Quyển 2 Chương 1: Một phần thông tin
Lửa cháy hừng hực: từ trong lửa truyền đến tiếng gào khóc bi thảm, trong ánh lửa đỏ rực vô số gương mặt vặn vẹo bị lửa cắn nuốt tàn nhẫn, những cánh tay cháy đen tuyệt vọng vươn về phía cậu...
Triệu Tường bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Chuyện mấy ngày trước như một giấc mộng, tiếng kêu thảm thiết bi thương, những cái xác chết cháy, như đến tìm cậu, cậu vẫn thấy, vẫn nghe được.
Nhìn trần nhà ngốc một lúc, bây giờ mới cảm thấy hơi nóng.
Phòng này dù không giống các phòng khác ngay hướng mặt trời, nhưng vào lúc vào hạ thì phòng nào cũng nóng như nhau, chỉ có một cái quạt trần là không đủ thỏa mãn.
Triệu Tường ngồi dậy, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Giường là kiểu thịnh hành hiện nay, phía trên là giường nằm, phía dưới là máy tính, trên bàn mở đèn, cậu nhìn màn hình khởi động của máy tính thất thần.
Đã vài ngày qua, sự kiện kia như ác mộng ám lấy cậu, cũng mấy ngày này, cậu tìm ra được vài thứ.
Nhập vào khung tìm kiếm "Xe buýt công cộng số 14 của thành phố D" nhanh chóng hiện ra rất nhiều tin tức, Triệu Tường cảm thán mạng mẽo quả là nhanh nhất.
Bỗng một tiêu đề đập vào mắt "Xe buýt công cộng tuyến số 14", nhấp vào thì thấy bài viết rất dài, đại khái tác giả bảo là có lần chạng vạng ngồi chiếc tuyến 814, trên đường có việc xuống xe, vô tình nhìn thoáng qua thấy số 8 trên bảng điện hồng sau xe tự tắt, chỉ còn hai con số 1-4 sáng lên.
Phía dưới bình luận đa số phần lớn đều là báo chí nhận tiền lừa người vân vân. Nếu không trải qua, Triệu Tường hẳn cũng tin tác giả đang nói một đống lời vô nghĩa, như là đang đi về nhà đụng phải cột điện sau đấy rơi ví, thật đáng thương huhu. Nhưng nghiêm túc nghĩ lại sự kiện thảm sát hai năm trước, lại nghĩ đến ác mộng mấy ngày này, quỷ hồn cháy đen giãy dụa trong ánh lửa...
Hít sâu một hơi, cuối cùng cũng có chút thông tin. Đầu tiên, cậu xác định mình ở trên chiếc xe tuyến 814, ảnh minh họa trong bài hẳn là chụp lúc sự xảy ra sự việc. Bài post có đề cập tới một khoảng thời gian, "chạng vạng", cậu cũng là vào thời gian đó lên xe, không cần ngẫm lại cũng nhìn ra chính xe buýt cố tình dừng đón. Chỉ là, lúc đó rõ ràng không còn đường trốn nhưng cậu vẫn sống sót, ngoài ý muốn sao?
Triệu Tường có chút đau đầu. Cậu chợt phát hiện trang web này thế mà là trang web nội bộ của trường, nói cách khác bài post này là do giáo viên đăng? Thời gian là ba tháng trước.
Thứ cậu để ý nhất vẫn là cảm giác được nguy hiểm từ trên chính chiếc xe, cảm giác bất an phi thường mãnh liệt, cảm giác này giờ nhớ lại vẫn có chút sợ, giống như, dự cảm cho cái chết của bản thân!
Cậu có chút do dự. Cậu muốn biết chân tướng nhưng lại không muốn có liên quan tới thứ này. Cuối cùng cậu vẫn từ bỏ, không phải ai cũng có thần kinh thô để đi đối phó với nỗi sợ, Triệu Tường không muốn vì tò mò mà trả giá đắt.
Tắt đi trang web, cậu thuận tiện tìm tên Trương Lỗi, Lưu Chí Phi và vài người nữa, kết quả tìm không được ai có tên giống.
Triệu Tường buồn bực tắt trang, nhìn máy tính dần tắt, đột nhiên cậu nghĩ đến một giả thuyết đáng sợ, mấy người kia căn bản không phải người sống, từ đầu đến cuối bọn họ đều đang diễn trò!
