Chương 8
10.
Giữa tôi và Hoắc Xuyên vốn từng có một chuyện ngoài ý muốn.
Khi đó tôi từng dẫn theo một nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong công ty của anh ta, Tống Kha.
Đó là một người đàn ông có năng lực xuất sắc, đạo đức cá nhân lại rất rối loạn.
Khi anh ta đi ngủ dạo đúng lúc lại bị tôi bắt được, xách hẳn về công ty.
Một lượng lớn ánh đèn trong phòng hội nghị, Tống Kha liếm liếm vết thương bên khóe miệng, bỗng nhiên ngửa đầu cười nhìn tôi:
“Chị Khương Dục à, tôi cũng đã từng thấy chị hôn người khác ở bãi đỗ xe đấy thôi, không bằng chị cũng thử với tôi xem sao? Kỹ thuật của tôi rất tốt——”
Anh ta nắm vạt áo tôi, lập tức hôn tới.
Đúng lúc này Hoắc Xuyên đi vào.
Sau khi giải quyết chuyện đó, anh ta trầm mặt hỏi tôi: “Khương Dục, người đại diện không thể nhúng chàm nghệ sĩ dưới tay mình, em không biết quy tắc này à?”
“Em biết chứ.”
Tôi cười nhìn anh ta: “Em cũng chướng mắt anh ta, em muốn ngủ ai, ít nhất cũng phải giống như Hoắc tổng.”
Tôi với Hoắc Xuyên bên nhau cũng được hơn một năm, tôi nói tôi muốn ngủ anh ta.
Nhưng thẳng đến hai năm sau khi chúng tôi chia tay, sự thân mật nhất mà tôi với anh ta từng tiếp xúc, chẳng qua cũng chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Không phải không thể thân mật hơn, chỉ là tôi với anh ta, hoàn toàn không chung một loại người.
Loại người như anh ta khiến tôi sinh ra cảm giác bài xích, hơn nữa càng ngày càng manh liệt, cuối cùng khiến mối quan hệ này sụp đổ.
Hoắc Xuyên không đồng ý chia tay, nhưng tôi lại sạch sẽ dứt khoát, chặt đứt mọi liện hệ khác với anh ta trừ công việc.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tùng Vi, tôi hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
Kỷ Thính Từ vẫn đang ở cửa phim trường đợi tôi.
Lúc tôi đến đó, từ xa đã nhìn thấy Tống Thi Dao đứng trước mặt cậu ấy, đang ngẩng đầu nói gì đó.
Tôi không nghe thấy tiếng của Kỷ Thính Từ, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt cậu ấy dừng trên người Tống Thi Dao.
Một vẻ bình tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười dịu dàng lễ phép.
Tống Thi Dao nói gì với cậu ấy, tôi không cần nghĩ thử cũng đoán ra được.
Tôi đứng tại chỗ, bỗng nhiên thấy mất đi toàn bộ sức lực.
Tống Thi Dao cảm thấy hài lòng rời đi.
Lại qua thêm một lúc nữa, tôi mới đi về phía Kỷ Thính Từ.
Cậu nhìn tôi, tủi thân oán giận: “Sao chị lại đi lâu vậy chứ?”
“Nhiều đồ quá, phải tìm một chút.”
Tôi đưa áo khoác cho cậu ấy, cùng nhau trèo vào xe bảo mẫu.
Kỷ Thính Từ vẫn giống như bình thường ngồi yên một chỗ chơi game.
Tôi nghĩ một chút, vẫn dặn dò nói: “Ngày mãi sẽ có tiệc đóng máy, ban ngày tôi có chút việc, sẽ để Tiểu Tô theo cậu, buổi tối trực tiếp đợi cậu ở bữa tiệc.”
Kỷ Thính Từ tắt game, quay đầu nhìn tôi.
Đôi mắt cậu ấy giống như mắt cún con, thường làm tôi sinh ra sự thương tiếc hiếm có.
Tôi vậy mà lại có hơi không nỡ phá hỏng ánh sáng trong đó.
Né tránh ánh mắt của Kỷ Thính Từ, tôi vừa lái xe vừa nói cho cậu về những sắp xếp công việc tiếp theo:
“Lần trước nhắc đến kịch bản mới, đã xác định nhân vật rồi, tháng sau sẽ có buổi họp về kịch bản. Ngoài ra, đại ngôn Cao Xa tôi đã giúp cậu bàn bạc về hai cái, một cái là đồng hồ, một cái là phấn thơm, cuối tuần sau có hai bộ phim tuyên truyền và sách báo cần hoàn thành. Khách quý của đoàn phim tôi sẽ tiếp đón giúp cậu, hơn nữa lần trước còn có lần tổng hỏi thăm——”
“Chị ơi.”
Bỗng nhiên cậu ấy mở miệng cắt ngang lời tôi.
Đèn đỏ sáng lên, tôi dẫm phanh xe lại.
“Chị ơi, chị không cần nói lời như vậy.” Cậu rủ mắt xuống, khẽ cười khổ: “Em luôn có loại ảo giác chị muốn rời khỏi em.”
Tôi mím môi, không nói gì.
Mãi đến khi đưa Kỷ Thính Từ về nhà, đến huyền quan tối tăm, bỗng nhiên cậu xoay người, có chút nôn nóng tìm kiếm môi tôi.
