Chương : 8
“Đi tìm chủ nhân trước đi, ngươi nghĩ làm gì nhiều như vậy cho mệt!” Lão rùa nói.
"Cũng Đúng!"
Con lừa và con vẹt cùng gật đầu, đi dọc theo con đường trong viện một hồi, quả nhiên nhìn thấy Tô Ẩn đang ngồi yên lặng trong đình nghỉ mát, sắp xếp lại các thứ.
"Ngang ô, ngang ô!" Con lừa kêu lên.
Trước mặt chủ nhân không thể nói chuyện, điểm này nó còn nhớ rõ trong lòng.
"Các ngươi đã tới rồi..."
Không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, Tô Ẩn vẫn đang thiết kế xếp đặt lại viện phủ làm sao có thể làm cho Ẩn Tiên Cư trông ấm áp hơn một chút, hiện tại cũng đã gần xong rồi.
"Đại Hắc, ngươi đã đến đây mau đi cày đất bên kia đi! Lão Mạn, đằng kia có một cái ao, đi xem có cá không, bắt một ít để buổi tối nấu canh..."
Tô Ẩn an bài.
Con lừa nhanh chóng gật đầu, chủ động mang theo dây thừng, vui vẻ đi cày.
Lão Mạn chậm rãi đi đến trong ao, nó vẫn giống như khi ở bên trong cấm địa, yên tĩnh dửng dưng.
Không đến nửa canh giờ, mấy mảnh đất đều đã cày xong, Tô Ẩn đi tới đó, đổ các loại phân bón đã chuẩn bị sẵn, sau đó lấy một cái túi vải ra, gieo trồng các loại hạt giống lương thực theo các cách đặc thù.
Không lâu sau đó, mảnh đất đã được bao phủ bởi những cây con xanh mướt.
Hạt giống bình thường trồng nếu không có ba tháng, rất khó để lớn lên, nhưng những hạt giống này đã được gieo trồng qua rất nhiều thời gian khi hắn học tập kỹ năng của Nông Thánh, kết hợp với kỹ thuật đặc biệt, chúng có thể được thu hoạch chỉ trong ba ngày.
Cho nên, dù đi ra ngoài hắn cũng không cần mang theo nhiều lương khô, chỉ cần có hạt giống là không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống.
"Bây giờ nhìn tốt hơn nhiều rồi..."
Sau hơn một canh giờ, Tô Ẩn rất mãn nguyện khi thấy nơi ban đầu vốn cằn cỗi bây giờ đã trở nên xanh tươi, các loại thảm thực vật sinh sôi nảy nở.
Môi trường bên ngoài quả nhiên tốt hơn trong cấm địa, những cây trồng này càng ngày càng phát triển khỏe mạnh tươi tốt, không cần nghĩ cũng biết hoa quả bọn chúng kết ra nhất định càng thêm ngon.
Lúc này, lão rùa cũng bắt được một con cá chép dài hơn thước, Tô Ẩn lấy xoong nồi ra bắt đầu nấu canh.
Những công cụ này hầu như đều được hắn chế tạo trước đây. Ví dụ, dao làm bếp để chặt cá là khi hắn học kỹ năng rèn sắt, từng búa từng búa làm ra đấy, nồi canh vốn được đúc để làm nồi nấu thuốc khi học kỹ thuật chế thuốc, đem chiên xào các món ăn, hầm canh cũng dễ dàng hơn nhiều...
Cầm dao bếp vung nhẹ, vảy cá rơi ra hết, các lát thịt cá mỏng đều như nhau.
Kỹ năng nấu ăn tuy rằng không phải Tô Ẩn học lâu nhất, nhưng là được sử dụng nhiều nhất, trong cấm địa u ám, không thấy trời, không có bạn bè, không thể tu luyện... Nếu còn không thể thỏa mãn khẩu vị ăn uống, e rằng hắn đã điên từ lâu rồi.
Vì vậy, bất kể kỹ năng dùng dao hay là tài nghệ nấu ăn, thực lực đều vượt xa yêu cầu trong quá trình khảo hạch, đã đạt đến đỉnh cao cực hạn.
