Chương 8
15.
Lúc đang tập tễnh xuống núi, hạ nhân trong phủ đã đi tìm ta được một lúc lâu, Hồng Liễu nhanh chóng dìu ta vào kiệu nhỏ hồi phủ.
Nàng ta nói yêu quái g.iết người trong kinh thành đã c.hết, con bạch xà dài mười mấy mét bị người ta đập c.hết trên thành lầu, xương cốt toàn thân vỡ vụn, da tróc thịt bong, trên người không còn chỗ nào lành lặn, nội tạng không biết đã biến mất đi đâu.
Cũng không thấy Tạ Đường ở đâu nữa, dường như hắn ta đã bốc hơi khỏi thế gian.
Có lẽ hắn ta đã sớm bị xà yêu ăn rồi.
Ta im lặng lắng nghe, sau khi yên lặng một lát, ta hỏi nàng ta Chu Nghiệp đã về sương viện phía Tây chưa.
Nàng ta lắc đầu, đa số hạ nhân tối nay đều ra ngoài, nàng ta cũng không rõ hành tung của Chu Nghiệp.
Không biết tại sao nhưng ta luôn cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sau khi hồi phủ, ta xử lí vết thương qua loa, mẫu thân tới tìm ta, hỏi ta chuyện vì sao cả người và giường đều biến mất.
Hồ yêu đã c.hết, ta cũng bớt đi một nỗi lo, vậy nên ta kể vắn tắt chuyện lại cho mẫu thân nghe.
Nhưng cho dù là vậy mẫu thân vẫn suy nghĩ lo sợ quá độ, nhưng khi biết được thân phận thật của Chu Nghiệp, bà đã an tâm hơn.
Đạo trưởng núi Long Hổ là cao nhân hàng đầu trong mắt người thường.
Mẫu thân nói bà sẽ nói rõ với phụ thân ta về việc này, thời gian này họ luôn lo lắng ta sẽ thật lòng yêu một tên ăn mày, luôn ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện này.
Lần này thì may rồi.
Nhìn bóng lưng rời đi của mẫu thân, cảm giác khủng hoảng trong lòng ta vơi đi một chút, khóe miệng hơi nâng lên.
Đây là một cảm giác mà ta không biết nên diễn tả thế nào.
Ta không biết lúc nào Chu Nghiệp mới quay về nên chỉ có thể đến sương viện phía Tây chờ.
Hắn quay về lúc canh ba.
Còn mang theo một nữ tử về cùng.
Chao đèn làm bằng vải lụa chiếu lên da thịt trắng như tuyết của nữ tử, khuôn mặt dịu dàng ngây thơ không hiểu sự đời, môi đỏ mũi cao, là một mỹ nhân.
Ta kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Chu Nhược...
Sao lại là nàng ta?
Nàng ta nhìn về phía ta, khi chúng ta nhìn nhau, ánh mắt nàng ta lập tức hiện lên sự hoảng sợ, nàng ta vội vàng trốn sau lưng Chu Nghiệp không dám nhìn ta: ''A huynh, Nhược Nhi sợ hãi.''
Chu Nghiệp nhẹ giọng an ủi, sau đó nói với ta: ''Đây là muội muội Chu Nhược của ta, vị trí trái tim của nàng lệch sang một bên so với người bình thường, năm đó nàng chưa c.hết, sau đó lại bị xà yêu bắt đi, lợi dụng nàng đi quyến rũ nam tử để hút tinh khí, nhiều năm nay nàng đã phải chịu nhiều kinh hãi khổ sở, ta không thể để nàng lại chịu khổ thêm nữa.''
Bàn tay ta nắm chặt lấy vạt áo.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng Tạ Đường đưa Chu Nhược vào phủ ở kiếp trước, nàng ta cũng trốn sau lưng hắn ta như một chú nai con bị dọa sợ.
''Yên Yên, A Nhược hay đau ốm, may mắn được ta cứu, ta không thể để nàng ấy tiếp tục chịu khổ nữa.''
Lúc Tạ Đường nói những lời này với ta, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Chu Nhược, đôi mắt sáng ngời, bên trong là sự dịu dàng vô tận.
Vì sao quá khứ và hiện tại luôn giống nhau đến mức khiến người ta phải kinh ngạc vậy chứ?
16.
Khóe miệng ta hơi nâng lên, nghiệt duyên với nàng ta chung quy vẫn khó mà cắt đứt được.
Ta đứng dậy, cười nhạt một tiếng: ''Chu đạo trưởng, có mấy lời ta muốn nói riêng với ngươi, chúng ta có thể ra sảnh nói chuyện không?''
Vẻ mặt Chu Nghiệp nghiêm túc hơn, hắn quay đầu nhìn đôi mắt vô tội của Chu Nhược, im lặng một lúc rồi mới nói ra một chữ ''được''.
