Chương : 6
“Đúng rồi! Không nhầm được! Là Nguyệt nhi!”
-NGUYỆT NHI! NGUYỆT NHI! ĐỢI ĐÃ! NGUYỆT NHI!!!!!!
Cô gái đó quay đầu lại nhìn hắn nhưng ngay sau đó lại lâp tức bỏ đi. Mặc cho Lạc thần gọi như thế nào thì cô vẫn cứ bước đi vội vã. Hắn cứ thế đuổi theo nhưng đến một ngã tư thì bị mất dấu.
Hay là nhầm người nhỉ? Không thể nào! Làm bạn với nhau bao nhiêu năm hắn không thể nào nhận nhầm được. Có khi nào..........cô không dám đến gần hắn nữa? Nghĩ đến đây Lạc Thần lại cảm thấy buồn. Nguyệt nhi là bạn tốt của hắn, là cô em gái hắn yêu quý. Cô rời xa hắn cũng tốt; nếu để An Như biết cô còn ở đây thì không biết cô ta còn làm ra chuyện gì nữa. Hắn tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra lần nữa.
Thực sự thì không còn cô bên cạnh hắn thấy rất cô đơn. Một người bạn tri kỉ cứ thế mà đi. Lạc thần vẫn còn nhớ ngày hắn gặp Nguyệt nhi.
Khi đó hắn đang học năm hai trung học, còn cô là năm nhất. Đang trên đường vào lớp thì có người va vào hắn. Rồi trước mặt hắn xuất hiện một cô gái có mái tóc đen tuyền, khôn mặt thanh tú, nước da hơi ngăm tạo cho cô một vẻ năng động rất dễ thương
-Xin lỗi! Em không cố ý!
-Không sao! Em đứng lên được chứ!
-Vâng! Cảm ơn anh!
-Không có gì!_Lạc Thần thân thiện nói
-Vậy xin phép em đi trước, sắp trễ giờ học rồi! Lúc khác em sẽ bồi thường lại cho anh sau! Tạm biệt!
Nói rồi cô cũng chạy biến đi luôn. Lạc Thần nhìn theo bóng dáng vội vã đó phì cười
-Thật đáng yêu nha!
Nhớ lại lúc đó, hắn còn là một học trò hoàn hảo, một người được đồng trang lứa phải ngưỡng mộ ghen tị. Điểm số lúc nào cũng đứng hạng nhất, theo lời kể của thầy cô thì luôn ngoan ngoãn lễ phép vâng lời. Như tụi nó nói sao nhỉ? À đúng rồi! Chính là “con nhà người ta“. Và rồi trưa hôm đó.......
-May quá! Tìm được anh rồi!
-Hóa ra là em hả?
-Vâng! Em đem cho anh cái này! Coi như là một lời xin lỗi lúc sáng!
Xong cô chìa ra cho anh một chiếc bánh cupcake rất dễ thương được bọc cẩn thận trong một chiếc bao buộc lại bằng một chiếc ruy băng bằng tím.
-Cảm ơn em nhưng thật sự là không cần tạ lỗi với anh đâu!
-Nhưng nếu không tạ lỗi cẩn thận em thấy khó chịu lắm!
-Đành vậy!
Hai người cứ như vậy ngồi cạnh nhau. Không ai nói một lời, Lạc Thần chỉ yên lặng đọc sách còn cô gái đó thì cứ lẳng lặng nhìn lên bầu trời. Ánh nắng chói chăng chiếu qua từng kẽ lá tạo thành những tia nắng nhảy nhót trên sân trời, bầu trời trong xanh, tiếng chim hót văng vẳng đâu đây. Một khung cảnh yên bình của ngày hè.
-Nè!
-Hửm?
-Sao anh ngồi một mình ở đây vậy? Bạn bè anh đâu?-Anh trước giờ đều ở một mình như vậy.
-Thiệt sao? Nhưng em thấy anh có vẻ được nhiều người hâm mộ, đặc biệt là các bạn nữ đó.
-Anh chỉ quan tâm đến việc học nên không để ý đến bạn bè lắm. Với lại anh có một người rồi, không cần thêm ai nữa!
-Ai vậy? Sao em không thấy ai trong trường nói gì về người đó?
-Cô ấy đi du học từ năm 15 tuổi rồi, có học ở đây bao giờ đâu mà có ai biết!
-OA!!!!!! Em rất tò mò nha! Chị ấy là người thế nào lại có thể trở thành người bạn duy nhất của anh vậy?
-Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp. Lần đầu tiền gặp cô ấy anh cứ ngỡ mình thấy có thiên thần. Không những thế, cô ấy còn rất thông minh, mạnh mẽ và điềm tĩnh.
Lạc Thần vừa nói vừa nhớ đến một ai đó đang ở nơi phương xa kia. Khuôn mặt ôn nhu, thoáng có chút hạnh phúc như nói đến cô gái đó. Dung Nguyệt thấy vậy liền cảm thấy rất thú vị, có chút ghen tị.
-Chị ấy tuyệt vời quá!!! Mà nghe cách anh nói thì hình như anh với chị ấy cũng không chỉ dừng lại ở tình bạn bình thường đúng không?
-À.....Ừm......thì......cái...này..._Lạc Thần bị chột dạ đỏ mặt nói lắp bắp
-Ồ!!!!!! Có vấn đề! Mau khai đi!_Cô gái dễ thương lém lỉnh nói
-Thật ra anh với cô ấy là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ chỉ có hai người bên nhau.Có lẽ anh cũng rất thích cô ấy, vì cô ấy mà anh mới cố gắng trong mọi thứ chỉ mong có thể làm cô ấy vui. Trước khi cô ấy sang Mỹ du học, bọn anh có được hai bên gia đình cho.........đính hôn...
-Hóa ra là vậy! Hì......hì.......
-Còn em thì sao?_Lạc Thần vội chuyển chủ đề
-Em cũng như anh thôi! Không có ai làm bạn cả! Do em cũng bận quá nên chẳng có thời gian làm bạn với ai.
-Vậy hả? Em có muốn làm bạn với anh không?
-THẬT KHÔNG?_Cô gái vui mừng reo lên!
-Ừm!
-Vậy còn chị ấy thì sao? “Người bạn duy nhất” của anh ý?_Giọng cô có chút đùa vui
-À! Chị ấy sẽ không để ý đâu. Anh ở bên này một mình cũng hơi buồn, chị ấy cũng sẽ mong anh tìm được bạn mới thôi!
-Vậy hả? Em vui quá! Hi hi......
-Mà tên em là gì vậy?
-Chết! Em quên chưa nói sao? Em tên là Mộ Dung Nguyệt!
-Tên rất đẹp! Anh tên Lạc Thần! Từ nay chúng ta là bạn mong được giúp đỡ.
-Mong được giúp đỡ.
Thế là hắn và Nguyệt nhi trở thành bạn của nhau như vậy. Một kí ức đẹp mà hắn không bao giờ muốn quên.
Nhớ tới cái ngày hôm đó mà Lạc Thần không thể nào quên được. Nó như ám ảnh vào trong tâm trí hắn. Ánh mắt cầu xin, mong đợi hắn cứu giúp và sự thất vọng đối với sự bất lực của hắn. Lạc Thần cứ nhìn cô bị An Như cho người lôi đi mà không hề làm được gì. Hại cô bị.......... Vậy nên những gì bây giờ chính là để bồi tội với những gì hắn gây ra cho Nguyệt nhi.
Nguyệt nhi! Mong em sẽ sống tốt!!!
Haizzz....... Giờ đi đâu ta? Về nhà? Không đời nào! Hắn không muốn quay về căn nhà đó sớm như vậy! Hay qua nhà đứa nào đó? Cũng không được. Hắn làm gì có bạn bè. Nếu vậy thì đi tăng hai thôi.
Nhìn vào cái ví rỗng tếch, trong chỉ có vài cái thẻ, hết nhanh vậy sao? Ra đâu đó rút tiền vậy. Tìm một cây ATM, hắn lấy một thẻ tín dụng đút, nhập mật mã. Tất cả mọi thứ đều ổn cho đến khi ấn nút rút tiền
“Từ chối giao dịch”
-Sao vậy cơ chứ? Mới chiều nay vẫn còn rút được mà?
Thử lại một lần nữa kết quả vẫn y như vậy.
“Từ chối giao dịch”
“Từ chối giao dịch”
“Từ chối giao dịch”
...........