Tay tôi đặt trên vai cậu ấy, hai người lảo đảo đi đến phòng ngủ.
Thật giống như bước nhảy vừa vụng về lại hỗn loạn.
Nụ hôn dài này kết thúc, cậu ấy chôn đầu vào vai tôi, đỏ vành mắt thở dốc: “Chị ơi, giúp em với…”
Tôi không động đậy, chỉ rũ mắt xuống, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú cậu ấy.
Đầu tóc Kỷ Thính Từ bù xù, trên đỉnh có hai lọn tóc nho nhỏ, tóc hai bên tai lại cong, có vẻ rất trẻ con.
Tôi vươn ngón tay ra, chạm vào sợi tóc của cậu ấy, nhẹ giọng hỏi: “Hai người chúng ta, đến cuối cùng là ai rời khỏi ai, chẳng lẽ cậu không biết rõ ư?”
Cả người Kỷ Thính Từ cứng lại trong ngực tôi.
Tôi khẽ cười, đẩy cậu ra, dưới tiếng kêu liên tiếp của Tuế Tuế, cứ rời đi mà không quay đầu lại.
Lúc về đến nhà đã là đêm khuya, tôi bước nhanh vào phòng tắm, bật đèn, dưới ánh đèn sáng như tuyết, nhìn chăm chú bản thân trong gương.
Ảnh ngược trong gương là một gương mặt rất xinh đẹp, cằm nhỏ, mắt đào hoa, chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo, bởi vì vừa dùng sức hôn mà môi được nhuốm màu đỏ tươi.
Chỉ vì gương mặt này, tôi phải vượt qua thời sơ trung và cấp ba với những lời đồn vớ vẩn.
Tôi cũng không thích nó, nó lại nhìn trộm đến công cụ tốt nhất là nhân tinh và dục vọng.
Tống Thi Dao nói gì đó với Kỷ Thính Từ, tôi có thể đoán được.
Kỷ Thính Từ sẽ không tin cô ta, tôi cũng biết.
Tôi bỏ đi, vì bỗng thấy sợ hãi.
Bởi tôi nhận ra, lúc này dưới ván cờ không tiếng động này, tôi đã bắt đầu tham lam sự dịu dàng mà cậu ấy cho tôi, không giống như lúc bắt đầu được xây dựng lên vì muốn trả thù dây dưa.
Tôi vào vai diễn.
Tôi không ngừng muốn cậu ấy không được rời khỏi tôi.
Tôi còn muốn cậu ấy yêu tôi.
Chuyện này quá nguy hiểm.
Tôi bị cảm xúc manh liệt này nhấn chìm, cuối cùng nặng nề ngủ mất.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện Kỷ Thính Từ gọi cho tôi năm cuộc điện thoại, nhắn ba tin nhắn.
“Chị ơi, chị đã sớm biết.”
“Chị cũng đang diễn kịch với em đúng không?”
“Chị ơi, chị ngủ rồi à?”
Tôi dừng ngón tay trên màn hình, do dự rất lâu, vẫn đặt xuống, thay quần áo ra cửa.
Khi đến nhà hàng đã hẹn gặp mặt với Hoắc Xuyên, anh ta vừa thấy tôi đã nhăn mày; “Khương Dục, mắt em bị sưng.”
“Tối qua không ngủ ngon.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
Trả lời tôi là một chồng ảnh chụp được ném đến trước mặt tôi.
Tôi lật qua từng ảnh, trên ảnh chụp tất cả đều là tôi với Kỷ Thính Từ, phần lớn là chụp lén, động tác rất thân mật.
Chỉ có một tấm, đặc biệt rõ nét, chính là chụp vào hoàng hôn ngày đó, hình ảnh tôi và Kỷ Thính Từ hôn nhau trên xe.
Tôi bình tĩnh xem ảnh xong, đẩy lại ảnh về trước mặt Hoắc Xuyên.
“Khương Dục, những bức ảnh này, trong tay anh có nhiều không xuể.” Nụ cười của anh ta có chút lạnh lẽo: “Đây là nghệ sĩ La Phong coi trọng nhất, đến cuối cùng là em dẫn dắt cậu ta, hay là muốn hủy hoại cậu ta?”
Từ trước đến nay tôi vẫn muốn hủy hoại Kỷ Thính Từ.
Tôi muốn cậu ấy đến phút cuối không thể rời bỏ tôi, bị tôi nuôi dưỡng bên người, ở cạnh tôi, mãi mãi sống trong vực sâu.
Nhưng bây giờ——
Tôi di chuyện cái ly trong tay, nghiền ngẫm nhìn Hoắc Xuyên: “Anh nói xem?”
“Khương Dục, đừng trách anh không nhắc nhở em, có một số việc chơi quá mức, kết cục sẽ không phải thứ em có thể ganh vác được.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Hoắc Xuyên, anh có tư cách nói tôi à? Anh không bao giờ đến phim trường, tùy tiện hủy bỏ hôn ước, vị hôn thê nhỏ của anh luôn đến tìm tôi, bảo tôi không được dây dưa với anh.”
Anh ta giật mình, trong ánh mắt nhìn tôi lại có ánh sáng chờ mong: “Vậy em trả lời cô ấy như thế nào?”
“Tôi nói với cô ấy, chúng ta sớm đã kết thúc rồi.”