Cậu lập tức phủ định, mình không có cái gì đáng giá để bọn họ diễn một tuồng lớn vậy, vì cậu căn bản không có năng lực phản kháng. Đối đầu với quỷ hồn, ngoài bỏ chạy, trốn tránh vẫn còn có thể làm gì khác sao?
Chuyện tình về sau sẽ ngày càng hỗn loạn, cậu có cảm giác, sau này sẽ càng có nhiều chuyện kinh khủng phát sinh.
Ngoài cửa sổ, chân trời phía xa xuất hiện một tia sáng, giống như cái gì đó đang dần thức tỉnh...
Triệu Tường là tân sinh năm nay, học chuyên ngành thiết kế quảng cáo, muốn học chuyên ngành này phải có kỹ năng hội họa tốt. Vì mới bắt đầu học căn bản nên Triệu Tường ở phòng vẽ tranh chủ yếu vẽ thực vật cây cảnh, mỗi ngày đều buồn tẻ vô vị trôi qua, may mắn là có một tên cùng cậu chịu khổ.
Bạn học tên là Ninh Xuyên, bạn cùng phòng Triệu Tường, năng động hoạt bát, tính cách có chút ngốc, nhìn tuy không đáng tin lắm nhưng thành tích các môn đều không tồi, trừ vẽ phác họa.
Lúc hai người đi vào phòng vẽ đã có nhiều người, đa số đều là những người không có nền tảng học lên chuyên. Hai người đành tìm một góc trong phòng, dựng giá vẽ trải giấy trắng xong thì không biết nên bắt đầu hạ bút từ đâu.
Ninh Xuyên bỗng dùng khuỷu tay chọc chọc cậu, nhỏ giọng nói, "Ai, xem kìa, nữ thần!"
Tuy đây không phải lớp tự học, không cần phải giữ im lặng, nhưng trong hoàn cảnh mọi người đều đang im lặng thì thanh âm nhỏ đó vẫn rất to, không ít bạn học nhìn bọn họ đầy bất mãn.
Triệu Tường liếc mắt nhìn chỗ "Nữ Thần" một cái rồi quay đi tiếp tục công việc tẻ nhạt - phác họa tranh.
Ninh Xuyên thấy cậu không để ý tới mình cũng có chút mất hứng, nghịch nghịch dụng cụ vẽ tranh gây ra mấy tiếng động làm hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nữ thần này được cả khoa cậu công nhận là siêu cấp mỹ nữ, Triệu Tường cũng không phủ nhận, trừ bỏ ngôi sao điện ảnh, cậu chưa từng thấy nữ sinh nào đẹp hơn cô.
Nữ thần tên là Chu Hân Vũ, vẻ ngoài xinh đẹp, thành tích tốt, tranh vẽ đẹp hơn người khác hẳn một bậc lớn, giáo sư hội họa nhìn còn phải gọi thiên tài, cực kì nổi danh trong khoa, các nữ sinh đều ghen tị mà nam sinh đều xem là hình tượng bạn gái tiêu chuẩn. Danh xưng "Nữ Thần" này hoàn toàn xứng.
"Cô ấy lại tiếp tục vẽ bức đó...", Ninh Xuyên dường như là dán sát lỗ tai Triệu Tường nói, xem ra cậu ta cũng sợ mọi người dùng ánh mắt giết mình.
Triệu Tường khó khăn nhìn qua khe hở giữa người với người, trên tờ giấy trắng đó đã lờ mờ hiện ra được hình dáng một loài động vật, xem có vẻ như không phải mèo thì chính là chó. Cái mà Triệu Tường và Ninh Xuyên cảm thấy kỳ quái là đó chỉ là một bức tranh động vật đơn giản, cần nhiều thời gian như vậy để hoàn thành sao? Tính lại, cũng đã ba ngày từ lúc cô bắt đầu vẽ, đến nay cũng chỉ là mấy nét phác họa chưa rõ hình dạng. Đáng chú ý hơn, Chu Hân Vũ vốn tính cách điềm đạm, đối với người khác thì thân thiết, dễ gần, nhưng từ lúc bắt đầu vẽ bức tranh này cô lúc nào cũng im lặng, bạn học xung quanh hỏi tiến độ thì biểu tình thậm chí là lạnh như băng. Thái độ này của cô làm cho Ninh Xuyên luôn thầm mến cô cảm thấy rất lo lắng.
