Chương : 5
Hugo hầu như không thể tin nổi vào tai mình. “Cái gì?” chàng hỏi lại một cách ngu ngốc.
“Ông nghe thấy rồi đấy. Ông là tù binh của tôi.”
Nói rồi, nàng buông tay ra khỏi cổ chàng. Một giây sau, kiếm của chàng, vẫn còn nằm trong vỏ, bị tháo rời ra khỏi thắt lưng chàng, tiếp theo là con dao mà chàng đã giấu kỹ trong ủng. Rồi thì cô gái trở lại.
“Cả gã hộ vệ của ông cũng vậy,” nàng nói như thể hai người đang có một cuộc trò chuyện hữu hảo. “Hắn ta cũng là tù nhân của tôi. Hắn ta giẫm phải cái bẫy của tôi khoảng mười lăm phút trước. Tôi ngạc nhiên là ông không nghe thấy hắn ta thét lên. Hắn có vẻ nóng tính ghê. Ông thì dễ dàng hơn nhiều.”
Hugo tiêu hóa lời khen đó cùng lúc hình dung chuyện gì đã xảy ra. Vậy ra cô nàng đã lén ra khỏi dòng suối và tới chỗ tảng đá nơi chàng đang nằm. Trên đường đi nàng đã kịp mặc quần áo vào, vậy nên nàng cũng chẳng phải là thiếu sự đứng đắn. Nhưng kiểu phụ nữ gì mà lại có hành động như vậy? Chàng đã lao vào cái thế giới gì thế này? Nơi mà, nhân danh Chúa, các cô nàng mặt quần da bắt giữ những người đàn ông trưởng thành để đòi tiền chuộc? Chàng biết rằng mình đã rời nước Anh một thời gian dài nhưng sao có thể thay đổi nhiều đến vậy trong thời gian đó? Chỉ mới mười năm trước, các cô nàng dịu dàng còn đỏ ửng mặt khi nói chuyện với một người lạ, họ không cởi quần áo trước mặt người ta rồi lén ra đằng sau và dí dao vào cổ người ta.
Rồi thì một ý nghĩ kinh khủng nảy ra trong đầu chàng, và chàng thốt ra trước khi kịp suy nghĩ kỹ. “Những gã ở quán trọ đó. Cô hợp tác với bọn chúng?”
Cô nàng khịt mũi nhạo báng. “Dick và Timmy ấy à? Chắc chắn là không rồi. Chẳng có cặp nào trên đời này có thể ngu ngốc hơn bọn họ. Nhưng tôi không thể để bọn họ lấy đi cái mà tôi nhắm cho mình.”
“Ý cô là,” Hugo chậm rãi nói, “rằng tất cả những chuyện này là có mục đích?”
“Tất nhiên,” cô gái nói với đôi chút ngạc nhiên. “Tôi nhìn thấy ông ở quán trọ, và tôi cho rằng ông sẽ là một con tin rất khá. Tôi không biết rõ phải làm gì với gã hộ vệ của ông. Hắn ta đúng là đồ phiền toái, ông có nghĩ vậy không? Nhưng mà chúng ta sẽ nghĩ ra điều gì đó.”
Hugo khó mà dám tin nổi vận may này của chàng. Trước đây chàng đã được rất nhiều phụ nữ theo đuổi, những người đàn bà còn đẹp hơn Finnula Crais, những người phụ nữ tinh tế hơn và từng trải hơn, nhưng chưa có ai cuốn hút chàng ngay lập tức như cô gái này. Cô ta ngang nhiên tuyên bố rằng cô ta muốn bắt chàng vì tiền, và cô ta không ngại việc dùng mưu mẹo và sự quyến rũ để đạt được điều đó. Trò chơi của nàng là bắt cóc, rất đơn giản và Hugo thấy thật buồn cười, chàng tưởng rằng mình sẽ cười to ngay lập tức.
Mọi người phụ nữ khác chàng từng biết đều chỉ có một mục đích duy nhất, đó là trở thành bà chủ của thái ấp Stephensgate. Hugo chẳng phản đối chuyện hôn nhân, nhưng chàng chưa bao giờ gặp một người phụ nữ mà chàng muốn ở bên cạnh trong suốt cả cuộc đời. Và đây là cô gái mà đã nói rất đơn giản rằng điều cô ta muốn ở chàng chỉ là tiền bạc. Cứ như thể có một cơn gió trong lành đang thổi qua chàng, làm mới lại niềm tin của chàng vào nữ giới. “Vậy tôi là con tin của cô,” Hugo nói với tảng đá bên dưới chàng. “Điều gì khiến cô chắc chắn rằng tôi có thể trả khoản tiền chuộc cô đòi?”
“Ông nghĩ rằng tôi là con ngốc chắc? Tôi đã thấy đồng tiền ông ném cho Simon ở quán Cáo và Thỏ rừng. Lẽ ra ông không nên khoe khoang gia tài của mình như vậy. May cho ông là tôi làm việc này chứ không phải mấy gã bạn của Dick và Timmy. Bọn họ có những đồng bọn không vừa đâu. Ông có thể gặp nguy hiểm thực sự đấy.”
Hugo mỉm cười. Trong khi chàng lo lắng về việc cô gái có thể gặp rắc rối trên đường trở về Stephensgate, chẳng thể nào ngờ nàng lại chia sẻ cùng lo lắng ấy cho chàng.
“Ông cười gì vậy?” cô gái hỏi và huých bàn chân, không quá nhẹ nhàng, vào người chàng. “Ngồi dậy đi và đừng có cười nữa. Chuyện tôi bắt cóc ông có gì đáng cười đâu. Trông thì không có vẻ như vậy nhưng tôi đã chứng tỏ ở Cáo và Thỏ rừng rằng tôi thực sự là tay cung giỏi nhất nước và rất mong ông sẽ nhớ cho điều đó.”
Hugo ngồi dậy và nhận ra rằng tay của chàng đã bị trói quặt ra đằng sau. Rõ ràng là cô nàng này đã được giáo dục rất tốt về cách buộc nút. Chàng bị trói không quá chặt đến mức làm nghẽn mạch máu, nhưng cũng không quá lỏng để chàng gỡ ra được. Ngước nhìn lên, chàng thấy kẻ bắt cóc xinh đẹp của mình đang quỳ gối cách chỗ chàng một khoảng ngắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng được viền trong một mái tóc đỏ lượn sóng, dài đến nỗi phần đuôi tóc hòa lẫn với đám hoa violet bên dưới đầu gối nàng. Một bên lông mày của chàng nhếch lên. Hugo nhận ra rằng cô gái hoàn toàn không nhận ra ảnh hưởng khủng khiếp của nàng gây ra với chàng.
Nàng bắt đầu nói bằng cái giọng khô khan không hề có chút tán tỉnh hay mơn trớn nào ở trong đó, “Tôi cho rằng, bởi vì chúng ta sẽ phải gặp nhau rất nhiều trong vài ngày tới, tôi nên giới thiệu về mình. Tôi là Finnula Crais.”
Chàng không thể kiềm chế được nụ cười, mặc dù chàng đã cố gắng che giấu sự vui thích của mình bằng cách giữ cho một bên mép của mình cong xuống ra chiều bực tức. “Vậy cha cô có biết rằng cô đi lang thang ở vùng đồng quê, trói tay những người đàn ông vô tội và bắt họ phải trả tiền để chuộc tự do không, Finnula Crais?”
“Chắc chắn là không rồi,” nàng mau chóng bật lại. “Cha tôi mất rồi.” Khóe miệng đang cười của chàng cong xuống hòa hợp với cả khuôn mặt trong một cái chau mày. “Vậy ư? Vậy thì ai chăm sóc cho cô?”
“Tôi tự lo cho mình,” nàng nói với vẻ khoa trương. Rồi thì với khuôn mặt hơi có chút khôi hài, nàng nói thêm. “Anh trai tôi là Robert cố gắng chăm lo cho tôi, tôi nghĩ vậy. Nhưng vì có tới sáu chị em...”
“Sáu gì cơ?”
“Sáu chị em. Và thật không dễ cho anh ấy...”
“Lạy Chúa tôi,” Hugo thốt lên. “Ý cô là có năm người nữa giống như cô ở nhà?”
“Tất nhiên là không. Tôi là em út. Bốn chị của tôi đã lấy chồng, còn chị thứ năm, Mellana cũng muốn như vậy, chỉ có điều...” Giờ thì cặp lông mày màu hạt dẻ, giống như những cánh chim trên vầng trán trắng mịn của nàng tụ lại thành một cái nhíu mày. “Nghe này,” Finnula nói bằng cái giọng có vẻ rất bực bội. “Ông đừng hòng dò hỏi tôi. Ở đây tôi mới là người thẩm vấn. Cho tôi biết ông là ai đi.”
Hugo phải suy nghĩ mất một lúc. Rất có khả năng nếu chàng cho nàng biết sự thực, nàng sẽ hoảng sợ mà thả chàng ngay lập tức. Dù sao thì gia đình nàng cũng sống nhờ vào Bá tước Stephensgate. Nàng sẽ là một cô bé vô ơn và ngu ngốc nếu như bắt giữ chính ông chủ của mình để đòi tiền chuộc. Không, chàng sẽ không mạo hiểm cho nàng biết sự thực vội. Chàng quả là rất vui thú khi được một cai ngục xinh đẹp nhường này bắt giữ.
“Quỷ thần ơi,” Finnula chửi thề với đôi chút mất kiên nhẫn. “Tôi chỉ hỏi tên ông thôi mà. Nếu ông định nghĩ ra trò bịa đặt nào đó thì hãy nghĩ lại đi. Sự dối trá sẽ chỉ càng khiến ông khó lấy lại tự do mà thôi.”
“Hugh Fitzwilliam,” Hugo nói ngay lập tức, và chàng kể cho nàng nghe rằng chàng là con trai của một hiệp sĩ sống ở một thái ấp gần Caterbury, một ngôi làng ở ngay cạnh Stephensgate.
Finnula gật đầu với vẻ hiểu biết như thể nàng cũng đã đoán như vậy. “Và ông vừa trở về từ cuộc Thập tự chinh,” nàng nói tay chỉ vào cằm để ám chỉ rằng, tại vùng này, chỉ những người từ cuộc Thập tự chinh trở về thì mới để râu. Hugo đã định cạo râu rồi, nhưng vụ tranh cãi vì bà vợ tay chủ quán đã khiến chàng quá bận rộn. “Ở đó ông có bị bắt giam không?”
Chàng gật đầu. “Ở Acre. Khoảng hơn một năm.”
Nếu chàng hy vọng rằng giọng nói ủ rũ của chàng sẽ khiến cho cô gái thương cảm, thì chàng đã lầm to.
Dường như nàng chẳng hề sở hữu bất cứ thứ tình cảm nào mà chàng trông đợi ở phụ nữ, và lòng trắc ẩn là một trong số đó.