Thử hết tất cả các thẻ trong ví, cái nào thử qua năm sáu lần nhưng kết quả vẫn y như trước. Thế là thế nào? Gọi đến đến ngân hàng thì được người ta thông báo rằng tài khoản của hắn đã bị khóa
Lạc Thần liền lập tức quay về nhà hỏi Lạc phu nhân
-Tài khoản của con hả? Mẹ cho An Như nó khóa rồi. Con có việc gì thì đến tìm nó hỏi đi
An Như! An Như! Lại là cô ta. Lần này cô ta còn phát điên cái gì nữa vậy. Phi xe như điên đến biệt thự nhà Nam Cung gia, thấy An Như đang nhàn nhạt đọc sách. Nhìn thấy biểu hiện đó Lạc Thần muốn tức điên lên. Cái dáng vẻ lạnh nhạt đó, cái dáng vẻ giả tạo thanh cao đó. Lúc nào cũng vậy, cô ta luôn làm như mọt thứ không liên quan tới mình, cô ta luôn làm như mình vô tội để rồi che giấu cái bản chất dối trá, ích kỉ, xấu xa của mình. Hắn hận không thể xé nát cái bản mặt đấy của cô ta.
-Trả lời đi! Tại sao lại khóa tài khoản của tôi!
Không thèm ngẩng đầu nhìn Lạc Thần, An Như trả lời
-Anh đã phung phí quá nhiều tiền rồi! Em khóa để anh bớt ăn chơi lại đi!
-Tôi muốn tiêu thế nào là quyền của tôi! Ai cho cô can thiệp vào!
-Em phát hiện tiền anh tiêu tốn đã ngốn không ít tiền đầu tư, ngân quỹ của Lạc gia nên chuyện này bắt buộc phải chấp dứt. Em cũng đã thưa chuyện với hai bác và họ đã đồng ý.
-Chết tiệt! Thế bây giờ tôi lấy gì tiêu!
-Anh muốn dùng tiền cho việc gì thì hãy báo với em! Em sẽ đưa tiền cho anh!
-Cô đây là muốn quản tôi!
-Đúng vậy!
-Mà không những thế! Từ bây giờ anh đi đâu, làm gì, với ai, khi nào em sẽ đều cho người theo dõi đầy đủ.
-Tôi......muốn...từ hôn!_Lạc Thần nghiên răng nói
-Hả?
Qúa lắm rồi! Thực sự là quá lắm rồi! Hắn sống như vậy khác gì tù đày chứ! Không được! Hắn không chịu được nữa rồi! CHUYỆN NÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẤP DỨT!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-NGUYỆT NHI! NGUYỆT NHI! ĐỢI ĐÃ! NGUYỆT NHI!!!!!!
Cô gái đó quay đầu lại nhìn hắn nhưng ngay sau đó lại lâp tức bỏ đi. Mặc cho Lạc thần gọi như thế nào thì cô vẫn cứ bước đi vội vã. Hắn cứ thế đuổi theo nhưng đến một ngã tư thì bị mất dấu.
Hay là nhầm người nhỉ? Không thể nào! Làm bạn với nhau bao nhiêu năm hắn không thể nào nhận nhầm được. Có khi nào..........cô không dám đến gần hắn nữa? Nghĩ đến đây Lạc Thần lại cảm thấy buồn. Nguyệt nhi là bạn tốt của hắn, là cô em gái hắn yêu quý. Cô rời xa hắn cũng tốt; nếu để An Như biết cô còn ở đây thì không biết cô ta còn làm ra chuyện gì nữa. Hắn tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra lần nữa.
Thực sự thì không còn cô bên cạnh hắn thấy rất cô đơn. Một người bạn tri kỉ cứ thế mà đi. Lạc thần vẫn còn nhớ ngày hắn gặp Nguyệt nhi.
Khi đó hắn đang học năm hai trung học, còn cô là năm nhất. Đang trên đường vào lớp thì có người va vào hắn. Rồi trước mặt hắn xuất hiện một cô gái có mái tóc đen tuyền, khôn mặt thanh tú, nước da hơi ngăm tạo cho cô một vẻ năng động rất dễ thương
-Xin lỗi! Em không cố ý!
-Không sao! Em đứng lên được chứ!
-Vâng! Cảm ơn anh!
-Không có gì!_Lạc Thần thân thiện nói
-Vậy xin phép em đi trước, sắp trễ giờ học rồi! Lúc khác em sẽ bồi thường lại cho anh sau! Tạm biệt!
Nói rồi cô cũng chạy biến đi luôn. Lạc Thần nhìn theo bóng dáng vội vã đó phì cười
-Thật đáng yêu nha!
