Chương : 7
Khu nhà hoang nằm gần cổng nam của trấn, nơi có lịch sử hình thành do một gia tộc họ Mộc đã rời bỏ trấn đi về nơi khác sinh sống.
Trong một căn phòng đổ nát nhưng giường chiếu vẫn còn đầy đủ, êm ấm. Từng tiếng hú, rên, la hét, tràn ngập âm vị phê đến tận mây xanh không ngừng được truyền ra.
- Hố dè, hố de.
- Ó o ó, ớ…
- Hây da cục cưng, nâng mông cao lên một tí đi. Đúng rồi, ố dè, ta đâm vào nhé…
- Á… mạnh nữa… mạnh nữa lên!
- Phải, phải rồi!
- Ó… ó… lút cán rồi!
- Ôi, phê quá, sướng quá…
Những âm thanh quái dị, gần giống như là tiếng vỗ tay vang dội.
- Bạch bạch bạch bạch bạch… bạch bạch… ố!
- Bạch bạch bạch bạch bạch… bạch bạch… ứ hự!
- Bạch bạch bạch bạch bạch… bạch bạch… á ha hưm!
Tiếng giường rung rinh, nhà xập xình, cửa sổ đung đưa.
- Ót éc… ót éc… hứ!
- Rùmg… rùm… ó!
- Kẽo kà… kẽo kẹt…kẽo kẽo… ứm!
Và cả tiếng ai đó đang ăn.
- Chèm chẹp…
- Nhóp nhép…
“Phim hay, full HD 1080”.
À, hóa ra là thằng súc vật Bá Thiên Vũ đang vừa ăn một cái bánh bao, vừa cắn một miếng bí đỏ sống nhăn, nhai nhóp trong miệng cứ như mĩ vị. Còn đôi mắt thì lại thông qua khe nứt, nhìn vào trong phòng để thấy tình cảnh “hố ỳe” của một đôi uyên ương vụng trộm tầm 19, 20 tuổi.
Ẩy, mà không phải con chó này hết tiền rồi sao? Hắn lấy cái méo gì mua cái bánh bao với miếng bí đỏ to ngang với lát dưa hấu thế?
Ờ thì… hắn có mua đéo đâu, hắn đi xin đấy. Nhờ danh tiếng người có ăn, có học, lại có tư duy thông minh, cùng với đó nhân phẩm tốt đẹp, được người dân quý mến thì hắn muốn chết đói ở giữa đường cũng khó.
Hắn sau một hồi rớt dãi chó ở vài gian hàng thức ăn thì được mọi người bố thí cho vài ba cái bánh bao nhân thịt và nửa trái bí đỏ nặng tầm nửa cân để ăn cho bổ mắt. Hiện tại có mặt ở đây cũng là do hắn muốn tìm nơi yên tĩnh luyện đan, nhưng không ngờ lại bắt gặp phim con lợn nhãn mác 18+ đời thực nên tiện thể xem luôn.
“Mà thằng này chim ngắn thế nhỡ, có cỡ… 15 xen. Chơi thì cũng chỉ có hai kiểu trước sau, chả biết cúc hoa là gì. Cứ dập lên, dập xuống hoài, nhìn mà chán”.
- Nhoằm nhoằm…
- Càm cạp…
“Nhưng bù lại thì diễn viên nữ khá là nuột. Mặt mày dễ nhìn, da dẻ trắng trẻo, quan trọng là cặp ngực đầy đặn, đôi chân mượt mà, hai cái mông căng bự”.
“Chà chà, nếu được đút vào thì chắc là mướp, khít, phe lắm men”.
Thua, đúng là tên súc vật, biến thái Bá Thiên Vũ có khác.
Lạy hồn!
- Á… á… a… ư ư ư…
- Ta bắn, ta bắn đây!
- Ứ…
- Ó…
Đợi thêm năm phút sau. Cặp đôi nam nữ mới…
- Làm thêm một nháy nữa nhé, ta đang sung lắm đây.
- Được thôi, tới đi, hãy tới đi…nhá!
- Ứ… o… ô…
- Bạch bạch bạch bạch… hí i i i… bạch bạch…
- Bạch bạch bạch… ó ho… bạch bạch…
“Đù mạ, còn ca 2 nữa ư? Trâu chó vậy anh ơi!”