“Vậy thì,” nàng nói rất vui vẻ, ‘Tôi chắc vợ ông sẽ rất vui lòng trả tiền để đổi lấy tự do cho ông, khi mà ông đã về rất gần nhà rồi. Ông đừng lo, tôi sẽ không đòi bà ấy quá nhiều đâu.”
Hugo lại cười. “Nhưng tôi không có vợ.”
Cô gái nhún vai. “Thì cha ông vậy.”
“Cha tôi chết rồi.”
Finnula trông có vẻ tiu nghỉu đến nỗi chàng muốn bật cười. Nàng đã phải chấp nhận tất cả các rắc rối để bắt cóc chàng, và giờ thì chàng lại chẳng có người thân nào để trả tiền chuộc cho chàng.
“Vậy thì tôi phải làm gì với ông bây giờ?” nàng hỏi với sự cộc cằn lộ rõ. “Tôi không thể đi lại loanh quanh với một gã đàn ông to lớn đần độn cứ bám dính lấy gấu áo của tôi. Phải có ai đó trả tiền chuộc cho ông chứ. Hãy nghĩ đi. Chẳng nhẽ không có ai muốn gặp lại ông hay sao?”
Hugo trừng mắt nhìn nàng. Chàng đâu có muốn bị coi là “một gã đàn ông to lớn đần độn”. Đó chẳng giống với một lời khen ngợi, mà chàng vốn đã quen nhận lời khen từ phụ nữ, thực ra là rất nhiều phụ nữ. Và nàng nói bám gấu áo nàng là ý làm sao? Nàng làm như thể nàng đã bắt cóc một kẻ khù khờ vô giá trị, chứ không phải là vị bá tước đẹp trai, oai hùng đời thứ bảy của Stephensgate.
“Xin lỗi đã làm tiểu thư thất vọng,” chàng nói với vẻ cứng nhắc, và bởi vì chàng sẽ không để nàng nghĩ chàng chẳng là ai cả, chàng thận trọng nói thêm, “Tôi có một người em họ đã được hướng dẫn trước khi tôi tới Đất Thánh sẽ trả mọi khoản chuộc người ta đòi tôi...”
“Vậy thì tốt rồi,” Finnula nói, mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên.
Và khi nàng thưởng cho chàng một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, chàng đã quên hết tất cả những cảm giác khó chịu với nàng. Chàng bị phân tâm đến nỗi không nghe thấy tiếng cành cây rạn gãy gần đó cho tới khi đã quá muộn.
Gần như là xuất hiện từ hư không, gã hộ vệ của chàng lao tới. Peter lao vào Finnula với một sức mạnh đáng kinh ngạc, làm cho cô gái ngã vật ra bên dưới trọng lượng đáng kể của gã. Peter thét lên, “Chạy đi, thưa chủ nhân! Cơ hội của ngài đấy!”
Hugo chưa bao giờ cảm thấy sự giận giữ bao trùm con người chàng như thế này. Có bao nhiêu thời gian vậy mà gã hộ vệ bị thịt của chàng lại chọn đúng lúc này để chứng tỏ bản thân... và chống lại một cô gái yếu ớt! Hugo gầm lên một tiếng làm kinh động lũ chim trên các ngọn cây, khiến cho đôi tai con tuấn mã của chàng dựng đứng lên trên cái đầu cao quý của nó.
Peter ngẩng đầu lên khỏi cô gái đang nằm dài bên dưới, mắt nhắm nghiền, và trông như thể đang bẽn lẽn.
“Buông cô ấy ra!” Hugo rống lên, cố gắng đứng dậy, và không hề dễ dàng bởi vì tay của chàng đang bị trói ngoặt ra sau lưng. “ Đồ ngốc, mày đánh cô ấy bất tỉnh rồi!”
Peter nhìn xuống thân hình nhợt nhạt đang nằm dưới đất và cắn môi. “Xin lỗi ngài, nhưng tôi tưởng ngài đang gặp rắc rối. Tôi giẫm phải một cái bẫy ở đằng kia, nó kéo giật tôi lên một cành cây cao gần hai thước, tôi chỉ vừa mới tự giải thoát được cho mình và tôi nghĩ...”
“Và mày nghĩ tao đang gặp nguy hiểm chết người vì cô gái đó ư? Ta bảo tránh xa cô ấy ra!”
Peter vụng về tránh ra và Hugo quỳ sụp xuống bên cạnh nàng, lo lắng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Không thấy dấu hiệu thương tích nào, vậy nên chàng đoán rằng nàng chỉ bị ngất vì lực đẩy quá mạnh và sẽ sớm tỉnh lại. “Mau lấy nước nhỏ lên mặt của cô ấy”, Hugo nói sẵng, “và hãy mong là cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy, nếu không mày sẽ phải trả giá bằng cái đầu ngu ngốc của mày đấy.”
Run sợ vì sự tức giận của ông chủ, Peter thi hành mệnh lệnh của chàng không chút chần chừ và nhẹ nhàng dùng nước thấm lên môi và má nàng. Ngay khi những giọt nước mát lành chạm vào làn da của người thiếu nữ, mi mắt nàng động đậy và sắc hồng bắt đầu trở lại trên má nàng.
“Nhưng tôi không hiểu,” Peter rầu rĩ nói. “Tôi thấy tay ngài bị trói, tôi thấy kiếm và dao găm của ngài vứt trên mặt đất, tôi cứ tưởng những gã ở quán trọ đã bám theo chúng ta, và rằng cô ta là một tên trong bọn chúng...”
“Không,” Hugo đáp. “Tự tay nàng đã bắt ta một cách rất quang minh chính đại. Ta sẽ tôn trọng yêu cầu đòi tiền chuộc của nàng...”
“Tiền chuộc!” Peter lắc đầu đầy phân vân. “Tôi nghe thấy rồi nhưng tôi không bao giờ tin đó là sự thực...”
“Nghe thấy gì?” Hugo nóng nảy hỏi. “Nói ngay đi đồ khốn nếu không ta sẽ...”
“Hồi ở Luân Đôn tôi nghe nói,” Peter nói nhanh, “rằng bọn con gái ở thôn quê khét tiếng vì bắt đàn ông để đòi tiền chuộc để lấy tiền mua nguyên liệu làm bia...”
“Bia à!” Hugo lặp lại đủ to để cho Finnula rên rỉ khi nghe từ đó, như thể nó gợi nhớ tới một ký ức không lấy gì làm vui vẻ.
“Đúng đây, thưa ngài,” Peter nói nhỏ nhẹ. “Rồi họ bán bia để trả tiền cho đám cưới của mình, như là một dạng của hồi môn...”
“Ta chưa bao giờ nghe nói tới chuyện gì kỳ cục như vậy,” Hugo tuyên bố. Quả thực là lãnh địa của chàng đang trên con đường tới sự sụp đổ nếu như trò bắt cóc này thực sự thường xuyên xảy ra.
Peter đáp, “Tôi chẳng thể nghĩ ra lý do nào khác để cô gái này mạo hiểm bắt cóc những người xa lạ và đòi tiền chuộc...”
“Cô ấy đâu có phải mạo hiểm cho tới khi mày xuất hiện,” Hugo buộc tội. “Ta sẽ chẳng chạm đến nàng, và ta chắc nàng biết rõ điều đó.”
“Tôi vẫn không hiểu...”
“Tất nhiên là không rồi. Giờ thì nghe này, trước khi cô ấy tỉnh hẳn, nghe cho kỹ đây. Mày hãy tới Stephensgate trước đi, và đợi tin của ta ở đó. Bảo viên quản gia của ta là ta bị chậm trễ, nhưng ta sẽ về ngay. Và nhất thiết không được để cho quận trưởng biết về...” Hugo dừng lời bởi vì Finnula đã tỉnh hẳn. Nàng chớp mắt nhìn chàng sửng sốt, đôi mắt to màu xám của nàng chứa đầy sự bối rối.
Rồi đột nhiên, nàng bật dậy, lao tới ghì chặt cổ Hugo từ phía sau và dí sát một con dao đi săn nhỏ vào cổ họng chàng. Hugo cao đến nỗi, dù đang quỳ, chàng cũng chỉ thấp hơn nàng một chút cho dù nàng đang đứng thẳng.
“Tôi biết lẽ ra phải kiểm tra xem có dao trong ủng của anh không,” nàng cáu kỉnh nói với tên hộ vệ. “Nhưng tôi đã tưởng anh quá ngu ngốc, chẳng thể có dao dự phòng. Nhưng hóa ra không phải vậy và anh đã tự cắt dây, phải không?”
Lần đầu tiên kể từ khi theo hầu Hugo, Peter thực sự là cấm khẩu. Gã gật đầu với vẻ đần độn.
Cánh tay của Finnula siết chặt quanh cổ Hugo, nhưng chàng nghĩ nàng không cố tình làm vậy, mà dường như bằng cách ghì chặt ông chủ của hắn về phía mình, nàng có thể giữ cho tên hộ vệ tránh xa. “Đừng có lại gần đây, nếu không tôi sẽ cắt cổ ông ta.”
Đó rõ ràng là lời nói dối, mà chẳng ai nhìn vào gương mặt thiên thần của nàng lại có thể tin được, nhưng Peter nhớ lại mấy gã ở quán trọ và đứng yên. Hơn nữa hắn đã nhận lệnh của chủ nhân và sẽ tuân theo. Hắn sẽ chẳng bao giờ dám mạo hiểm khiến cho ông chủ tức giận nữa.
“Tôi s... sẽ làm theo... những gì cô bảo,” Peter nói lắp bắp. “Tôi xin lỗi vì đã... làm cô bị đau. Cô không... sao chứ?”
Finnula kẹp chặt Hugo hơn nữa, đến mức chàng nghĩ mình có thể bị tắc thở vì vòng tay của nàng. Thực sự thì cô gái này không biết rõ về sức mạnh của mình, vốn lớn hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài của nàng.
“Anh là hộ vệ của ông Hugh đây?” nàng hỏi, và Peter, dù bối rối vì sự thay đổi tên tuổi và tước hiệu đó, vẫn gật đầu.
“Tốt. Vậy thì hãy đi...” Nàng dừng lại, và quay mặt về phía con mồi của mình, “Ông nói là ông tới từ đâu nhỉ?”
“Mày biết là ở đâu rồi đấy, Peter,” Hugo nói. “Hãy tới đó ngay...”
“Và bảo họ rằng,” Finnula nói với theo, khi rõ ràng là Peter đã sẵn sàng chạy khỏi đó, “rằng sẽ có người liên hệ về vấn đề tiền chuộc. Và vì tính mạng của ngài Hugh, đừng có liên hệ với ông quận trưởng de Brissac, bởi vì ông ta không quan tâm tới chuyện vớ vẩn, và có việc quan trọng để làm hơn là những chuyện lặt vặt như thế này.”
