Chương 8: Thỏa hiệp
Chiếc xe dừng lại Thư Di được đưa xuống, nàng, thật sự rất lo lắng đôi mắt nhìn xuống phía chân đây là đâu bản thân nàng cũng chẳng biết, đi đến một căn phòng thì cánh cửa mở ra Thư Di được đưa vào bên trong, nàng thật sự không biết nên làm như thế nào, một người yếu ớt như thế này thì làm sao chống cự lại được nàng cất giọng nói hòa cùng sự nghẹn ngào.
“Tại sao lại bắt tôi?"
Thư Di được đưa đến ghế ngồi xuống, tay của nàng bị trói chặt ở phía trước, Thư muốn dùng miệng lưỡi để thuyết phục.
“Xin đừng lại hại tôi.”
Nàng cảm nhận được một cơ thể nóng ấm đang tiến về phía mình, Thư Di vội vàng nhít người tránh đi.
“Đừng làm gì tôi xin ngài hãy cho tôi một con đường sống tôi không có nhiều tiền đâu, ngài đi tìm người nào có nhiều tiền mà cướp.”
Khóe miệng của người đàn ông nhếch lên ý cười, đột nhiên một lực kéo khiến cho Thư Di ngã xuống ghế, hai tay bị trói chặt của nàng được đưa lên đỉnh đầu, đôi chân bị kẹp chặt giữa hai chân của người đàn ông, gương mặt xinh đẹp đã bị dọa đến tái nhợt.
“Đừng mà xin đừng làm gì tôi.”
Lời vừa dứt cúc áo đã bị cởi, Thư Di vẫn cố chấp nói.
“Tôi không thể làm những chuyện này vì tôi đã bán thân cho người đàn ông khác nếu ngài không thấy dơ bẩn thì hãi tiếp tục, tôi đã ngủ với rất nhiều đàn ông trong người có bệnh truyền nhiễm dễ lây lang, ngài muốn qua hệ với tôi nếu như mắc bệnh thì đừng có trách tôi không cảnh báo.”
Dương Phong thật sự chào thua trước những lời đe dọa của Thư Di từ khi nào nàng lại giỏi diễn trò như thế.
“Chỉ vừa một tuần trôi qua mà em đã ngủ với rất nhiều đàn ông rồi sao?”
Nghe được giọng nói khá quen Thư Di sững người lại, lúc bước vào đây nàng đã ngửi thấy mùi hương làm cho bản thân gợi nhớ về ngày hôm đó, hắn lại muốn gì ở nàng.
“Là ngài sao tôi và ngài đã giao dịch xong rồi, ngài bày ra những trò này làm gì?”
Dương Phong mở túi vải trùm đầu Thư Di ra, vẫn là một người đàn ông đáng sợ trên người luôn tỏa ra một luồng sát khí ảm đạm nhưng lạnh lùng. Khuôn cằm của Thư Di bị người đàn ông nâng lên.
“Chẳng phải em nói muốn làm người tình của tôi hay sao, bây giờ định nuốt lời à.”
Thư Di thật sự rất ái ngại với tư thế này nàng cố gắng dịch người ra.
“Chúng ta ngồi lại đàng hoàng nói chuyện có được không.”
Sau khi cùng nàng hoan ái vào ngày hôm đó hắn chẳng thể nào quên được cơ thể mềm mại lại còn quấn chặt lấy hắn không rời, gương mặt kiều diễm phát ra những âm thanh đầy mê hoặc, vì có công việc phải đi, nên hắn đã vô tình mất dấu người phụ nữ khiến cho mình thần trí điên đảo đắm chìm trong dục tình hoan lạc, cả tuần qua Dương Phong cho người ráo riết đi tìm nàng ca kỷ xinh đẹp, cuối cùng hôm nay cũng có thể bắt được chú thỏ nhỏ thích bỏ trốn.
Dương Phong phủ rạp người xuống đè lên người của Thư Di, nàng nhìn quân trang hắn đang mặc trên người cũng đã suy đoán được phần nào về công việc của hắn.
“Ngài là quan viên cấp cao thì xin hãy đứng đắn một chút.”
Dương Phong nghe câu nói của Thư Di không biết nên vui hay nên buồn, hắn đưa tay lần vào sâu bên trong lớp áo của nàng, môi mỏng nhếch lên nói.
“Tôi là bị em làm cho không còn đứng đắn.”
