Chương 3: Tai cũng đỏ luôn
edit: nai
Trình Vãn Nguyệt là con gái chủ tịch huyện, là anh em họ với Trình Ngộ Chu, cô ấy còn một người anh trai sinh đôi tên Trình Diên Thanh, Trình Ngộ Chu lớn hơn họ hai tháng.
Bình thường lúc cô ấy có việc nhờ Trình Ngộ Chu mới có thể gọi tiếng anh.
“Anh, cùng đến nhà bạn học em hái quả mơ đi.”
“Không đi.”
Cây quá cao, cô ấy không trèo lên nổi, không kéo Trình Ngộ Chu đi hoàn toàn không hái được mấy quả ngon.
“Ngày nào cũng chơi bóng có gì thú vị, đi đi, bà nội thích ăn, cũng không xa, chúng ta đi đi, xem như tản bộ sau bữa ăn.”
Trình Ngộ Chu không hứng thú đi hái hoa quả, càng không hứng thú tản bộ với em gái, “Em bảo Trình Diên Thanh ấy.”
“Anh ấy bận bịu, không đếm xỉa tới em.”
“Cậu ta có thể bận cái gì?”
Trình Vãn Nguyệt vô cùng khinh bỉ hừ một tiếng, “Bận nịnh bợ, chín giờ sáng tới năm giờ chiều, còn tích cực hơn ba mẹ em đi làm, cũng không biết anh ta nuôi dưỡng tính tôi tớ ở đâu.”
“Không được phép nói anh trai cháu như vậy.” Bà nội tức giận cốc đầu cô một cái, “Nhóc con đi chơi đi, đừng lúc nào cũng buồn bực ở nhà.”
Trình Ngộ Chu bị lôi ra cửa, mặt trời mới vừa xuống núi, vẫn còn gió nóng, huyện nhỏ có cái tốt của huyện nhỏ, không khí trong lành, nước non xanh biếc, mặc dù anh không phải sinh ra ở đây, nhưng cũng về ở không ít, không tính là quá xa lạ.
Nhà Chu Ngư kế nhà ga, ngày đó sau khi Trình Ngộ Chu trở về xuống xe lửa rồi đón xe đi ngang qua con đường trước cửa nhà cô, sắc trời âm u, lại thêm tâm tình của anh không được tốt lắm, không chú ý đến ven đường có một cây mơ.
“Chính là căn nhà phía trước.”
“Em có mang tiền không?”
“Đó là bạn học em, không cần trả tiền.”
Vẫn còn mấy cái bánh nướng chưa bán hết, Chu Ngư đang trông quầy, Trình Vãn Nguyệt từ xa xa vẫy tay với cô, “A Ngư, mình tới rồi.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ trumtruye n﹒?? ++
Chu Ngư ngẩng đầu thấy Trình Ngộ Chu phía sau Trình Vãn Nguyệt, anh vừa đi vừa trả lời tin nhắn ai đó.
Chu Ngư không nghĩ là anh sẽ đến, hơi ngẩn ra, Trình Vãn Nguyệt hỏi cô buổi tối ăn gì, cô lại nói ăn cơm, rõ ràng là mỳ.
“Đây là anh mình, Trình Ngộ Chu.” Trình Vãn Nguyệt hất cằm về phía sau một chút, đợi Trình Ngộ Chu đến gần lại giới thiệu Chu Ngư với anh, “Đây là bạn thân nhất của em, Chu Ngư.”
Trình Ngộ Chu cất điện thoại, đối diện với cặp mắt cười kia thì cũng nhất thời bất ngờ.
Một tuần có thể gặp nhau ba lần.
“Chào cậu.” Anh chào hỏi trước, như thể lần đầu tiên gặp mặt.
Chu Ngư cười cười, “Chào cậu.”
Trình Vãn Nguyệt đã bắt đầu nghiên cứu là cởi giày hay mang giày trèo cây an toàn hơn, Lưu Phân từ căn nhà đối diện đi ra, nghe lời bà ấy nói chắc là hàng xóm mượn đồ trong nhà rồi dùng hư, Trình Vãn Nguyệt gọi dì một tiếng, bà ấy không để ý tới, mắng hàng xóm mấy câu rồi trực tiếp vào nhà, trông cay nghiệt lại không lễ độ.