Con rùa, con lừa và con vẹt, thấy hắn đi nấu ăn, biết đây là thời gian cảm ngộ tốt nhất, tất cả đều nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn không dám chớp mắt.
Trong mắt bọn chúng, lúc này thiếu niên kia như là một người khác cầm dao làm bếp, rất nhiều Thánh Nguyên Chân Ý xao động quanh người, từng tia lực lượng đại đạo từ trên trời hạ xuống, linh khí tinh thuần tùy ý rơi xuống, đem cả viện bao phủ vào trong.
Sau khi hấp thụ những linh khí tản ra ẩn chứa Thánh Nguyên Chân Ý này, những cây cỏ vừa mới trồng từng cái đong đưa, ngày càng xanh tươi, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Ba con vật nuôi cũng cảm nhận được sức mạnh của đại đạo, tinh thần, linh hồn và thể xác được cải thiện nhanh chóng, tiến bộ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Không chỉ có bọn chúng, những Thánh Nguyên Chân Ý này tỏa ra bên ngoài viện phủ, cho dù chỉ có một tia, cũng khiến cho các đệ tử của Trấn Tiên Tông về khả năng lĩnh ngộ mạnh lên rất nhiều trong khoảng thời gian ngắn, những chỗ mà trước đây họ chưa hiểu, bỗng mọi thứ trở nên thông suốt tường tận.
Thậm chí có rất nhiều người tu luyện đã trực tiếp giác ngộ!
……
Trong một mảnh rừng rậm rạp ở Đại Duyễn Châu, một người khuôn mặt giống như thiếu niên chậm rãi xuất hiện.
"Mặc dù còn lâu mới hồi phục đến thời điểm đỉnh cao, nhưng cũng đã hồi phục một ít sức mạnh, có thể tự bảo vệ mình..."
Y chính là Cực Lạc Đại Ma Vương!
Sau khi trốn thoát khỏi biển Bích Lạc, y đã chạy đến dãy núi này, tàn sát liên tiếp hàng trăm con yêu thú, hút sạch máu của bọn chúng mới hồi phục được một chút.
Một tia máu xẹt qua trong con ngươi, y chậm rãi bay đi.
Bị trấn áp tám ngàn năm, căn cơ bị tổn hại, thương thế quá nghiêm trọng nên không thể hồi phục hoàn toàn nếu không có tuyệt đỉnh bảo vật hoặc linh mạch. Mà những thứ này gần như tất cả đều nằm trong tay một số tông môn lớn.
"Linh khí cường thịnh hẳn là ở chỗ các tông môn nhất lưu... đúng, chỉ có bọn chúng!"
Y nhìn xung quanh một vòng và nhanh chóng bị thu hút bởi một nơi.
Có một trận pháp lớn ở đấy, linh khí hơn trăm dặm quanh đó được tụ lại tạo thành một cái linh mạch rất lớn. Không cần nghĩ cũng có thể chắc chắn đó là một tông môn nhất lưu.
Chỉ cần y lẻn vào trong đó nuốt hết linh khí trong linh mạch này, cho dù không khôi phục hoàn toàn cũng không có sai biệt lắm, vậy thì trời cao biển rộng, mặc sức tung hoành rồi.
Trời đất rộng lớn, đi đâu cũng được.
"Những kẻ vây giết ta, ra tay với ta, ta muốn thanh toán từng tên một. Cho bọn chúng biết thế nào là Ma Vương thật sự! Để cho chúng cảm nhận sự tuyệt vọng..."
Hai mắt nheo lại, Cực Lạc Ma Vương liên tục cười lạnh, bay thẳng đến tông môn mà hắn nhìn thấy.
Rất nhanh hắn đã đến nơi.
Trên tấm biển bên ngoài cổng, ba chữ lớn hào quang rực rỡ, tạo ra áp lực rất lớn, có thể khiến một số yêu thú không thể đến gần.
Chính là Trấn Tiên Tông một trong mười môn phái lớn ở Đại Duyễn Châu!
Đang định xông vào đem nuốt hết linh mạch và bảo vật ở trong đó, đột nhiên y cảm giác được gì đó, vội vàng ngẩng đầu lên.
Trong rừng cách tông môn này một đoạn, lộ ra một tia Thánh Nguyên Chân Ý!