Dưới ánh mắt đen tối như màn đêm của Hoắc Xuyên, tôi cầm túi xách lên, mìm cười nhìn anh ta: “Cảm ơn đã mời, hẹn gặp lại.”
11.
Khi tôi đến bữa tiệc, tiệc mừng đóng máy đã bắt đầu rồi.
Sau khi vào cửa, tôi gần như chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Kỷ Thính Từ ngồi trong góc.
Cậu ấy cầm cốc rượu, ngơ ngẩn nhìn vách tường trắng trước mặt, hiển nhiên đã đi vào cõi thần tiên.
Tôi đi qua đó, thấp giọng gọi: “Kỷ Thính Từ.”
Cậu ấy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt bừng sáng; “Chị!”
Tôi vươn tay, sửa sang lại cà vạt lỏng sắp rớt của cậu ấy, lạnh nhạt nói;
“Hôm nay là tiệc đóng máy, cậu lại là người trẻ tuổi nhất trong đám diễn viên, nên đi kinh rượu một vòng nhóm đạo diễn với bên đầu tư…”
Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên cậu ấy mạnh mẽ giữ chặt cổ tay tôi, lúc mở miệng, lại hơi mất tiếng: “Chị ơi, có phải chị lại đi gặp anh ta đúng không?”
Kỷ Thính Từ có một đôi tay rất đẹp, giờ phút này dùng sức nắm chặt tay tôi, lộ ra xương cổ tay từ cổ tay áo sơ mi, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, nút tay áo bằng kim cương tỏa sáng lấp lánh.
Tôi dùng sức rút tay ra, cậu lập tức trừng mắt tôi, gọi một tiếng: “Chị!”
Khi đôi mắt ấy nhìn tôi, nó mang theo sự tức giận hừng hực với một chút tủi thân, nháy mắt đánh trúng tim tôi.
“Kỷ Thính Từ, đây là bữa tiệc mừng đóng máy, cậu nhất định phải khiến mọi người nhìn ra mới vui được à?”
Tôi dừng một chút, vẫn nói: “Ừ, tôi và Hoắc Xuyên đã gặp mặt, nhưng chuyện đó cũng không liên quan đến cậu.”
Kỷ Thính Từ không dám tin nhìn tôi, trong mắt quay cuồng một vài tia cảm xúc tăm tối không rõ, cuối cùng lại không có tiếng động mà biến mất.
Cậu ấy đỏ vành mắt hỏi tôi: “Chị ơi, chị không cần em à?”
Tôi há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên đạo diễn xuất hiện phía sau Kỷ Thính Từ.
Trên tay ông ta còn cầm một cốc rượu, ngoài cười trong không cười nhìn cậu ấy nói: “Tiểu Kỷ à, hậu sinh khả úy.”
Bởi vì sau vụ Weibo đó, ông ta vẫn luôn ghi hận Kỷ Thính Từ.
Lúc trước ở đoàn phim không thể xả giận, cuối cùng đêm nay đã tìm được cơ hội.
Đạo diễn dựa vào men say, ồn ào đòi chuốc rượu Kỷ Thính Từ, uống hết hai ba cốc, trong ánh mắt cậu ấy đã nhiễm một lớp sương mù hơi mỏng.
Tôi chắn trước mặt cậu, bình tĩnh nhìn đạo diễn: “Tiểu Kỷ vẫn là trẻ con, không thể uống quá nhiều, nếu đạo diễn Ngô vẫn muốn uống, tôi sẽ uống với ngài.”
“Uống với cô?” Ông ta lớn giọng mắng tôi: “Cô cho rằng tôi không biết cô từng ngủ với ai à? Khương Dục, uống rượu với cô tôi còn ngại bẩn đó!”
“Rầm” một tiếng, Kỷ Thính Từ kéo tôi đến phía sau, tiếng nói sắc bén như lưỡi dao ra khỏi vỏ:
“Đạo diễn Ngô, tôi tôn trọng ông là đạo diễn, là tiền bối, nhưng ngài cũng đừng cậy già lên mặt. Khương Dục yêu ai là chuyện của chị ấy, cô ấy không phải xin lỗi ai. Nhưng mà ông, ban đầu thì vượt rào sau lại làm khổ vợ con, lại nấp phía sau tư bản làm hại Lý Ngọc, ông nào có tư cách xem thường người khác chứ?”
Đạo diễn giận tím mặt: “Kỷ Thính Từ, cậu thì tính là gì? Cậu có tin chỉ với một cậu của tôi, cậu đời này đừng hòng đóng phim nữa!”
Ông ta giơ tay lên muốn đánh người, tôi kéo Kỷ Thính Từ lùi về phía sau hai bước, lảo đảo đứng vững người lại.
Khi ngẩng đầu lên, đã thấy đạo diễn quơ quơ, bỗng nhiên ngã quỵ xuống.
Kỷ Thính Từ hoảng sợ, quay đầu hỏi tôi: “Chị ơi, ông ta sẽ không chết đâu nhỉ?”
Tôi đi qua đó, ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của ông ta, bình tĩnh nói: “Không chết được, chắc là uống quá nhiều nên say ngất đi.”
