Chương 3
Vương Hạ Vũ đưa mắt liếc xung quanh, sau đó lại cúi xuống ngó tới đồng hồ đang đeo trên cánh tay trái. Anh ngước lên nhìn Tô Băng Linh.
"Cậu có muốn đi ăn không? Giờ vào thì có hơi sớm đấy."
"Vậy đi ăn đi, tớ còn đói…"
"Tưởng cậu giảm cân chứ."
"Này, tớ nói tớ giảm cân nhưng mà không có nói sẽ nhịn ăn nhé!"
"Được được, chiều về dặn cô buổi sáng không cần nấu nữa, tốn công cô thêm thôi."
Kiếm đại một quán ăn nào đó gần trường rồi tấp vào, Hạ Vũ đưa menu cho Băng Linh chọn trước, mình chọn sau. Gọi đồ ăn xong, cả hai ngồi bàn tán về việc gì đó trong lúc đợi đồ ăn ra.
Tô Băng Linh tò mò về món ăn, quên mất là đồ ăn vừa mới nấu xong. Cô đưa một muỗng lên cắn lấy, cơn nóng từ miệng phát ra khiến cho Băng Linh giật mình một cái, cái tay cầm muỗng nhanh chóng đưa ra khỏi miệng.
"Aaa, nóng chết mất."
Hạ Vũ đưa ly nước đá trên tay mình qua cho cô, cái tật này đúng là mãi không bỏ được mà. Từ đầu lúc anh nhìn cô là đã thấy cái màu quen quen rồi, ai mà ngờ lại tiếp tục bị thức ăn làm cho bỏng miệng chứ.
"Tớ nói nghe này, cậu mãi không bỏ được cái tật này hả? Bị mấy lần rồi mà còn không rút kinh nghiệm?"
"… Ai mà nhớ được chứ? Tớ cũng đang đói mà, cậu biết rồi sao còn không nhắc tớ đi."
Vương Hạ Vũ đến chịu Tô Băng Linh, nhìn vào cái miệng vì bị bỏng mà đỏ lên một mảng thì có chút xót, lại nhìn lên mặt cô.
"Rồi rồi, lần sau em sẽ nhắc chị ạ!"
Băng Linh hừ nhẹ một tiếng, mấy lần sau có vẻ còn nhớ cái đau đầu tiên nên có thổi thổi cho nguội rồi mới bỏ vào miệng. Hạ Vũ ngồi phía đối diện không nhịn được mà lén cười mấy lần, trong suốt quá trình ăn, một người chăm chú ăn, một người chăm chú nhìn người ăn.
Đến lớp, Băng Linh và Hạ Vũ cùng ngồi vào chỗ của mình. Ngồi xuống chưa được bao lâu thì lớp trưởng riêng của môn thể dục tới bàn của bọn họ.
"Này, tí sau khi tan học mọi người có tổ chức tập luyện bóng rổ để chuẩn bị thi đấu với nhau đấy. Cậu tham gia nhé Vương Hạ Vũ."
"Được thôi."
Vì Hạ Vũ khá thích chơi bóng rổ nên từ cấp 2 tới giờ hễ có gì liên quan đến cậu đều tham gia. Thành Quân nói xong cũng đã rời đi.
"Vậy tí cậu về trước đi nha Linh Linh."
"Hỏ…"
Dường như cô đang suy nghĩ gì đó, mãi một lúc sau mới lên tiếng tiếp tục câu nói của mình.
"Tớ chờ cậu, về cùng nhau đi chứ đi một mình có hơi chán đó."
"Ừm, được. Chắc xong sớm thôi."
Vừa nói anh vừa đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Băng Linh, cô cũng không phản kháng mà ngồi im để anh làm gì làm. Hứa Vi, Khanh Nhất vừa bước vào cửa lớp đã nhìn thấy cảnh đó, không ngừng cười khúc khích. Băng Linh nghe thấy tiếng cười, quay ra thấy hai người thì hỏi:
"Hai người cười gì vậy, có chuyện gì vui sao? Kể tớ nghe với."