Bỏ nốt miếng bánh bao và bí đỏ còn lại vào miệng nhai, Bá Thiên Vũ đành lòng coi tiếp bộ phim hấp dẫn.
Mười phút sau.
- Một nháy nữa em nhé!
- Ưm, cứ thoải mái đi anh!
- Bạch bạch bạch bạch… ố ó…
- Ra… ra…!
Nửa giờ sau.
- Em… em ơi, một lần nữa nhé?
- Ưm…
- Bạch bạch bạch bạch… bạch bạch bạch… á!
- Bạch…. bạch…!
“Thôi, tạm biệt anh chị, em đi đây. Chúc anh chị mạnh khỏe, hãy cứ làm cho đến chết đi nhé. Anh chị trâu bò quá, em thua rồi”.
Đã gần ba giờ trôi qua mà cặp đôi uyên ương vẫn quá sung sức trong khi hắn đã mỏi mắt, cay chim cu vì chỉ được nhìn chứ không được hưởng.
Hắn đành đứng dậy, mang theo ba gói dược liệu đi đến một căn phòng đổ nát khác trong khu, bắt đầu phần luyện chế đan dược của mình.
- Phù… phụt!
Thổi bụi trên một chiếc đến phọt cả nước miếng. Hắn ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, bắt đầu phân tích những gì bản thân cần và nên làm.
“Luyện đan là quá trình dùng lửa, lực và lò để làm cho dược liệu hóa thành bột, sau đó cô đặc chúng lại thành viên”.
Về mặt căn bản, dược liệu trong đan phương sau khi được nung nóng dưới một nhiệt độ nhất định sẽ tự động hóa thành bột. Nhưng mà thứ bột này có xài được hay không thì còn phải tùy thuộc vào nhiệt độ đang tỏa ra khi ấy.
Lấy Tan Tiêu Thảo làm ví dụ.
Tan Tiêu Thảo sau khi phơi khô 7 lần 7, 49 ngày sẽ trở thành một dược liệu quan trọng trong Hồi Thương Đan. Nhiệt độ để nó hóa bột là khoảng 200 độ, nhưng nếu nhiệt độ vượt quá 300 độ thì mọi dinh dưỡng trong bột sẽ tan biến, bột đó trở nên vô dụng, dẫn đến kết quả là đan không thể thành.
“Cái cốt yếu trong luyện đan chính là khống lửa, giữ cho nhiệt độ đạt đến mức đó, không vượt quá giới hạn mãi cho đến khi tắt lò. Trong quá trình, lửa có thể nhỏ hơn nhưng tuyệt không thể lớn hơn”.
Lửa nhỏ hơn quy định, dược liệu chưa thành bột nên không có chuyện gì đau đầu, tăng lửa lên sẽ ổn. Nhưng khi lửa lớn hơn quy định, bột hóa thành tro, thì tất cả đều tan nát.
Theo Bá Thiên Vũ nhận định. Luyện đan ở thế giới này trở thành một vấn đề khó khăn, nan giải, đơn giản là bởi họ thiếu công nghệ, thiết bị tiên tiến có thể tạo ra nhiệt độ như mong muốn và đo lường nhiệt độ.
Các Luyện Đan Sư khi luyện đan, họ chỉ dựa vào cảm nhận và kinh nghiệm để luyện chế nên xác suất dẫn đến thất bại, nổ lò, bay đan là vô cùng cao.
Nhưng bù lại, kết quả thành công sẽ giúp cho vị Luyện Đan Sư đó có được sự nổi tiếng, người gặp người quý, tôn thờ còn hơn cả thần linh nếu loại đan họ tạo ra là thứ ngịch thiên.
Và nó cũng là nguyên nhân khiến cho chức vị Luyện Đan Sư trở nên có quyền lực, mặc cho vị Luyện Đan Sư đó có tu vi yếu như chó.
“Được rồi. Đầu tiên là Hồi Thương Đan”.
Bá Thiên Vũ cầm lấy một gói Hồi Thương Đan, mở ra.
