Tiêu Tương Vũ: Nhìn Mưa Rơi Lại Nhớ Đến Chàng
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không |
Số chương | 8 |
Lượt đọc | 230 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Chú thích: Theo văn học cổ, Tiêu tương là từ tượng trưng cho sự li biệt
“Một lần gặp gỡ cũng làm nên duyên phận
Quyết định số mệnh suốt kiếp này và của cả kiếp sau”
Họ vốn là ba con bướm trên thiên đình, vì một lần tránh mưa mà cùng trốn vào nhà Nguyệt Lão, sau lại vô tình mà quấn lẫn nhau trong đám tơ hồng, vương vào tình kiếp.
Năm đó nàng mười tuổi, trong cơn mưa rào đầu hạ, hắn lạnh lùng bỏ đi sau khi bắn một viên đạn thẳng vào tim đối thủ. Nàng ngơ ngác trong mưa, nhìn người kia yếu ớt mỉm cười đưa nàng viên kẹo màu hồng trước khi nhắm mắt.
Tình kiếp này không thành, trái tim nhỏ bé của nàng mang theo một vết thương, hồi ức năm mười tuổi cũng trở thành một khoảng không đen tối.
Năm đó nàng mười sáu tuổi, trong cơn mưa rào đầu hạ, vô tình gặp phải hai người mà như quen từ muôn kiếp trước. Hắn như ác ma giương cung chỉa thẳng vào người huynh đệ cùng cha, rốt cuộc bắn trúng phải nàng. Tình kiếp giữa ba người lại kết.
Tiên ông không đành lòng nhìn ba người đau khổ, lẻn Nguyệt Lão cắt đứt một dây tơ.
Tơ hồng rơi, tình đứt.
Văn án thuộc họ nhà lừa, nội dung truyền tải không được 50%, chớ nên tin tưởng.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Siêu Năng Hack Thuật
Sát Thủ Quy Ẩn
Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại
Người Chơi Này Thông Thạo Hết Kỹ Năng
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center rồi
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.