Mặc dù Đại Duyễn Châu là một trong chín châu, nhưng là cằn cỗi nhất, khó có thể có cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng, làm sao có thể xuất hiện thứ này?
"Chẳng lẽ là có pháp bảo Tiên Giới hoặc Tiên Thảo sao?"
Hai mắt sáng lên.
Nếu có thể lấy được những thứ này, cho dù chỉ một cây, không những có thể khôi phục thương thế, nếu may mắn còn có thể tiến xa hơn, đến lúc đó thật sự có thể tung hoành thiên hạ, không cần sợ cha con thằng nào nữa!
Trong lòng tràn đầy hưng phấn, Cực Lạc Ma Vương nhanh chóng bay tới khu viện phủ, ngay sau đó hắn cảm nhận được kiếm ý ẩn chứa trong ba chữ "Ẩn Tiên Cư" trên tấm bảng ngoài cửa!
"Nếu như chạm vào, rất dễ bị phát hiện..."
Mấy đạo kiếm ý này nếu là trước đây, đường đường là Ma Vương tất nhiên sẽ không sợ, nhưng hiện tại tu vi của hắn không bằng xưa, vẫn nên cẩn thận một chút.
Bằng không, thu hút một đám cường giả của tông môn tới đây, muốn lấy bảo vật cũng không phải chuyện đơn giản.
Kiếm ý, tối đa chỉ có thể phong tỏa một khu vực, chỉ cần tìm ra được chỗ sơ hở thì có thể lẻn vào một cách thuận lợi.
Rời khỏi nơi đó, bay chưa đầy mười mét, y lại lần nữa sửng sốt.
Theo quan sát của y thì... không có gì nguy hiểm ở đây cả! Nói cách khác, viện phủ này ngoại trừ dòng chữ trên khung cửa có thể ngăn trở người, vách tường xung quanh cũng không có bố trí cái gì!
Có cạm bẫy? Hay chỉ là kế không thành?
"Hay là vào xem..."
Cân nhắc một chút,
Cực Lạc Đại Ma Vương bay về phía vách tường rồi đi vào trong viện, quả nhiên không có chút nào nguy hiểm.
"Tuyệt quá……"
Hạ trên mặt đất, đang muốn tìm chỗ phát ra Thánh Nguyên Chân Ý thì nghe thấy tiếng "sột soạt", cách đó không xa có tiếng bước đi.
Y lắc mình biến thành một đám ma khí rồi chui xuống đất.
Bách Biến Ma Công!
Loại pháp quyết này, tu luyện thông thạo có thể thay đổi khôn lường biến hóa thành tảng đá hay bùn đất, đại sư cũng khó mà nhìn ra được, lúc trước ở biển Bích Lạc y đã dùng chiêu này trốn thoát thuận lợi.
Vừa biến mất, tiếng cánh đập vào không trung vang lên, rồi một con vẹt bay tới.
"Ta vừa nghe thấy có tiếng động ở đây, không phải có người xông vào đây chứ?"
"Chẳng lẽ tên tiểu tử vừa rồi biết mình bị lừa, tới đây gây chuyện..." Con lừa trợn tròn đôi mắt, miệng run rẩy: "Ta sợ!"
Chủ nhân đã về nghỉ ngơi sau khi ăn xong canh cá, ba con vật vừa đến môi trường mới định đi xem xét xung quanh, nghe thấy động tĩnh liền chạy tới.
"Từ kinh nghiệm nhiều năm của ta đoán, chắc là không phải..." Lão rùa chậm rãi lắc đầu.
"Hóa ra là ba con yêu thú!"
Khóe miệng Cực Lạc Ma Vương nhếch lên.
Còn tưởng rằng có cao thủ tọa trấn, Thì ra chỉ có ba con yêu thú bình thường, đã vậy thì ăn chúng trước rồi tính!
Hô!
Bóng ma lóe lên và xuất hiện đột ngột.
"Khà khà, muốn trách thì trách các ngươi xuất hiện không đúng lúc, ngoan ngoãn làm bữa tối của ta đi!"
