế cùng cha mẹ chồng nàng nói chuyện xong một lúc mới dám lên tiếng mở lời:
- Thưa cha mẹ, xin cho phép con sắp xếp một phòng, để Minh Thế đạo trưởng nghỉ ngơi qua đêm tại gia trang. Vì ngày dạy phương pháp dưỡng sinh xong thì có lẽ trời cũng đã tối, không tiện ra ngoài tìm trọ nữa ạ.
- Mẹ rất sẵn lòng chấp thuận - Phu nhân nói - nhưng con vẫn nhớ quy tắc nho nhỏ của gia đình mình chứ?
- Dạ con nhớ, thưa mẹ - Ty Na đáp, rồi quay sang nhìn lão nhân Minh Thế, ông vui vẻ nói:
- Đa tạ quý gia chủ đón tiếp, Bần Đạo chuẩn bị chút lễ mọn ở đây, không nhiều nhưng cũng là lòng thành với gia chủ. Hy vọng Lão Gia và Phu Nhân không chê bai.
Lão nhân Minh Thế gọi người đánh xe mang vào một hộp gỗ lớn. Ông cầm lấy mở ra và trao cho cha mẹ chồng của Ty Na. Phu phụ bọn họ nhìn thấy vàng thì mặt mày tươi tỉnh hân hoan. Gã lão gia niềm nở nói:
- Cao Nhân Đắc Đạo quả là nhân phẩm hơn người. Tôi chỉ lấy bảy phần lễ vật thôi. Còn lại ba phần xin ngài giữ lại, xem như chút thành ý của vợ chồng tôi, trả công ngài an bài giúp con dâu và cháu nội tôi.
Đúng như người chủ quán tiên liệu, cha mẹ chồng của Ty Na sau khi nhận tiền đã rất vui vẻ. Họ lập tức gọi người chuẩn bị cho lão nhân một căn phòng thoáng mát, sạch sẽ nằm giữa khu hoa viên đẹp như tiên cảnh; còn ra vẻ kỹ lưỡng, căn dặn con dâu những phép tiếp đãi khách thật chu đáo. Mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ và thuận lợi.
Cứ vậy chẳng mấy chốc, mặt trời đã khuất sau chân núi. Đêm ba mươi thiếu vắng bóng trăng, lại thêm những vầng mây xám bao trùm, che lấp các vì sao khiến bầu trời tối đen không chút vệt sáng. Trước cửa căn phòng lão đạo trưởng, tiếng gõ cửa cộc cộc cất lên kèm theo tiếng nói dịu dàng của một cô gái:
- Đạo trưởng, con mang trà đến cho người đây. - Đó chính là Ty Na
- Con vào đi - Lão nhân đáp.
Nàng ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, đặt mâm ấm chén lên bàn rồi rót trà cung kính trao cho ông, nói:
- Trà này là hỗn hợp các loại thảo mộc quý hiếm chồng con mang về từ phương bắc, rất tốt cho sức khỏe, kính mời đạo trưởng thưởng thức.
Minh Thế lão nhân đón lấy chiếc chén từ tay Ty Na, vừa thổi cho nguội bớt, vừa nói:
- Cám ơn cô! Cô cảm thấy trong người thế nào rồi?
- Cũng nhờ có đạo trưởng dạy con phép tĩnh tâm thiền tịnh. Giờ thì con khỏe hơn nhiều rồi.
- Vậy tốt, ta có chuyện này muốn hỏi cô. - Minh Thế lão nhân nói.
- Xin đạo trưởng cứ nói - Ty Na đáp.
- Cô không là phải người vợ đầu tiên của chồng cô, đúng không?
Ty Na nghe câu hỏi, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nói:
- Dạ phải, sao đạo trưởng biết ạ? Đúng là trước khi lấy con, chồng con đã từng có một thê tử.
- Vậy hiện giờ cô ta đang ở đâu? - Minh Thế lão nhân hỏi
- Cái này... - Ty Na ấp úng.
- Sao vậy? Có gì khó nói sao?
Ty Na nét mặt thoáng chút khó xử, nhưng vẫn bắt đầu kể:
- Dạ, đúng lý đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng nếu đạo trưởng đã hỏi thì con cũng không dám giấu. Cách đây năm năm, chồng con từng có một người vợ tên Mỹ Phượng, nghe đâu là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Nhưng họ chỉ sống với nhau được gần ba năm. Trong một đêm nọ, nhân lúc cả nhà đi vắng, cô ấy đã ăn cắp tiền vàng và bỏ trốn cùng người đàn ông khác...
- Sau đó thì sao - Minh Thế lão nhân hỏi.