Tính khí của bà Trình Vãn Nguyệt xem như đã quen, hoàn toàn không để trong lòng, “Bà ngoại đâu?”
Chu Ngư nói, “Trong phòng xem tivi.”
Trình Vãn Nguyệt lấy từ trong túi ra bài thi gấp thành khối lập phương, nháy mắt với Chu Ngư, “Bên ngoài nhiều muỗi quá, mình vào phòng cậu.”
“Ừm.”
“Anh, hái nhiều chút nha, không cần khách sáo với A Ngư.”
Trình Vãn Nguyệt quen cửa quen nẻo đi vào phòng Chu Ngư, để lại Trình Ngộ Chu hái quả mơ.
Chu Ngư hỏi anh, “Giày của cậu trơn không?”
Trình Ngộ Chu cúi đầu nhìn giày chơi bóng trên chân, “Tạm được.”
“Đeo giày đi, chân trần dễ bị cành cây làm xước, hơn nữa trên cây có vài côn trùng nhỏ.”
Trình Ngộ Chu thử một chút, nắm lấy cành cây mượn lực, rất nhẹ nhàng đã trèo lên.
Điện thoại trong túi anh rơi ra, Chu Ngư chân luống cuống chạy tới, xuýt nữa không đón được, chỉ là màn hình có hơi xước rồi.
“Không sao, cậu cầm giúp tôi một tí.”
“À.” Chu Ngư lau lau màn hình, lại ngẩng đầu, Trình Ngộ Chu đã trèo đến chạc cây thứ hai, “Cậu cẩn thận chút.”
Quả mơ trên cây lớn, Trình Ngộ Chu giẫm lên cành cây cỡ cổ tay thăm dò trọng lượng, cảm thấy không vấn đề gì lại trèo lên hai thước.
“Đứng vững không?”
Lá cây rậm rạp, anh nhìn xuống, đôi mắt thiếu nữ sáng lấp lánh mà chăm chú nhìn anh.
“Mình đi lấy cái áo ở bên dưới hứng giúp cậu, cậu hái xong thì ném xuống dưới.”
Trình Ngộ Chu gật đầu, “Được.”
Chu Ngư vào nhà, Trình Vãn Nguyệt đang nằm nhoài trên bàn viết bài thi, cô mở tủ quần áo ra tìm chiếc áo khoác, trước khi chuẩn bị đi ra thì cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, nghĩ ngợi chút, vẫn là tháo xuống bỏ vào tủ quần áo.
Trình Ngộ Chu nếm thử một quả mơ, rất ngọt.
Mùi trái cây nồng đậm, thịt quả mềm mại, đúng thật là ngon hơn khay mua trong siêu thị nhiều.
“Cậu đứng yên đừng nhúc nhích, tôi ném xuống chỗ cậu.”
Anh có thể ném chính xác lon nước vào thùng rác, Chu Ngư cũng cảm thấy anh ném chắc chắn chuẩn hơn so với việc cô chạy tới chạy lui hứng.
Trình Ngộ Chu liên tục hái được hơn ba mươi quả, từng quả đều vững vàng rơi vào trong áo, Chu Ngư chỉ cần đứng yên là được, cô vẫn luôn ngẩng đầu, anh giơ tay lên hái quả mơ ở chỗ cao, áo thun theo động tác của anh nhấc lên, gió thổi qua, bên trong trống rỗng, độ sáng sắc trời cũng đủ để thị lực rất tốt của Chu Ngư thấy được cơ bụng anh.
Hai má bị ánh mặt trời buổi chiều nướng đến nỗi nóng lên, Chu Ngư dời mắt, ngay cả quả mơ trên cây rớt xuống cũng không biết tránh, đúng lúc đập vào trên trán, cô đau đến mức hít sâu một hơi.