Cười nham hiểm một tiếng, Cực Lạc Đại Ma Vương há miệng ra, đang định nuốt chửng ba con vật trước mặt thì nhìn thấy con lừa đứng cách đó không xa sợ đến run lên bần bật, đôi mắt to kinh hãi nhắm lại, hai chân phía trước đang khua loạn liên tục, giống như đang nổi cơn điên.
"Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây..."
Thế giới bên ngoài nguy hiểm quá, ta sợ...
Chân trước đang khua lập tức trở thành kích thước như ngọn núi trong mắt ma vương, vô tận áo nghĩa đại đạo từ trên trời lao xuống, y muốn né tránh, thì phát hiện bị lực lượng này áp chế không thể động đậy nữa.
Bành!
Trực tiếp bị giẫm trên mặt đất, một ngụm máu lớn từ miệng, mũi, tai và mắt chảy ra xung quanh.
"Có người muốn ăn thịt ta, ta phải làm sao đây? Ta còn chưa sống đủ, không muốn bị người ta kẹp làm nhân bánh, cứu ta... Không, ta muốn tự cứu mình! Nhìn tuyệt chiêu của ta, đá hậu, đá sườn, đá xoáy, đá háng, xoay tròn, lăn bụng... "
Quá kinh hãi, con lừa sợ đến mức nhảy loạn xạ, chân đá loạn như vũ bão.
Chân giẫm vào đâu thì ăn mòn ngay chỗ đó, hết lỗ này đến lỗ lớn khác.
Cơ thể ma vương vốn đã bị thương nặng, dưới móng của con lừa giống như là trò đùa vậy.
"Ta hận..."
Cực Lạc Ma Vương bật khóc.
Người trẻ tuổi không có võ đức, bắt nạt ta một kẻ đang bị thương, lợi dụng lúc ta chưa chuẩn bị mà tấn công, ta chủ quan không có tránh...!
Ma vương vẻ mặt chua xót vừa than thở.
Ta thực sự là Đại Ma Vương, tung hoành khắp thiên hạ bất khả chiến bại, không phải ta yếu đuối, mà bởi vì con lừa này quá hư cấu a...
Nó là một con lừa Tiên sao?
Chẳng lẽ Thánh Nguyên Chân Ý vừa rồi truyền ra từ nó?
"Cũng Đúng!"
Con lừa và con vẹt cùng gật đầu, đi dọc theo con đường trong viện một hồi, quả nhiên nhìn thấy Tô Ẩn đang ngồi yên lặng trong đình nghỉ mát, sắp xếp lại các thứ.
"Ngang ô, ngang ô!" Con lừa kêu lên.
Trước mặt chủ nhân không thể nói chuyện, điểm này nó còn nhớ rõ trong lòng.
"Các ngươi đã tới rồi..."
Không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, Tô Ẩn vẫn đang thiết kế xếp đặt lại viện phủ làm sao có thể làm cho Ẩn Tiên Cư trông ấm áp hơn một chút, hiện tại cũng đã gần xong rồi.
"Đại Hắc, ngươi đã đến đây mau đi cày đất bên kia đi! Lão Mạn, đằng kia có một cái ao, đi xem có cá không, bắt một ít để buổi tối nấu canh..."
Tô Ẩn an bài.
Con lừa nhanh chóng gật đầu, chủ động mang theo dây thừng, vui vẻ đi cày.
Lão Mạn chậm rãi đi đến trong ao, nó vẫn giống như khi ở bên trong cấm địa, yên tĩnh dửng dưng.
Không đến nửa canh giờ, mấy mảnh đất đều đã cày xong, Tô Ẩn đi tới đó, đổ các loại phân bón đã chuẩn bị sẵn, sau đó lấy một cái túi vải ra, gieo trồng các loại hạt giống lương thực theo các cách đặc thù.
Không lâu sau đó, mảnh đất đã được bao phủ bởi những cây con xanh mướt.
Hạt giống bình thường trồng nếu không có ba tháng, rất khó để lớn lên, nhưng những hạt giống này đã được gieo trồng qua rất nhiều thời gian khi hắn học tập kỹ năng của Nông Thánh, kết hợp với kỹ thuật đặc biệt, chúng có thể được thu hoạch chỉ trong ba ngày.