“Như ghi chép trong đan phương được cất giấu ở kho sách của Bá gia. Hồi Thương Đan có tổng 12 dược liệu. Trong đó có 5 dược liệu cần được nung ở nhiệt độ 420 độ, tương ứng với độ nóng 42 tiêu khi dùng thuật ngữ của thế giới này, nên yêu cầu bỏ vào lò trước, nung trong thời gian nửa canh giờ, tức 1 giờ đồng hồ”.
“7 dược còn lại sẽ cho vào sau với nhiệt độ 31 tiêu trong một khắc (15 phút), rồi trộn đều với bột của 5 dược liệu trước đó, nung tiếp thêm một canh giờ thì tắt lò”.
“Cuối cùng, để đan thành, có dạng viên nan tròn tròn. Thì ngay khi tắt lò, cần tu luyện giả có tu vi ít nhất là Luyện Khí cảnh tầng 10, sử dụng tia sức mạnh trong cơ thể để nắn bột, tạo hình cho đan dược. Nếu để nhiệt độ trong bột giảm xuống thấp hơn 20 tiêu, khả năng dính của bột sẽ suy yếu khiến đan không thể thành, thất bại ngay tại giây phút cuối”.
“Một viên Hồi Thương Đan đạt chuẩn sẽ có đường kính ngang 2 xen, đường kính dọc 2.5 xen. Dài hơn, to hơn, không ai nói, nhưng bé hơn, ngắn hơn thì công dụng suy giảm, giá thành cũng giảm theo. Còn về chất lượng, công dụng thực tế nó mang lại thì cần Luyện Đan Sư có mắt giám định”.
- Khó vãi lìn. Nhưng mà không sao, có Niệm Lực nơi tay, ta cũng chả cần qua tâm mấy cái lửa, lò, nhiệt độ, nắn nót, định hình, vân vân các loại.
- Một ý niệm, tất cả đều xong.
Luyện đan đúng là rất khó, rất phức tạp, chỉ cần sai một li là đi cả tỷ dặm, mất tong một mẻ dược liệu. Bất quá đứng trước sự thần kỳ của Niệm Lực, Bá Thiên Vũ hoàn toàn không cần phải ngán ngẫm hay sầu đời.
Hắn nên cảm thấy vui vẻ, phê pha tận cõi tiên đình khi nghĩ đến thành quả sắp đạt được thì đúng hơn.
Trong một căn phòng đổ nát nhưng giường chiếu vẫn còn đầy đủ, êm ấm. Từng tiếng hú, rên, la hét, tràn ngập âm vị phê đến tận mây xanh không ngừng được truyền ra.
- Hố dè, hố de.
- Ó o ó, ớ…
- Hây da cục cưng, nâng mông cao lên một tí đi. Đúng rồi, ố dè, ta đâm vào nhé…
- Á… mạnh nữa… mạnh nữa lên!
- Phải, phải rồi!
- Ó… ó… lút cán rồi!
- Ôi, phê quá, sướng quá…
Những âm thanh quái dị, gần giống như là tiếng vỗ tay vang dội.
- Bạch bạch bạch bạch bạch… bạch bạch… ố!
- Bạch bạch bạch bạch bạch… bạch bạch… ứ hự!
- Bạch bạch bạch bạch bạch… bạch bạch… á ha hưm!
Tiếng giường rung rinh, nhà xập xình, cửa sổ đung đưa.
- Ót éc… ót éc… hứ!
- Rùmg… rùm… ó!
- Kẽo kà… kẽo kẹt…kẽo kẽo… ứm!
Và cả tiếng ai đó đang ăn.
- Chèm chẹp…
- Nhóp nhép…
“Phim hay, full HD 1080”.
À, hóa ra là thằng súc vật Bá Thiên Vũ đang vừa ăn một cái bánh bao, vừa cắn một miếng bí đỏ sống nhăn, nhai nhóp trong miệng cứ như mĩ vị. Còn đôi mắt thì lại thông qua khe nứt, nhìn vào trong phòng để thấy tình cảnh “hố ỳe” của một đôi uyên ương vụng trộm tầm 19, 20 tuổi.
Ẩy, mà không phải con chó này hết tiền rồi sao? Hắn lấy cái méo gì mua cái bánh bao với miếng bí đỏ to ngang với lát dưa hấu thế?