Tôi đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, thấy đại sảnh ồn ào ầm ĩ, cũng không thấy ai chú ý đến bên này, tôi cuối cùng yên tâm, kêu phục vụ ngoài cửa đi vào, để cậu ta dẫn đạo diễn đi nghỉ ngơi.
Khi làm những chuyện này, Kỷ Thính Từ vẫn luôn kè kè đi bên cạnh tôi.
Cuối cùng tôi không nhịn được quay đầu trừng cậu ấy: “Cậu đang nhìn phạm nhân đấy à?”
Cậu ấy tủi thân nhìn tôi: “Chị ơi, em sợ em nhìn đi chỗ khác một cái, sẽ không thấy chị đâu nữa.”
“Tiểu Tô đâu rồi?”
“Ngày mai cô ấy còn có lớp, em bảo cô ấy về trước rồi.”
Cậu cẩn thận nhìn tôi: “Chị ơi, chờ đến khi xong chị có thể đưa em về được không?”
Có lẽ nhận ra yếu thế có tác dụng nhất với tôi, Kỷ Thính Từ càng ngày càng hiểu rõ trước mặt tôi nên biểu hiện ra vẻ đáng thương.
Tôi nhớ đến tin nhắn tối qua cậu ấy gửi đến, nhớ đến bản thân đã sớm bị cậu đảo loạn tâm tình, chỉ thấy cảm xúc như bị một làn sương mù vậy lại, phiêu du giữa không trung, không có cách nào từ chối cậu ấy.
“Được, đạo diễn và bên đầu tư cũng đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
Khi ra đến cửa, Kỷ Thính Từ lặng lẽ cầm tay tôi.
“Chị ơi, tay chị lạnh quá.”
Đầu ngón tay tôi một mảnh lạnh lẽo, lòng bàn tay của cậu ấy lại nóng ấm.
Nhiệt độ cơ thể giao nhau, giống như ánh sáng và bóng tối không tiếng động mà đánh ván cờ.
Sau khi cửa thang máy mở ra, tôi và Kỷ Thính Từ chưa kịp ra ngoài, bỗng nhiên có một mùi rượu dày đặc ập vào mặt.
Tống Thi Dao say khướt được nhà đầu tư Phó Vũ ôm vào ngực, mạnh mẽ lôi về phía thang máy.
Cô ta hơi giãy giụa, lúc cửa thang máy khép lại bỗng nhiên đỏ mắt kêu về phía tôi: “Khương Dục, cứu tôi!”
Cửa thang máy khép lại.
Bỗng nhiên Kỷ Thính Từ đứng tại chỗ, có hơi do dự quay đầu nhìn tôi: “Chị ơi, cô ta…”
Tôi nở nụ cười: “Sao? Muốn cứu cô ta à?”
“Em…” Cậu ấy cắn chặt răng, cảm xúc trong mắt quay cuồng kịch liệt, cuối cùng vẫn nói: “Chị ơi, cô ta hình như bị chuốc say, em không thể thấy chết không cứu được…”
Tôi rút tay khỏi tay cậu ấy, lùi về sau một bước, mặt vô cảm nhìn cậu ấy:
“Kịch bản này tôi đã nhìn chán rồi. Kỷ Thính Từ, cậu có tin cô ta vốn không cần cậu đi cứu không?”
Kỷ Thính Từ giằng co với tôi ở cửa, một lát sau, tôi khẽ cười nói: “Được, cậu đi cứu cô ta đi.”
“Chị ơi…”
Tôi quay đầu rời đi.
Giày cao gót giẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Đi được mấy bước, tôi dừng một chút, quay đầu lại, bóng dáng của Kỷ Thính Từ đã không thấy đâu nữa.
Tôi nhìn chằm chằm cửa thang máy trống rỗng, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Tôi đang chờ đợi cái gì chứ?
Hy vọng Kỷ Thính Từ hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc của mình đuổi theo tôi ư?
Trong quá trình đánh ván cờ không tiếng động này, tôi vô tình đã có ảo tưởng thật ngây thơ.
Một lát sau, tôi thở dài một hơi, xoay người rời khỏi khách sạn.
Khiến tôi bất ngờ là chiếc xe Lamborghini màu bạc của Hoắc Xuyên dừng ở cửa.
Anh ta nhô đầu ra từ cửa xe, hơi nâng cằm với tôi, trong mắt mang theo ý cười: “Khương Dục, lên xe.”
Tôi kéo cửa xe ra, mặt vô cảm ngồi vào ghế phó lái.
“Dây an toàn.”
Tôi vừa thắt dây an toàn vừa lạnh nhạt nói: “Tôi còn tưởng anh đến đón Tùng Vi.”
“Anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì.”
Hoắc Xuyên nhún vai, khởi động xe.
“Vừa rồi anh định lên tìm em, đúng lúc ở cửa thang máy gặp phải Phó Vũ với cô bạn gái nhỏ của anh ta. Cô gái đó uống say, nói em lúc cao trung vẫn luôn bắt nạt cô ta, gào thét muốn dạy dỗ cho em một trận.”
Bỗng nhiên anh ta cười rộ lên: “Thằng nhóc dưới trướng của em sẽ không đi cứu người thật đấy chứ?”
Tiếng cười này không chút che giấu sự trào phúng, như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim tôi.
Tôi im lặng thật lâu, lạnh lùng nói: “Hoắc Xuyên, cậu ấy không giống với chúng ta.”