Hugo lắng nghe lời cuối này với sự quan tâm đặc biệt. Nó ám chỉ rằng cô gái này từng gặp rắc rối với quận trưởng de Brissac trong quá khứ và muốn tránh đụng độ thêm nữa. Hugo tự hỏi, cô nàng Finnula Crais này đã bắt cóc bao nhiêu người đàn ông rồi? Xét theo tuổi tác và sự thiếu kinh nghiệm sờ sờ của nàng, thì chắc là không nhiều lắm. Vậy thì có rắc rối gì có thể khiến nàng dính líu tới ông quận trưởng chứ?
“Rõ, thưa tiểu thư,” Peter bỏ đi không chút chần chừ. “Tôi sẽ đảm bảo để không ai nói năng gì với ngài quận trưởng, xin cô đừng sợ.”
“Vậy thì đi đi,” Finnula nói, vẫy vẫy con dao và Peter suýt thì ngã lộn cổ khi vội vã thực hiện ý muốn của nàng.
Finnula không buông Hugo ra cho tới khi gã hộ vệ đã đi xa và tiếng vó ngựa của hắn đã tắt hẳn. Rồi thì nàng buông tay khỏi cổ Hugo nhưng không vòng ra phía trước mặt chàng.
Chàng nghe thấy tiếng thở dài, và khi quay đầu lại, chàng thấy nàng đã ngồi sụp xuống, tựa vào một tảng đá. Nàng ngồi đó, được bao trùm trong mái tóc đỏ dày của nàng, không còn là nữ thần Diana dữ dội đã trói chàng lại như một con bê, mà là một thiếu nữ nhỏ bé, yếu ớt, đã phải cố gắng quá sức trong vài phút vừa qua.
“Cô có đau ở đâu không, thưa tiểu thư Crais?” chàng dịu dàng hỏi. “Tôi có thể làm gì cho cô được không?”
Nàng ngước nhìn lên, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn. “Không có gì đâu”, nàng nói cứng, giống như một đứa trẻ quá tự hào không thể để lộ điềm yếu của mình. “Rồi sẽ khỏi thôi”.
Khi đó Hugo biết rằng nàng đã bị thương nặng. Thật là một cô gái cứng đầu, không chịu thừa nhận mình bị đau cho dù có là vết thương nặng nhất.
“Cho tôi xem nào,” chàng nói.
“Không”. Nàng kiên quyết lắc đầu. “Tôi đã bảo là không sao cả. Đi thôi, chúng ta phải đi ngay để đến chỗ dừng chân trước khi trời tối. Đi lang thang tại đây sau khi trời tối thì không an toàn...”
Nàng cố đứng dậy nhưng cơn đau làm nhăn nhúm khuôn mặt đáng yêu của nàng và Hugo mất hết kiên nhẫn.
“Đồ ngốc, cô bị thương rồi. Cởi trói cho tôi và để tôi xem vết thương cho cô. Tôi sẽ không bỏ trốn bởi vì cô đã bắt được tôi rất quang minh chính đại. Tôi sẽ chơi trò chơi của cô cho tới cùng. Giờ hãy cởi trói cho tôi!”
Nàng bật lại. “Đừng có hét lên với tôi! Tôi không phải là nông nô của ông, đừng có bảo tôi phải làm gì. Ở đây, tôi mới là người ra lệnh, không phải là ông!”
Hugo choáng váng vì sự tức giận của nàng. Chàng chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào không hề suy suyển trước cơn giận của chàng. Chàng nhận ra nàng không hề sợ chàng và chàng không biết phải làm gì tiếp theo. Chàng chưa bao giờ phải đối đầu với một cô nàng trái ngược như thế này. Việc cố gắng hăm dọa nàng cũng vô ích chứ đừng nói tới dụ dỗ. Cô nàng này có hiểu lý lẽ không vậy?
Hugo nóng vội bật lại, “Ở cổ tôi có một sợi dây bằng lụa. Cô lấy nó ra đi”.
Nàng nhìn chàng như thể chàng đã mất trí rồi. “Tôi không làm việc đó đâu.”
“Kéo ra đi. Sợi dây đó buộc một viên đá quý chưa mài, có giá trị hơn mọi khoản tiền chuộc. Nó là do con gái của một vị Sultan[11] Ai Cập đã tặng tôi.”
[11] Chức danh chỉ các vị vua ở các nước Hồi Giáo.
“Và chứa thứ chất độc ngoại quốc mà ông mong là sẽ giết được tôi chứ gì,” nàng nói vẻ khinh miệt.
“Cô cũng ngu ngốc hệt như thằng hộ vệ của tôi vậy à? Không có chuyện đó đâu. Lấy nó ra đi! LẤY RA ĐI!”
“Đừng có bảo tôi phải làm gì”, nàng hét đáp trả cũng to tiếng chẳng kém. “Nếu ông còn hét vào mặt tôi nữa, tôi sẽ bịt miệng ông lại!”
Cho đến khi Hugo tưởng rằng mình sắp sửa nổ tung vì giận dữ, thì nàng mới chịu nhổm dậy kéo sợi dây màu đen từ trong áo của Hugo ra đúng như chàng đã bảo. Viên ngọc lục bảo lớn nặng nề rớt vào lòng bàn tay nàng.
“Của cô đây,” Hugo nói. “Cho tới khi nào tiền chuộc tôi đã được trả. Giữ lấy nó đi Finnula. Nếu tôi bỏ trốn thì cô có thể giữ nó, làm gì với nó tùy thích. Nó đáng giá,” chàng nói thêm, “rất nhiều hoa bia và mạch nha đấy”.
Finnula quá ngạc nhiên vì chàng đã nói toạc ra lý do thực sự của vụ bắt cóc này. “Làm sao ông biết...?”
“Cởi trói cho tôi đi.”
“Nhưng...”
“Làm ngay đi.”
Không hề rời mắt khỏi chàng, nàng cẩn thận đeo sợi dây có viên đá quý vào cổ. Rồi nàng với lấy con dao đeo bên hông và cắt rất gọn sợi dây đang trói cổ tay chàng. Đã được cởi trói, Hugo đứng thẳng dậy và nhìn xuống nàng. Finnula chỉ cao quá khuỷu tay của chàng một chút nhưng lại chẳng lấy gì làm lo lắng, một điều hiếm khi xảy ra với Hugo, người gây ra nhiều sự sợ hãi cũng ngang bằng ngưỡng mộ trong tim của rất nhiều phụ nữ chàng quen biết.
“Cho tôi xem cô bị thương ở đâu nào,” chàng nói, cố giữ cho giọng của mình được bình tĩnh. Có điều gì đó ở nàng khiến cho chàng có phần không được thoải mái. Chàng không rõ mình muốn đánh nàng hay hôn nàng nữa.
Nàng lại ngồi sụp xuống và nhìn chàng vẻ khinh bỉ. “Ông biết gì về chăm sóc vết thương hả?”
“Thì cô có sự lựa chọn nào khác chứ?” chàng đáp lại không chút nhường nhịn. “Tôi có thấy cô chị nào của cô ở đây đâu?”
Finnula nhượng bộ và kéo áo lên đủ để cho chàng thấy một vết bầm đã chuyển sang thâm tím. Hugo cẩn thận đặt tay lên vết bầm thâm tím sau cú tông của Peter và dù trông rất ghê gớm nhưng xương không bị gãy. Hugo có nhiều kinh nghiệm với các vết thương sau bao năm chinh chiến và chàng cũng rất thông thạo về nghề y.
“Khi thở cô có thấy đau không?” chàng hỏi.
“Một chút thôi. Sườn của tôi có vấn đề à?”
“Đúng vậy.”
“Có bị gãy xương không?”
“Tôi nghĩ là không,” chàng nói cố hết sức để cho giọng nói của mình được nhẹ nhàng. “Chỉ bị bầm thôi. Nhưng một vết thương nhẹ thế này chắc chẳng là gì với một phụ nữ phi thường như cô...”
“Ông đang giễu cợt tôi đây ư, thưa ông?” nàng hỏi.
“Tôi mà lại dám giễu cợt một thợ săn tài ba như cô sao?”
Gò má nhợt nhạt của nàng bỗng chốc hồng lên.
“Ông sẽ phải hối tiếc vì đã coi thường kỹ năng săn bắn của tôi khi tôi ăn món thịt thỏ nướng vào tối nay, và kệ ông tự lo cho mình”.
“Trách nhiệm của người bắt cóc là đảm bảo cho tù nhân của cô ta được ăn uống đầy đủ”. “Và cả chỗ ngủ nữa...”
“Ông sẽ có chỗ ngủ tử tế, thưa ông,” nàng mỉm cười. “Cùng với lũ ngựa”.
Hugo mỉm cười với nàng, “Giờ thì nếu cô cho phép, tôi sẽ băng nó lại”.
Nàng nghiêng đầu tỏ vẻ đồng ý với vẻ tự hào chẳng khác gì nàng công chúa đã tặng chàng viên đá quý mà nàng đang đeo trên cổ, có khi lại còn kiêu hãnh hơn. Dù gì thì con gái của viên Sultan có một sắc đẹp tuyệt vời... nhưng lại chẳng hề biết bắn cung.” Chàng xé toạc tấm áo choàng và lấy nó băng quanh xương sườn cho nàng. Như thế này là được rồi, chàng tự nhủ. Và bỗng nhiên bên trong chàng dâng tràn cảm giác tức giận đối với ông anh trai của nàng, kẻ đã không quan tâm chăm sóc cho cô em gái của mình, mà lại để cho nàng đi lang thang khắp núi rừng, mặc quần da và chẳng có khả năng tự vệ. Khi nào trở về thái ấp, chàng sẽ phải cho cái anh chàng Robert Crais này một trận. Có thể chàng sẽ tống anh ta vào trại giam một ít lâu cũng nên.
“Mặt trời đang lặn đấy,” nàng nói bằng giọng khàn khàn, “và chúng ta vẫn còn một đoạn đường dài phải đi nếu muốn tới Stephensgate vào tối mai...”
“Rồi sao,” Hugo hỏi nàng một cách nghiêm túc, “ta sẽ ở lại Stephensgate à?”
“Tất nhiên,” nàng nói như thể chàng là người khờ khạo nhất từng tồn tại trên đời này. “Tôi sống ở đó mà. Tôi phải đưa ông về cho Mellana.”
“Mellana? Cô Mellana nắm giữ số phận của tôi trong tay này là ai vậy?”
“Mellana là chị gái của tôi. Tôi đã hứa sẽ bắt một người đàn ông cho chị ấy, để chị ấy có thể đòi tiền chuộc...”
Hugo cảm thấy hơi bị lo âu khi nghe điều này. “Ý cô là cô không định bắt tôi cho chính cô?”