Nhớ lại lúc đó, hắn còn là một học trò hoàn hảo, một người được đồng trang lứa phải ngưỡng mộ ghen tị. Điểm số lúc nào cũng đứng hạng nhất, theo lời kể của thầy cô thì luôn ngoan ngoãn lễ phép vâng lời. Như tụi nó nói sao nhỉ? À đúng rồi! Chính là “con nhà người ta“. Và rồi trưa hôm đó.......
-May quá! Tìm được anh rồi!
-Hóa ra là em hả?
-Vâng! Em đem cho anh cái này! Coi như là một lời xin lỗi lúc sáng!
Xong cô chìa ra cho anh một chiếc bánh cupcake rất dễ thương được bọc cẩn thận trong một chiếc bao buộc lại bằng một chiếc ruy băng bằng tím.
-Cảm ơn em nhưng thật sự là không cần tạ lỗi với anh đâu!
-Nhưng nếu không tạ lỗi cẩn thận em thấy khó chịu lắm!
-Đành vậy!
Hai người cứ như vậy ngồi cạnh nhau. Không ai nói một lời, Lạc Thần chỉ yên lặng đọc sách còn cô gái đó thì cứ lẳng lặng nhìn lên bầu trời. Ánh nắng chói chăng chiếu qua từng kẽ lá tạo thành những tia nắng nhảy nhót trên sân trời, bầu trời trong xanh, tiếng chim hót văng vẳng đâu đây. Một khung cảnh yên bình của ngày hè.
-Nè!
-Hửm?
-Sao anh ngồi một mình ở đây vậy? Bạn bè anh đâu?-Anh trước giờ đều ở một mình như vậy.
-Thiệt sao? Nhưng em thấy anh có vẻ được nhiều người hâm mộ, đặc biệt là các bạn nữ đó.
-Anh chỉ quan tâm đến việc học nên không để ý đến bạn bè lắm. Với lại anh có một người rồi, không cần thêm ai nữa!
-Ai vậy? Sao em không thấy ai trong trường nói gì về người đó?
-Cô ấy đi du học từ năm 15 tuổi rồi, có học ở đây bao giờ đâu mà có ai biết!
-OA!!!!!! Em rất tò mò nha! Chị ấy là người thế nào lại có thể trở thành người bạn duy nhất của anh vậy?
-Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp. Lần đầu tiền gặp cô ấy anh cứ ngỡ mình thấy có thiên thần. Không những thế, cô ấy còn rất thông minh, mạnh mẽ và điềm tĩnh.
Lạc Thần vừa nói vừa nhớ đến một ai đó đang ở nơi phương xa kia. Khuôn mặt ôn nhu, thoáng có chút hạnh phúc như nói đến cô gái đó. Dung Nguyệt thấy vậy liền cảm thấy rất thú vị, có chút ghen tị.
-Chị ấy tuyệt vời quá!!! Mà nghe cách anh nói thì hình như anh với chị ấy cũng không chỉ dừng lại ở tình bạn bình thường đúng không?
-À.....Ừm......thì......cái...này..._Lạc Thần bị chột dạ đỏ mặt nói lắp bắp
-Ồ!!!!!! Có vấn đề! Mau khai đi!_Cô gái dễ thương lém lỉnh nói
-Thật ra anh với cô ấy là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ chỉ có hai người bên nhau.Có lẽ anh cũng rất thích cô ấy, vì cô ấy mà anh mới cố gắng trong mọi thứ chỉ mong có thể làm cô ấy vui. Trước khi cô ấy sang Mỹ du học, bọn anh có được hai bên gia đình cho.........đính hôn...
-Hóa ra là vậy! Hì......hì.......
-Còn em thì sao?_Lạc Thần vội chuyển chủ đề
-Em cũng như anh thôi! Không có ai làm bạn cả! Do em cũng bận quá nên chẳng có thời gian làm bạn với ai.
-Vậy hả? Em có muốn làm bạn với anh không?
-THẬT KHÔNG?_Cô gái vui mừng reo lên!
-Ừm!
-Vậy còn chị ấy thì sao? “Người bạn duy nhất” của anh ý?_Giọng cô có chút đùa vui
-À! Chị ấy sẽ không để ý đâu. Anh ở bên này một mình cũng hơi buồn, chị ấy cũng sẽ mong anh tìm được bạn mới thôi!
-Vậy hả? Em vui quá! Hi hi......
-Mà tên em là gì vậy?
-Chết! Em quên chưa nói sao? Em tên là Mộ Dung Nguyệt!