Ánh nến trong sảnh sáng lên, sau khi nói chuyện với nhau hơn nửa canh giờ, ánh mắt Chu Nghiệp trở nên nặng nề, xa xa đã thấy Chu Nhược ở hồ sen chờ hắn.
Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn nở nụ cười nhạt, lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng khiến nàng ta xinh đẹp hơn, nàng ta chạy chậm đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: ''A huynh, huynh và tỷ tỷ nói chuyện xong rồi sao? Nhược Nhi đói bụng.''
Thật giống một con thỏ trắng đơn thuần vô hại nha.
''Ừm.'' Chu Nghiệp xoa đầu nàng ta, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, hắn quay đầu nhìn về phía ta: ''Nhược Nhi còn nhỏ nên ta sẽ để nàng ở phủ học sĩ, làm phiền Thẩm tiểu thư thay ta chăm sóc nàng, chưa đến ba tháng ta sẽ mang dược liệu giải độc rắn về.''
Hắn lại lần nữa cúi đầu nhìn khuôn mặt Chu Nhược, ngơ ngác nói: ''Đến lúc đó, Nhược Nhi của ta sẽ không sao nữa...''
*
Liên tục năm ngày từ khi Chu Nghiệp rời đi, Chu Nhược đều trốn ở trong phòng, ta đúng hẹn phân phó nha hoàn mang cơm ba bữa đến, còn cái gì cũng không làm.
Ngày thứ sáu, nàng ta cuối cùng cũng xuất hiện.
Có câu nói thế nào nhỉ? Tiện nhân thường già mồm?
Nàng ta đối xử với ta nhiệt tình một cách thái quá, hoàn toàn khác ngày đầu tiên gặp mặt, ta cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào, kĩ năng diễn của nàng ta vẫn luôn tốt.
Mẫu thân nể mặt nàng ta là muội muội Chu Nghiệp nên đã đối xử với nàng ta khá khách khí, nhưng nàng ta lại không biết điểm dừng mà luôn đến viện của mẫu thân quấy rầy sự thanh tịnh của bà.
Khi nàng ta lại lần nữa xuất hiện, ta đứng ngoài cửa viện ngăn lại, nàng ta bắt đầu khóc lóc nói: ''Yên tỷ tỷ, ta chỉ muốn chăm sóc phu nhân nhiều một chút...''
Ta trực tiếp ngắt lời: ''Không cần, mẫu thân ta ta tự chăm sóc.''
Khuôn mặt nhỏ của nàng ta tái đi, về sau không tiếp tục đi đến viện của mẫu thân ta nữa.
Hai tháng sau khi Chu Nghiệp rời đi, có lẽ Chu Nhược cảm thấy đã quen thuộc với ta nên hẹn ta ra chùa miếu ở vùng ngoại ô để tham gia lễ phật.
''Yên tỷ tỷ, ta nghe nói trong kinh thành có mấy đứa nhỏ bị mất tích, cũng không biết do người hay yêu quái quấy phá, chi bằng chúng ta đến chùa Pháp Minh ở ngoại ô bái thần khấn phật cầu bình an đi.''
Ta im lặng nhìn nàng ta.
Kiếp trước nàng ta cũng nói những lời này, vì lúc đó ta đang mang thai nên cảm nhận được sự vất vả của mẫu thân, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý đi với nàng ta, cuối cùng mới xảy ra chuyện sau đó...
Lần này ta cũng không rảnh mà chơi cùng nàng ta nữa, ta trực tiếp từ chối.
Nàng ta cũng không nói gì, cũng không nhắc lại.
Chạng vạng tối ba ngày sau, ta phát hiện A Mãn suýt chút nữa c.hết đói ở ngoài cửa hông, không ngờ nó lại đến với ta trước hai năm.
Ta phái người đưa nó vào phủ dốc lòng chăm sóc, tự mình cho nó ăn.
Nó rất ngoan, ăn no rồi sẽ nằm ở bên chân ta làm nũng.
Chu Nhược cũng tới nhưng nàng ta không dám lại gần, chỉ đứng ngoài cửa nhẹ nhàng cười: ''Yên tỷ tỷ, A Mãn vô cùng thích tỷ đó.''
Ta hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía nàng ta, khóe miệng nâng lên: ''Ta chưa từng nói với ai sẽ đặt tên cho nó là A Mãn, không ngờ muội muội lại đoán được suy nghĩ của ta, chuyện này... cũng quá trùng hợp rồi ấy nhỉ?''
Nụ cười của nàng ta nhạt dần, trong giây phút đối mặt với ta, đôi mắt nàng ta chuyển thành màu đen xì, khóe miệng nâng cao tạo thành một nụ cười quỷ dị.
''A... Bị phát hiện rồi.''