Nàng nhăn mũi tỏ vẻ chán nản. “Tất nhiên là không rồi!” Nàng nói như thể chàng đã xúc phạm nàng bởi ý nghĩ đó. “Khi cần tiền, tôi có cách khác có lý hơn để kiếm ra nó”.
Trước cái nhìn dò hỏi của Hugo, nàng nhún vai, “Tôi chỉ săn một vài con hươu thôi, rồi bán cho các quán trọ trong vùng. Họ luôn cần thịt thú rừng, mà các khu rừng của Bá tước Stephensgate lại có vô khối thú...” Rồi nàng nói thêm như một đứa trẻ đọc thuộc lòng, “Không phải tôi giết hươu nai của ngài bá tước, như thế là săn trộm. Mà săn trộm thì rất là sai”.
Đột nhiên Hugo hiều rõ lý do vì sao nàng miễn cưỡng phải gặp gỡ với ngài quận trưởng, nhưng chàng phớt lờ chuyện đó và chỉ nói “Chắc cô phải yêu quý chị Mellana của mình nhiều lắm thì mới làm bao nhiêu chuyện rắc rối này vì cô ấy”.
Finnula trả lời, “Ai cũng yêu chị ấy cả. Mellana là người đẹp nhất trong nhà...” Hugo thấy điều này khó mà tin được bởi vì khó mà có thể vượt qua được sắc đẹp của Finnula. “Chị ấy không biết dùng cung tên, chị ấy là một thiếu nữ trong trắng. Hoặc ít ra là như vậy, trước khi chị ấy gặp cái tên hát rong khốn kiếp đó.”
“Gì cơ”?
Thay vì trả lời, Finnula chỉ thở dài. “Nhưng chị ý ủ bia ngon nhất trần đời...”
“Vậy tôi có được nếm thử bia của cô ấy không?” Hugo hỏi.
Nàng nói với vẻ láu lỉnh. “Tôi sẽ thu xếp để ông được thử một vài vại bia trước khi Mel thả ông ra”.
“Và vì cô ấy mà cô bắt cóc tôi?”
“Ồ vâng,” Finnula vẫy tay với vẻ khó chịu. “Tôi đã hứa trong một lúc yếu lòng. Tôi bị phân tâm vì đám cưới của Robert...”
“Anh trai cô sắp kết hôn?” Hugo tự hỏi liệu điều này có thể biện hộ cho việc anh chàng đó phớt lờ cuộc sống của cô em út không, và chàng quyết định là không.
“Vâng, với con gái của ông thị trưởng. Đây sẽ là đám cưới của năm. Nhưng nó sẽ là đám ma nếu Robert phát hiện ra chuyện về gã hát rong khốn kiếp...”
“Đây là lần thứ hai cô nhắc tới con người không may đó. Anh ta đã làm gì để phải nhận cái danh xưng đó?”
Nàng cau mày. “Đừng để ý. Tôi đã hứa với Mellana trước khi tôi biết chị ấy muốn tôi làm gì và giờ tôi chết tắc với việc này, và ông cũng vậy. Và mong ông không để bụng về việc tôi dí dao vào cổ ông. Chỉ là trình diễn thôi mà. Có vẻ tôi đã dọa gã hộ vệ của ông một mẻ ra trò đấy nhỉ?”
Hugo mỉm cười vì sự trẻ trung ngây thơ của nàng. Nhưng rồi chàng nhận ra rằng có thể nàng còn biết nhiều điều hơn những gì nàng để lộ ra. Nàng đã biết trước chàng sẽ tới con suối đó, sẽ nhìn qua mỏm đá đó và thấy nàng đang tắm... nhưng như thế nào?
Khi được hỏi, nàng nhún vai, “Nhìn con đường ông đã chọn là tôi biết ông hiều rõ mảnh đất này,” nàng miễn cưỡng thú nhận. “Không ai từng ở đây lại có thể cưỡng lại việc đi tới con suối đó. Hơn nữa... Ông khiến tôi nhớ tới một người, tôi đã gặp ông ta hệt như cách tôi gặp ông... chỉ là không có mũi dao thôi.”
Rồi thì cho dù chàng gặng hỏi thế nào, nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khăng khăng rằng họ phải lên đường ngay, và rằng chàng vui lòng quay người để nàng trói tay chàng trở lại.
Hugo không thể tin nổi. “Tôi tưởng ta đã giải quyết xong việc này. Tôi chăm sóc vết thương cho cô, còn cô cởi trói cho tôi...”
“Nhưng tôi không thể mạo hiểm để ông cưỡi ngựa trốn đi được,” nàng tuyên bố. “Là một người lính, ông hiều rõ điều đó mà.”
Hugo nhìn nàng chằm chằm, cố gắng nghĩ ra một điều gì đó để đáp lại lý lẽ đó. Và rồi chàng nảy ra một ý. Nàng có thể cưỡi cùng một ngựa với chàng, và khi đó chàng sẽ chẳng thể chạy trốn được. Chàng đưa ra đề nghị đó một cách hợp lý đến nỗi dù ban đầu nàng từ chối nhưng chàng biết đó chỉ là giả bộ mà thôi. Sau một hồi tranh cãi, càu nhàu về việc lẽ ra phải bịt mồm chàng ngay từ đầu và rằng nàng chưa bao giờ gặp phải một hiệp sĩ nào lắm lời như chàng, cuối cùng Finnula đã đầu hàng.
Và nàng hỏi với vẻ hờn dôi hệt như Peter trước đây, khi cẩn thận đặt kiếm và dao găm của chàng lên yên ngựa của mình, “Trong khi ăn ông có cãi lộn và chửi thề và quẳng xương cho chó của mình không đấy?”
“Chắc chắn là không,” Hugo tuyên bố. “Mỗi hiệp sĩ là một hình mẫu của đạo đức, mục đích theo đuổi duy nhất của chàng ta là công lý vì sự tốt đẹp của thế giới.”
Finnula khịt mũi. “Tôi chưa bao giờ gặp một hiệp sĩ nào như vậy.”
“Đó là cô không may thôi. Tôi đã gặp nhiều người như vậy,” Hugo nói dối.
Finnula lại khịt mũi. “Tôi đã từng có lần ngồi cùng bàn với một vị quý tộc và tất cả những gì tôi nghe được là tiếng ợ. Mà ông ta là một bá tước cơ đấy.” Hugo nhìn nàng vẻ tò mò. “Cô đã từng ăn cùng một vị bá tước ư?”
“Không có gì đâu,” Finnual cau có nói. “Ông có một thói quen thật khó chịu là cứ tìm cách khai thác tôi. Tôi thề là chưa bao giờ thấy một chiến binh lắm lời đến như vậy.”
Finnula đặt một chân lên bàn đạp, rồi khéo léo đu người lên yêu cương, phần bên sườn bị thâm tím có vẻ như chẳng hề làm phiền tới nàng.
“Thế nào,” nàng nói với vẻ mất kiên nhẫn, nhìn xuống chàng, “Ông có đi hay không đấy?”
Hugo liếc nhìn con ngựa của cô gái. “Còn ngựa của cô thì sao? Chúng ta có nên buộc nó vào con Skinner của tôi không?”
“Không cần đâu, Violet sẽ đi theo sau.”
Một bên lông mày của Hugo nhếch lên. “Violet ấy à?” chàng lặp lại với vẻ giễu cợt.
“Phải, tên nó là Violet, và tôi sẽ rất biết ơn nếu ông bỏ cái kiểu cười mỉa đó đi. Nó giỏi chẳng kém con tuấn mã nào đâu, mà lại còn thuần tính hơn ấy. Tôi có nó từ khi còn nhỏ và sẽ chẳng đổi nó lấy bất cứ thứ gì.”
Hugo mỉm cười vì sự phẫn nộ trong giọng nói của Finnula. “Từ khi cô còn nhỏ à?” Chàng cười. “Vậy giờ thì cô lớn rồi chắc? Trông cô chắc chưa thể quá tuổi mười sáu được”.
Nhìn Finnula mím chặt môi, quyết tâm không để cho chàng khiến nàng mất bình tĩnh, chàng lại cười. Chàng nhảy lên yên, đằng sau cô gái đang phẫn nộ và vòng tay qua người nàng để với tới dây cương, nhưng ngay lập tức nhận được một cái tét rất mạnh vào tay.
“Tôi sẽ cầm cương,” Finnula nói cộc lốc. “Ông có muốn làm thì cũng vô ích thôi, ông còn chẳng biết đường.”
Hugo nhún vai và đặt tay lên hông cô gái. Lần này chàng nhận được một cú huých cùi chỏ giáng trời vào bụng.
“Quỷ thần ơi, cái cô này,” chàng chửi thề. “Cô làm cái quái gì vậy?”
“Nếu tay ông còn sờ mó lung tung nữa, tôi sẽ trói ngoặt nó ra đằng sau, tôi thề là tôi sẽ làm đấy.”
“Cô cũng đối xử như thế với các tù binh trước kia của cô à...”
Giọng của Finnula lí nhí đến nỗi chàng phải nghiêng người về phía trước để nghe câu trả lời.
“Trước kia tôi chưa bao giờ làm việc này,” nàng thì thầm. “Ông là người đầu tiên tôi từng... tôi chưa bao giờ...” Bỗng nhiên nàng bùng nổ với vẻ chán nản rõ rệt. “Trời ạ,” rồi thúc khá mạnh vào sườn con ngựa của Hugo. “Đi nào!”
Hugo toét miệng cười ở phía đằng sau yên cương, lấy làm thỏa mãn về sự việc diễn ra trong ngày hôm nay. Ai mà có thể ngờ rằng, khi chàng thức dậy sáng nay trên một đống cỏ khô, với rơm trong tóc và sương ướt đẫm quần áo, rằng buổi tối chàng sẽ trở thành tù nhân của một kẻ bắt cóc hấp dẫn nhường này? Chàng không thể tưởng tượng được rằng nhiều năm trước đó, khi chàng rời khỏi nước Anh, chàng đã cưỡi ngựa đi qua cối xay của cha chàng và chẳng hề mảy may có một ý tưởng rằng cái ngôi nhà lợp mái rạ đó lại là nơi trú ngụ của một tạo vật hấp dẫn như là Finnula Crais. Chàng đang có chuyến trở về nhà thú vị hơn mọi điều chàng có thể tưởng tượng được, nhờ vào cô nàng Valkyrie[12] tóc đỏ đang ngồi ở trước chàng đây. Chàng tặc lưỡi vui vẻ với chính mình, chẳng buồn quan tâm xem cô gái đó có nghĩ chàng đã phát điên rồi hay không.
[12] Trong thần thoại Bắc Âu, Valkyrie là các trinh nữ bất tử, theo lệnh của thần Odin, tới chiến trường để chọn ra những chiến binh dũng cảm nhất đã tử trận và đưa họ gia nhập đội quân của những linh hồn.