Triệu Tường cũng vì Ninh Xuyên mà để ý cô nhiều hơn một chút, tỷ như hiện tại, mặc dù Chu Hân Vũ rất chú tâm vẽ nhưng nét bút hạ rất chậm, trong ánh mắt dù tin hay không còn mang theo một tia điên cuồng thật sự. Triệu Tường trong lòng có chút bất an, cậu đoán là do di chứng từ sự kiện lần đó.
Trải qua sự kiện lần trước, trực giác (năng lực báo nguy có nhắc đến cuối chương 1) của Triệu Tường càng mạnh thêm, cảm giác đó thường xuyên đến rất mãnh liệt, dẫn đến thần kinh cậu bây giờ có chút quá nhạy cảm. Tình trạng này duy trì liên tục đã ảnh hưởng ít nhiều dến tinh thần Triệu Tường, cậu thở dài, quá nhạy cảm cũng không phải chuyện gì tốt.
Tới lúc Triệu Tường lần nữa liếc mắt qua bức tranh kia, hình dáng đã thấy rõ ràng, cậu xác định đó là một con mèo, cái đuôi thật dài, bộ dáng hữu khí vô lực.
Trên đường trở về, Triệu Tường mang bộ dáng bụng đầy tâm sự mà Ninh Xuyên vẫn luôn cười nói nhiệt tình giờ cũng im lặng. Thời điểm sắp đến ký túc xá, một bóng người xẹt qua trước mặt bọn họ, may mắn Triệu Tường phản ứng nhanh kéo Ninh Xuyên lại hai người mới không bị va phải. Ninh Xuyên muốn bạo phát thì bị Triệu Tường cản lại.
"Người gì đâu không chỉ cổ quái mà chút lễ phép cũng không có!"
Nhìn bóng người nhanh chóng rời đi, Triệu Tường nói, "Quên đi, nhất đống lâu đích (*)."
Ninh Xuyên ra vẻ thần bí, "Người này thần thần bí bí, đối với ai cũng là một dạng phòng bị, cả ngày chỉ ôm cuốn vở viết viết."
Triệu Tường không thèm để ý nói, "Ai biết được người ta là tiểu thuyết gia trên mạng thì sao, hiện tại cái này cũng phổ biến mà."
Ninh Xuyên cười ha ha, "Giờ ai còn muốn làm cái đó! Cậu không biết nghề đó có bao nhiêu khổ bức sao. Cậu xem Kira (**), tùy tùy tiện tiện viết một dòng ở quyển sổ, sinh tử đều do hắn nắm giữ, thật ngầu nha."
"..."
Ninh Xuyên tiếp tục nói, "Có lẽ người ta thực sự cầm một quyển □ (***), nhìn ai không vừa mắt ngoắc ngoắc ngón tay một cái là một mạng người, thực thích..."
Thấy Triệu Tường căn bản không để ý tới mình, Ninh Xuyên đuổi theo bất mãn nói, "Chẳng lẽ cậu không tò mò?"
Triệu Tường giáo huấn cậu ta, "Anh bạn nhỏ, có đôi khi tò mò phải trả giá rất đắt!"
Ninh Xuyên ngốc lăng nhìn bộ dáng Triệu Tường bình tĩnh mở cửa bước vào phòng ngủ, nhìn bóng lưng cậu nói thầm, "Người này cũng chẳng thú vị tẹo nào..."
- ---------------------------------------
(*): tớ đoán chắc tương tự một sự nhịn chín sự lành (?).
(**): bản QT tớ đọc là Dạ Thần Nguyệt, sau tớ tự dưng nhớ tới Kira trong Death Note nên mò lên wiki coi thì thấy tên phiên âm hán việt của Kira là Dạ Thần Ánh Quang, tớ nghĩ chắc không hoàn toàn liên quan hoặc do tác giả sửa tên....nói chung là tên Kira là tớ tự chủ trương sửa, nếu có cậu nào phát hiện ra không phải thì nhắc tớ với.