Giữa tôi và Hoắc Xuyên vốn từng có một chuyện ngoài ý muốn.
Khi đó tôi từng dẫn theo một nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong công ty của anh ta, Tống Kha.
Đó là một người đàn ông có năng lực xuất sắc, đạo đức cá nhân lại rất rối loạn.
Khi anh ta đi ngủ dạo đúng lúc lại bị tôi bắt được, xách hẳn về công ty.
Một lượng lớn ánh đèn trong phòng hội nghị, Tống Kha liếm liếm vết thương bên khóe miệng, bỗng nhiên ngửa đầu cười nhìn tôi:
“Chị Khương Dục à, tôi cũng đã từng thấy chị hôn người khác ở bãi đỗ xe đấy thôi, không bằng chị cũng thử với tôi xem sao? Kỹ thuật của tôi rất tốt——”
Anh ta nắm vạt áo tôi, lập tức hôn tới.
Đúng lúc này Hoắc Xuyên đi vào.
Sau khi giải quyết chuyện đó, anh ta trầm mặt hỏi tôi: “Khương Dục, người đại diện không thể nhúng chàm nghệ sĩ dưới tay mình, em không biết quy tắc này à?”
“Em biết chứ.”
Tôi cười nhìn anh ta: “Em cũng chướng mắt anh ta, em muốn ngủ ai, ít nhất cũng phải giống như Hoắc tổng.”
Tôi với Hoắc Xuyên bên nhau cũng được hơn một năm, tôi nói tôi muốn ngủ anh ta.
Nhưng thẳng đến hai năm sau khi chúng tôi chia tay, sự thân mật nhất mà tôi với anh ta từng tiếp xúc, chẳng qua cũng chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Không phải không thể thân mật hơn, chỉ là tôi với anh ta, hoàn toàn không chung một loại người.
Loại người như anh ta khiến tôi sinh ra cảm giác bài xích, hơn nữa càng ngày càng manh liệt, cuối cùng khiến mối quan hệ này sụp đổ.
Hoắc Xuyên không đồng ý chia tay, nhưng tôi lại sạch sẽ dứt khoát, chặt đứt mọi liện hệ khác với anh ta trừ công việc.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tùng Vi, tôi hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
Kỷ Thính Từ vẫn đang ở cửa phim trường đợi tôi.
Lúc tôi đến đó, từ xa đã nhìn thấy Tống Thi Dao đứng trước mặt cậu ấy, đang ngẩng đầu nói gì đó.
Tôi không nghe thấy tiếng của Kỷ Thính Từ, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt cậu ấy dừng trên người Tống Thi Dao.
Một vẻ bình tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười dịu dàng lễ phép.
Tống Thi Dao nói gì với cậu ấy, tôi không cần nghĩ thử cũng đoán ra được.
Tôi đứng tại chỗ, bỗng nhiên thấy mất đi toàn bộ sức lực.
Tống Thi Dao cảm thấy hài lòng rời đi.
Lại qua thêm một lúc nữa, tôi mới đi về phía Kỷ Thính Từ.
Cậu nhìn tôi, tủi thân oán giận: “Sao chị lại đi lâu vậy chứ?”
“Nhiều đồ quá, phải tìm một chút.”
Tôi đưa áo khoác cho cậu ấy, cùng nhau trèo vào xe bảo mẫu.
Kỷ Thính Từ vẫn giống như bình thường ngồi yên một chỗ chơi game.
Tôi nghĩ một chút, vẫn dặn dò nói: “Ngày mãi sẽ có tiệc đóng máy, ban ngày tôi có chút việc, sẽ để Tiểu Tô theo cậu, buổi tối trực tiếp đợi cậu ở bữa tiệc.”
Kỷ Thính Từ tắt game, quay đầu nhìn tôi.
Đôi mắt cậu ấy giống như mắt cún con, thường làm tôi sinh ra sự thương tiếc hiếm có.
Tôi vậy mà lại có hơi không nỡ phá hỏng ánh sáng trong đó.
Né tránh ánh mắt của Kỷ Thính Từ, tôi vừa lái xe vừa nói cho cậu về những sắp xếp công việc tiếp theo:
“Lần trước nhắc đến kịch bản mới, đã xác định nhân vật rồi, tháng sau sẽ có buổi họp về kịch bản. Ngoài ra, đại ngôn Cao Xa tôi đã giúp cậu bàn bạc về hai cái, một cái là đồng hồ, một cái là phấn thơm, cuối tuần sau có hai bộ phim tuyên truyền và sách báo cần hoàn thành. Khách quý của đoàn phim tôi sẽ tiếp đón giúp cậu, hơn nữa lần trước còn có lần tổng hỏi thăm——”
“Chị ơi.”
Bỗng nhiên cậu ấy mở miệng cắt ngang lời tôi.
Đèn đỏ sáng lên, tôi dẫm phanh xe lại.
“Chị ơi, chị không cần nói lời như vậy.” Cậu rủ mắt xuống, khẽ cười khổ: “Em luôn có loại ảo giác chị muốn rời khỏi em.”
Tôi mím môi, không nói gì.
Mãi đến khi đưa Kỷ Thính Từ về nhà, đến huyền quan tối tăm, bỗng nhiên cậu xoay người, có chút nôn nóng tìm kiếm môi tôi.