Cô ngây ngô mà nhìn hai con người kia, miệng còn hiện lên hai dấu ngoặc nhỏ hai bên. Hứa Vi nham hiểm cười xong đó lên tiếng.
"Không có gì, tại tụi tớ đang kể lại câu chuyện hài hồi qua coi thôi."
"Ồ…"
Gương mặt Băng Linh hiện ra vẻ mặt chán chường, cứ tưởng sắp được hóng chuyện gì đó, ai mà ngờ chỉ là câu chuyện hài chứ.
Rất nhanh đã vào tiết học, đang ngồi chăm chỉ nghe giảng thì Băng Linh có chút buồn ngủ, cô không chịu nổi nữa mà nằm hẳn xuống bàn luôn. Đầu có nghiêng nhẹ qua phía Hạ Vũ, cô không để ý mà cứ thế nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ nên giờ chẳng cần có cái cảm xúc ngại hay xấu hổ gì cả. Cứ tự nhiên, thoải mái như bình thường thôi.
Hạ Vũ đang chép bài vào vở, không kìm lòng được mà rời mắt đi, di chuyển ánh mắt sang nhìn người kế bên, đang nhắm mắt mà ngủ trên cánh tay mỏng manh kia.
Nhìn thấy có vài cọng tóc bay bay ở mặt cô, Hạ Vũ đưa tay vuốt tóc, đưa chúng ra đằng sau tai của Băng Linh. Cô giáo có ngó họ một vài lần nhưng không nhắc nhở trước lớp, học giỏi như thế có kêu đứng lên để trả lời câu hỏi thì vẫn trả lời được.
Cô giáo trong đầu suy nghĩ miễn là không ảnh hưởng đến việc học là đều có thể hết.
Đến tận giờ ra chơi, Băng Linh vẫn không chịu tỉnh dậy, Hạ Vũ nhờ hai người ở bàn trên quay xuống coi giữ cô giúp mình rồi bản thân đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Khi Hạ Vũ lên đến nơi, đã thấy bàn của mình có một đám con trai bu quanh. Anh nhíu chặt mày, bước lại gần đó. Thấy Băng Linh vẫn còn ngủ nhưng đám kia lại cầm điện thoại chụp ảnh cô nên anh bực ra mặt.
Dùng lực khá mạnh mà bỏ chai nước lên bàn, liếc mắt nhìn đám kia một cái, ánh mặt sắc lẹm làm cho họ cảm thấy sợ sệt.
"Bọn tôi đã kêu không được chụp rất nhiều lần rồi mà bọn chúng không nghe, tôi định để cho bọn họ chụp đã rồi đi nói lại cho giáo viên xử lí bọn họ vì tội chụp ảnh người khác mà không xin phép luôn đấy!"
Hứa Vi nói bằng giọng nói đanh đá, vừa nói vừa liếc xéo đám kia. Vương Hạ Vũ nhăn nhó, miệng nhả ra đúng một chữ.
"Xoá!"
Có vẻ biết điều, đám bọn họ đưa điện thoại lên lướt lướt mà xoá đi. Hạ Vũ ngồi xuống chỗ của mình, qua khá nhiều thời gian nhưng anh chưa thấy đám kia giải tán, liếc mắt lên nhìn một cái nữa.
"Cút."
Trong phút chốc có hơi hoảng loạn, sau đó lớp học lại liền trở về không gian yên tĩnh. Băng Linh vì những tiếng ồn khi nãy mà bị làm cho tỉnh giấc, mày của cô khẽ nhíu nhẹ lại, sau đó đôi mắt long lanh kia liền mở ra.
Ban đầu cảm thấy có hơi chói nên mắt cô nhíu nhíu lại, miệng lại không để yên mà nói:
"Ban nãy có chuyện gì hả? Tớ ngủ mà còn nghe thấy tiếng ồn luôn ấy…"
"Không có gì đâu, xong cả rồi."