Thư Di chẳng thể nào cử động được cô như cá nằm trên thớt cố gắng vùng vẫy.
“Xin ngài đấy, ngài là đàn ông còn là quan viên cấp cao nói lời phải giữ lấy lời chúng ta đã giao dịch xong rồi xin ngài đừng làm phiền tôi nữa.”
Dương Phong ngồi bật dậy hắn còn không quên đỡ lấy eo của Thư Di để nàng ngồi trên người của mình hai người đối mặt với nhau rất gần càng khiến cho Thư Di trở nên ngại ngùng.
“Em muốn nói chuyện thì cứ nói tôi đang nghe đây.”
Dù nói là lắng nghe nhưng bàn tay của hắn lại sờ soạng lung tung khắp người của Thư Di.
“Tôi biết tôi chẳng chạy khỏi ngài nếu như ngài cảm thấy ngày hôm đó vẫn không đủ với số tiền ngài đã cho tôi thì tôi muốn thỏa hiệp.”
Dương Phong dừng lại động tác của mình ngẩng đầu lên nhìn Thư Di.
“Thỏa hiệp?”
Thư Di gật đầu xác định thêm một lần nữa.
“Đúng.”
Đột nhiên Dương phong bật cười nói.
“Từ trước đến nay chưa có ai dám thỏa hiệp với tôi, em là người đầu tiên đấy.”
Thư Di không muốn bản thân bị người đàn ông này lạm dụng nàng mới đề nghị thỏa hiệp.
“Điều đầu tiên tôi còn phải đến trường còn phải đi làm thêm, dù sao bản thân tôi đã ân ái với ngài một lần số tiền mà ngài đưa cho tôi cũng nhiều hơn số tiền mà tôi đề nghị vậy nên chúng ta chỉ ân ái hết ngày hôm nay sao đó ngài không được làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Dương Phong nhìn Thư Di bằng ánh mắt thích thú hắn đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, rồi lên tiếng nói.
“Em chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, đừng quên chính tôi là người đã giúp em thoát khỏi người mẹ độc ác vậy mà em lại dám thỏa hiệp ra điều kiện với tôi sao.”
Thư Di khá bất ngờ khi Dương Phong biết được hoàn cảnh của mình.
“Sao ngài lại biết?”
Dương Phong lấy một lọn tóc của Thư Di đưa lên ngửi thật sâu hắn khá thích mùi hương này.
“Tôi muốn biết khó lắm hay sao.”
“Tại sao lại bắt tôi?"
Thư Di được đưa đến ghế ngồi xuống, tay của nàng bị trói chặt ở phía trước, Thư muốn dùng miệng lưỡi để thuyết phục.
“Xin đừng lại hại tôi.”
Nàng cảm nhận được một cơ thể nóng ấm đang tiến về phía mình, Thư Di vội vàng nhít người tránh đi.
“Đừng làm gì tôi xin ngài hãy cho tôi một con đường sống tôi không có nhiều tiền đâu, ngài đi tìm người nào có nhiều tiền mà cướp.”
Khóe miệng của người đàn ông nhếch lên ý cười, đột nhiên một lực kéo khiến cho Thư Di ngã xuống ghế, hai tay bị trói chặt của nàng được đưa lên đỉnh đầu, đôi chân bị kẹp chặt giữa hai chân của người đàn ông, gương mặt xinh đẹp đã bị dọa đến tái nhợt.
“Đừng mà xin đừng làm gì tôi.”
Lời vừa dứt cúc áo đã bị cởi, Thư Di vẫn cố chấp nói.
“Tôi không thể làm những chuyện này vì tôi đã bán thân cho người đàn ông khác nếu ngài không thấy dơ bẩn thì hãi tiếp tục, tôi đã ngủ với rất nhiều đàn ông trong người có bệnh truyền nhiễm dễ lây lang, ngài muốn qua hệ với tôi nếu như mắc bệnh thì đừng có trách tôi không cảnh báo.”
Dương Phong thật sự chào thua trước những lời đe dọa của Thư Di từ khi nào nàng lại giỏi diễn trò như thế.
“Chỉ vừa một tuần trôi qua mà em đã ngủ với rất nhiều đàn ông rồi sao?”
Nghe được giọng nói khá quen Thư Di sững người lại, lúc bước vào đây nàng đã ngửi thấy mùi hương làm cho bản thân gợi nhớ về ngày hôm đó, hắn lại muốn gì ở nàng.