“Mình cũng chỉ thoáng nhìn qua, không nhìn thêm nữa.”
“Gì cơ?” Trình Ngộ Chu không nghe rõ: “Rơi trúng cậu sao? Quả vừa rồi không phải tôi ném.”
Chu Ngư cúi đầu không nhìn anh, “Không có gì.”
Một chiếc lá từ sau gáy Trình Ngộ Chu rơi vào trong áo, anh lay lay vai, trên da bắt đầu nhột khiến cho cơ thể mất trọng tâm, lắc lư một chút, cũng may anh phản ứng nhanh, kịp thời bắt lấy một cành cây hơi to chút mới không té xuống.
Sau khi đứng vững, thở phào nhẹ nhõm.
Anh cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt xuyên qua cành lá um tùm xanh mướt dừng ở trên mặt Chu Ngư đang nghiêng đầu đi cười trộm.
“Anh.” Trình Vãn Nguyệt bớt thời gian hướng ra ngoài gọi, “Hái nhiều chút đi, không hái cũng lãng phí.”
Trình Ngộ Chu lấy lại tinh thần, “Biết rồi.”
Phần lớn quả mơ đều đã chín mọng, không hái cũng bị chim ăn hoặc là rơi nát xuống đất, Trình Ngộ Chu với tay hái tất cả xuống, Trình Vãn Nguyệt muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, còn lại để lại cho Chu Ngư.
Trình Ngộ Chu giẫm lên thân cây nhảy xuống đất, Chu Ngư chỉ vào ao nước trong sân nói cho anh, “Bên kia có thể rửa tay.”
Chu Ngư nhớ ngày đó ở siêu thị, anh không lấy khăn giấy của cô, nên không làm chuyện thừa nữa.
“Trên tóc cậu có lá.”
Tay anh ẩm ướt, chỉ tùy ý lay lay cổ, lá rớt xuống bên chân.
“Không sao chứ?”
Chu Ngư mờ mịt nhìn về phía anh, “Hở?”
Trình Ngộ Chu nói, “Trán đỏ lên rồi.”
Lúc này Chu Ngư mới sờ lên chỗ bị quả mơ nện vào “Không sao.”
Tầm mắt của anh đi xuống.
“Tai cũng đỏ luôn.”
Trình Vãn Nguyệt chép bài thi xong đi ra, thấy một rổ đầy ắp quả mơ thì rất hài lòng, không rửa đã ăn một quả, “Oa, ngọt quá, ăn ngon hơn mua ở siêu thị nhiều.”
Chu Ngư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đi qua giúp cô chọn quả to, “Có thể lấy nhiều chút.”
“Ừm ừm, mình mang về cho nội ăn.” Trình Vãn Nguyệt cũng không khách sáo với Chu Ngư, “Chờ cậu làm xong bài tập tiếng Anh, mình lại đến hái cà chua. Đúng rồi, ngày 18 sinh nhật mình, cậu nhất định phải đi.”
Chu Ngư chỉ làm thu ngân bán thời gian ở siêu thị, có việc có thể chuyển ca, “Ừ.”
“Chúng ta đi.” Trình Vãn Nguyệt đưa rổ cho Trình Ngộ Chu, hướng vào trong phòng la, “Tạm biệt dì, tạm biệt ngoại.”
Không ai để ý đến cô ấy, cô ấy cũng không thèm để ý.
Trình Ngộ Chu mang rổ trở về nhìn, trong sân đã không còn ai.
“Ai mà đi xa như thế này mua bánh nướng, sao không thuê mặt tiền ở nội thành?”
Trình Vãn Nguyệt nói, “Dì cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ là tìm ít chuyện làm thôi.”
“Ồ.” Trình Ngộ Chu chỉ thuận miệng hỏi, tính khí kỳ lạ và thái độ xử sự với mọi người của Lưu Phân cũng không giống có thể buôn bán tốt, “Bạn học của em đang yêu đương với ai thế?”
Trình Vãn Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, “Sao anh biết A Ngư yêu đương?”
