CHƯƠNG 3: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐIÊN
CHƯƠNG 3: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐIÊN
Tô Vy Lâm mới bước khỏi văn phòng giám đốc, Lộc Sam Sam liền đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Vy Lâm , điện thoại của cô đổ chuông đến mười mấy lần, nhanh chóng nhìn xem người tìm cô có phải có việc gấp hay không.”
“Là bệnh viện gọi tới ư?” Tô Vy Lâm không kịp buông bản vẽ xuống, vội nhận lấy điện thoại.
“Không phải không phải, cô yên tâm, nếu bệnh viện gọi đến tôi sẽ nghe máy giúp cô ngay.”
Vy Lâm mở điện thoại liếc mắt nhìn, thở phào một hơi, thiện tai thiện tai, chỉ là bạn thân của em gái – Lưu Minh Như gọi đến.
Cô vội gọi lại, đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh: “Chị Vy Lâm , cực kỳ kinh khủng!”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì ư?”
“Là Tình Vân , Tình Vân cậu ấy... Nhảy lầu tự sát!!”
“Uỳnh” một cái, như một quả bom nổ tung trong đầu Vy Lâm .
“Có điều chị yên tâm, chị Vy Lâm , Tình Vân đã không có gì đáng ngại rồi.”
Hai câu nói của Lý Mịch Nhã, lại khiến Vy Lâm như thể vừa ngồi một chuyến cáp treo, cô ôm ngực mình đang phập phồng, lo lắng hỏi cô ấy: “Tình hình của Tình Vân hiện giờ sao rồi?”
“Bọn em đã đưa cậu ấy đến bệnh viện, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng mà... gãy một chân, hơn nữa não còn chấn động nhẹ...”
Vy Lâm ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Vậy mà còn nói không có vấn đề gì lớn? Bác sĩ nào nói?”
Không hiểu sao cô hơi tức giận.
“Là.. Là bác sĩ trưởng của Tình Vân nói.”
“Được rồi, được rồi, bọn em ở bệnh viện nào, chị tới ngay.”
“Bệnh viện Phụ nhân.”
“Được rồi, để chị xin nghỉ phép, đợi tí nữa chị gọi lại cho em.”
Vy Lâm vội vàng cúp máy, phải xin nghỉ với cấp trên.
Trên tàu điện ngầm, cô lại gọi cho Lý Mịch Nhã: “Tình Vân sao đột nhiên lại tự tử?”
“Chuyện này...”
Lưu Minh Như hơi khó xử.
“Mịch Nhã, nếu em còn xem chị là chị của em, thì em nói thật cho chị biết.”
“Được rồi, em nói. Là như vầy, thật ra Tình Vân cũng không tính là tự sát, cậu ấy chỉ là cố ý nhảy xuống từ lầu 3.”
“Nó điên rồi à?” Vy Lâm tức giận hô một câu, cũng không để ý mình còn đang ở nơi công cộng.
“Cậu ấy... Cậu ấy thật ra là nhìn trúng một bác sĩ phẫu thuật não của bệnh viện ngoại khoa, hình như là họ Mộ, nhưng bác sĩ Mộ vẫn luôn xa cách với cậu ấy, nên cuối cùng cậu ấy mới nghĩ ra một phương pháp tệ như vậy.”
Bác sĩ Mộ? Không phải là hotboy mà hôm đó các y tá vẫn luôn bàn tán, người mà đến giọng nói cũng có thể khiến phụ nữ có thai chứ?
“Chị thấy nó đúng là điên rồi, nó muốn gặp bác sĩ phẫu thuật não cái gì, đi thẳng đến khoa tâm thần mới đúng!” Vy Lâm tức giận đến toàn thân phát run: “Có ai yêu như vậy sao? Hả? Đùa giỡn với tính mạng mình! Nó nghĩ nó là ai? Nó có biết ai cho nó cái mạng này không? Nó làm như vậy không phụ lòng mẹ nó, chị nó, không phụ lòng những người quan tâm nó sao? Ngu ngốc!!”