Hạ Vũ trả lời câu hỏi của cô, tay không rảnh rỗi mà lại đưa chiếc bánh ngọt cùng với chai nước qua.
"Cậu có muốn đi ăn không? Giờ vào thì có hơi sớm đấy."
"Vậy đi ăn đi, tớ còn đói…"
"Tưởng cậu giảm cân chứ."
"Này, tớ nói tớ giảm cân nhưng mà không có nói sẽ nhịn ăn nhé!"
"Được được, chiều về dặn cô buổi sáng không cần nấu nữa, tốn công cô thêm thôi."
Kiếm đại một quán ăn nào đó gần trường rồi tấp vào, Hạ Vũ đưa menu cho Băng Linh chọn trước, mình chọn sau. Gọi đồ ăn xong, cả hai ngồi bàn tán về việc gì đó trong lúc đợi đồ ăn ra.
Tô Băng Linh tò mò về món ăn, quên mất là đồ ăn vừa mới nấu xong. Cô đưa một muỗng lên cắn lấy, cơn nóng từ miệng phát ra khiến cho Băng Linh giật mình một cái, cái tay cầm muỗng nhanh chóng đưa ra khỏi miệng.
"Aaa, nóng chết mất."
Hạ Vũ đưa ly nước đá trên tay mình qua cho cô, cái tật này đúng là mãi không bỏ được mà. Từ đầu lúc anh nhìn cô là đã thấy cái màu quen quen rồi, ai mà ngờ lại tiếp tục bị thức ăn làm cho bỏng miệng chứ.
"Tớ nói nghe này, cậu mãi không bỏ được cái tật này hả? Bị mấy lần rồi mà còn không rút kinh nghiệm?"
"… Ai mà nhớ được chứ? Tớ cũng đang đói mà, cậu biết rồi sao còn không nhắc tớ đi."
Vương Hạ Vũ đến chịu Tô Băng Linh, nhìn vào cái miệng vì bị bỏng mà đỏ lên một mảng thì có chút xót, lại nhìn lên mặt cô.
"Rồi rồi, lần sau em sẽ nhắc chị ạ!"
Băng Linh hừ nhẹ một tiếng, mấy lần sau có vẻ còn nhớ cái đau đầu tiên nên có thổi thổi cho nguội rồi mới bỏ vào miệng. Hạ Vũ ngồi phía đối diện không nhịn được mà lén cười mấy lần, trong suốt quá trình ăn, một người chăm chú ăn, một người chăm chú nhìn người ăn.
Đến lớp, Băng Linh và Hạ Vũ cùng ngồi vào chỗ của mình. Ngồi xuống chưa được bao lâu thì lớp trưởng riêng của môn thể dục tới bàn của bọn họ.
"Này, tí sau khi tan học mọi người có tổ chức tập luyện bóng rổ để chuẩn bị thi đấu với nhau đấy. Cậu tham gia nhé Vương Hạ Vũ."
"Được thôi."
Vì Hạ Vũ khá thích chơi bóng rổ nên từ cấp 2 tới giờ hễ có gì liên quan đến cậu đều tham gia. Thành Quân nói xong cũng đã rời đi.
"Vậy tí cậu về trước đi nha Linh Linh."
"Hỏ…"
Dường như cô đang suy nghĩ gì đó, mãi một lúc sau mới lên tiếng tiếp tục câu nói của mình.
"Tớ chờ cậu, về cùng nhau đi chứ đi một mình có hơi chán đó."
"Ừm, được. Chắc xong sớm thôi."
Vừa nói anh vừa đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Băng Linh, cô cũng không phản kháng mà ngồi im để anh làm gì làm. Hứa Vi, Khanh Nhất vừa bước vào cửa lớp đã nhìn thấy cảnh đó, không ngừng cười khúc khích. Băng Linh nghe thấy tiếng cười, quay ra thấy hai người thì hỏi:
"Hai người cười gì vậy, có chuyện gì vui sao? Kể tớ nghe với."