“Đoán thôi.” Trình Ngộ Chu không thể nói buổi tối ngày đầu tiên anh về đã trông thấy Chu Ngư hôn một người con trai trong ngõ nhỏ.
Trình Vãn Nguyệt im lặng lườm một cái, “Em đâu biết.”
Trời tối, trên đường ít người.
Buổi tối Trình Vãn Nguyệt ngủ ở nhà bà, bèn cùng Trình Ngộ Chu trở về, ở ngoài cổng nhìn thấy Ngôn Từ.
“Ngôn Từ, anh ăn cơm chưa?”
Anh ta từ toà nhà công vụ [1] đối diện đi ra, áo thun đen, quần đen, ngay cả giày cũng màu đen, giống như mới ngủ dậy, nhưng trông vẫn lạnh lùng như cũ.
[1] Nhà công vụ: nhà cho gia đình cán bộ, nhân viên của một đơn vị nào đó.
Trình Vãn Nguyệt huơ huơ quả mơ trong tay về phía anh ta, “Mới hái, rất tươi, anh có muốn không? Cho anh một nửa?”
Ngôn Từ thậm chí không liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp từ bên người Trình Ngộ Chu đi qua.
Trình Vãn Nguyệt nhìn bóng lưng Ngôn Từ thở dài, Trình Ngộ Chu cảm thấy buồn cười, lại còn có người thứ hai có thể khiến cho cô ấy sau khi mặt nóng dán mông lạnh [2] bị phớt lờ, không những không tức giận, mà còn có vẻ mặt của Từ mẫu.
[2] Mặt nóng dán lên mông lạnh: mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt
“Anh ta là ai vậy?”
“Hotboy của trường tụi em, Ngôn Từ, đáng nhẽ năm ngoái anh ta đã tốt nghiệp rồi.” Trình Vãn Nguyệt nhìn chằm chằm vào gương mặt đểu giả kia của Trình Ngộ Chu, nghiêm túc nói, “Chắc là biết anh sắp đến giành danh hiệu hotboy với anh ta, bèn chờ anh một năm nữa á.”
Trình Ngộ Chu: “…”
Trình Vãn Nguyệt là con gái chủ tịch huyện, là anh em họ với Trình Ngộ Chu, cô ấy còn một người anh trai sinh đôi tên Trình Diên Thanh, Trình Ngộ Chu lớn hơn họ hai tháng.
Bình thường lúc cô ấy có việc nhờ Trình Ngộ Chu mới có thể gọi tiếng anh.
“Anh, cùng đến nhà bạn học em hái quả mơ đi.”
“Không đi.”
Cây quá cao, cô ấy không trèo lên nổi, không kéo Trình Ngộ Chu đi hoàn toàn không hái được mấy quả ngon.
“Ngày nào cũng chơi bóng có gì thú vị, đi đi, bà nội thích ăn, cũng không xa, chúng ta đi đi, xem như tản bộ sau bữa ăn.”
Trình Ngộ Chu không hứng thú đi hái hoa quả, càng không hứng thú tản bộ với em gái, “Em bảo Trình Diên Thanh ấy.”
“Anh ấy bận bịu, không đếm xỉa tới em.”
“Cậu ta có thể bận cái gì?”
Trình Vãn Nguyệt vô cùng khinh bỉ hừ một tiếng, “Bận nịnh bợ, chín giờ sáng tới năm giờ chiều, còn tích cực hơn ba mẹ em đi làm, cũng không biết anh ta nuôi dưỡng tính tôi tớ ở đâu.”
“Không được phép nói anh trai cháu như vậy.” Bà nội tức giận cốc đầu cô một cái, “Nhóc con đi chơi đi, đừng lúc nào cũng buồn bực ở nhà.”
Trình Ngộ Chu bị lôi ra cửa, mặt trời mới vừa xuống núi, vẫn còn gió nóng, huyện nhỏ có cái tốt của huyện nhỏ, không khí trong lành, nước non xanh biếc, mặc dù anh không phải sinh ra ở đây, nhưng cũng về ở không ít, không tính là quá xa lạ.