(***): vì tớ liên tưởng Kira ở trên nên tự nhiên tớ cho rằng đây là quyển Death Note huyền thoại luôn~ nói chứ cái ô vuông này là bản nguyên gốc ở bản QT tớ đọc nha.
–Hết chương 1–
Triệu Tường bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Chuyện mấy ngày trước như một giấc mộng, tiếng kêu thảm thiết bi thương, những cái xác chết cháy, như đến tìm cậu, cậu vẫn thấy, vẫn nghe được.
Nhìn trần nhà ngốc một lúc, bây giờ mới cảm thấy hơi nóng.
Phòng này dù không giống các phòng khác ngay hướng mặt trời, nhưng vào lúc vào hạ thì phòng nào cũng nóng như nhau, chỉ có một cái quạt trần là không đủ thỏa mãn.
Triệu Tường ngồi dậy, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Giường là kiểu thịnh hành hiện nay, phía trên là giường nằm, phía dưới là máy tính, trên bàn mở đèn, cậu nhìn màn hình khởi động của máy tính thất thần.
Đã vài ngày qua, sự kiện kia như ác mộng ám lấy cậu, cũng mấy ngày này, cậu tìm ra được vài thứ.
Nhập vào khung tìm kiếm "Xe buýt công cộng số 14 của thành phố D" nhanh chóng hiện ra rất nhiều tin tức, Triệu Tường cảm thán mạng mẽo quả là nhanh nhất.
Bỗng một tiêu đề đập vào mắt "Xe buýt công cộng tuyến số 14", nhấp vào thì thấy bài viết rất dài, đại khái tác giả bảo là có lần chạng vạng ngồi chiếc tuyến 814, trên đường có việc xuống xe, vô tình nhìn thoáng qua thấy số 8 trên bảng điện hồng sau xe tự tắt, chỉ còn hai con số 1-4 sáng lên.
Phía dưới bình luận đa số phần lớn đều là báo chí nhận tiền lừa người vân vân. Nếu không trải qua, Triệu Tường hẳn cũng tin tác giả đang nói một đống lời vô nghĩa, như là đang đi về nhà đụng phải cột điện sau đấy rơi ví, thật đáng thương huhu. Nhưng nghiêm túc nghĩ lại sự kiện thảm sát hai năm trước, lại nghĩ đến ác mộng mấy ngày này, quỷ hồn cháy đen giãy dụa trong ánh lửa...
Hít sâu một hơi, cuối cùng cũng có chút thông tin. Đầu tiên, cậu xác định mình ở trên chiếc xe tuyến 814, ảnh minh họa trong bài hẳn là chụp lúc sự xảy ra sự việc. Bài post có đề cập tới một khoảng thời gian, "chạng vạng", cậu cũng là vào thời gian đó lên xe, không cần ngẫm lại cũng nhìn ra chính xe buýt cố tình dừng đón. Chỉ là, lúc đó rõ ràng không còn đường trốn nhưng cậu vẫn sống sót, ngoài ý muốn sao?
Triệu Tường có chút đau đầu. Cậu chợt phát hiện trang web này thế mà là trang web nội bộ của trường, nói cách khác bài post này là do giáo viên đăng? Thời gian là ba tháng trước.
Thứ cậu để ý nhất vẫn là cảm giác được nguy hiểm từ trên chính chiếc xe, cảm giác bất an phi thường mãnh liệt, cảm giác này giờ nhớ lại vẫn có chút sợ, giống như, dự cảm cho cái chết của bản thân!
Cậu có chút do dự. Cậu muốn biết chân tướng nhưng lại không muốn có liên quan tới thứ này. Cuối cùng cậu vẫn từ bỏ, không phải ai cũng có thần kinh thô để đi đối phó với nỗi sợ, Triệu Tường không muốn vì tò mò mà trả giá đắt.
Tắt đi trang web, cậu thuận tiện tìm tên Trương Lỗi, Lưu Chí Phi và vài người nữa, kết quả tìm không được ai có tên giống.
Triệu Tường buồn bực tắt trang, nhìn máy tính dần tắt, đột nhiên cậu nghĩ đến một giả thuyết đáng sợ, mấy người kia căn bản không phải người sống, từ đầu đến cuối bọn họ đều đang diễn trò!