Cô ngây ngô mà nhìn hai con người kia, miệng còn hiện lên hai dấu ngoặc nhỏ hai bên. Hứa Vi nham hiểm cười xong đó lên tiếng.
"Không có gì, tại tụi tớ đang kể lại câu chuyện hài hồi qua coi thôi."
"Ồ…"
Gương mặt Băng Linh hiện ra vẻ mặt chán chường, cứ tưởng sắp được hóng chuyện gì đó, ai mà ngờ chỉ là câu chuyện hài chứ.
Rất nhanh đã vào tiết học, đang ngồi chăm chỉ nghe giảng thì Băng Linh có chút buồn ngủ, cô không chịu nổi nữa mà nằm hẳn xuống bàn luôn. Đầu có nghiêng nhẹ qua phía Hạ Vũ, cô không để ý mà cứ thế nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ nên giờ chẳng cần có cái cảm xúc ngại hay xấu hổ gì cả. Cứ tự nhiên, thoải mái như bình thường thôi.
Hạ Vũ đang chép bài vào vở, không kìm lòng được mà rời mắt đi, di chuyển ánh mắt sang nhìn người kế bên, đang nhắm mắt mà ngủ trên cánh tay mỏng manh kia.
Nhìn thấy có vài cọng tóc bay bay ở mặt cô, Hạ Vũ đưa tay vuốt tóc, đưa chúng ra đằng sau tai của Băng Linh. Cô giáo có ngó họ một vài lần nhưng không nhắc nhở trước lớp, học giỏi như thế có kêu đứng lên để trả lời câu hỏi thì vẫn trả lời được.
Cô giáo trong đầu suy nghĩ miễn là không ảnh hưởng đến việc học là đều có thể hết.
Đến tận giờ ra chơi, Băng Linh vẫn không chịu tỉnh dậy, Hạ Vũ nhờ hai người ở bàn trên quay xuống coi giữ cô giúp mình rồi bản thân đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Khi Hạ Vũ lên đến nơi, đã thấy bàn của mình có một đám con trai bu quanh. Anh nhíu chặt mày, bước lại gần đó. Thấy Băng Linh vẫn còn ngủ nhưng đám kia lại cầm điện thoại chụp ảnh cô nên anh bực ra mặt.
Dùng lực khá mạnh mà bỏ chai nước lên bàn, liếc mắt nhìn đám kia một cái, ánh mặt sắc lẹm làm cho họ cảm thấy sợ sệt.
"Bọn tôi đã kêu không được chụp rất nhiều lần rồi mà bọn chúng không nghe, tôi định để cho bọn họ chụp đã rồi đi nói lại cho giáo viên xử lí bọn họ vì tội chụp ảnh người khác mà không xin phép luôn đấy!"
Hứa Vi nói bằng giọng nói đanh đá, vừa nói vừa liếc xéo đám kia. Vương Hạ Vũ nhăn nhó, miệng nhả ra đúng một chữ.
"Xoá!"
Có vẻ biết điều, đám bọn họ đưa điện thoại lên lướt lướt mà xoá đi. Hạ Vũ ngồi xuống chỗ của mình, qua khá nhiều thời gian nhưng anh chưa thấy đám kia giải tán, liếc mắt lên nhìn một cái nữa.
"Cút."
Trong phút chốc có hơi hoảng loạn, sau đó lớp học lại liền trở về không gian yên tĩnh. Băng Linh vì những tiếng ồn khi nãy mà bị làm cho tỉnh giấc, mày của cô khẽ nhíu nhẹ lại, sau đó đôi mắt long lanh kia liền mở ra.
Ban đầu cảm thấy có hơi chói nên mắt cô nhíu nhíu lại, miệng lại không để yên mà nói:
"Ban nãy có chuyện gì hả? Tớ ngủ mà còn nghe thấy tiếng ồn luôn ấy…"
"Không có gì đâu, xong cả rồi."
Hạ Vũ trả lời câu hỏi của cô, tay không rảnh rỗi mà lại đưa chiếc bánh ngọt cùng với chai nước qua.