Nhà Chu Ngư kế nhà ga, ngày đó sau khi Trình Ngộ Chu trở về xuống xe lửa rồi đón xe đi ngang qua con đường trước cửa nhà cô, sắc trời âm u, lại thêm tâm tình của anh không được tốt lắm, không chú ý đến ven đường có một cây mơ.
“Chính là căn nhà phía trước.”
“Em có mang tiền không?”
“Đó là bạn học em, không cần trả tiền.”
Vẫn còn mấy cái bánh nướng chưa bán hết, Chu Ngư đang trông quầy, Trình Vãn Nguyệt từ xa xa vẫy tay với cô, “A Ngư, mình tới rồi.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ trumtruye n﹒?? ++
Chu Ngư ngẩng đầu thấy Trình Ngộ Chu phía sau Trình Vãn Nguyệt, anh vừa đi vừa trả lời tin nhắn ai đó.
Chu Ngư không nghĩ là anh sẽ đến, hơi ngẩn ra, Trình Vãn Nguyệt hỏi cô buổi tối ăn gì, cô lại nói ăn cơm, rõ ràng là mỳ.
“Đây là anh mình, Trình Ngộ Chu.” Trình Vãn Nguyệt hất cằm về phía sau một chút, đợi Trình Ngộ Chu đến gần lại giới thiệu Chu Ngư với anh, “Đây là bạn thân nhất của em, Chu Ngư.”
Trình Ngộ Chu cất điện thoại, đối diện với cặp mắt cười kia thì cũng nhất thời bất ngờ.
Một tuần có thể gặp nhau ba lần.
“Chào cậu.” Anh chào hỏi trước, như thể lần đầu tiên gặp mặt.
Chu Ngư cười cười, “Chào cậu.”
Trình Vãn Nguyệt đã bắt đầu nghiên cứu là cởi giày hay mang giày trèo cây an toàn hơn, Lưu Phân từ căn nhà đối diện đi ra, nghe lời bà ấy nói chắc là hàng xóm mượn đồ trong nhà rồi dùng hư, Trình Vãn Nguyệt gọi dì một tiếng, bà ấy không để ý tới, mắng hàng xóm mấy câu rồi trực tiếp vào nhà, trông cay nghiệt lại không lễ độ.
Tính khí của bà Trình Vãn Nguyệt xem như đã quen, hoàn toàn không để trong lòng, “Bà ngoại đâu?”
Chu Ngư nói, “Trong phòng xem tivi.”
Trình Vãn Nguyệt lấy từ trong túi ra bài thi gấp thành khối lập phương, nháy mắt với Chu Ngư, “Bên ngoài nhiều muỗi quá, mình vào phòng cậu.”
“Ừm.”
“Anh, hái nhiều chút nha, không cần khách sáo với A Ngư.”
Trình Vãn Nguyệt quen cửa quen nẻo đi vào phòng Chu Ngư, để lại Trình Ngộ Chu hái quả mơ.
Chu Ngư hỏi anh, “Giày của cậu trơn không?”
Trình Ngộ Chu cúi đầu nhìn giày chơi bóng trên chân, “Tạm được.”
“Đeo giày đi, chân trần dễ bị cành cây làm xước, hơn nữa trên cây có vài côn trùng nhỏ.”
Trình Ngộ Chu thử một chút, nắm lấy cành cây mượn lực, rất nhẹ nhàng đã trèo lên.
Điện thoại trong túi anh rơi ra, Chu Ngư chân luống cuống chạy tới, xuýt nữa không đón được, chỉ là màn hình có hơi xước rồi.
“Không sao, cậu cầm giúp tôi một tí.”
“À.” Chu Ngư lau lau màn hình, lại ngẩng đầu, Trình Ngộ Chu đã trèo đến chạc cây thứ hai, “Cậu cẩn thận chút.”
Quả mơ trên cây lớn, Trình Ngộ Chu giẫm lên cành cây cỡ cổ tay thăm dò trọng lượng, cảm thấy không vấn đề gì lại trèo lên hai thước.
“Đứng vững không?”