Cậu lập tức phủ định, mình không có cái gì đáng giá để bọn họ diễn một tuồng lớn vậy, vì cậu căn bản không có năng lực phản kháng. Đối đầu với quỷ hồn, ngoài bỏ chạy, trốn tránh vẫn còn có thể làm gì khác sao?
Chuyện tình về sau sẽ ngày càng hỗn loạn, cậu có cảm giác, sau này sẽ càng có nhiều chuyện kinh khủng phát sinh.
Ngoài cửa sổ, chân trời phía xa xuất hiện một tia sáng, giống như cái gì đó đang dần thức tỉnh...
Triệu Tường là tân sinh năm nay, học chuyên ngành thiết kế quảng cáo, muốn học chuyên ngành này phải có kỹ năng hội họa tốt. Vì mới bắt đầu học căn bản nên Triệu Tường ở phòng vẽ tranh chủ yếu vẽ thực vật cây cảnh, mỗi ngày đều buồn tẻ vô vị trôi qua, may mắn là có một tên cùng cậu chịu khổ.
Bạn học tên là Ninh Xuyên, bạn cùng phòng Triệu Tường, năng động hoạt bát, tính cách có chút ngốc, nhìn tuy không đáng tin lắm nhưng thành tích các môn đều không tồi, trừ vẽ phác họa.
Lúc hai người đi vào phòng vẽ đã có nhiều người, đa số đều là những người không có nền tảng học lên chuyên. Hai người đành tìm một góc trong phòng, dựng giá vẽ trải giấy trắng xong thì không biết nên bắt đầu hạ bút từ đâu.
Ninh Xuyên bỗng dùng khuỷu tay chọc chọc cậu, nhỏ giọng nói, "Ai, xem kìa, nữ thần!"
Tuy đây không phải lớp tự học, không cần phải giữ im lặng, nhưng trong hoàn cảnh mọi người đều đang im lặng thì thanh âm nhỏ đó vẫn rất to, không ít bạn học nhìn bọn họ đầy bất mãn.
Triệu Tường liếc mắt nhìn chỗ "Nữ Thần" một cái rồi quay đi tiếp tục công việc tẻ nhạt - phác họa tranh.
Ninh Xuyên thấy cậu không để ý tới mình cũng có chút mất hứng, nghịch nghịch dụng cụ vẽ tranh gây ra mấy tiếng động làm hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nữ thần này được cả khoa cậu công nhận là siêu cấp mỹ nữ, Triệu Tường cũng không phủ nhận, trừ bỏ ngôi sao điện ảnh, cậu chưa từng thấy nữ sinh nào đẹp hơn cô.
Nữ thần tên là Chu Hân Vũ, vẻ ngoài xinh đẹp, thành tích tốt, tranh vẽ đẹp hơn người khác hẳn một bậc lớn, giáo sư hội họa nhìn còn phải gọi thiên tài, cực kì nổi danh trong khoa, các nữ sinh đều ghen tị mà nam sinh đều xem là hình tượng bạn gái tiêu chuẩn. Danh xưng "Nữ Thần" này hoàn toàn xứng.
"Cô ấy lại tiếp tục vẽ bức đó...", Ninh Xuyên dường như là dán sát lỗ tai Triệu Tường nói, xem ra cậu ta cũng sợ mọi người dùng ánh mắt giết mình.
Triệu Tường khó khăn nhìn qua khe hở giữa người với người, trên tờ giấy trắng đó đã lờ mờ hiện ra được hình dáng một loài động vật, xem có vẻ như không phải mèo thì chính là chó. Cái mà Triệu Tường và Ninh Xuyên cảm thấy kỳ quái là đó chỉ là một bức tranh động vật đơn giản, cần nhiều thời gian như vậy để hoàn thành sao? Tính lại, cũng đã ba ngày từ lúc cô bắt đầu vẽ, đến nay cũng chỉ là mấy nét phác họa chưa rõ hình dạng. Đáng chú ý hơn, Chu Hân Vũ vốn tính cách điềm đạm, đối với người khác thì thân thiết, dễ gần, nhưng từ lúc bắt đầu vẽ bức tranh này cô lúc nào cũng im lặng, bạn học xung quanh hỏi tiến độ thì biểu tình thậm chí là lạnh như băng. Thái độ này của cô làm cho Ninh Xuyên luôn thầm mến cô cảm thấy rất lo lắng.