“Chị Vy Lâm , chị cũng đừng tức giận, em cũng mắng con nhóc này rất lâu rồi, cậu ấy không hiểu chuyện, cậu ấy nói nếu cậu ấy không làm như vậy, sẽ không có cách nào tiếp cận bác sĩ phẫu thuật não đó, chị cứ xem như nó một lòng si mê người ta đi, chị đừng tức giận với nó.”
“À!” Vy Lâm cười lạnh: “Chị thấy đầu óc nó đúng là đã rơi mất rồi!”
“Tô Tình Vân , tốt nhất em nên giải thích rõ ràng chuyện này cho chị!!”
Vy Lâm bước vào phòng bệnh, tức giận đặt túi trên tủ đầu giường, đỏ mắt trừng mắt nhìn Tô Tình Vân băng bó đầy mình trên giường.
“Chị...”
Tô Tình Vân mắt hồng hồng nhìn Vy Lâm đang tức giận, khuôn mặt tội nghiệp, đáng thương: “Em đau...”
“Đáng đời em!!”
Vy Lâm tức giận ngồi xuống ghế cạnh giường.
Thấy dáng vẻ tuyệt tình của chị gái, nước mắt tội nghiệp của Tô Tình Vân thoáng chốc trào ra từ hốc mắt: “Chị, chị đừng giận, sau này em không dám nữa.”
“Còn có sau này, xem chị có tha cho em không!!”
Vy Lâm nhìn chân bị bó thạch cao của em gái mình, trong lòng đau xót, ngoài miệng lại không tha thứ cho cô ấy: “Theo đuổi đàn ông, đến mạng cũng không cần, thật là hoang đường!”
Tô Tình Vân lén liếc nhìn Vy Lâm , dò xét, cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Chị, em thật sự rất thích anh ấy.”
“Tô Tình Vân , chị cảnh cáo em, thích thì thích, nhưng loại chuyện như vậy sau này không được phép xảy ra lần nữa!!”
Cô thật không tưởng tượng nổi, rốt cuộc là người đàn ông thế nào mới có thể khiến em gái mình làm chuyện vớ vẩn như vậy!
Tô Tình Vân làm nũng với Vy Lâm , xin tha: “Chị, em hứa, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
“Nếu có lần sau, người nhảy lầu phải là chị mới đúng!” Vy Lâm nói xong, đứng dậy đi rót nước: “Được rồi, nói một chút về Bác sĩ Mộ mà em thích xem, người ra sao? Đáng tin cậy hay không? Người đó rốt cuộc có sức hút thế nào mà khiến em làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy?”
“Chị, chị hỏi một lúc nhiều như vậy, em trả lời chị thế nào được! Anh ấy là bác sĩ trưởng của em, đợi tí nữa sẽ đến thăm phòng bệnh, chị tự nhìn đi! Có điều, nhìn thì nhìn, nhưng không được thích nha, anh ấy là của em!” Tô Tình Vân nói đùa.
Vy Lâm bật cười: “Được rồi, chị cũng không mê trai như em! Đợi lát nữa đến, chị cũng muốn hỏi anh ta cho rõ, trong mắt bác sĩ vĩ đại như anh ta, rốt cuộc bệnh nặng đến mức nào mới có thể gọi là vấn đề lớn!”
Cô nói xong, giơ ấm nước trong tay lên: “Không có nước, chị đi rót nước.”
Vy Lâm ôm ấm nước ra khỏi phòng bệnh.
Bước ra ngoài quẹo phải, theo hành lang đi về phía phòng uống nước.
Lơ đãng ngẩng đầu một cái, phảng phất như gặp lại một bóng lưng đã lâu không thấy, anh mặc áo blouse trắng đứng yên một chỗ, hai tay tùy ý đút trong túi áo, không quan tâm mà bước về phía trước, cô còn chưa nhìn rõ, bóng dáng người kia đã biến mất sau ngã rẽ hành lang.