Lá cây rậm rạp, anh nhìn xuống, đôi mắt thiếu nữ sáng lấp lánh mà chăm chú nhìn anh.
“Mình đi lấy cái áo ở bên dưới hứng giúp cậu, cậu hái xong thì ném xuống dưới.”
Trình Ngộ Chu gật đầu, “Được.”
Chu Ngư vào nhà, Trình Vãn Nguyệt đang nằm nhoài trên bàn viết bài thi, cô mở tủ quần áo ra tìm chiếc áo khoác, trước khi chuẩn bị đi ra thì cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, nghĩ ngợi chút, vẫn là tháo xuống bỏ vào tủ quần áo.
Trình Ngộ Chu nếm thử một quả mơ, rất ngọt.
Mùi trái cây nồng đậm, thịt quả mềm mại, đúng thật là ngon hơn khay mua trong siêu thị nhiều.
“Cậu đứng yên đừng nhúc nhích, tôi ném xuống chỗ cậu.”
Anh có thể ném chính xác lon nước vào thùng rác, Chu Ngư cũng cảm thấy anh ném chắc chắn chuẩn hơn so với việc cô chạy tới chạy lui hứng.
Trình Ngộ Chu liên tục hái được hơn ba mươi quả, từng quả đều vững vàng rơi vào trong áo, Chu Ngư chỉ cần đứng yên là được, cô vẫn luôn ngẩng đầu, anh giơ tay lên hái quả mơ ở chỗ cao, áo thun theo động tác của anh nhấc lên, gió thổi qua, bên trong trống rỗng, độ sáng sắc trời cũng đủ để thị lực rất tốt của Chu Ngư thấy được cơ bụng anh.
Hai má bị ánh mặt trời buổi chiều nướng đến nỗi nóng lên, Chu Ngư dời mắt, ngay cả quả mơ trên cây rớt xuống cũng không biết tránh, đúng lúc đập vào trên trán, cô đau đến mức hít sâu một hơi.
“Mình cũng chỉ thoáng nhìn qua, không nhìn thêm nữa.”
“Gì cơ?” Trình Ngộ Chu không nghe rõ: “Rơi trúng cậu sao? Quả vừa rồi không phải tôi ném.”
Chu Ngư cúi đầu không nhìn anh, “Không có gì.”
Một chiếc lá từ sau gáy Trình Ngộ Chu rơi vào trong áo, anh lay lay vai, trên da bắt đầu nhột khiến cho cơ thể mất trọng tâm, lắc lư một chút, cũng may anh phản ứng nhanh, kịp thời bắt lấy một cành cây hơi to chút mới không té xuống.
Sau khi đứng vững, thở phào nhẹ nhõm.
Anh cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt xuyên qua cành lá um tùm xanh mướt dừng ở trên mặt Chu Ngư đang nghiêng đầu đi cười trộm.
“Anh.” Trình Vãn Nguyệt bớt thời gian hướng ra ngoài gọi, “Hái nhiều chút đi, không hái cũng lãng phí.”
Trình Ngộ Chu lấy lại tinh thần, “Biết rồi.”
Phần lớn quả mơ đều đã chín mọng, không hái cũng bị chim ăn hoặc là rơi nát xuống đất, Trình Ngộ Chu với tay hái tất cả xuống, Trình Vãn Nguyệt muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, còn lại để lại cho Chu Ngư.
Trình Ngộ Chu giẫm lên thân cây nhảy xuống đất, Chu Ngư chỉ vào ao nước trong sân nói cho anh, “Bên kia có thể rửa tay.”
Chu Ngư nhớ ngày đó ở siêu thị, anh không lấy khăn giấy của cô, nên không làm chuyện thừa nữa.
“Trên tóc cậu có lá.”
Tay anh ẩm ướt, chỉ tùy ý lay lay cổ, lá rớt xuống bên chân.
“Không sao chứ?”
Chu Ngư mờ mịt nhìn về phía anh, “Hở?”
Trình Ngộ Chu nói, “Trán đỏ lên rồi.”