“Là ngài sao tôi và ngài đã giao dịch xong rồi, ngài bày ra những trò này làm gì?”
Dương Phong mở túi vải trùm đầu Thư Di ra, vẫn là một người đàn ông đáng sợ trên người luôn tỏa ra một luồng sát khí ảm đạm nhưng lạnh lùng. Khuôn cằm của Thư Di bị người đàn ông nâng lên.
“Chẳng phải em nói muốn làm người tình của tôi hay sao, bây giờ định nuốt lời à.”
Thư Di thật sự rất ái ngại với tư thế này nàng cố gắng dịch người ra.
“Chúng ta ngồi lại đàng hoàng nói chuyện có được không.”
Sau khi cùng nàng hoan ái vào ngày hôm đó hắn chẳng thể nào quên được cơ thể mềm mại lại còn quấn chặt lấy hắn không rời, gương mặt kiều diễm phát ra những âm thanh đầy mê hoặc, vì có công việc phải đi, nên hắn đã vô tình mất dấu người phụ nữ khiến cho mình thần trí điên đảo đắm chìm trong dục tình hoan lạc, cả tuần qua Dương Phong cho người ráo riết đi tìm nàng ca kỷ xinh đẹp, cuối cùng hôm nay cũng có thể bắt được chú thỏ nhỏ thích bỏ trốn.
Dương Phong phủ rạp người xuống đè lên người của Thư Di, nàng nhìn quân trang hắn đang mặc trên người cũng đã suy đoán được phần nào về công việc của hắn.
“Ngài là quan viên cấp cao thì xin hãy đứng đắn một chút.”
Dương Phong nghe câu nói của Thư Di không biết nên vui hay nên buồn, hắn đưa tay lần vào sâu bên trong lớp áo của nàng, môi mỏng nhếch lên nói.
“Tôi là bị em làm cho không còn đứng đắn.”
Thư Di chẳng thể nào cử động được cô như cá nằm trên thớt cố gắng vùng vẫy.
“Xin ngài đấy, ngài là đàn ông còn là quan viên cấp cao nói lời phải giữ lấy lời chúng ta đã giao dịch xong rồi xin ngài đừng làm phiền tôi nữa.”
Dương Phong ngồi bật dậy hắn còn không quên đỡ lấy eo của Thư Di để nàng ngồi trên người của mình hai người đối mặt với nhau rất gần càng khiến cho Thư Di trở nên ngại ngùng.
“Em muốn nói chuyện thì cứ nói tôi đang nghe đây.”
Dù nói là lắng nghe nhưng bàn tay của hắn lại sờ soạng lung tung khắp người của Thư Di.
“Tôi biết tôi chẳng chạy khỏi ngài nếu như ngài cảm thấy ngày hôm đó vẫn không đủ với số tiền ngài đã cho tôi thì tôi muốn thỏa hiệp.”
Dương Phong dừng lại động tác của mình ngẩng đầu lên nhìn Thư Di.
“Thỏa hiệp?”
Thư Di gật đầu xác định thêm một lần nữa.
“Đúng.”
Đột nhiên Dương phong bật cười nói.
“Từ trước đến nay chưa có ai dám thỏa hiệp với tôi, em là người đầu tiên đấy.”
Thư Di không muốn bản thân bị người đàn ông này lạm dụng nàng mới đề nghị thỏa hiệp.
“Điều đầu tiên tôi còn phải đến trường còn phải đi làm thêm, dù sao bản thân tôi đã ân ái với ngài một lần số tiền mà ngài đưa cho tôi cũng nhiều hơn số tiền mà tôi đề nghị vậy nên chúng ta chỉ ân ái hết ngày hôm nay sao đó ngài không được làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Dương Phong nhìn Thư Di bằng ánh mắt thích thú hắn đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, rồi lên tiếng nói.
“Em chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, đừng quên chính tôi là người đã giúp em thoát khỏi người mẹ độc ác vậy mà em lại dám thỏa hiệp ra điều kiện với tôi sao.”
Thư Di khá bất ngờ khi Dương Phong biết được hoàn cảnh của mình.
“Sao ngài lại biết?”
Dương Phong lấy một lọn tóc của Thư Di đưa lên ngửi thật sâu hắn khá thích mùi hương này.
“Tôi muốn biết khó lắm hay sao.”