Cho nên, dù đi ra ngoài hắn cũng không cần mang theo nhiều lương khô, chỉ cần có hạt giống là không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống.
"Bây giờ nhìn tốt hơn nhiều rồi..."
Sau hơn một canh giờ, Tô Ẩn rất mãn nguyện khi thấy nơi ban đầu vốn cằn cỗi bây giờ đã trở nên xanh tươi, các loại thảm thực vật sinh sôi nảy nở.
Môi trường bên ngoài quả nhiên tốt hơn trong cấm địa, những cây trồng này càng ngày càng phát triển khỏe mạnh tươi tốt, không cần nghĩ cũng biết hoa quả bọn chúng kết ra nhất định càng thêm ngon.
Lúc này, lão rùa cũng bắt được một con cá chép dài hơn thước, Tô Ẩn lấy xoong nồi ra bắt đầu nấu canh.
Những công cụ này hầu như đều được hắn chế tạo trước đây. Ví dụ, dao làm bếp để chặt cá là khi hắn học kỹ năng rèn sắt, từng búa từng búa làm ra đấy, nồi canh vốn được đúc để làm nồi nấu thuốc khi học kỹ thuật chế thuốc, đem chiên xào các món ăn, hầm canh cũng dễ dàng hơn nhiều...
Cầm dao bếp vung nhẹ, vảy cá rơi ra hết, các lát thịt cá mỏng đều như nhau.
Kỹ năng nấu ăn tuy rằng không phải Tô Ẩn học lâu nhất, nhưng là được sử dụng nhiều nhất, trong cấm địa u ám, không thấy trời, không có bạn bè, không thể tu luyện... Nếu còn không thể thỏa mãn khẩu vị ăn uống, e rằng hắn đã điên từ lâu rồi.
Vì vậy, bất kể kỹ năng dùng dao hay là tài nghệ nấu ăn, thực lực đều vượt xa yêu cầu trong quá trình khảo hạch, đã đạt đến đỉnh cao cực hạn.
Con rùa, con lừa và con vẹt, thấy hắn đi nấu ăn, biết đây là thời gian cảm ngộ tốt nhất, tất cả đều nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn không dám chớp mắt.
Trong mắt bọn chúng, lúc này thiếu niên kia như là một người khác cầm dao làm bếp, rất nhiều Thánh Nguyên Chân Ý xao động quanh người, từng tia lực lượng đại đạo từ trên trời hạ xuống, linh khí tinh thuần tùy ý rơi xuống, đem cả viện bao phủ vào trong.
Sau khi hấp thụ những linh khí tản ra ẩn chứa Thánh Nguyên Chân Ý này, những cây cỏ vừa mới trồng từng cái đong đưa, ngày càng xanh tươi, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Ba con vật nuôi cũng cảm nhận được sức mạnh của đại đạo, tinh thần, linh hồn và thể xác được cải thiện nhanh chóng, tiến bộ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Không chỉ có bọn chúng, những Thánh Nguyên Chân Ý này tỏa ra bên ngoài viện phủ, cho dù chỉ có một tia, cũng khiến cho các đệ tử của Trấn Tiên Tông về khả năng lĩnh ngộ mạnh lên rất nhiều trong khoảng thời gian ngắn, những chỗ mà trước đây họ chưa hiểu, bỗng mọi thứ trở nên thông suốt tường tận.
Thậm chí có rất nhiều người tu luyện đã trực tiếp giác ngộ!
……
Trong một mảnh rừng rậm rạp ở Đại Duyễn Châu, một người khuôn mặt giống như thiếu niên chậm rãi xuất hiện.
"Mặc dù còn lâu mới hồi phục đến thời điểm đỉnh cao, nhưng cũng đã hồi phục một ít sức mạnh, có thể tự bảo vệ mình..."
Y chính là Cực Lạc Đại Ma Vương!
Sau khi trốn thoát khỏi biển Bích Lạc, y đã chạy đến dãy núi này, tàn sát liên tiếp hàng trăm con yêu thú, hút sạch máu của bọn chúng mới hồi phục được một chút.
Một tia máu xẹt qua trong con ngươi, y chậm rãi bay đi.
