Chương 4: Trống trải
Thiệu Phong nén giận, tiếp tục nhấn số gọi điện cho Hạ Kiều. Thế nhưng, trả lời hắn là âm thanh máy móc đầy lạnh lẽo.
[Quý khách hiện đang nằm trong danh sách bị chặn...]
Không để âm thanh chấm dứt, Thiệu Phong đã mất kiên nhẫn vứt điện thoại sang một bên, tức giận cào loạn mái tóc.
Rõ ràng Hạ Kiều đã ly hôn, rõ ràng hắn đã đạt được mục đích, đạt được tự do, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Lẽ nào hắn là kẻ mắc chứng cuồng tự ngược chính mình? Phải để Hạ Kiều ở dưới mí mắt, ngày ngày nhìn cô đến ngứa mắt mới cảm thấy thoải mái?
Mẹ kiếp!
Không đúng, nhất định là hắn cảm thấy bản thân bị Hạ Kiều lừa cho một vố đau điếng.
Miệng luôn nói yêu hắn nhưng ký đơn ly hôn lại nhanh không ai bằng, còn rời đi mà không thèm thu dọn hành lý. Đây rõ ràng là được giải thoát khỏi hắn nên mừng đến độ cái gì cũng không cần mà.
Thiệu Phong buồn bực, cảm thấy món ăn sáng yêu thích không còn ngon miệng như trước nữa, ăn vào như đang nhai sáp vậy.
"Thiếu gia... vậy đồ đạc của Hạ tiểu thư..."
Hạ tiểu thư?
Thiệu Phong nhíu chặt đôi mày kiếm, cảm thấy xưng hô này thật khó nghe, còn khó nghe hơn cả ba chữ "thiếu phu nhân" nữa.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi, ngay cả một câu cũng không nói.
Quản gia:!!!
Rồi tôi nên xử lý đống đồ đạc kia thế nào?
Phục vụ một cậu chủ tính khí thất thường, ông cảm thấy bản thân đã bị rút mất mười năm tuổi thọ.
...
Sau khi ly hôn, cuộc sống của người đàn ông trở nên chật vật hơn bao giờ hết.
Thiệu Phong ngồi thẫn thở trên bàn làm việc, cảm thấy công việc yêu thích cũng trở nên vô vị. Hắn làm việc không tập trung, ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng gặp trở ngại lớn.
Không còn ai ở nhà chờ đợi hắn tan làm. Không còn ai nở nụ cười rạng rỡ, nói với hắn "mừng anh về nhà" nữa. Cũng không còn ai làm ba bữa cơm cho hắn nữa.
Căn nhà gắn bó suốt bao nhiêu năm trở nên thật cô đơn, vắng lặng.
Thiệu Phong day ấn đường, cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Thế giới trở nên an tĩnh như trước kia, không còn ồn ào và phiền phức Hạ Kiều mang lại, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy không vui. Trong lòng thậm chí còn buồn bực và mất mát.
Thiệu Phong đối với bản thân mình vô cùng tự tin. Hắn nói bản thân không động tâm, vậy thì chắc chắn không động tâm.
Người ngoài đều nói hắn dịu dàng dễ gần, nhưng thật ra hắn lại xa cách vô cùng. Đối với bất cứ ai, hắn cũng hòa nhã, nhưng chỉ riêng với Hạ Kiều là không.
Có bốc đồng, có tức giận, có cáu gắt.
Chuyện này rất không bình thường.
Chỉ là Thiệu Phong hắn cố chấp lại kiêu ngạo, không chấp nhận sự thật bản thân bị Hạ Kiều ảnh hưởng mà thôi.
...
Nước Đức xa xôi.
Hạ Kiều đặt chân đến Berlin, hưởng thụ bầu không khí trong lành.
Sở dĩ Hạ Kiều đặt chân đến Đức vì cô du học ở đất nước này. Học xa nhà nhưng khi ấy, cô vẫn thường xuyên theo dõi, cập nhật tin tức về Thiệu Phong từ bạn học. Bây giờ nghĩ lại mới biết bản thân ngu ngốc nhường nào.
Thứ không thuộc về mình, cho dù cố chấp bao nhiêu cũng sẽ mãi mãi không trở thành của mình.
Hạ Kiều rũ mắt nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, cảm thấy giữ lại thứ này cũng không cần thiết. Lấy nhẫn xuống, Hạ Kiều suy tính xem nên xử lý nó ra sao.
Vứt đi thì thật uổng phí.
Chi bằng đem bán đi.
Tuy rằng Hạ Kiều lắm tiền nhiều của, nhưng có thêm một khoản tiền nữa ai mà không vui.