Lúc này Chu Ngư mới sờ lên chỗ bị quả mơ nện vào “Không sao.”
Tầm mắt của anh đi xuống.
“Tai cũng đỏ luôn.”
Trình Vãn Nguyệt chép bài thi xong đi ra, thấy một rổ đầy ắp quả mơ thì rất hài lòng, không rửa đã ăn một quả, “Oa, ngọt quá, ăn ngon hơn mua ở siêu thị nhiều.”
Chu Ngư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đi qua giúp cô chọn quả to, “Có thể lấy nhiều chút.”
“Ừm ừm, mình mang về cho nội ăn.” Trình Vãn Nguyệt cũng không khách sáo với Chu Ngư, “Chờ cậu làm xong bài tập tiếng Anh, mình lại đến hái cà chua. Đúng rồi, ngày 18 sinh nhật mình, cậu nhất định phải đi.”
Chu Ngư chỉ làm thu ngân bán thời gian ở siêu thị, có việc có thể chuyển ca, “Ừ.”
“Chúng ta đi.” Trình Vãn Nguyệt đưa rổ cho Trình Ngộ Chu, hướng vào trong phòng la, “Tạm biệt dì, tạm biệt ngoại.”
Không ai để ý đến cô ấy, cô ấy cũng không thèm để ý.
Trình Ngộ Chu mang rổ trở về nhìn, trong sân đã không còn ai.
“Ai mà đi xa như thế này mua bánh nướng, sao không thuê mặt tiền ở nội thành?”
Trình Vãn Nguyệt nói, “Dì cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ là tìm ít chuyện làm thôi.”
“Ồ.” Trình Ngộ Chu chỉ thuận miệng hỏi, tính khí kỳ lạ và thái độ xử sự với mọi người của Lưu Phân cũng không giống có thể buôn bán tốt, “Bạn học của em đang yêu đương với ai thế?”
Trình Vãn Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, “Sao anh biết A Ngư yêu đương?”
“Đoán thôi.” Trình Ngộ Chu không thể nói buổi tối ngày đầu tiên anh về đã trông thấy Chu Ngư hôn một người con trai trong ngõ nhỏ.
Trình Vãn Nguyệt im lặng lườm một cái, “Em đâu biết.”
Trời tối, trên đường ít người.
Buổi tối Trình Vãn Nguyệt ngủ ở nhà bà, bèn cùng Trình Ngộ Chu trở về, ở ngoài cổng nhìn thấy Ngôn Từ.
“Ngôn Từ, anh ăn cơm chưa?”
Anh ta từ toà nhà công vụ [1] đối diện đi ra, áo thun đen, quần đen, ngay cả giày cũng màu đen, giống như mới ngủ dậy, nhưng trông vẫn lạnh lùng như cũ.
[1] Nhà công vụ: nhà cho gia đình cán bộ, nhân viên của một đơn vị nào đó.
Trình Vãn Nguyệt huơ huơ quả mơ trong tay về phía anh ta, “Mới hái, rất tươi, anh có muốn không? Cho anh một nửa?”
Ngôn Từ thậm chí không liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp từ bên người Trình Ngộ Chu đi qua.
Trình Vãn Nguyệt nhìn bóng lưng Ngôn Từ thở dài, Trình Ngộ Chu cảm thấy buồn cười, lại còn có người thứ hai có thể khiến cho cô ấy sau khi mặt nóng dán mông lạnh [2] bị phớt lờ, không những không tức giận, mà còn có vẻ mặt của Từ mẫu.
[2] Mặt nóng dán lên mông lạnh: mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt
“Anh ta là ai vậy?”
“Hotboy của trường tụi em, Ngôn Từ, đáng nhẽ năm ngoái anh ta đã tốt nghiệp rồi.” Trình Vãn Nguyệt nhìn chằm chằm vào gương mặt đểu giả kia của Trình Ngộ Chu, nghiêm túc nói, “Chắc là biết anh sắp đến giành danh hiệu hotboy với anh ta, bèn chờ anh một năm nữa á.”
Trình Ngộ Chu: “…”