- Sau đó nhà chồng con đã cho người bí mật truy tìm ráo riết. Nhưng rốt cuộc vẫn không có được một chút manh mối nào, cuối cùng đành phải cho qua mọi chuyện.
- Vậy ngoài người vợ đó ra thì chồng cô có còn bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa không?
- Dạ, không có đâu thưa đạo trưởng - Ty Na đáp - Từ sau ngày thành thân, anh ấy đã đưa con cùng lên phương Bắc làm ăn, đến khi có đứa bé này mới quyết định quay trở về nhà. Thời gian đó chúng con sớm tối kề cận không rời nhau nửa bước, tuyệt đối không thể có ai khác đâu ạ.
- Vậy trong quá trình đi làm ăn, các con có lỡ làm chuyện gì sai trái, bức đến hại người khác không? - Minh Thế lão nhân hỏi
- Dạ không thưa đạo trưởng. Vợ chồng con buôn bán vải vóc, lâu nay làm ăn lương thiện chính trực, nào có gây ra điều gì tai ác với ai đâu ạ. - Ty Na trả lời.
Minh Thế lão nhân gật gù rồi chậm rãi nói:
- Trừ khi các hồn ma muốn chiếm thân xác người phàm để quay lại cõi trần, còn bình thường, chúng sẽ không tự dưng vô cớ quấy nhiễu như vậy.
- Ý đạo trưởng là sao ạ? Ty Na mơ hồ hỏi
Minh Thế lão nhân đáp:
- Theo như những gì cô đã kể, sáu chữ máu đó rõ ràng đang ám chỉ cái thai trong bụng cô. Điều đó cho thấy, ma nữ này hẳn phải có nỗi oán hận gì đó rất sâu đậm, và ả đang muốn trút giận lên đứa con của các người.
Ty Na nghe vậy, gương mặt bất giác trắng bệt, ánh mắt hoang mang cực độ, nói:
- Trời ơi khổ quá đạo trưởng ơi, chúng con nào có gây thù chuốc oán với ai đâu, sao bây giờ lại vô duyên vô cớ ra nông nỗi như thế này..
Minh Thế lão nhân lại hỏi:
- Cô gái tên Mỹ Phượng đó, sống với chồng cô được ba năm phải không?
- Dạ phải!
- Vậy cả hai không có lấy một đứa con nào sao? - Minh Thế lão nhân hỏi.
- À, về điều này thì con đã từng nghe qua. - Ty Na nói - Mỹ Phượng, cô ấy hình như bị mắc một chứng bệnh nào đó nên không thể sinh nở, dù đã tìm rất nhiều cách chạy chữa nhưng vẫn không có gì tiến triển. Cũng vì lý do đó mà cả gia đình lúc nào cũng căng thẳng, khiến cô ấy ngày càng trở nên buồn bã. Cuối cùng dẫn đến việc phải lòng và bỏ trốn cùng người đàn ông khác.
- Ai đã kể cho cô nghe chuyện này? - Minh Thế lão nhân lại hỏi
- Dạ, là một vài gia nhân trong nhà đã kể cho con nghe, thưa đạo trưởng. - Ty Na đáp
- Thế à? - Minh Thế lão nhân nói - Nhân tiện đây, ta cũng có một câu chuyện khá bi ai, không biết cô có hứng thú muốn nghe không.
Ty Na thoáng chút sững sờ, yên lặng một lúc rồi khẽ thưa:
- Vâng, đạo trưởng kể đi ạ!
Minh Thế lão nhân bắt đầu:
- Có một gia đình giàu có nọ, cưới người con dâu về đã gần ba năm mà mãi vẫn không sinh được một mụn cháu nào. Dù đã chạy chữa thầy thuốc rất nhiều nơi, tốn rất nhiều của cải nhưng mọi cố gắng đều xem như đổ sông đổ bể. Họ bắt đầu đổ lỗi cho cô gái, bảo nàng là người khiến cho gia tộc nhà họ bị tuyệt tôn tuyệt tự, không có người nối dõi. Họ đối xử ghẻ lạnh và dần dần có ý muốn xua đuổi nàng. Dù rất tủi nhục, cô gái này vẫn kiên nhẫn giữ một lòng hiếu thuận, giữ nết ăn ở cần mẫn, ngay thẳng, ngày đêm cầu mong ông trời xót thương ban cho một đứa con, để nàng được tiếp tục ở bên chồng. Bởi nàng thật sự yêu thương chồng mình rất nhiều...