Tay tôi đặt trên vai cậu ấy, hai người lảo đảo đi đến phòng ngủ.
Thật giống như bước nhảy vừa vụng về lại hỗn loạn.
Nụ hôn dài này kết thúc, cậu ấy chôn đầu vào vai tôi, đỏ vành mắt thở dốc: “Chị ơi, giúp em với…”
Tôi không động đậy, chỉ rũ mắt xuống, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú cậu ấy.
Đầu tóc Kỷ Thính Từ bù xù, trên đỉnh có hai lọn tóc nho nhỏ, tóc hai bên tai lại cong, có vẻ rất trẻ con.
Tôi vươn ngón tay ra, chạm vào sợi tóc của cậu ấy, nhẹ giọng hỏi: “Hai người chúng ta, đến cuối cùng là ai rời khỏi ai, chẳng lẽ cậu không biết rõ ư?”
Cả người Kỷ Thính Từ cứng lại trong ngực tôi.
Tôi khẽ cười, đẩy cậu ra, dưới tiếng kêu liên tiếp của Tuế Tuế, cứ rời đi mà không quay đầu lại.
Lúc về đến nhà đã là đêm khuya, tôi bước nhanh vào phòng tắm, bật đèn, dưới ánh đèn sáng như tuyết, nhìn chăm chú bản thân trong gương.
Ảnh ngược trong gương là một gương mặt rất xinh đẹp, cằm nhỏ, mắt đào hoa, chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo, bởi vì vừa dùng sức hôn mà môi được nhuốm màu đỏ tươi.
Chỉ vì gương mặt này, tôi phải vượt qua thời sơ trung và cấp ba với những lời đồn vớ vẩn.
Tôi cũng không thích nó, nó lại nhìn trộm đến công cụ tốt nhất là nhân tinh và dục vọng.
Tống Thi Dao nói gì đó với Kỷ Thính Từ, tôi có thể đoán được.
Kỷ Thính Từ sẽ không tin cô ta, tôi cũng biết.
Tôi bỏ đi, vì bỗng thấy sợ hãi.
Bởi tôi nhận ra, lúc này dưới ván cờ không tiếng động này, tôi đã bắt đầu tham lam sự dịu dàng mà cậu ấy cho tôi, không giống như lúc bắt đầu được xây dựng lên vì muốn trả thù dây dưa.
Tôi vào vai diễn.
Tôi không ngừng muốn cậu ấy không được rời khỏi tôi.
Tôi còn muốn cậu ấy yêu tôi.
Chuyện này quá nguy hiểm.
Tôi bị cảm xúc manh liệt này nhấn chìm, cuối cùng nặng nề ngủ mất.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện Kỷ Thính Từ gọi cho tôi năm cuộc điện thoại, nhắn ba tin nhắn.
“Chị ơi, chị đã sớm biết.”
“Chị cũng đang diễn kịch với em đúng không?”
“Chị ơi, chị ngủ rồi à?”
Tôi dừng ngón tay trên màn hình, do dự rất lâu, vẫn đặt xuống, thay quần áo ra cửa.
Khi đến nhà hàng đã hẹn gặp mặt với Hoắc Xuyên, anh ta vừa thấy tôi đã nhăn mày; “Khương Dục, mắt em bị sưng.”
“Tối qua không ngủ ngon.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
Trả lời tôi là một chồng ảnh chụp được ném đến trước mặt tôi.
Tôi lật qua từng ảnh, trên ảnh chụp tất cả đều là tôi với Kỷ Thính Từ, phần lớn là chụp lén, động tác rất thân mật.
Chỉ có một tấm, đặc biệt rõ nét, chính là chụp vào hoàng hôn ngày đó, hình ảnh tôi và Kỷ Thính Từ hôn nhau trên xe.
Tôi bình tĩnh xem ảnh xong, đẩy lại ảnh về trước mặt Hoắc Xuyên.
“Khương Dục, những bức ảnh này, trong tay anh có nhiều không xuể.” Nụ cười của anh ta có chút lạnh lẽo: “Đây là nghệ sĩ La Phong coi trọng nhất, đến cuối cùng là em dẫn dắt cậu ta, hay là muốn hủy hoại cậu ta?”
Từ trước đến nay tôi vẫn muốn hủy hoại Kỷ Thính Từ.
Tôi muốn cậu ấy đến phút cuối không thể rời bỏ tôi, bị tôi nuôi dưỡng bên người, ở cạnh tôi, mãi mãi sống trong vực sâu.
Nhưng bây giờ——
Tôi di chuyện cái ly trong tay, nghiền ngẫm nhìn Hoắc Xuyên: “Anh nói xem?”
“Khương Dục, đừng trách anh không nhắc nhở em, có một số việc chơi quá mức, kết cục sẽ không phải thứ em có thể ganh vác được.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Hoắc Xuyên, anh có tư cách nói tôi à? Anh không bao giờ đến phim trường, tùy tiện hủy bỏ hôn ước, vị hôn thê nhỏ của anh luôn đến tìm tôi, bảo tôi không được dây dưa với anh.”
Anh ta giật mình, trong ánh mắt nhìn tôi lại có ánh sáng chờ mong: “Vậy em trả lời cô ấy như thế nào?”
“Tôi nói với cô ấy, chúng ta sớm đã kết thúc rồi.”