Triệu Tường cũng vì Ninh Xuyên mà để ý cô nhiều hơn một chút, tỷ như hiện tại, mặc dù Chu Hân Vũ rất chú tâm vẽ nhưng nét bút hạ rất chậm, trong ánh mắt dù tin hay không còn mang theo một tia điên cuồng thật sự. Triệu Tường trong lòng có chút bất an, cậu đoán là do di chứng từ sự kiện lần đó.
Trải qua sự kiện lần trước, trực giác (năng lực báo nguy có nhắc đến cuối chương 1) của Triệu Tường càng mạnh thêm, cảm giác đó thường xuyên đến rất mãnh liệt, dẫn đến thần kinh cậu bây giờ có chút quá nhạy cảm. Tình trạng này duy trì liên tục đã ảnh hưởng ít nhiều dến tinh thần Triệu Tường, cậu thở dài, quá nhạy cảm cũng không phải chuyện gì tốt.
Tới lúc Triệu Tường lần nữa liếc mắt qua bức tranh kia, hình dáng đã thấy rõ ràng, cậu xác định đó là một con mèo, cái đuôi thật dài, bộ dáng hữu khí vô lực.
Trên đường trở về, Triệu Tường mang bộ dáng bụng đầy tâm sự mà Ninh Xuyên vẫn luôn cười nói nhiệt tình giờ cũng im lặng. Thời điểm sắp đến ký túc xá, một bóng người xẹt qua trước mặt bọn họ, may mắn Triệu Tường phản ứng nhanh kéo Ninh Xuyên lại hai người mới không bị va phải. Ninh Xuyên muốn bạo phát thì bị Triệu Tường cản lại.
"Người gì đâu không chỉ cổ quái mà chút lễ phép cũng không có!"
Nhìn bóng người nhanh chóng rời đi, Triệu Tường nói, "Quên đi, nhất đống lâu đích (*)."
Ninh Xuyên ra vẻ thần bí, "Người này thần thần bí bí, đối với ai cũng là một dạng phòng bị, cả ngày chỉ ôm cuốn vở viết viết."
Triệu Tường không thèm để ý nói, "Ai biết được người ta là tiểu thuyết gia trên mạng thì sao, hiện tại cái này cũng phổ biến mà."
Ninh Xuyên cười ha ha, "Giờ ai còn muốn làm cái đó! Cậu không biết nghề đó có bao nhiêu khổ bức sao. Cậu xem Kira (**), tùy tùy tiện tiện viết một dòng ở quyển sổ, sinh tử đều do hắn nắm giữ, thật ngầu nha."
"..."
Ninh Xuyên tiếp tục nói, "Có lẽ người ta thực sự cầm một quyển □ (***), nhìn ai không vừa mắt ngoắc ngoắc ngón tay một cái là một mạng người, thực thích..."
Thấy Triệu Tường căn bản không để ý tới mình, Ninh Xuyên đuổi theo bất mãn nói, "Chẳng lẽ cậu không tò mò?"
Triệu Tường giáo huấn cậu ta, "Anh bạn nhỏ, có đôi khi tò mò phải trả giá rất đắt!"
Ninh Xuyên ngốc lăng nhìn bộ dáng Triệu Tường bình tĩnh mở cửa bước vào phòng ngủ, nhìn bóng lưng cậu nói thầm, "Người này cũng chẳng thú vị tẹo nào..."
- ---------------------------------------
(*): tớ đoán chắc tương tự một sự nhịn chín sự lành (?).
(**): bản QT tớ đọc là Dạ Thần Nguyệt, sau tớ tự dưng nhớ tới Kira trong Death Note nên mò lên wiki coi thì thấy tên phiên âm hán việt của Kira là Dạ Thần Ánh Quang, tớ nghĩ chắc không hoàn toàn liên quan hoặc do tác giả sửa tên....nói chung là tên Kira là tớ tự chủ trương sửa, nếu có cậu nào phát hiện ra không phải thì nhắc tớ với.
(***): vì tớ liên tưởng Kira ở trên nên tự nhiên tớ cho rằng đây là quyển Death Note huyền thoại luôn~ nói chứ cái ô vuông này là bản nguyên gốc ở bản QT tớ đọc nha.
–Hết chương 1–