“Ông nghe thấy rồi đấy. Ông là tù binh của tôi.”
Nói rồi, nàng buông tay ra khỏi cổ chàng. Một giây sau, kiếm của chàng, vẫn còn nằm trong vỏ, bị tháo rời ra khỏi thắt lưng chàng, tiếp theo là con dao mà chàng đã giấu kỹ trong ủng. Rồi thì cô gái trở lại.
“Cả gã hộ vệ của ông cũng vậy,” nàng nói như thể hai người đang có một cuộc trò chuyện hữu hảo. “Hắn ta cũng là tù nhân của tôi. Hắn ta giẫm phải cái bẫy của tôi khoảng mười lăm phút trước. Tôi ngạc nhiên là ông không nghe thấy hắn ta thét lên. Hắn có vẻ nóng tính ghê. Ông thì dễ dàng hơn nhiều.”
Hugo tiêu hóa lời khen đó cùng lúc hình dung chuyện gì đã xảy ra. Vậy ra cô nàng đã lén ra khỏi dòng suối và tới chỗ tảng đá nơi chàng đang nằm. Trên đường đi nàng đã kịp mặc quần áo vào, vậy nên nàng cũng chẳng phải là thiếu sự đứng đắn. Nhưng kiểu phụ nữ gì mà lại có hành động như vậy? Chàng đã lao vào cái thế giới gì thế này? Nơi mà, nhân danh Chúa, các cô nàng mặt quần da bắt giữ những người đàn ông trưởng thành để đòi tiền chuộc? Chàng biết rằng mình đã rời nước Anh một thời gian dài nhưng sao có thể thay đổi nhiều đến vậy trong thời gian đó? Chỉ mới mười năm trước, các cô nàng dịu dàng còn đỏ ửng mặt khi nói chuyện với một người lạ, họ không cởi quần áo trước mặt người ta rồi lén ra đằng sau và dí dao vào cổ người ta.
Rồi thì một ý nghĩ kinh khủng nảy ra trong đầu chàng, và chàng thốt ra trước khi kịp suy nghĩ kỹ. “Những gã ở quán trọ đó. Cô hợp tác với bọn chúng?”
Cô nàng khịt mũi nhạo báng. “Dick và Timmy ấy à? Chắc chắn là không rồi. Chẳng có cặp nào trên đời này có thể ngu ngốc hơn bọn họ. Nhưng tôi không thể để bọn họ lấy đi cái mà tôi nhắm cho mình.”
“Ý cô là,” Hugo chậm rãi nói, “rằng tất cả những chuyện này là có mục đích?”
“Tất nhiên,” cô gái nói với đôi chút ngạc nhiên. “Tôi nhìn thấy ông ở quán trọ, và tôi cho rằng ông sẽ là một con tin rất khá. Tôi không biết rõ phải làm gì với gã hộ vệ của ông. Hắn ta đúng là đồ phiền toái, ông có nghĩ vậy không? Nhưng mà chúng ta sẽ nghĩ ra điều gì đó.”
Hugo khó mà dám tin nổi vận may này của chàng. Trước đây chàng đã được rất nhiều phụ nữ theo đuổi, những người đàn bà còn đẹp hơn Finnula Crais, những người phụ nữ tinh tế hơn và từng trải hơn, nhưng chưa có ai cuốn hút chàng ngay lập tức như cô gái này. Cô ta ngang nhiên tuyên bố rằng cô ta muốn bắt chàng vì tiền, và cô ta không ngại việc dùng mưu mẹo và sự quyến rũ để đạt được điều đó. Trò chơi của nàng là bắt cóc, rất đơn giản và Hugo thấy thật buồn cười, chàng tưởng rằng mình sẽ cười to ngay lập tức.
Mọi người phụ nữ khác chàng từng biết đều chỉ có một mục đích duy nhất, đó là trở thành bà chủ của thái ấp Stephensgate. Hugo chẳng phản đối chuyện hôn nhân, nhưng chàng chưa bao giờ gặp một người phụ nữ mà chàng muốn ở bên cạnh trong suốt cả cuộc đời. Và đây là cô gái mà đã nói rất đơn giản rằng điều cô ta muốn ở chàng chỉ là tiền bạc. Cứ như thể có một cơn gió trong lành đang thổi qua chàng, làm mới lại niềm tin của chàng vào nữ giới. “Vậy tôi là con tin của cô,” Hugo nói với tảng đá bên dưới chàng. “Điều gì khiến cô chắc chắn rằng tôi có thể trả khoản tiền chuộc cô đòi?”
“Ông nghĩ rằng tôi là con ngốc chắc? Tôi đã thấy đồng tiền ông ném cho Simon ở quán Cáo và Thỏ rừng. Lẽ ra ông không nên khoe khoang gia tài của mình như vậy. May cho ông là tôi làm việc này chứ không phải mấy gã bạn của Dick và Timmy. Bọn họ có những đồng bọn không vừa đâu. Ông có thể gặp nguy hiểm thực sự đấy.”
Hugo mỉm cười. Trong khi chàng lo lắng về việc cô gái có thể gặp rắc rối trên đường trở về Stephensgate, chẳng thể nào ngờ nàng lại chia sẻ cùng lo lắng ấy cho chàng.
“Ông cười gì vậy?” cô gái hỏi và huých bàn chân, không quá nhẹ nhàng, vào người chàng. “Ngồi dậy đi và đừng có cười nữa. Chuyện tôi bắt cóc ông có gì đáng cười đâu. Trông thì không có vẻ như vậy nhưng tôi đã chứng tỏ ở Cáo và Thỏ rừng rằng tôi thực sự là tay cung giỏi nhất nước và rất mong ông sẽ nhớ cho điều đó.”
Hugo ngồi dậy và nhận ra rằng tay của chàng đã bị trói quặt ra đằng sau. Rõ ràng là cô nàng này đã được giáo dục rất tốt về cách buộc nút. Chàng bị trói không quá chặt đến mức làm nghẽn mạch máu, nhưng cũng không quá lỏng để chàng gỡ ra được. Ngước nhìn lên, chàng thấy kẻ bắt cóc xinh đẹp của mình đang quỳ gối cách chỗ chàng một khoảng ngắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng được viền trong một mái tóc đỏ lượn sóng, dài đến nỗi phần đuôi tóc hòa lẫn với đám hoa violet bên dưới đầu gối nàng. Một bên lông mày của chàng nhếch lên. Hugo nhận ra rằng cô gái hoàn toàn không nhận ra ảnh hưởng khủng khiếp của nàng gây ra với chàng.
Nàng bắt đầu nói bằng cái giọng khô khan không hề có chút tán tỉnh hay mơn trớn nào ở trong đó, “Tôi cho rằng, bởi vì chúng ta sẽ phải gặp nhau rất nhiều trong vài ngày tới, tôi nên giới thiệu về mình. Tôi là Finnula Crais.”
Chàng không thể kiềm chế được nụ cười, mặc dù chàng đã cố gắng che giấu sự vui thích của mình bằng cách giữ cho một bên mép của mình cong xuống ra chiều bực tức. “Vậy cha cô có biết rằng cô đi lang thang ở vùng đồng quê, trói tay những người đàn ông vô tội và bắt họ phải trả tiền để chuộc tự do không, Finnula Crais?”
“Chắc chắn là không rồi,” nàng mau chóng bật lại. “Cha tôi mất rồi.” Khóe miệng đang cười của chàng cong xuống hòa hợp với cả khuôn mặt trong một cái chau mày. “Vậy ư? Vậy thì ai chăm sóc cho cô?”
“Tôi tự lo cho mình,” nàng nói với vẻ khoa trương. Rồi thì với khuôn mặt hơi có chút khôi hài, nàng nói thêm. “Anh trai tôi là Robert cố gắng chăm lo cho tôi, tôi nghĩ vậy. Nhưng vì có tới sáu chị em...”
“Sáu gì cơ?”
“Sáu chị em. Và thật không dễ cho anh ấy...”
“Lạy Chúa tôi,” Hugo thốt lên. “Ý cô là có năm người nữa giống như cô ở nhà?”
“Tất nhiên là không. Tôi là em út. Bốn chị của tôi đã lấy chồng, còn chị thứ năm, Mellana cũng muốn như vậy, chỉ có điều...” Giờ thì cặp lông mày màu hạt dẻ, giống như những cánh chim trên vầng trán trắng mịn của nàng tụ lại thành một cái nhíu mày. “Nghe này,” Finnula nói bằng cái giọng có vẻ rất bực bội. “Ông đừng hòng dò hỏi tôi. Ở đây tôi mới là người thẩm vấn. Cho tôi biết ông là ai đi.”
Hugo phải suy nghĩ mất một lúc. Rất có khả năng nếu chàng cho nàng biết sự thực, nàng sẽ hoảng sợ mà thả chàng ngay lập tức. Dù sao thì gia đình nàng cũng sống nhờ vào Bá tước Stephensgate. Nàng sẽ là một cô bé vô ơn và ngu ngốc nếu như bắt giữ chính ông chủ của mình để đòi tiền chuộc. Không, chàng sẽ không mạo hiểm cho nàng biết sự thực vội. Chàng quả là rất vui thú khi được một cai ngục xinh đẹp nhường này bắt giữ.
“Quỷ thần ơi,” Finnula chửi thề với đôi chút mất kiên nhẫn. “Tôi chỉ hỏi tên ông thôi mà. Nếu ông định nghĩ ra trò bịa đặt nào đó thì hãy nghĩ lại đi. Sự dối trá sẽ chỉ càng khiến ông khó lấy lại tự do mà thôi.”
“Hugh Fitzwilliam,” Hugo nói ngay lập tức, và chàng kể cho nàng nghe rằng chàng là con trai của một hiệp sĩ sống ở một thái ấp gần Caterbury, một ngôi làng ở ngay cạnh Stephensgate.
Finnula gật đầu với vẻ hiểu biết như thể nàng cũng đã đoán như vậy. “Và ông vừa trở về từ cuộc Thập tự chinh,” nàng nói tay chỉ vào cằm để ám chỉ rằng, tại vùng này, chỉ những người từ cuộc Thập tự chinh trở về thì mới để râu. Hugo đã định cạo râu rồi, nhưng vụ tranh cãi vì bà vợ tay chủ quán đã khiến chàng quá bận rộn. “Ở đó ông có bị bắt giam không?”
Chàng gật đầu. “Ở Acre. Khoảng hơn một năm.”
Nếu chàng hy vọng rằng giọng nói ủ rũ của chàng sẽ khiến cho cô gái thương cảm, thì chàng đã lầm to.
Dường như nàng chẳng hề sở hữu bất cứ thứ tình cảm nào mà chàng trông đợi ở phụ nữ, và lòng trắc ẩn là một trong số đó.