Tiền mà, có ai không yêu cơ chứ!
[Quý khách hiện đang nằm trong danh sách bị chặn...]
Không để âm thanh chấm dứt, Thiệu Phong đã mất kiên nhẫn vứt điện thoại sang một bên, tức giận cào loạn mái tóc.
Rõ ràng Hạ Kiều đã ly hôn, rõ ràng hắn đã đạt được mục đích, đạt được tự do, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Lẽ nào hắn là kẻ mắc chứng cuồng tự ngược chính mình? Phải để Hạ Kiều ở dưới mí mắt, ngày ngày nhìn cô đến ngứa mắt mới cảm thấy thoải mái?
Mẹ kiếp!
Không đúng, nhất định là hắn cảm thấy bản thân bị Hạ Kiều lừa cho một vố đau điếng.
Miệng luôn nói yêu hắn nhưng ký đơn ly hôn lại nhanh không ai bằng, còn rời đi mà không thèm thu dọn hành lý. Đây rõ ràng là được giải thoát khỏi hắn nên mừng đến độ cái gì cũng không cần mà.
Thiệu Phong buồn bực, cảm thấy món ăn sáng yêu thích không còn ngon miệng như trước nữa, ăn vào như đang nhai sáp vậy.
"Thiếu gia... vậy đồ đạc của Hạ tiểu thư..."
Hạ tiểu thư?
Thiệu Phong nhíu chặt đôi mày kiếm, cảm thấy xưng hô này thật khó nghe, còn khó nghe hơn cả ba chữ "thiếu phu nhân" nữa.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi, ngay cả một câu cũng không nói.
Quản gia:!!!
Rồi tôi nên xử lý đống đồ đạc kia thế nào?
Phục vụ một cậu chủ tính khí thất thường, ông cảm thấy bản thân đã bị rút mất mười năm tuổi thọ.
...
Sau khi ly hôn, cuộc sống của người đàn ông trở nên chật vật hơn bao giờ hết.
Thiệu Phong ngồi thẫn thở trên bàn làm việc, cảm thấy công việc yêu thích cũng trở nên vô vị. Hắn làm việc không tập trung, ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng gặp trở ngại lớn.
Không còn ai ở nhà chờ đợi hắn tan làm. Không còn ai nở nụ cười rạng rỡ, nói với hắn "mừng anh về nhà" nữa. Cũng không còn ai làm ba bữa cơm cho hắn nữa.
Căn nhà gắn bó suốt bao nhiêu năm trở nên thật cô đơn, vắng lặng.
Thiệu Phong day ấn đường, cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Thế giới trở nên an tĩnh như trước kia, không còn ồn ào và phiền phức Hạ Kiều mang lại, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy không vui. Trong lòng thậm chí còn buồn bực và mất mát.
Thiệu Phong đối với bản thân mình vô cùng tự tin. Hắn nói bản thân không động tâm, vậy thì chắc chắn không động tâm.
Người ngoài đều nói hắn dịu dàng dễ gần, nhưng thật ra hắn lại xa cách vô cùng. Đối với bất cứ ai, hắn cũng hòa nhã, nhưng chỉ riêng với Hạ Kiều là không.
Có bốc đồng, có tức giận, có cáu gắt.
Chuyện này rất không bình thường.
Chỉ là Thiệu Phong hắn cố chấp lại kiêu ngạo, không chấp nhận sự thật bản thân bị Hạ Kiều ảnh hưởng mà thôi.
...
Nước Đức xa xôi.
Hạ Kiều đặt chân đến Berlin, hưởng thụ bầu không khí trong lành.
Sở dĩ Hạ Kiều đặt chân đến Đức vì cô du học ở đất nước này. Học xa nhà nhưng khi ấy, cô vẫn thường xuyên theo dõi, cập nhật tin tức về Thiệu Phong từ bạn học. Bây giờ nghĩ lại mới biết bản thân ngu ngốc nhường nào.
Thứ không thuộc về mình, cho dù cố chấp bao nhiêu cũng sẽ mãi mãi không trở thành của mình.
Hạ Kiều rũ mắt nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, cảm thấy giữ lại thứ này cũng không cần thiết. Lấy nhẫn xuống, Hạ Kiều suy tính xem nên xử lý nó ra sao.
Vứt đi thì thật uổng phí.
Chi bằng đem bán đi.
Tuy rằng Hạ Kiều lắm tiền nhiều của, nhưng có thêm một khoản tiền nữa ai mà không vui.
Tiền mà, có ai không yêu cơ chứ!