Ờ thì… hắn có mua đéo đâu, hắn đi xin đấy. Nhờ danh tiếng người có ăn, có học, lại có tư duy thông minh, cùng với đó nhân phẩm tốt đẹp, được người dân quý mến thì hắn muốn chết đói ở giữa đường cũng khó.
Hắn sau một hồi rớt dãi chó ở vài gian hàng thức ăn thì được mọi người bố thí cho vài ba cái bánh bao nhân thịt và nửa trái bí đỏ nặng tầm nửa cân để ăn cho bổ mắt. Hiện tại có mặt ở đây cũng là do hắn muốn tìm nơi yên tĩnh luyện đan, nhưng không ngờ lại bắt gặp phim con lợn nhãn mác 18+ đời thực nên tiện thể xem luôn.
“Mà thằng này chim ngắn thế nhỡ, có cỡ… 15 xen. Chơi thì cũng chỉ có hai kiểu trước sau, chả biết cúc hoa là gì. Cứ dập lên, dập xuống hoài, nhìn mà chán”.
- Nhoằm nhoằm…
- Càm cạp…
“Nhưng bù lại thì diễn viên nữ khá là nuột. Mặt mày dễ nhìn, da dẻ trắng trẻo, quan trọng là cặp ngực đầy đặn, đôi chân mượt mà, hai cái mông căng bự”.
“Chà chà, nếu được đút vào thì chắc là mướp, khít, phe lắm men”.
Thua, đúng là tên súc vật, biến thái Bá Thiên Vũ có khác.
Lạy hồn!
- Á… á… a… ư ư ư…
- Ta bắn, ta bắn đây!
- Ứ…
- Ó…
Đợi thêm năm phút sau. Cặp đôi nam nữ mới…
- Làm thêm một nháy nữa nhé, ta đang sung lắm đây.
- Được thôi, tới đi, hãy tới đi…nhá!
- Ứ… o… ô…
- Bạch bạch bạch bạch… hí i i i… bạch bạch…
- Bạch bạch bạch… ó ho… bạch bạch…
“Đù mạ, còn ca 2 nữa ư? Trâu chó vậy anh ơi!”
Bỏ nốt miếng bánh bao và bí đỏ còn lại vào miệng nhai, Bá Thiên Vũ đành lòng coi tiếp bộ phim hấp dẫn.
Mười phút sau.
- Một nháy nữa em nhé!
- Ưm, cứ thoải mái đi anh!
- Bạch bạch bạch bạch… ố ó…
- Ra… ra…!
Nửa giờ sau.
- Em… em ơi, một lần nữa nhé?
- Ưm…
- Bạch bạch bạch bạch… bạch bạch bạch… á!
- Bạch…. bạch…!
“Thôi, tạm biệt anh chị, em đi đây. Chúc anh chị mạnh khỏe, hãy cứ làm cho đến chết đi nhé. Anh chị trâu bò quá, em thua rồi”.
Đã gần ba giờ trôi qua mà cặp đôi uyên ương vẫn quá sung sức trong khi hắn đã mỏi mắt, cay chim cu vì chỉ được nhìn chứ không được hưởng.
Hắn đành đứng dậy, mang theo ba gói dược liệu đi đến một căn phòng đổ nát khác trong khu, bắt đầu phần luyện chế đan dược của mình.
- Phù… phụt!
Thổi bụi trên một chiếc đến phọt cả nước miếng. Hắn ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, bắt đầu phân tích những gì bản thân cần và nên làm.
“Luyện đan là quá trình dùng lửa, lực và lò để làm cho dược liệu hóa thành bột, sau đó cô đặc chúng lại thành viên”.
Về mặt căn bản, dược liệu trong đan phương sau khi được nung nóng dưới một nhiệt độ nhất định sẽ tự động hóa thành bột. Nhưng mà thứ bột này có xài được hay không thì còn phải tùy thuộc vào nhiệt độ đang tỏa ra khi ấy.
Lấy Tan Tiêu Thảo làm ví dụ.
Tan Tiêu Thảo sau khi phơi khô 7 lần 7, 49 ngày sẽ trở thành một dược liệu quan trọng trong Hồi Thương Đan. Nhiệt độ để nó hóa bột là khoảng 200 độ, nhưng nếu nhiệt độ vượt quá 300 độ thì mọi dinh dưỡng trong bột sẽ tan biến, bột đó trở nên vô dụng, dẫn đến kết quả là đan không thể thành.