“Vậy thì,” nàng nói rất vui vẻ, ‘Tôi chắc vợ ông sẽ rất vui lòng trả tiền để đổi lấy tự do cho ông, khi mà ông đã về rất gần nhà rồi. Ông đừng lo, tôi sẽ không đòi bà ấy quá nhiều đâu.”
Hugo lại cười. “Nhưng tôi không có vợ.”
Cô gái nhún vai. “Thì cha ông vậy.”
“Cha tôi chết rồi.”
Finnula trông có vẻ tiu nghỉu đến nỗi chàng muốn bật cười. Nàng đã phải chấp nhận tất cả các rắc rối để bắt cóc chàng, và giờ thì chàng lại chẳng có người thân nào để trả tiền chuộc cho chàng.
“Vậy thì tôi phải làm gì với ông bây giờ?” nàng hỏi với sự cộc cằn lộ rõ. “Tôi không thể đi lại loanh quanh với một gã đàn ông to lớn đần độn cứ bám dính lấy gấu áo của tôi. Phải có ai đó trả tiền chuộc cho ông chứ. Hãy nghĩ đi. Chẳng nhẽ không có ai muốn gặp lại ông hay sao?”
Hugo trừng mắt nhìn nàng. Chàng đâu có muốn bị coi là “một gã đàn ông to lớn đần độn”. Đó chẳng giống với một lời khen ngợi, mà chàng vốn đã quen nhận lời khen từ phụ nữ, thực ra là rất nhiều phụ nữ. Và nàng nói bám gấu áo nàng là ý làm sao? Nàng làm như thể nàng đã bắt cóc một kẻ khù khờ vô giá trị, chứ không phải là vị bá tước đẹp trai, oai hùng đời thứ bảy của Stephensgate.
“Xin lỗi đã làm tiểu thư thất vọng,” chàng nói với vẻ cứng nhắc, và bởi vì chàng sẽ không để nàng nghĩ chàng chẳng là ai cả, chàng thận trọng nói thêm, “Tôi có một người em họ đã được hướng dẫn trước khi tôi tới Đất Thánh sẽ trả mọi khoản chuộc người ta đòi tôi...”
“Vậy thì tốt rồi,” Finnula nói, mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên.
Và khi nàng thưởng cho chàng một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, chàng đã quên hết tất cả những cảm giác khó chịu với nàng. Chàng bị phân tâm đến nỗi không nghe thấy tiếng cành cây rạn gãy gần đó cho tới khi đã quá muộn.
Gần như là xuất hiện từ hư không, gã hộ vệ của chàng lao tới. Peter lao vào Finnula với một sức mạnh đáng kinh ngạc, làm cho cô gái ngã vật ra bên dưới trọng lượng đáng kể của gã. Peter thét lên, “Chạy đi, thưa chủ nhân! Cơ hội của ngài đấy!”
Hugo chưa bao giờ cảm thấy sự giận giữ bao trùm con người chàng như thế này. Có bao nhiêu thời gian vậy mà gã hộ vệ bị thịt của chàng lại chọn đúng lúc này để chứng tỏ bản thân... và chống lại một cô gái yếu ớt! Hugo gầm lên một tiếng làm kinh động lũ chim trên các ngọn cây, khiến cho đôi tai con tuấn mã của chàng dựng đứng lên trên cái đầu cao quý của nó.
Peter ngẩng đầu lên khỏi cô gái đang nằm dài bên dưới, mắt nhắm nghiền, và trông như thể đang bẽn lẽn.
“Buông cô ấy ra!” Hugo rống lên, cố gắng đứng dậy, và không hề dễ dàng bởi vì tay của chàng đang bị trói ngoặt ra sau lưng. “ Đồ ngốc, mày đánh cô ấy bất tỉnh rồi!”
Peter nhìn xuống thân hình nhợt nhạt đang nằm dưới đất và cắn môi. “Xin lỗi ngài, nhưng tôi tưởng ngài đang gặp rắc rối. Tôi giẫm phải một cái bẫy ở đằng kia, nó kéo giật tôi lên một cành cây cao gần hai thước, tôi chỉ vừa mới tự giải thoát được cho mình và tôi nghĩ...”
“Và mày nghĩ tao đang gặp nguy hiểm chết người vì cô gái đó ư? Ta bảo tránh xa cô ấy ra!”
Peter vụng về tránh ra và Hugo quỳ sụp xuống bên cạnh nàng, lo lắng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Không thấy dấu hiệu thương tích nào, vậy nên chàng đoán rằng nàng chỉ bị ngất vì lực đẩy quá mạnh và sẽ sớm tỉnh lại. “Mau lấy nước nhỏ lên mặt của cô ấy”, Hugo nói sẵng, “và hãy mong là cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy, nếu không mày sẽ phải trả giá bằng cái đầu ngu ngốc của mày đấy.”
Run sợ vì sự tức giận của ông chủ, Peter thi hành mệnh lệnh của chàng không chút chần chừ và nhẹ nhàng dùng nước thấm lên môi và má nàng. Ngay khi những giọt nước mát lành chạm vào làn da của người thiếu nữ, mi mắt nàng động đậy và sắc hồng bắt đầu trở lại trên má nàng.
“Nhưng tôi không hiểu,” Peter rầu rĩ nói. “Tôi thấy tay ngài bị trói, tôi thấy kiếm và dao găm của ngài vứt trên mặt đất, tôi cứ tưởng những gã ở quán trọ đã bám theo chúng ta, và rằng cô ta là một tên trong bọn chúng...”
“Không,” Hugo đáp. “Tự tay nàng đã bắt ta một cách rất quang minh chính đại. Ta sẽ tôn trọng yêu cầu đòi tiền chuộc của nàng...”
“Tiền chuộc!” Peter lắc đầu đầy phân vân. “Tôi nghe thấy rồi nhưng tôi không bao giờ tin đó là sự thực...”
“Nghe thấy gì?” Hugo nóng nảy hỏi. “Nói ngay đi đồ khốn nếu không ta sẽ...”
“Hồi ở Luân Đôn tôi nghe nói,” Peter nói nhanh, “rằng bọn con gái ở thôn quê khét tiếng vì bắt đàn ông để đòi tiền chuộc để lấy tiền mua nguyên liệu làm bia...”
“Bia à!” Hugo lặp lại đủ to để cho Finnula rên rỉ khi nghe từ đó, như thể nó gợi nhớ tới một ký ức không lấy gì làm vui vẻ.
“Đúng đây, thưa ngài,” Peter nói nhỏ nhẹ. “Rồi họ bán bia để trả tiền cho đám cưới của mình, như là một dạng của hồi môn...”
“Ta chưa bao giờ nghe nói tới chuyện gì kỳ cục như vậy,” Hugo tuyên bố. Quả thực là lãnh địa của chàng đang trên con đường tới sự sụp đổ nếu như trò bắt cóc này thực sự thường xuyên xảy ra.
Peter đáp, “Tôi chẳng thể nghĩ ra lý do nào khác để cô gái này mạo hiểm bắt cóc những người xa lạ và đòi tiền chuộc...”
“Cô ấy đâu có phải mạo hiểm cho tới khi mày xuất hiện,” Hugo buộc tội. “Ta sẽ chẳng chạm đến nàng, và ta chắc nàng biết rõ điều đó.”
“Tôi vẫn không hiểu...”
“Tất nhiên là không rồi. Giờ thì nghe này, trước khi cô ấy tỉnh hẳn, nghe cho kỹ đây. Mày hãy tới Stephensgate trước đi, và đợi tin của ta ở đó. Bảo viên quản gia của ta là ta bị chậm trễ, nhưng ta sẽ về ngay. Và nhất thiết không được để cho quận trưởng biết về...” Hugo dừng lời bởi vì Finnula đã tỉnh hẳn. Nàng chớp mắt nhìn chàng sửng sốt, đôi mắt to màu xám của nàng chứa đầy sự bối rối.
Rồi đột nhiên, nàng bật dậy, lao tới ghì chặt cổ Hugo từ phía sau và dí sát một con dao đi săn nhỏ vào cổ họng chàng. Hugo cao đến nỗi, dù đang quỳ, chàng cũng chỉ thấp hơn nàng một chút cho dù nàng đang đứng thẳng.
“Tôi biết lẽ ra phải kiểm tra xem có dao trong ủng của anh không,” nàng cáu kỉnh nói với tên hộ vệ. “Nhưng tôi đã tưởng anh quá ngu ngốc, chẳng thể có dao dự phòng. Nhưng hóa ra không phải vậy và anh đã tự cắt dây, phải không?”
Lần đầu tiên kể từ khi theo hầu Hugo, Peter thực sự là cấm khẩu. Gã gật đầu với vẻ đần độn.
Cánh tay của Finnula siết chặt quanh cổ Hugo, nhưng chàng nghĩ nàng không cố tình làm vậy, mà dường như bằng cách ghì chặt ông chủ của hắn về phía mình, nàng có thể giữ cho tên hộ vệ tránh xa. “Đừng có lại gần đây, nếu không tôi sẽ cắt cổ ông ta.”
Đó rõ ràng là lời nói dối, mà chẳng ai nhìn vào gương mặt thiên thần của nàng lại có thể tin được, nhưng Peter nhớ lại mấy gã ở quán trọ và đứng yên. Hơn nữa hắn đã nhận lệnh của chủ nhân và sẽ tuân theo. Hắn sẽ chẳng bao giờ dám mạo hiểm khiến cho ông chủ tức giận nữa.
“Tôi s... sẽ làm theo... những gì cô bảo,” Peter nói lắp bắp. “Tôi xin lỗi vì đã... làm cô bị đau. Cô không... sao chứ?”
Finnula kẹp chặt Hugo hơn nữa, đến mức chàng nghĩ mình có thể bị tắc thở vì vòng tay của nàng. Thực sự thì cô gái này không biết rõ về sức mạnh của mình, vốn lớn hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài của nàng.
“Anh là hộ vệ của ông Hugh đây?” nàng hỏi, và Peter, dù bối rối vì sự thay đổi tên tuổi và tước hiệu đó, vẫn gật đầu.
“Tốt. Vậy thì hãy đi...” Nàng dừng lại, và quay mặt về phía con mồi của mình, “Ông nói là ông tới từ đâu nhỉ?”
“Mày biết là ở đâu rồi đấy, Peter,” Hugo nói. “Hãy tới đó ngay...”
“Và bảo họ rằng,” Finnula nói với theo, khi rõ ràng là Peter đã sẵn sàng chạy khỏi đó, “rằng sẽ có người liên hệ về vấn đề tiền chuộc. Và vì tính mạng của ngài Hugh, đừng có liên hệ với ông quận trưởng de Brissac, bởi vì ông ta không quan tâm tới chuyện vớ vẩn, và có việc quan trọng để làm hơn là những chuyện lặt vặt như thế này.”