Dưới ánh mắt đen tối như màn đêm của Hoắc Xuyên, tôi cầm túi xách lên, mìm cười nhìn anh ta: “Cảm ơn đã mời, hẹn gặp lại.”
11.
Khi tôi đến bữa tiệc, tiệc mừng đóng máy đã bắt đầu rồi.
Sau khi vào cửa, tôi gần như chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Kỷ Thính Từ ngồi trong góc.
Cậu ấy cầm cốc rượu, ngơ ngẩn nhìn vách tường trắng trước mặt, hiển nhiên đã đi vào cõi thần tiên.
Tôi đi qua đó, thấp giọng gọi: “Kỷ Thính Từ.”
Cậu ấy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt bừng sáng; “Chị!”
Tôi vươn tay, sửa sang lại cà vạt lỏng sắp rớt của cậu ấy, lạnh nhạt nói;
“Hôm nay là tiệc đóng máy, cậu lại là người trẻ tuổi nhất trong đám diễn viên, nên đi kinh rượu một vòng nhóm đạo diễn với bên đầu tư…”
Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên cậu ấy mạnh mẽ giữ chặt cổ tay tôi, lúc mở miệng, lại hơi mất tiếng: “Chị ơi, có phải chị lại đi gặp anh ta đúng không?”
Kỷ Thính Từ có một đôi tay rất đẹp, giờ phút này dùng sức nắm chặt tay tôi, lộ ra xương cổ tay từ cổ tay áo sơ mi, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, nút tay áo bằng kim cương tỏa sáng lấp lánh.
Tôi dùng sức rút tay ra, cậu lập tức trừng mắt tôi, gọi một tiếng: “Chị!”
Khi đôi mắt ấy nhìn tôi, nó mang theo sự tức giận hừng hực với một chút tủi thân, nháy mắt đánh trúng tim tôi.
“Kỷ Thính Từ, đây là bữa tiệc mừng đóng máy, cậu nhất định phải khiến mọi người nhìn ra mới vui được à?”
Tôi dừng một chút, vẫn nói: “Ừ, tôi và Hoắc Xuyên đã gặp mặt, nhưng chuyện đó cũng không liên quan đến cậu.”
Kỷ Thính Từ không dám tin nhìn tôi, trong mắt quay cuồng một vài tia cảm xúc tăm tối không rõ, cuối cùng lại không có tiếng động mà biến mất.
Cậu ấy đỏ vành mắt hỏi tôi: “Chị ơi, chị không cần em à?”
Tôi há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên đạo diễn xuất hiện phía sau Kỷ Thính Từ.
Trên tay ông ta còn cầm một cốc rượu, ngoài cười trong không cười nhìn cậu ấy nói: “Tiểu Kỷ à, hậu sinh khả úy.”
Bởi vì sau vụ Weibo đó, ông ta vẫn luôn ghi hận Kỷ Thính Từ.
Lúc trước ở đoàn phim không thể xả giận, cuối cùng đêm nay đã tìm được cơ hội.
Đạo diễn dựa vào men say, ồn ào đòi chuốc rượu Kỷ Thính Từ, uống hết hai ba cốc, trong ánh mắt cậu ấy đã nhiễm một lớp sương mù hơi mỏng.
Tôi chắn trước mặt cậu, bình tĩnh nhìn đạo diễn: “Tiểu Kỷ vẫn là trẻ con, không thể uống quá nhiều, nếu đạo diễn Ngô vẫn muốn uống, tôi sẽ uống với ngài.”
“Uống với cô?” Ông ta lớn giọng mắng tôi: “Cô cho rằng tôi không biết cô từng ngủ với ai à? Khương Dục, uống rượu với cô tôi còn ngại bẩn đó!”
“Rầm” một tiếng, Kỷ Thính Từ kéo tôi đến phía sau, tiếng nói sắc bén như lưỡi dao ra khỏi vỏ:
“Đạo diễn Ngô, tôi tôn trọng ông là đạo diễn, là tiền bối, nhưng ngài cũng đừng cậy già lên mặt. Khương Dục yêu ai là chuyện của chị ấy, cô ấy không phải xin lỗi ai. Nhưng mà ông, ban đầu thì vượt rào sau lại làm khổ vợ con, lại nấp phía sau tư bản làm hại Lý Ngọc, ông nào có tư cách xem thường người khác chứ?”
Đạo diễn giận tím mặt: “Kỷ Thính Từ, cậu thì tính là gì? Cậu có tin chỉ với một cậu của tôi, cậu đời này đừng hòng đóng phim nữa!”
Ông ta giơ tay lên muốn đánh người, tôi kéo Kỷ Thính Từ lùi về phía sau hai bước, lảo đảo đứng vững người lại.
Khi ngẩng đầu lên, đã thấy đạo diễn quơ quơ, bỗng nhiên ngã quỵ xuống.
Kỷ Thính Từ hoảng sợ, quay đầu hỏi tôi: “Chị ơi, ông ta sẽ không chết đâu nhỉ?”
Tôi đi qua đó, ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của ông ta, bình tĩnh nói: “Không chết được, chắc là uống quá nhiều nên say ngất đi.”