Bị trấn áp tám ngàn năm, căn cơ bị tổn hại, thương thế quá nghiêm trọng nên không thể hồi phục hoàn toàn nếu không có tuyệt đỉnh bảo vật hoặc linh mạch. Mà những thứ này gần như tất cả đều nằm trong tay một số tông môn lớn.
"Linh khí cường thịnh hẳn là ở chỗ các tông môn nhất lưu... đúng, chỉ có bọn chúng!"
Y nhìn xung quanh một vòng và nhanh chóng bị thu hút bởi một nơi.
Có một trận pháp lớn ở đấy, linh khí hơn trăm dặm quanh đó được tụ lại tạo thành một cái linh mạch rất lớn. Không cần nghĩ cũng có thể chắc chắn đó là một tông môn nhất lưu.
Chỉ cần y lẻn vào trong đó nuốt hết linh khí trong linh mạch này, cho dù không khôi phục hoàn toàn cũng không có sai biệt lắm, vậy thì trời cao biển rộng, mặc sức tung hoành rồi.
Trời đất rộng lớn, đi đâu cũng được.
"Những kẻ vây giết ta, ra tay với ta, ta muốn thanh toán từng tên một. Cho bọn chúng biết thế nào là Ma Vương thật sự! Để cho chúng cảm nhận sự tuyệt vọng..."
Hai mắt nheo lại, Cực Lạc Ma Vương liên tục cười lạnh, bay thẳng đến tông môn mà hắn nhìn thấy.
Rất nhanh hắn đã đến nơi.
Trên tấm biển bên ngoài cổng, ba chữ lớn hào quang rực rỡ, tạo ra áp lực rất lớn, có thể khiến một số yêu thú không thể đến gần.
Chính là Trấn Tiên Tông một trong mười môn phái lớn ở Đại Duyễn Châu!
Đang định xông vào đem nuốt hết linh mạch và bảo vật ở trong đó, đột nhiên y cảm giác được gì đó, vội vàng ngẩng đầu lên.
Trong rừng cách tông môn này một đoạn, lộ ra một tia Thánh Nguyên Chân Ý!
Mặc dù Đại Duyễn Châu là một trong chín châu, nhưng là cằn cỗi nhất, khó có thể có cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng, làm sao có thể xuất hiện thứ này?
"Chẳng lẽ là có pháp bảo Tiên Giới hoặc Tiên Thảo sao?"
Hai mắt sáng lên.
Nếu có thể lấy được những thứ này, cho dù chỉ một cây, không những có thể khôi phục thương thế, nếu may mắn còn có thể tiến xa hơn, đến lúc đó thật sự có thể tung hoành thiên hạ, không cần sợ cha con thằng nào nữa!
Trong lòng tràn đầy hưng phấn, Cực Lạc Ma Vương nhanh chóng bay tới khu viện phủ, ngay sau đó hắn cảm nhận được kiếm ý ẩn chứa trong ba chữ "Ẩn Tiên Cư" trên tấm bảng ngoài cửa!
"Nếu như chạm vào, rất dễ bị phát hiện..."
Mấy đạo kiếm ý này nếu là trước đây, đường đường là Ma Vương tất nhiên sẽ không sợ, nhưng hiện tại tu vi của hắn không bằng xưa, vẫn nên cẩn thận một chút.
Bằng không, thu hút một đám cường giả của tông môn tới đây, muốn lấy bảo vật cũng không phải chuyện đơn giản.
Kiếm ý, tối đa chỉ có thể phong tỏa một khu vực, chỉ cần tìm ra được chỗ sơ hở thì có thể lẻn vào một cách thuận lợi.
Rời khỏi nơi đó, bay chưa đầy mười mét, y lại lần nữa sửng sốt.
Theo quan sát của y thì... không có gì nguy hiểm ở đây cả! Nói cách khác, viện phủ này ngoại trừ dòng chữ trên khung cửa có thể ngăn trở người, vách tường xung quanh cũng không có bố trí cái gì!
Có cạm bẫy? Hay chỉ là kế không thành?
"Hay là vào xem..."
Cân nhắc một chút,
Cực Lạc Đại Ma Vương bay về phía vách tường rồi đi vào trong viện, quả nhiên không có chút nào nguy hiểm.