Lúc đang tập tễnh xuống núi, hạ nhân trong phủ đã đi tìm ta được một lúc lâu, Hồng Liễu nhanh chóng dìu ta vào kiệu nhỏ hồi phủ.
Nàng ta nói yêu quái g.iết người trong kinh thành đã c.hết, con bạch xà dài mười mấy mét bị người ta đập c.hết trên thành lầu, xương cốt toàn thân vỡ vụn, da tróc thịt bong, trên người không còn chỗ nào lành lặn, nội tạng không biết đã biến mất đi đâu.
Cũng không thấy Tạ Đường ở đâu nữa, dường như hắn ta đã bốc hơi khỏi thế gian.
Có lẽ hắn ta đã sớm bị xà yêu ăn rồi.
Ta im lặng lắng nghe, sau khi yên lặng một lát, ta hỏi nàng ta Chu Nghiệp đã về sương viện phía Tây chưa.
Nàng ta lắc đầu, đa số hạ nhân tối nay đều ra ngoài, nàng ta cũng không rõ hành tung của Chu Nghiệp.
Không biết tại sao nhưng ta luôn cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sau khi hồi phủ, ta xử lí vết thương qua loa, mẫu thân tới tìm ta, hỏi ta chuyện vì sao cả người và giường đều biến mất.
Hồ yêu đã c.hết, ta cũng bớt đi một nỗi lo, vậy nên ta kể vắn tắt chuyện lại cho mẫu thân nghe.
Nhưng cho dù là vậy mẫu thân vẫn suy nghĩ lo sợ quá độ, nhưng khi biết được thân phận thật của Chu Nghiệp, bà đã an tâm hơn.
Đạo trưởng núi Long Hổ là cao nhân hàng đầu trong mắt người thường.
Mẫu thân nói bà sẽ nói rõ với phụ thân ta về việc này, thời gian này họ luôn lo lắng ta sẽ thật lòng yêu một tên ăn mày, luôn ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện này.
Lần này thì may rồi.
Nhìn bóng lưng rời đi của mẫu thân, cảm giác khủng hoảng trong lòng ta vơi đi một chút, khóe miệng hơi nâng lên.
Đây là một cảm giác mà ta không biết nên diễn tả thế nào.
Ta không biết lúc nào Chu Nghiệp mới quay về nên chỉ có thể đến sương viện phía Tây chờ.
Hắn quay về lúc canh ba.
Còn mang theo một nữ tử về cùng.
Chao đèn làm bằng vải lụa chiếu lên da thịt trắng như tuyết của nữ tử, khuôn mặt dịu dàng ngây thơ không hiểu sự đời, môi đỏ mũi cao, là một mỹ nhân.
Ta kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Chu Nhược...
Sao lại là nàng ta?
Nàng ta nhìn về phía ta, khi chúng ta nhìn nhau, ánh mắt nàng ta lập tức hiện lên sự hoảng sợ, nàng ta vội vàng trốn sau lưng Chu Nghiệp không dám nhìn ta: ''A huynh, Nhược Nhi sợ hãi.''
Chu Nghiệp nhẹ giọng an ủi, sau đó nói với ta: ''Đây là muội muội Chu Nhược của ta, vị trí trái tim của nàng lệch sang một bên so với người bình thường, năm đó nàng chưa c.hết, sau đó lại bị xà yêu bắt đi, lợi dụng nàng đi quyến rũ nam tử để hút tinh khí, nhiều năm nay nàng đã phải chịu nhiều kinh hãi khổ sở, ta không thể để nàng lại chịu khổ thêm nữa.''
Bàn tay ta nắm chặt lấy vạt áo.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng Tạ Đường đưa Chu Nhược vào phủ ở kiếp trước, nàng ta cũng trốn sau lưng hắn ta như một chú nai con bị dọa sợ.
''Yên Yên, A Nhược hay đau ốm, may mắn được ta cứu, ta không thể để nàng ấy tiếp tục chịu khổ nữa.''
Lúc Tạ Đường nói những lời này với ta, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Chu Nhược, đôi mắt sáng ngời, bên trong là sự dịu dàng vô tận.
Vì sao quá khứ và hiện tại luôn giống nhau đến mức khiến người ta phải kinh ngạc vậy chứ?
16.
Khóe miệng ta hơi nâng lên, nghiệt duyên với nàng ta chung quy vẫn khó mà cắt đứt được.
Ta đứng dậy, cười nhạt một tiếng: ''Chu đạo trưởng, có mấy lời ta muốn nói riêng với ngươi, chúng ta có thể ra sảnh nói chuyện không?''
Vẻ mặt Chu Nghiệp nghiêm túc hơn, hắn quay đầu nhìn đôi mắt vô tội của Chu Nhược, im lặng một lúc rồi mới nói ra một chữ ''được''.
