Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Đô Thị, Truyện Full |
Số chương | 158 |
Lượt đọc | 273 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Nội Dung Truyện:
Truyện nói về câu chuyện tình yêu của một tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, quyền thế có thểlàm nghiêng trời lệch đất, anh tuấn, giàu có, lại rất hào phóng. Phụ nữ loại nào mà hắn không chiếm được? Nhưng tiểu nha đầu tầm thường này, lại cứ cố tình không để hắn vào trong mắt! Tiểu Dã Miêu, lần này nhất định phải cắt bỏ móng vuốt sắc bén của cô! Mạnh mẽ chiếm đoạt, hắn bức ép cô trở thành tình nhân của hắn. Không ngừng đòi hỏi, cô trở thành tù nhân của ác ma. Hàng đêm dây dưa yêu, hắn điên cuồng mê luyến trên thân thể của cô...
"Mạc Tiểu Hàn, em yêu tôi không?"
"Không, không yêu. Tôi không yêu anh."
Nghe được câu trả lời của cô, hắn nhất thời giận dữ không thôi. Người phụ nữ bé nhỏ này, thật không ngờ lại không tim không phổi! Tốt, miệng cô đã không thành thực, vậy hãy để cho cơ thể cô trả lời thành thực! Lần lượt đòi hỏi hoan ái, nhưng hắn vẫn luôn không biết, người đàn ông cho hắn đội nón xanh cũng chính là hắn! Mà cô cũng không biết, hắn lại là người cha đứa con trong bụng của mình!
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.