Thủy Triều Đen
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Trinh Thám, Phương Tây |
Số chương | 105 |
Lượt đọc | 200 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Andrew Gross đã cho ra đời cuốn tiểu thuyết hình sự trinh thám hấp dẫn kể về một người phụ nữ phải tìm ra những bí mật về quá khứ của người chồng đã chết.
Một vụ đánh bom ở ga xe lửa trung tâm thành phố New York vào buổi sáng đã giết hại người chồng của Karen là Charles Friedman, một nhà quản lý tài chính thành đạt. Vài ngày sau, nghe tin nhiều thi thể không tìm thấy được, Karen đã phải chấp nhận một sự thật đau buồn là người chồng đã sống với cô 18 năm nay đã mất.
Cũng vào ngày hôm đó, một vụ tai nạn ô tô đã làm thiệt mạng một thanh niên cùng quê với Karen ở Greenwich, Connecticut. Ty Hauck, một nhà thám tử đã nhận điều tra vụ này và tìm được manh mối cho thấy mối liên hệ bất ngờ giữa hai sự kiện tưởng như không hề liên quan.
Vài tháng sau, hai người đàn ông xuất hiện ở nhà Karen để đào bới tìm hiểu về việc kinh doanh của Charles. Hàng trăm triệu đô đã bị mất - và dấu vết cho thấy có liên quan trực tiếp đến Charles. Cảm thấy nghi ngờ về mọi điều trước đây cô từng biết, Karen cùng với Hauck đã lao vào vòng xoáy tìm hiểu những quỹ đầu tư khổng lồ đã bị mất, những âm mưu quy mô quốc tế, và một vụ án mạng. Cả Karen và Hauck vô tình mở ra cánh cửa dẫn đến âm mưu phức tạp. Và kẻ mang những nỗi đau cho gia đình cô là một người cô sẽ không bao giờ ngờ tới.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ
Tôi là Nữ Quan Tài
Tôi là Nữ Quan Tài
Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.