Tôi đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, thấy đại sảnh ồn ào ầm ĩ, cũng không thấy ai chú ý đến bên này, tôi cuối cùng yên tâm, kêu phục vụ ngoài cửa đi vào, để cậu ta dẫn đạo diễn đi nghỉ ngơi.
Khi làm những chuyện này, Kỷ Thính Từ vẫn luôn kè kè đi bên cạnh tôi.
Cuối cùng tôi không nhịn được quay đầu trừng cậu ấy: “Cậu đang nhìn phạm nhân đấy à?”
Cậu ấy tủi thân nhìn tôi: “Chị ơi, em sợ em nhìn đi chỗ khác một cái, sẽ không thấy chị đâu nữa.”
“Tiểu Tô đâu rồi?”
“Ngày mai cô ấy còn có lớp, em bảo cô ấy về trước rồi.”
Cậu cẩn thận nhìn tôi: “Chị ơi, chờ đến khi xong chị có thể đưa em về được không?”
Có lẽ nhận ra yếu thế có tác dụng nhất với tôi, Kỷ Thính Từ càng ngày càng hiểu rõ trước mặt tôi nên biểu hiện ra vẻ đáng thương.
Tôi nhớ đến tin nhắn tối qua cậu ấy gửi đến, nhớ đến bản thân đã sớm bị cậu đảo loạn tâm tình, chỉ thấy cảm xúc như bị một làn sương mù vậy lại, phiêu du giữa không trung, không có cách nào từ chối cậu ấy.
“Được, đạo diễn và bên đầu tư cũng đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
Khi ra đến cửa, Kỷ Thính Từ lặng lẽ cầm tay tôi.
“Chị ơi, tay chị lạnh quá.”
Đầu ngón tay tôi một mảnh lạnh lẽo, lòng bàn tay của cậu ấy lại nóng ấm.
Nhiệt độ cơ thể giao nhau, giống như ánh sáng và bóng tối không tiếng động mà đánh ván cờ.
Sau khi cửa thang máy mở ra, tôi và Kỷ Thính Từ chưa kịp ra ngoài, bỗng nhiên có một mùi rượu dày đặc ập vào mặt.
Tống Thi Dao say khướt được nhà đầu tư Phó Vũ ôm vào ngực, mạnh mẽ lôi về phía thang máy.
Cô ta hơi giãy giụa, lúc cửa thang máy khép lại bỗng nhiên đỏ mắt kêu về phía tôi: “Khương Dục, cứu tôi!”
Cửa thang máy khép lại.
Bỗng nhiên Kỷ Thính Từ đứng tại chỗ, có hơi do dự quay đầu nhìn tôi: “Chị ơi, cô ta…”
Tôi nở nụ cười: “Sao? Muốn cứu cô ta à?”
“Em…” Cậu ấy cắn chặt răng, cảm xúc trong mắt quay cuồng kịch liệt, cuối cùng vẫn nói: “Chị ơi, cô ta hình như bị chuốc say, em không thể thấy chết không cứu được…”
Tôi rút tay khỏi tay cậu ấy, lùi về sau một bước, mặt vô cảm nhìn cậu ấy:
“Kịch bản này tôi đã nhìn chán rồi. Kỷ Thính Từ, cậu có tin cô ta vốn không cần cậu đi cứu không?”
Kỷ Thính Từ giằng co với tôi ở cửa, một lát sau, tôi khẽ cười nói: “Được, cậu đi cứu cô ta đi.”
“Chị ơi…”
Tôi quay đầu rời đi.
Giày cao gót giẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Đi được mấy bước, tôi dừng một chút, quay đầu lại, bóng dáng của Kỷ Thính Từ đã không thấy đâu nữa.
Tôi nhìn chằm chằm cửa thang máy trống rỗng, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Tôi đang chờ đợi cái gì chứ?
Hy vọng Kỷ Thính Từ hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc của mình đuổi theo tôi ư?
Trong quá trình đánh ván cờ không tiếng động này, tôi vô tình đã có ảo tưởng thật ngây thơ.
Một lát sau, tôi thở dài một hơi, xoay người rời khỏi khách sạn.
Khiến tôi bất ngờ là chiếc xe Lamborghini màu bạc của Hoắc Xuyên dừng ở cửa.
Anh ta nhô đầu ra từ cửa xe, hơi nâng cằm với tôi, trong mắt mang theo ý cười: “Khương Dục, lên xe.”
Tôi kéo cửa xe ra, mặt vô cảm ngồi vào ghế phó lái.
“Dây an toàn.”
Tôi vừa thắt dây an toàn vừa lạnh nhạt nói: “Tôi còn tưởng anh đến đón Tùng Vi.”
“Anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì.”
Hoắc Xuyên nhún vai, khởi động xe.
“Vừa rồi anh định lên tìm em, đúng lúc ở cửa thang máy gặp phải Phó Vũ với cô bạn gái nhỏ của anh ta. Cô gái đó uống say, nói em lúc cao trung vẫn luôn bắt nạt cô ta, gào thét muốn dạy dỗ cho em một trận.”
Bỗng nhiên anh ta cười rộ lên: “Thằng nhóc dưới trướng của em sẽ không đi cứu người thật đấy chứ?”
Tiếng cười này không chút che giấu sự trào phúng, như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim tôi.
Tôi im lặng thật lâu, lạnh lùng nói: “Hoắc Xuyên, cậu ấy không giống với chúng ta.”