Ánh nến trong sảnh sáng lên, sau khi nói chuyện với nhau hơn nửa canh giờ, ánh mắt Chu Nghiệp trở nên nặng nề, xa xa đã thấy Chu Nhược ở hồ sen chờ hắn.
Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn nở nụ cười nhạt, lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng khiến nàng ta xinh đẹp hơn, nàng ta chạy chậm đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: ''A huynh, huynh và tỷ tỷ nói chuyện xong rồi sao? Nhược Nhi đói bụng.''
Thật giống một con thỏ trắng đơn thuần vô hại nha.
''Ừm.'' Chu Nghiệp xoa đầu nàng ta, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, hắn quay đầu nhìn về phía ta: ''Nhược Nhi còn nhỏ nên ta sẽ để nàng ở phủ học sĩ, làm phiền Thẩm tiểu thư thay ta chăm sóc nàng, chưa đến ba tháng ta sẽ mang dược liệu giải độc rắn về.''
Hắn lại lần nữa cúi đầu nhìn khuôn mặt Chu Nhược, ngơ ngác nói: ''Đến lúc đó, Nhược Nhi của ta sẽ không sao nữa...''
*
Liên tục năm ngày từ khi Chu Nghiệp rời đi, Chu Nhược đều trốn ở trong phòng, ta đúng hẹn phân phó nha hoàn mang cơm ba bữa đến, còn cái gì cũng không làm.
Ngày thứ sáu, nàng ta cuối cùng cũng xuất hiện.
Có câu nói thế nào nhỉ? Tiện nhân thường già mồm?
Nàng ta đối xử với ta nhiệt tình một cách thái quá, hoàn toàn khác ngày đầu tiên gặp mặt, ta cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào, kĩ năng diễn của nàng ta vẫn luôn tốt.
Mẫu thân nể mặt nàng ta là muội muội Chu Nghiệp nên đã đối xử với nàng ta khá khách khí, nhưng nàng ta lại không biết điểm dừng mà luôn đến viện của mẫu thân quấy rầy sự thanh tịnh của bà.
Khi nàng ta lại lần nữa xuất hiện, ta đứng ngoài cửa viện ngăn lại, nàng ta bắt đầu khóc lóc nói: ''Yên tỷ tỷ, ta chỉ muốn chăm sóc phu nhân nhiều một chút...''
Ta trực tiếp ngắt lời: ''Không cần, mẫu thân ta ta tự chăm sóc.''
Khuôn mặt nhỏ của nàng ta tái đi, về sau không tiếp tục đi đến viện của mẫu thân ta nữa.
Hai tháng sau khi Chu Nghiệp rời đi, có lẽ Chu Nhược cảm thấy đã quen thuộc với ta nên hẹn ta ra chùa miếu ở vùng ngoại ô để tham gia lễ phật.
''Yên tỷ tỷ, ta nghe nói trong kinh thành có mấy đứa nhỏ bị mất tích, cũng không biết do người hay yêu quái quấy phá, chi bằng chúng ta đến chùa Pháp Minh ở ngoại ô bái thần khấn phật cầu bình an đi.''
Ta im lặng nhìn nàng ta.
Kiếp trước nàng ta cũng nói những lời này, vì lúc đó ta đang mang thai nên cảm nhận được sự vất vả của mẫu thân, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý đi với nàng ta, cuối cùng mới xảy ra chuyện sau đó...
Lần này ta cũng không rảnh mà chơi cùng nàng ta nữa, ta trực tiếp từ chối.
Nàng ta cũng không nói gì, cũng không nhắc lại.
Chạng vạng tối ba ngày sau, ta phát hiện A Mãn suýt chút nữa c.hết đói ở ngoài cửa hông, không ngờ nó lại đến với ta trước hai năm.
Ta phái người đưa nó vào phủ dốc lòng chăm sóc, tự mình cho nó ăn.
Nó rất ngoan, ăn no rồi sẽ nằm ở bên chân ta làm nũng.
Chu Nhược cũng tới nhưng nàng ta không dám lại gần, chỉ đứng ngoài cửa nhẹ nhàng cười: ''Yên tỷ tỷ, A Mãn vô cùng thích tỷ đó.''
Ta hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía nàng ta, khóe miệng nâng lên: ''Ta chưa từng nói với ai sẽ đặt tên cho nó là A Mãn, không ngờ muội muội lại đoán được suy nghĩ của ta, chuyện này... cũng quá trùng hợp rồi ấy nhỉ?''
Nụ cười của nàng ta nhạt dần, trong giây phút đối mặt với ta, đôi mắt nàng ta chuyển thành màu đen xì, khóe miệng nâng cao tạo thành một nụ cười quỷ dị.
''A... Bị phát hiện rồi.''