-Tên rất đẹp! Anh tên Lạc Thần! Từ nay chúng ta là bạn mong được giúp đỡ.
-Mong được giúp đỡ.
Thế là hắn và Nguyệt nhi trở thành bạn của nhau như vậy. Một kí ức đẹp mà hắn không bao giờ muốn quên.
Nhớ tới cái ngày hôm đó mà Lạc Thần không thể nào quên được. Nó như ám ảnh vào trong tâm trí hắn. Ánh mắt cầu xin, mong đợi hắn cứu giúp và sự thất vọng đối với sự bất lực của hắn. Lạc Thần cứ nhìn cô bị An Như cho người lôi đi mà không hề làm được gì. Hại cô bị.......... Vậy nên những gì bây giờ chính là để bồi tội với những gì hắn gây ra cho Nguyệt nhi.
Nguyệt nhi! Mong em sẽ sống tốt!!!
Haizzz....... Giờ đi đâu ta? Về nhà? Không đời nào! Hắn không muốn quay về căn nhà đó sớm như vậy! Hay qua nhà đứa nào đó? Cũng không được. Hắn làm gì có bạn bè. Nếu vậy thì đi tăng hai thôi.
Nhìn vào cái ví rỗng tếch, trong chỉ có vài cái thẻ, hết nhanh vậy sao? Ra đâu đó rút tiền vậy. Tìm một cây ATM, hắn lấy một thẻ tín dụng đút, nhập mật mã. Tất cả mọi thứ đều ổn cho đến khi ấn nút rút tiền
“Từ chối giao dịch”
-Sao vậy cơ chứ? Mới chiều nay vẫn còn rút được mà?
Thử lại một lần nữa kết quả vẫn y như vậy.
“Từ chối giao dịch”
“Từ chối giao dịch”
“Từ chối giao dịch”
...........
Thử hết tất cả các thẻ trong ví, cái nào thử qua năm sáu lần nhưng kết quả vẫn y như trước. Thế là thế nào? Gọi đến đến ngân hàng thì được người ta thông báo rằng tài khoản của hắn đã bị khóa
Lạc Thần liền lập tức quay về nhà hỏi Lạc phu nhân
-Tài khoản của con hả? Mẹ cho An Như nó khóa rồi. Con có việc gì thì đến tìm nó hỏi đi
An Như! An Như! Lại là cô ta. Lần này cô ta còn phát điên cái gì nữa vậy. Phi xe như điên đến biệt thự nhà Nam Cung gia, thấy An Như đang nhàn nhạt đọc sách. Nhìn thấy biểu hiện đó Lạc Thần muốn tức điên lên. Cái dáng vẻ lạnh nhạt đó, cái dáng vẻ giả tạo thanh cao đó. Lúc nào cũng vậy, cô ta luôn làm như mọt thứ không liên quan tới mình, cô ta luôn làm như mình vô tội để rồi che giấu cái bản chất dối trá, ích kỉ, xấu xa của mình. Hắn hận không thể xé nát cái bản mặt đấy của cô ta.
-Trả lời đi! Tại sao lại khóa tài khoản của tôi!
Không thèm ngẩng đầu nhìn Lạc Thần, An Như trả lời
-Anh đã phung phí quá nhiều tiền rồi! Em khóa để anh bớt ăn chơi lại đi!
-Tôi muốn tiêu thế nào là quyền của tôi! Ai cho cô can thiệp vào!
-Em phát hiện tiền anh tiêu tốn đã ngốn không ít tiền đầu tư, ngân quỹ của Lạc gia nên chuyện này bắt buộc phải chấp dứt. Em cũng đã thưa chuyện với hai bác và họ đã đồng ý.
-Chết tiệt! Thế bây giờ tôi lấy gì tiêu!
-Anh muốn dùng tiền cho việc gì thì hãy báo với em! Em sẽ đưa tiền cho anh!
-Cô đây là muốn quản tôi!
-Đúng vậy!
-Mà không những thế! Từ bây giờ anh đi đâu, làm gì, với ai, khi nào em sẽ đều cho người theo dõi đầy đủ.
-Tôi......muốn...từ hôn!_Lạc Thần nghiên răng nói
-Hả?
Qúa lắm rồi! Thực sự là quá lắm rồi! Hắn sống như vậy khác gì tù đày chứ! Không được! Hắn không chịu được nữa rồi! CHUYỆN NÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẤP DỨT!!!!!!!!!!!!!!!!!!