"Tuyệt quá……"
Hạ trên mặt đất, đang muốn tìm chỗ phát ra Thánh Nguyên Chân Ý thì nghe thấy tiếng "sột soạt", cách đó không xa có tiếng bước đi.
Y lắc mình biến thành một đám ma khí rồi chui xuống đất.
Bách Biến Ma Công!
Loại pháp quyết này, tu luyện thông thạo có thể thay đổi khôn lường biến hóa thành tảng đá hay bùn đất, đại sư cũng khó mà nhìn ra được, lúc trước ở biển Bích Lạc y đã dùng chiêu này trốn thoát thuận lợi.
Vừa biến mất, tiếng cánh đập vào không trung vang lên, rồi một con vẹt bay tới.
"Ta vừa nghe thấy có tiếng động ở đây, không phải có người xông vào đây chứ?"
"Chẳng lẽ tên tiểu tử vừa rồi biết mình bị lừa, tới đây gây chuyện..." Con lừa trợn tròn đôi mắt, miệng run rẩy: "Ta sợ!"
Chủ nhân đã về nghỉ ngơi sau khi ăn xong canh cá, ba con vật vừa đến môi trường mới định đi xem xét xung quanh, nghe thấy động tĩnh liền chạy tới.
"Từ kinh nghiệm nhiều năm của ta đoán, chắc là không phải..." Lão rùa chậm rãi lắc đầu.
"Hóa ra là ba con yêu thú!"
Khóe miệng Cực Lạc Ma Vương nhếch lên.
Còn tưởng rằng có cao thủ tọa trấn, Thì ra chỉ có ba con yêu thú bình thường, đã vậy thì ăn chúng trước rồi tính!
Hô!
Bóng ma lóe lên và xuất hiện đột ngột.
"Khà khà, muốn trách thì trách các ngươi xuất hiện không đúng lúc, ngoan ngoãn làm bữa tối của ta đi!"
Cười nham hiểm một tiếng, Cực Lạc Đại Ma Vương há miệng ra, đang định nuốt chửng ba con vật trước mặt thì nhìn thấy con lừa đứng cách đó không xa sợ đến run lên bần bật, đôi mắt to kinh hãi nhắm lại, hai chân phía trước đang khua loạn liên tục, giống như đang nổi cơn điên.
"Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây..."
Thế giới bên ngoài nguy hiểm quá, ta sợ...
Chân trước đang khua lập tức trở thành kích thước như ngọn núi trong mắt ma vương, vô tận áo nghĩa đại đạo từ trên trời lao xuống, y muốn né tránh, thì phát hiện bị lực lượng này áp chế không thể động đậy nữa.
Bành!
Trực tiếp bị giẫm trên mặt đất, một ngụm máu lớn từ miệng, mũi, tai và mắt chảy ra xung quanh.
"Có người muốn ăn thịt ta, ta phải làm sao đây? Ta còn chưa sống đủ, không muốn bị người ta kẹp làm nhân bánh, cứu ta... Không, ta muốn tự cứu mình! Nhìn tuyệt chiêu của ta, đá hậu, đá sườn, đá xoáy, đá háng, xoay tròn, lăn bụng... "
Quá kinh hãi, con lừa sợ đến mức nhảy loạn xạ, chân đá loạn như vũ bão.
Chân giẫm vào đâu thì ăn mòn ngay chỗ đó, hết lỗ này đến lỗ lớn khác.
Cơ thể ma vương vốn đã bị thương nặng, dưới móng của con lừa giống như là trò đùa vậy.
"Ta hận..."
Cực Lạc Ma Vương bật khóc.
Người trẻ tuổi không có võ đức, bắt nạt ta một kẻ đang bị thương, lợi dụng lúc ta chưa chuẩn bị mà tấn công, ta chủ quan không có tránh...!
Ma vương vẻ mặt chua xót vừa than thở.
Ta thực sự là Đại Ma Vương, tung hoành khắp thiên hạ bất khả chiến bại, không phải ta yếu đuối, mà bởi vì con lừa này quá hư cấu a...
Nó là một con lừa Tiên sao?
Chẳng lẽ Thánh Nguyên Chân Ý vừa rồi truyền ra từ nó?