Hugo lắng nghe lời cuối này với sự quan tâm đặc biệt. Nó ám chỉ rằng cô gái này từng gặp rắc rối với quận trưởng de Brissac trong quá khứ và muốn tránh đụng độ thêm nữa. Hugo tự hỏi, cô nàng Finnula Crais này đã bắt cóc bao nhiêu người đàn ông rồi? Xét theo tuổi tác và sự thiếu kinh nghiệm sờ sờ của nàng, thì chắc là không nhiều lắm. Vậy thì có rắc rối gì có thể khiến nàng dính líu tới ông quận trưởng chứ?
“Rõ, thưa tiểu thư,” Peter bỏ đi không chút chần chừ. “Tôi sẽ đảm bảo để không ai nói năng gì với ngài quận trưởng, xin cô đừng sợ.”
“Vậy thì đi đi,” Finnula nói, vẫy vẫy con dao và Peter suýt thì ngã lộn cổ khi vội vã thực hiện ý muốn của nàng.
Finnula không buông Hugo ra cho tới khi gã hộ vệ đã đi xa và tiếng vó ngựa của hắn đã tắt hẳn. Rồi thì nàng buông tay khỏi cổ Hugo nhưng không vòng ra phía trước mặt chàng.
Chàng nghe thấy tiếng thở dài, và khi quay đầu lại, chàng thấy nàng đã ngồi sụp xuống, tựa vào một tảng đá. Nàng ngồi đó, được bao trùm trong mái tóc đỏ dày của nàng, không còn là nữ thần Diana dữ dội đã trói chàng lại như một con bê, mà là một thiếu nữ nhỏ bé, yếu ớt, đã phải cố gắng quá sức trong vài phút vừa qua.
“Cô có đau ở đâu không, thưa tiểu thư Crais?” chàng dịu dàng hỏi. “Tôi có thể làm gì cho cô được không?”
Nàng ngước nhìn lên, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn. “Không có gì đâu”, nàng nói cứng, giống như một đứa trẻ quá tự hào không thể để lộ điềm yếu của mình. “Rồi sẽ khỏi thôi”.
Khi đó Hugo biết rằng nàng đã bị thương nặng. Thật là một cô gái cứng đầu, không chịu thừa nhận mình bị đau cho dù có là vết thương nặng nhất.
“Cho tôi xem nào,” chàng nói.
“Không”. Nàng kiên quyết lắc đầu. “Tôi đã bảo là không sao cả. Đi thôi, chúng ta phải đi ngay để đến chỗ dừng chân trước khi trời tối. Đi lang thang tại đây sau khi trời tối thì không an toàn...”
Nàng cố đứng dậy nhưng cơn đau làm nhăn nhúm khuôn mặt đáng yêu của nàng và Hugo mất hết kiên nhẫn.
“Đồ ngốc, cô bị thương rồi. Cởi trói cho tôi và để tôi xem vết thương cho cô. Tôi sẽ không bỏ trốn bởi vì cô đã bắt được tôi rất quang minh chính đại. Tôi sẽ chơi trò chơi của cô cho tới cùng. Giờ hãy cởi trói cho tôi!”
Nàng bật lại. “Đừng có hét lên với tôi! Tôi không phải là nông nô của ông, đừng có bảo tôi phải làm gì. Ở đây, tôi mới là người ra lệnh, không phải là ông!”
Hugo choáng váng vì sự tức giận của nàng. Chàng chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào không hề suy suyển trước cơn giận của chàng. Chàng nhận ra nàng không hề sợ chàng và chàng không biết phải làm gì tiếp theo. Chàng chưa bao giờ phải đối đầu với một cô nàng trái ngược như thế này. Việc cố gắng hăm dọa nàng cũng vô ích chứ đừng nói tới dụ dỗ. Cô nàng này có hiểu lý lẽ không vậy?
Hugo nóng vội bật lại, “Ở cổ tôi có một sợi dây bằng lụa. Cô lấy nó ra đi”.
Nàng nhìn chàng như thể chàng đã mất trí rồi. “Tôi không làm việc đó đâu.”
“Kéo ra đi. Sợi dây đó buộc một viên đá quý chưa mài, có giá trị hơn mọi khoản tiền chuộc. Nó là do con gái của một vị Sultan[11] Ai Cập đã tặng tôi.”
[11] Chức danh chỉ các vị vua ở các nước Hồi Giáo.
“Và chứa thứ chất độc ngoại quốc mà ông mong là sẽ giết được tôi chứ gì,” nàng nói vẻ khinh miệt.
“Cô cũng ngu ngốc hệt như thằng hộ vệ của tôi vậy à? Không có chuyện đó đâu. Lấy nó ra đi! LẤY RA ĐI!”
“Đừng có bảo tôi phải làm gì”, nàng hét đáp trả cũng to tiếng chẳng kém. “Nếu ông còn hét vào mặt tôi nữa, tôi sẽ bịt miệng ông lại!”
Cho đến khi Hugo tưởng rằng mình sắp sửa nổ tung vì giận dữ, thì nàng mới chịu nhổm dậy kéo sợi dây màu đen từ trong áo của Hugo ra đúng như chàng đã bảo. Viên ngọc lục bảo lớn nặng nề rớt vào lòng bàn tay nàng.
“Của cô đây,” Hugo nói. “Cho tới khi nào tiền chuộc tôi đã được trả. Giữ lấy nó đi Finnula. Nếu tôi bỏ trốn thì cô có thể giữ nó, làm gì với nó tùy thích. Nó đáng giá,” chàng nói thêm, “rất nhiều hoa bia và mạch nha đấy”.
Finnula quá ngạc nhiên vì chàng đã nói toạc ra lý do thực sự của vụ bắt cóc này. “Làm sao ông biết...?”
“Cởi trói cho tôi đi.”
“Nhưng...”
“Làm ngay đi.”
Không hề rời mắt khỏi chàng, nàng cẩn thận đeo sợi dây có viên đá quý vào cổ. Rồi nàng với lấy con dao đeo bên hông và cắt rất gọn sợi dây đang trói cổ tay chàng. Đã được cởi trói, Hugo đứng thẳng dậy và nhìn xuống nàng. Finnula chỉ cao quá khuỷu tay của chàng một chút nhưng lại chẳng lấy gì làm lo lắng, một điều hiếm khi xảy ra với Hugo, người gây ra nhiều sự sợ hãi cũng ngang bằng ngưỡng mộ trong tim của rất nhiều phụ nữ chàng quen biết.
“Cho tôi xem cô bị thương ở đâu nào,” chàng nói, cố giữ cho giọng của mình được bình tĩnh. Có điều gì đó ở nàng khiến cho chàng có phần không được thoải mái. Chàng không rõ mình muốn đánh nàng hay hôn nàng nữa.
Nàng lại ngồi sụp xuống và nhìn chàng vẻ khinh bỉ. “Ông biết gì về chăm sóc vết thương hả?”
“Thì cô có sự lựa chọn nào khác chứ?” chàng đáp lại không chút nhường nhịn. “Tôi có thấy cô chị nào của cô ở đây đâu?”
Finnula nhượng bộ và kéo áo lên đủ để cho chàng thấy một vết bầm đã chuyển sang thâm tím. Hugo cẩn thận đặt tay lên vết bầm thâm tím sau cú tông của Peter và dù trông rất ghê gớm nhưng xương không bị gãy. Hugo có nhiều kinh nghiệm với các vết thương sau bao năm chinh chiến và chàng cũng rất thông thạo về nghề y.
“Khi thở cô có thấy đau không?” chàng hỏi.
“Một chút thôi. Sườn của tôi có vấn đề à?”
“Đúng vậy.”
“Có bị gãy xương không?”
“Tôi nghĩ là không,” chàng nói cố hết sức để cho giọng nói của mình được nhẹ nhàng. “Chỉ bị bầm thôi. Nhưng một vết thương nhẹ thế này chắc chẳng là gì với một phụ nữ phi thường như cô...”
“Ông đang giễu cợt tôi đây ư, thưa ông?” nàng hỏi.
“Tôi mà lại dám giễu cợt một thợ săn tài ba như cô sao?”
Gò má nhợt nhạt của nàng bỗng chốc hồng lên.
“Ông sẽ phải hối tiếc vì đã coi thường kỹ năng săn bắn của tôi khi tôi ăn món thịt thỏ nướng vào tối nay, và kệ ông tự lo cho mình”.
“Trách nhiệm của người bắt cóc là đảm bảo cho tù nhân của cô ta được ăn uống đầy đủ”. “Và cả chỗ ngủ nữa...”
“Ông sẽ có chỗ ngủ tử tế, thưa ông,” nàng mỉm cười. “Cùng với lũ ngựa”.
Hugo mỉm cười với nàng, “Giờ thì nếu cô cho phép, tôi sẽ băng nó lại”.
Nàng nghiêng đầu tỏ vẻ đồng ý với vẻ tự hào chẳng khác gì nàng công chúa đã tặng chàng viên đá quý mà nàng đang đeo trên cổ, có khi lại còn kiêu hãnh hơn. Dù gì thì con gái của viên Sultan có một sắc đẹp tuyệt vời... nhưng lại chẳng hề biết bắn cung.” Chàng xé toạc tấm áo choàng và lấy nó băng quanh xương sườn cho nàng. Như thế này là được rồi, chàng tự nhủ. Và bỗng nhiên bên trong chàng dâng tràn cảm giác tức giận đối với ông anh trai của nàng, kẻ đã không quan tâm chăm sóc cho cô em gái của mình, mà lại để cho nàng đi lang thang khắp núi rừng, mặc quần da và chẳng có khả năng tự vệ. Khi nào trở về thái ấp, chàng sẽ phải cho cái anh chàng Robert Crais này một trận. Có thể chàng sẽ tống anh ta vào trại giam một ít lâu cũng nên.
“Mặt trời đang lặn đấy,” nàng nói bằng giọng khàn khàn, “và chúng ta vẫn còn một đoạn đường dài phải đi nếu muốn tới Stephensgate vào tối mai...”
“Rồi sao,” Hugo hỏi nàng một cách nghiêm túc, “ta sẽ ở lại Stephensgate à?”
“Tất nhiên,” nàng nói như thể chàng là người khờ khạo nhất từng tồn tại trên đời này. “Tôi sống ở đó mà. Tôi phải đưa ông về cho Mellana.”
“Mellana? Cô Mellana nắm giữ số phận của tôi trong tay này là ai vậy?”
“Mellana là chị gái của tôi. Tôi đã hứa sẽ bắt một người đàn ông cho chị ấy, để chị ấy có thể đòi tiền chuộc...”
Hugo cảm thấy hơi bị lo âu khi nghe điều này. “Ý cô là cô không định bắt tôi cho chính cô?”