Tô Vy Lâm mới bước khỏi văn phòng giám đốc, Lộc Sam Sam liền đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Vy Lâm , điện thoại của cô đổ chuông đến mười mấy lần, nhanh chóng nhìn xem người tìm cô có phải có việc gấp hay không.”
“Là bệnh viện gọi tới ư?” Tô Vy Lâm không kịp buông bản vẽ xuống, vội nhận lấy điện thoại.
“Không phải không phải, cô yên tâm, nếu bệnh viện gọi đến tôi sẽ nghe máy giúp cô ngay.”
Vy Lâm mở điện thoại liếc mắt nhìn, thở phào một hơi, thiện tai thiện tai, chỉ là bạn thân của em gái – Lưu Minh Như gọi đến.
Cô vội gọi lại, đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh: “Chị Vy Lâm , cực kỳ kinh khủng!”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì ư?”
“Là Tình Vân , Tình Vân cậu ấy... Nhảy lầu tự sát!!”
“Uỳnh” một cái, như một quả bom nổ tung trong đầu Vy Lâm .
“Có điều chị yên tâm, chị Vy Lâm , Tình Vân đã không có gì đáng ngại rồi.”
Hai câu nói của Lý Mịch Nhã, lại khiến Vy Lâm như thể vừa ngồi một chuyến cáp treo, cô ôm ngực mình đang phập phồng, lo lắng hỏi cô ấy: “Tình hình của Tình Vân hiện giờ sao rồi?”
“Bọn em đã đưa cậu ấy đến bệnh viện, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng mà... gãy một chân, hơn nữa não còn chấn động nhẹ...”
Vy Lâm ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Vậy mà còn nói không có vấn đề gì lớn? Bác sĩ nào nói?”
Không hiểu sao cô hơi tức giận.
“Là.. Là bác sĩ trưởng của Tình Vân nói.”
“Được rồi, được rồi, bọn em ở bệnh viện nào, chị tới ngay.”
“Bệnh viện Phụ nhân.”
“Được rồi, để chị xin nghỉ phép, đợi tí nữa chị gọi lại cho em.”
Vy Lâm vội vàng cúp máy, phải xin nghỉ với cấp trên.
Trên tàu điện ngầm, cô lại gọi cho Lý Mịch Nhã: “Tình Vân sao đột nhiên lại tự tử?”
“Chuyện này...”
Lưu Minh Như hơi khó xử.
“Mịch Nhã, nếu em còn xem chị là chị của em, thì em nói thật cho chị biết.”
“Được rồi, em nói. Là như vầy, thật ra Tình Vân cũng không tính là tự sát, cậu ấy chỉ là cố ý nhảy xuống từ lầu 3.”
“Nó điên rồi à?” Vy Lâm tức giận hô một câu, cũng không để ý mình còn đang ở nơi công cộng.
“Cậu ấy... Cậu ấy thật ra là nhìn trúng một bác sĩ phẫu thuật não của bệnh viện ngoại khoa, hình như là họ Mộ, nhưng bác sĩ Mộ vẫn luôn xa cách với cậu ấy, nên cuối cùng cậu ấy mới nghĩ ra một phương pháp tệ như vậy.”
Bác sĩ Mộ? Không phải là hotboy mà hôm đó các y tá vẫn luôn bàn tán, người mà đến giọng nói cũng có thể khiến phụ nữ có thai chứ?
“Chị thấy nó đúng là điên rồi, nó muốn gặp bác sĩ phẫu thuật não cái gì, đi thẳng đến khoa tâm thần mới đúng!” Vy Lâm tức giận đến toàn thân phát run: “Có ai yêu như vậy sao? Hả? Đùa giỡn với tính mạng mình! Nó nghĩ nó là ai? Nó có biết ai cho nó cái mạng này không? Nó làm như vậy không phụ lòng mẹ nó, chị nó, không phụ lòng những người quan tâm nó sao? Ngu ngốc!!”
