Không Sợ Chết, Sợ Đau
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Đam Mỹ |
Số chương | 45 |
Lượt đọc | 153 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thể loại: hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, kế huynh đệ, phúc hắc lãnh công, ngược tâm, HE
Tôi lười biếng dựa lưng vào ghế, hai mắt mặc dù chặt chẽ nhìn thẳng vào người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt, kỳ thực lại có chút không tập trung, thỉnh thoảng đánh vài cái ngáp, thở dài ra tiếng.
…Đã là lần xem mắt thứ ba trong tháng này.
Bất quá, có lẽ sẽ lại thất bại đi? Dù sao trong lòng tôi sớm đã có người mình thích, làm sao có thể động tình với những oanh oanh yến yến khác nữa?
Đang nghĩ ngợi, người phụ nữ trước mặt đột nhiên liếc nhìn tôi, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, nhẹ giọng hỏi: “Lý tiên sinh, anh định khi nào thì đi gặp cha mẹ em?”
“Hả?” Giật mình, ngạc nhiên, “Trương tiểu thư, chúng ta mới quen nhau được một tuần mà thôi, hiện tại đã đến nhà bái phỏng, có phải hơi quá nhanh không?”
“Đương nhiên không!” Cô ta một phen nắm lấy tay tôi, ánh mắt khẩn thiết, “Hai người chúng ta tuổi tác đều đã không còn nhỏ, vẫn là tốc chiến tốc thắng, sớm quyết định một chút thì tốt hơn. Nếu như cuối năm kết hôn, đến giờ này sang năm liền có thể sinh một tiểu bảo bối rồi.”
Yêu đương cũng còn chưa nói, đã trực tiếp nhảy thẳng đến sinh hài tử?
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại
Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center rồi
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.