Nàng nhăn mũi tỏ vẻ chán nản. “Tất nhiên là không rồi!” Nàng nói như thể chàng đã xúc phạm nàng bởi ý nghĩ đó. “Khi cần tiền, tôi có cách khác có lý hơn để kiếm ra nó”.
Trước cái nhìn dò hỏi của Hugo, nàng nhún vai, “Tôi chỉ săn một vài con hươu thôi, rồi bán cho các quán trọ trong vùng. Họ luôn cần thịt thú rừng, mà các khu rừng của Bá tước Stephensgate lại có vô khối thú...” Rồi nàng nói thêm như một đứa trẻ đọc thuộc lòng, “Không phải tôi giết hươu nai của ngài bá tước, như thế là săn trộm. Mà săn trộm thì rất là sai”.
Đột nhiên Hugo hiều rõ lý do vì sao nàng miễn cưỡng phải gặp gỡ với ngài quận trưởng, nhưng chàng phớt lờ chuyện đó và chỉ nói “Chắc cô phải yêu quý chị Mellana của mình nhiều lắm thì mới làm bao nhiêu chuyện rắc rối này vì cô ấy”.
Finnula trả lời, “Ai cũng yêu chị ấy cả. Mellana là người đẹp nhất trong nhà...” Hugo thấy điều này khó mà tin được bởi vì khó mà có thể vượt qua được sắc đẹp của Finnula. “Chị ấy không biết dùng cung tên, chị ấy là một thiếu nữ trong trắng. Hoặc ít ra là như vậy, trước khi chị ấy gặp cái tên hát rong khốn kiếp đó.”
“Gì cơ”?
Thay vì trả lời, Finnula chỉ thở dài. “Nhưng chị ý ủ bia ngon nhất trần đời...”
“Vậy tôi có được nếm thử bia của cô ấy không?” Hugo hỏi.
Nàng nói với vẻ láu lỉnh. “Tôi sẽ thu xếp để ông được thử một vài vại bia trước khi Mel thả ông ra”.
“Và vì cô ấy mà cô bắt cóc tôi?”
“Ồ vâng,” Finnula vẫy tay với vẻ khó chịu. “Tôi đã hứa trong một lúc yếu lòng. Tôi bị phân tâm vì đám cưới của Robert...”
“Anh trai cô sắp kết hôn?” Hugo tự hỏi liệu điều này có thể biện hộ cho việc anh chàng đó phớt lờ cuộc sống của cô em út không, và chàng quyết định là không.
“Vâng, với con gái của ông thị trưởng. Đây sẽ là đám cưới của năm. Nhưng nó sẽ là đám ma nếu Robert phát hiện ra chuyện về gã hát rong khốn kiếp...”
“Đây là lần thứ hai cô nhắc tới con người không may đó. Anh ta đã làm gì để phải nhận cái danh xưng đó?”
Nàng cau mày. “Đừng để ý. Tôi đã hứa với Mellana trước khi tôi biết chị ấy muốn tôi làm gì và giờ tôi chết tắc với việc này, và ông cũng vậy. Và mong ông không để bụng về việc tôi dí dao vào cổ ông. Chỉ là trình diễn thôi mà. Có vẻ tôi đã dọa gã hộ vệ của ông một mẻ ra trò đấy nhỉ?”
Hugo mỉm cười vì sự trẻ trung ngây thơ của nàng. Nhưng rồi chàng nhận ra rằng có thể nàng còn biết nhiều điều hơn những gì nàng để lộ ra. Nàng đã biết trước chàng sẽ tới con suối đó, sẽ nhìn qua mỏm đá đó và thấy nàng đang tắm... nhưng như thế nào?
Khi được hỏi, nàng nhún vai, “Nhìn con đường ông đã chọn là tôi biết ông hiều rõ mảnh đất này,” nàng miễn cưỡng thú nhận. “Không ai từng ở đây lại có thể cưỡng lại việc đi tới con suối đó. Hơn nữa... Ông khiến tôi nhớ tới một người, tôi đã gặp ông ta hệt như cách tôi gặp ông... chỉ là không có mũi dao thôi.”
Rồi thì cho dù chàng gặng hỏi thế nào, nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khăng khăng rằng họ phải lên đường ngay, và rằng chàng vui lòng quay người để nàng trói tay chàng trở lại.
Hugo không thể tin nổi. “Tôi tưởng ta đã giải quyết xong việc này. Tôi chăm sóc vết thương cho cô, còn cô cởi trói cho tôi...”
“Nhưng tôi không thể mạo hiểm để ông cưỡi ngựa trốn đi được,” nàng tuyên bố. “Là một người lính, ông hiều rõ điều đó mà.”
Hugo nhìn nàng chằm chằm, cố gắng nghĩ ra một điều gì đó để đáp lại lý lẽ đó. Và rồi chàng nảy ra một ý. Nàng có thể cưỡi cùng một ngựa với chàng, và khi đó chàng sẽ chẳng thể chạy trốn được. Chàng đưa ra đề nghị đó một cách hợp lý đến nỗi dù ban đầu nàng từ chối nhưng chàng biết đó chỉ là giả bộ mà thôi. Sau một hồi tranh cãi, càu nhàu về việc lẽ ra phải bịt mồm chàng ngay từ đầu và rằng nàng chưa bao giờ gặp phải một hiệp sĩ nào lắm lời như chàng, cuối cùng Finnula đã đầu hàng.
Và nàng hỏi với vẻ hờn dôi hệt như Peter trước đây, khi cẩn thận đặt kiếm và dao găm của chàng lên yên ngựa của mình, “Trong khi ăn ông có cãi lộn và chửi thề và quẳng xương cho chó của mình không đấy?”
“Chắc chắn là không,” Hugo tuyên bố. “Mỗi hiệp sĩ là một hình mẫu của đạo đức, mục đích theo đuổi duy nhất của chàng ta là công lý vì sự tốt đẹp của thế giới.”
Finnula khịt mũi. “Tôi chưa bao giờ gặp một hiệp sĩ nào như vậy.”
“Đó là cô không may thôi. Tôi đã gặp nhiều người như vậy,” Hugo nói dối.
Finnula lại khịt mũi. “Tôi đã từng có lần ngồi cùng bàn với một vị quý tộc và tất cả những gì tôi nghe được là tiếng ợ. Mà ông ta là một bá tước cơ đấy.” Hugo nhìn nàng vẻ tò mò. “Cô đã từng ăn cùng một vị bá tước ư?”
“Không có gì đâu,” Finnual cau có nói. “Ông có một thói quen thật khó chịu là cứ tìm cách khai thác tôi. Tôi thề là chưa bao giờ thấy một chiến binh lắm lời đến như vậy.”
Finnula đặt một chân lên bàn đạp, rồi khéo léo đu người lên yêu cương, phần bên sườn bị thâm tím có vẻ như chẳng hề làm phiền tới nàng.
“Thế nào,” nàng nói với vẻ mất kiên nhẫn, nhìn xuống chàng, “Ông có đi hay không đấy?”
Hugo liếc nhìn con ngựa của cô gái. “Còn ngựa của cô thì sao? Chúng ta có nên buộc nó vào con Skinner của tôi không?”
“Không cần đâu, Violet sẽ đi theo sau.”
Một bên lông mày của Hugo nhếch lên. “Violet ấy à?” chàng lặp lại với vẻ giễu cợt.
“Phải, tên nó là Violet, và tôi sẽ rất biết ơn nếu ông bỏ cái kiểu cười mỉa đó đi. Nó giỏi chẳng kém con tuấn mã nào đâu, mà lại còn thuần tính hơn ấy. Tôi có nó từ khi còn nhỏ và sẽ chẳng đổi nó lấy bất cứ thứ gì.”
Hugo mỉm cười vì sự phẫn nộ trong giọng nói của Finnula. “Từ khi cô còn nhỏ à?” Chàng cười. “Vậy giờ thì cô lớn rồi chắc? Trông cô chắc chưa thể quá tuổi mười sáu được”.
Nhìn Finnula mím chặt môi, quyết tâm không để cho chàng khiến nàng mất bình tĩnh, chàng lại cười. Chàng nhảy lên yên, đằng sau cô gái đang phẫn nộ và vòng tay qua người nàng để với tới dây cương, nhưng ngay lập tức nhận được một cái tét rất mạnh vào tay.
“Tôi sẽ cầm cương,” Finnula nói cộc lốc. “Ông có muốn làm thì cũng vô ích thôi, ông còn chẳng biết đường.”
Hugo nhún vai và đặt tay lên hông cô gái. Lần này chàng nhận được một cú huých cùi chỏ giáng trời vào bụng.
“Quỷ thần ơi, cái cô này,” chàng chửi thề. “Cô làm cái quái gì vậy?”
“Nếu tay ông còn sờ mó lung tung nữa, tôi sẽ trói ngoặt nó ra đằng sau, tôi thề là tôi sẽ làm đấy.”
“Cô cũng đối xử như thế với các tù binh trước kia của cô à...”
Giọng của Finnula lí nhí đến nỗi chàng phải nghiêng người về phía trước để nghe câu trả lời.
“Trước kia tôi chưa bao giờ làm việc này,” nàng thì thầm. “Ông là người đầu tiên tôi từng... tôi chưa bao giờ...” Bỗng nhiên nàng bùng nổ với vẻ chán nản rõ rệt. “Trời ạ,” rồi thúc khá mạnh vào sườn con ngựa của Hugo. “Đi nào!”
Hugo toét miệng cười ở phía đằng sau yên cương, lấy làm thỏa mãn về sự việc diễn ra trong ngày hôm nay. Ai mà có thể ngờ rằng, khi chàng thức dậy sáng nay trên một đống cỏ khô, với rơm trong tóc và sương ướt đẫm quần áo, rằng buổi tối chàng sẽ trở thành tù nhân của một kẻ bắt cóc hấp dẫn nhường này? Chàng không thể tưởng tượng được rằng nhiều năm trước đó, khi chàng rời khỏi nước Anh, chàng đã cưỡi ngựa đi qua cối xay của cha chàng và chẳng hề mảy may có một ý tưởng rằng cái ngôi nhà lợp mái rạ đó lại là nơi trú ngụ của một tạo vật hấp dẫn như là Finnula Crais. Chàng đang có chuyến trở về nhà thú vị hơn mọi điều chàng có thể tưởng tượng được, nhờ vào cô nàng Valkyrie[12] tóc đỏ đang ngồi ở trước chàng đây. Chàng tặc lưỡi vui vẻ với chính mình, chẳng buồn quan tâm xem cô gái đó có nghĩ chàng đã phát điên rồi hay không.
[12] Trong thần thoại Bắc Âu, Valkyrie là các trinh nữ bất tử, theo lệnh của thần Odin, tới chiến trường để chọn ra những chiến binh dũng cảm nhất đã tử trận và đưa họ gia nhập đội quân của những linh hồn.