Nghe đến đây, thần sắc Ty Na bỗng chốc thẫn thờ, đôi mắt dần dần đỏ hoe ngấn lệ. Minh Thế lão nhân nói tiếp:
- Cô gái ấy cứ thế một mình gặm nhấm nỗi buồn ngày qua ngày. Cho đến một đêm nọ, nhân lúc người chồng đi vắng, cha chồng đã lẻn vào phòng ngủ, giở trò đồi bại với nàng. Cơn mưa lớn ngoài trời đã át đi tiếng kêu cứu yếu ớt. Nàng đành đau đớn để người đàn ông trắc nết làm chuyện ô uế trên thân thể mình. Mọi thứ dường như đã vượt quá sức chịu đựng, cô gái đem mọi chuyện kể cho mẹ chồng nghe. Nào ngờ bà ta không hề tỏ chút phẫn nộ nào với lão chồng, trái lại còn buông lời sỉ vả, lăng mạ, khiến lòng nàng phẫn uất đến tột cùng. Nhục nhã ê chề, nàng chạy lao ra ngoài sân, cầm lấy cây rựa chặt củi tự cắt cổ kết liễu đời mình.
Gương mặt Ty Na lúc này đã không thể giấu được nỗi đau, bật khóc gào lên:
- Đủ rồi, đừng nói, đừng nói nữa.
Minh Thế lão nhân nhìn Ty Na với ánh mắt hiền hòa, nhẹ nhàng ôn tồn nói:
- Tôi biết nhắc lại câu chuyện này trước mặt cô thật sự rất tàn nhẫn, nhưng chính cô phải đối mặt với sự thật, phải cố gắng buông bỏ thù hận thì mới có thể siêu thoát được, Mỹ Phượng à.
Vừa nghe câu nói đó, Ty Na lập tức thay đổi thái độ. Cô cười ré lên trong nước mắt, đôi nhãn quang tràn đầy sát khí, giọng nói và ngữ điệu thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Đứng trước mặt Minh Thế lúc này, tuy thân xác là của Ty Na, nhưng linh hồn lại chính là nữ nhân đã chết uất ức trong gia trang nhà họ Dương hai năm về trước. Ả nói:
- Mất công ta diễn nãy giờ, thì ra lão đã biết ngay từ đầu.
- Ta biết những gì cô đã trải qua. - Minh Thế lão nhân nói - Ta thấu cảm được những khổ sở cô đã phải gánh chịu. Nhưng xin hãy hiểu rằng, mọi thứ trên đời đều có số kiếp của nó, thù hận chỉ làm cho linh hồn cô trầm luân khổ sở thêm gấp vạn lần mà thôi.
- Ta tự biết lo liệu, không cần lão nhiều chuyện - Mỹ Phượng quát - Nhưng làm sao lão biết được chân tướng của lũ lòng lang dạ thú kia một cách rõ ràng rành mạch như vậy? Là chúng đã kể cho lão nghe?
Nhắc về việc này, chính ngay lúc xem chỉ tay cho lão gia và công tử ban sáng, lão nhân Minh Thế đã thông qua sự tiếp xúc, dùng Thấu Tâm Thuật xâm nhập tâm trí, lục lại tất cả ký ức của họ vế gương mặt ma nữ ông đã nhìn thấy tại quán ăn nhà Ty Na. Thật không ngoài suy đoán, câu chuyện oán khiên hai năm trước, từng chi tiết một, liền lập tức tái hiện một cách rõ ràng.
Lão Nhân lắc đầu nói:
- Làm sao ta biết, điều đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ mọi thứ đã chẳng thể nào thay đổi được nữa. Cô nên quay đầu lại đi, cho mình một cơ hội siêu thoát, sống một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
- Lão im đi! - Mỹ Phượng gắt - Cứ mở mồm ra là bảo hiểu nỗi đau của ta, lão hiểu được mấy phần? Ngồi đó nói những câu xáo rỗng, không tự thấy bản thân đang rảnh rỗi lắm sao.
- Phải, cứ cho là ta đang quản chuyện bao đồng cũng được. Ta chỉ muốn nói cho cô biết một lời: Khi người ta hãm hại cô, làm chuyện xấu với cô, đó là ác nghiệp của họ. Nhưng cách cô ôm hận, cách cô trả thù, lại chính là ác nghiệp của cô, là quả báo cô phải gánh chịu muôn ngàn kiếp! Chưa kể Ty Na chỉ là một người vô tội, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này. Đừng nên đày đọa cô ấy như vậy.
- Đừng nên đày đọa nó? - Mỹ Phượng cười lớn nói - Con quỷ cái này đáng bị trừng phạt. Nó sớm tối gần gũi mê hoặc chồng ta, khiến hắn quay lưng bỏ mặc ta, chẳng thèm màng đến sự sống chết của ta. Vậy thì tại sao ta phải đứng đây giương mắt nhìn nó vui vẻ mỗi ngày hả? Không đời nào, nếu ta đã không hạnh phúc, thì không một ai được phép hạnh phúc. Không một ai!
...