“Chị Vy Lâm , chị cũng đừng tức giận, em cũng mắng con nhóc này rất lâu rồi, cậu ấy không hiểu chuyện, cậu ấy nói nếu cậu ấy không làm như vậy, sẽ không có cách nào tiếp cận bác sĩ phẫu thuật não đó, chị cứ xem như nó một lòng si mê người ta đi, chị đừng tức giận với nó.”
“À!” Vy Lâm cười lạnh: “Chị thấy đầu óc nó đúng là đã rơi mất rồi!”
“Tô Tình Vân , tốt nhất em nên giải thích rõ ràng chuyện này cho chị!!”
Vy Lâm bước vào phòng bệnh, tức giận đặt túi trên tủ đầu giường, đỏ mắt trừng mắt nhìn Tô Tình Vân băng bó đầy mình trên giường.
“Chị...”
Tô Tình Vân mắt hồng hồng nhìn Vy Lâm đang tức giận, khuôn mặt tội nghiệp, đáng thương: “Em đau...”
“Đáng đời em!!”
Vy Lâm tức giận ngồi xuống ghế cạnh giường.
Thấy dáng vẻ tuyệt tình của chị gái, nước mắt tội nghiệp của Tô Tình Vân thoáng chốc trào ra từ hốc mắt: “Chị, chị đừng giận, sau này em không dám nữa.”
“Còn có sau này, xem chị có tha cho em không!!”
Vy Lâm nhìn chân bị bó thạch cao của em gái mình, trong lòng đau xót, ngoài miệng lại không tha thứ cho cô ấy: “Theo đuổi đàn ông, đến mạng cũng không cần, thật là hoang đường!”
Tô Tình Vân lén liếc nhìn Vy Lâm , dò xét, cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Chị, em thật sự rất thích anh ấy.”
“Tô Tình Vân , chị cảnh cáo em, thích thì thích, nhưng loại chuyện như vậy sau này không được phép xảy ra lần nữa!!”
Cô thật không tưởng tượng nổi, rốt cuộc là người đàn ông thế nào mới có thể khiến em gái mình làm chuyện vớ vẩn như vậy!
Tô Tình Vân làm nũng với Vy Lâm , xin tha: “Chị, em hứa, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
“Nếu có lần sau, người nhảy lầu phải là chị mới đúng!” Vy Lâm nói xong, đứng dậy đi rót nước: “Được rồi, nói một chút về Bác sĩ Mộ mà em thích xem, người ra sao? Đáng tin cậy hay không? Người đó rốt cuộc có sức hút thế nào mà khiến em làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy?”
“Chị, chị hỏi một lúc nhiều như vậy, em trả lời chị thế nào được! Anh ấy là bác sĩ trưởng của em, đợi tí nữa sẽ đến thăm phòng bệnh, chị tự nhìn đi! Có điều, nhìn thì nhìn, nhưng không được thích nha, anh ấy là của em!” Tô Tình Vân nói đùa.
Vy Lâm bật cười: “Được rồi, chị cũng không mê trai như em! Đợi lát nữa đến, chị cũng muốn hỏi anh ta cho rõ, trong mắt bác sĩ vĩ đại như anh ta, rốt cuộc bệnh nặng đến mức nào mới có thể gọi là vấn đề lớn!”
Cô nói xong, giơ ấm nước trong tay lên: “Không có nước, chị đi rót nước.”
Vy Lâm ôm ấm nước ra khỏi phòng bệnh.
Bước ra ngoài quẹo phải, theo hành lang đi về phía phòng uống nước.
Lơ đãng ngẩng đầu một cái, phảng phất như gặp lại một bóng lưng đã lâu không thấy, anh mặc áo blouse trắng đứng yên một chỗ, hai tay tùy ý đút trong túi áo, không quan tâm mà bước về phía trước, cô còn chưa nhìn rõ, bóng dáng người kia đã biến mất sau ngã rẽ hành lang.