Làm Nũng Trong Lòng Anh
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình |
Số chương | 74 |
Lượt đọc | 174 |
Trạng thái | Đang tiến hành |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Converter: tieuquyen28_3
Editor : Jin Xuan
Thể loại: 1vs1, trọng sinh, thanh xuân vườn trường, nữ cường, nam bá đạo/lưu manh
Số chương: 93 chương
Tịch Bạch chết đi, trong lòng chỉ nhớ mãi người thiếu niên kì lạ kia. Suốt từng ấy thời gian cô ở bệnh viện, chịu nỗi đau giày vò. Nhẫn nhịn cho đến ngày cô có đủ can đảm trốn đi thì té xỉu bên đường. Người thiếu niên đó không hiểu sao lại ôm cô trở về, hết lòng chăm sóc, che chở cô.
Bao nhiêu đêm dài hắn nhẹ nhàng hôn lên những lỗ máu kinh khủng trên xương sống của cô. Sau khi cô chết, hắn còn nổi điên xông vào tang lễ, cướp đi thi thể cô....
Tịch Bạch trọng sinh về năm 16 tuổi, cô không muốn phải tiếp tục làm tròn "nhân nghĩa đạo đức", đương một "kho máu dự bị" nữa. Cô chỉ muốn sống một cuộc sống thật tốt mà thôi.
Gặp lại người đó, cô không còn thấy sợ hắn nữa. Trông thấy thiếu niên đứng ở một góc khuất hẻo lánh nhìn mình chăm chú, Tịch Bạch quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào.
"Chỉ cần cậu không hung dữ với tôi, tôi liền cùng cậu làm bạn tốt".
Thiếu niên thô bạo nghe cô thành thật nói, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng mịn của cô, cười lạnh --
"Mẹ nó, ai muốn cùng cô làm bạn tốt."
Ta đây chỉ muốn ôm cô vào lòng.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.