Tóm tắt truyện
– Nam chính: lạnh lùng kiên nghị
– Nữ chính: Tài nữ, ngoại nhu nội cương, trầm lặng.
– Nhận xét: văn phong đẹp, cấu tứ chặt chẽ, không có tình tiết thừa thãi, cô đọng hàm xúc, tình cảm sâu nặng, nhiều tranh đấu nội tâm dằn vặt.
Năm nàng tám tuổi, y từng nói sẽ dẫn nàng đi, nên nàng đã vui vẻ chờ đợi, chờ hết thu đông này, lại đến xuân hạ kia, mười năm sau đó, cuối cùng nàng đã đợi được đến ngày y cầu hôn, nàng hồi hộp bước lên kiệu hoa, nhưng mà…… đêm động phòng hôm đó, người mà y gọi, sao lại là tỷ tỷ của nàng?
~~~~~~~
Y thầm nghĩ suốt cả cuộc đời này sẽ không động tâm vì ai, nhưng tại yến hội cách đây hai năm, y không thể nào quên được bóng hình mảnh mai kia, nhưng y lại phát hiện ra, tân nương của mình đã bị đánh tráo……
~~~~~~~
Y nói, chỉ cần ngươi nói ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, trẫm sẽ cho ngươi mọi thứ ngươi mong muốn.
Nàng đáp, thứ mà ta muốn, ngươi không thể cho được.
Y nói, nếu ngươi đã muốn làm kẻ thế thân, vậy thì sẽ đúng như ngươi mong muốn.
Nàng đáp, nếu được, ta chỉ muốn chạy trốn đến một nơi thật xa.
Y nói, ngươi trốn không thoát đâu, đời đời kiếp kiếp ngươi sẽ bị trẫm giam lỏng, lấy thân phận là Liễu Uẩn Nịnh.
Nàng đáp, ta là Liễu Vận Ngưng, sẽ không bao giờ là Liễu Uẩn Nịnh.
~~~~~~~
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua mọi người trong điện, dừng lại ở đôi mắt lạnh lùng đang nhìn nàng của vị Đế Vương, thầm hỏi: “Liễu Vận Ngưng, ở đâu đây?”
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.