Ông Chủ Kiêu Ngạo
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Truyện Full |
Số chương | 81 |
Lượt đọc | 197 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Vì cái gì? Cha của nàng lại trộm cướp buôn bán thông tin cơ mật của người ta, lại còn dụ dỗ vợ người ta bỏ nhà ra đi? Nàng sau 5 năm xa nhà, nay rốt cục cũng có thể trở về, nhưng chưa kịp vui sướng lập tức bị câu nói "Cha ngươi đâu?" của ác ma làm cho thất kinh. Hắn không nói không rằng, không để cho nàng nói lời nào đã bá đạo bắt nàng đem đi, đến nơi gọi là "Hoài viên". Hắn bá đạo "thăm dò" những đường cong trên cơ thể nàng, trêu ghẹo nàng làm cho nàng hoa mắt ù tai chóng mặt. Rốt cuộc là hắn muốn gì? Chẳng lẽ hắn muốn bắt nàng về để trả nợ thay cha nàng sao? Trời ơi!
Hắn đối với nàng kiêu căng ngạo mạn, lúc nào cũng vênh mặt sai khiến nàng, cực kì chuyên quyền đến mức có thể so sánh được với Tần Thủy Hoàng a. Nhưng mà, thân làm con nợ, có ai lại dám hi vọng quá đáng sẽ được chủ nợ ôn nhu chăm sóc, âu yếm nhìn với vẻ mặt ôn hòa hay không? Hắn chấp nhận để nàng làm người phụ nữ của hắn đã có thể xem là một đại ân huệ rồi.
Tề Ngạo Vũ – hắn là Tổng tài của tập đoàn Tề thị, nàng với vẻ mặt thanh khiết như thiên sứ chính là vị thuốc làm cho cuộc sống của hắn thêm thú vị. Nàng là con tin của hắn, mỗi khi hắn "vui đùa" với nàng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng lên, thân thể nàng mềm mại, uyển chuyển khiến cho hắn không cách nào kiếm chế được. Cứ mỗi lần như thế, bộ dạng nhu nhược mảnh khảnh mê người của nàng làm cho hắn kích thích tột cùng, chỉ muốn ăn nàng sạch sẽ. Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ có ham muốn chiếm giữ bất kì người đàn bà nào nhưng hắn bây giờ đã sa vào cái bẫy ngọt ngào của nàng, hắn tham lam cướp lấy tất cả những ngọt ngào của nàng, hắn ham muốn nàng, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào hắn cũng đều muốn nàng. Hắn muốn nàng một lòng "Phục tùng" hắn, mãi không bao giờ rời xa hắn .
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.