“Cái cốt yếu trong luyện đan chính là khống lửa, giữ cho nhiệt độ đạt đến mức đó, không vượt quá giới hạn mãi cho đến khi tắt lò. Trong quá trình, lửa có thể nhỏ hơn nhưng tuyệt không thể lớn hơn”.
Lửa nhỏ hơn quy định, dược liệu chưa thành bột nên không có chuyện gì đau đầu, tăng lửa lên sẽ ổn. Nhưng khi lửa lớn hơn quy định, bột hóa thành tro, thì tất cả đều tan nát.
Theo Bá Thiên Vũ nhận định. Luyện đan ở thế giới này trở thành một vấn đề khó khăn, nan giải, đơn giản là bởi họ thiếu công nghệ, thiết bị tiên tiến có thể tạo ra nhiệt độ như mong muốn và đo lường nhiệt độ.
Các Luyện Đan Sư khi luyện đan, họ chỉ dựa vào cảm nhận và kinh nghiệm để luyện chế nên xác suất dẫn đến thất bại, nổ lò, bay đan là vô cùng cao.
Nhưng bù lại, kết quả thành công sẽ giúp cho vị Luyện Đan Sư đó có được sự nổi tiếng, người gặp người quý, tôn thờ còn hơn cả thần linh nếu loại đan họ tạo ra là thứ ngịch thiên.
Và nó cũng là nguyên nhân khiến cho chức vị Luyện Đan Sư trở nên có quyền lực, mặc cho vị Luyện Đan Sư đó có tu vi yếu như chó.
“Được rồi. Đầu tiên là Hồi Thương Đan”.
Bá Thiên Vũ cầm lấy một gói Hồi Thương Đan, mở ra.
“Như ghi chép trong đan phương được cất giấu ở kho sách của Bá gia. Hồi Thương Đan có tổng 12 dược liệu. Trong đó có 5 dược liệu cần được nung ở nhiệt độ 420 độ, tương ứng với độ nóng 42 tiêu khi dùng thuật ngữ của thế giới này, nên yêu cầu bỏ vào lò trước, nung trong thời gian nửa canh giờ, tức 1 giờ đồng hồ”.
“7 dược còn lại sẽ cho vào sau với nhiệt độ 31 tiêu trong một khắc (15 phút), rồi trộn đều với bột của 5 dược liệu trước đó, nung tiếp thêm một canh giờ thì tắt lò”.
“Cuối cùng, để đan thành, có dạng viên nan tròn tròn. Thì ngay khi tắt lò, cần tu luyện giả có tu vi ít nhất là Luyện Khí cảnh tầng 10, sử dụng tia sức mạnh trong cơ thể để nắn bột, tạo hình cho đan dược. Nếu để nhiệt độ trong bột giảm xuống thấp hơn 20 tiêu, khả năng dính của bột sẽ suy yếu khiến đan không thể thành, thất bại ngay tại giây phút cuối”.
“Một viên Hồi Thương Đan đạt chuẩn sẽ có đường kính ngang 2 xen, đường kính dọc 2.5 xen. Dài hơn, to hơn, không ai nói, nhưng bé hơn, ngắn hơn thì công dụng suy giảm, giá thành cũng giảm theo. Còn về chất lượng, công dụng thực tế nó mang lại thì cần Luyện Đan Sư có mắt giám định”.
- Khó vãi lìn. Nhưng mà không sao, có Niệm Lực nơi tay, ta cũng chả cần qua tâm mấy cái lửa, lò, nhiệt độ, nắn nót, định hình, vân vân các loại.
- Một ý niệm, tất cả đều xong.
Luyện đan đúng là rất khó, rất phức tạp, chỉ cần sai một li là đi cả tỷ dặm, mất tong một mẻ dược liệu. Bất quá đứng trước sự thần kỳ của Niệm Lực, Bá Thiên Vũ hoàn toàn không cần phải ngán ngẫm hay sầu đời.
Hắn nên cảm thấy vui vẻ, phê pha tận cõi tiên đình khi nghĩ đến thành quả sắp đạt được thì đúng hơn.