Chương 4
Nó tròn mắt nhìn hắn đang đứng trước mặt nghiêm túc nhìn nó, rồi nó lên tiếng nói:
" Tôi với anh có quen biết gì sao? "
Hắn không nói gì, chỉ xăn cái tay áo lên, trên bắp tay hắn là 1 vết cắn, lúc này, những kí ức như cuộn phim quay chậm ùa về trong tâm trí nó.
Chuyện phải kể về 6 năm trước, lúc nó 10 tuổi còn Thất Bát 11 tuổi, trong kì nghỉ hè nó được mẹ dẫn về nhà bà ngoại chơi, nó vui vẻ xin mẹ nó ra công viên gần nhà chơi. Lúc đó nó béo lắm, lúc ấy nó tầm 50 cân, mặt thì tròn và cái mái ngố cắt trên chân mày, thắt bím 2 bên, nhìn kĩ thì trong có vẻ đáng yêu, mũm mỉm.
Vì trong nó béo nên bị mấy đứa trong công viên cười nhạo, trêu chọc, còn lấy đá ném nó, nó buồn tủi chạy nhanh tới 1 bãi đất trống, ngồi bẹp xuống gốc cây xanh, nó khóc nức nở, nó béo thì sao chứ? nó cũng đâu có muốn? đúng lúc này có 1 cậu bé nhìn rất ốm yếu đi đến ngồi cạnh bên nó, cất lên giọng nói ấm áp:
" Cậu sao thế? sao lại khóc? bị bắt nạt sao? "
Nó không nói gì chỉ khe khẽ gật đầu.
" Mẹ mình hay gọi mình là tiểu Bát, còn cậu tên gì? "
" Xuân Nghi " nó gạt nước mắt rồi cười tươi trả lời.
" Tôi 11 tuổi, cậu bao nhiêu? "
" Tôi 10 tuổi, vậy gọi cậu là anh rồi, anh tiểu Bát "
Thế là 2 đứa nhóc nói chuyện với nhau rất vui vẻ như đã thân nhau từ rất lâu, mãi đến chiều tối, 2 đứa phải đi về nhà.
" Anh về nhà đây Xuân Nghi, mai lại đến đây chơi nha "
" Mai em phải về nhà rồi " nó buồn bã trả lời, khuôn mặt xụ xuống.
" Vậy sao.. " tiểu Bát cũng buồn không kém, giọng nói từ từ nhỏ lại.
Lúc này, tiểu Bát xoắn tay áo lên rồi nói:
" Em cắn thật mạnh vào đây đi "
" Tại sao em phải làm vậy..? "
" Nhỡ sau này gặp lại nhau em còn nhận ra anh "
Nó nhìn tiểu Bát hồi lâu, rồi cắn thật mạnh vào bắp tay tiểu Bát, đau đến rỉ máu, hắn cắn chặt môi để không phải kêu đau.
Nó cắn xong, tiểu Bát đứng dậy rồi nói: " sau này anh sẽ đi tìm em bằng mùi trầm hương trên người em " nói rồi hắn ta chạy đi, vì nếu về trễ nữa thì mẹ hắn sẽ đánh hắn bầm mông mất.
Vào cuối năm lớp 6, trong bữa tổng kết, lúc nó lên nhận thưởng thì mọi người ở dưới không chỉ cười nhạo vì nó béo quá, còn ném cả vỏ chuối, li trà sữa lên người nó nữa. Lúc này, nó quá tủi thân nên chạy 1 mạch về nhà rồi vào trong phòng khóc cả ngày, nó không chịu ăn uống gì hết, khi ba mẹ nó không có nhà nó mới đi ra ngoài đi vệ sinh, rồi lại vào phòng cuộn mình trong chăn suốt 4 ngày. sáng ngày thứ 5 nó quá đói nên đi ra khỏi phòng ăn chút gì đó, nó đứng trước mặt ba mẹ mà ai cũng há hốc mồm, mẹ nó còn rớt cả miếng bánh mì đang cầm trên tay xuống đất, nó nghiêng đầu không hiểu chuyện gì hết, sau đó nó đi vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng, giây phút đó nó cũng suýt ngất khi nhìn thấy nó trong gương. Nó ốm hơn rất nhiều sau đó, lúc đó nó chỉ còn tầm 45 cân, da nó hình như trắng hơn, đôi môi hình như cũng căn mọng hơn, lúc này nó vô cùng vui vẻ vì mình không còn béo nữa, VSCN xong nó vui vẻ chạy ra ăn sáng cùng ba mẹ, mẹ thấy nó rất vui nên cũng vui hơn. Vài ngày sau đó nó bị ốm nặng, ăn uống không được nên nó lại sụt kí, lúc này nó chỉ còn 39 cân. Đây là lí do vì sao bây giờ nó lại xinh đẹp và ốm như thế.
Trở về hiện tại, nó giật mình khi nhìn thấy vết răng đó, thật sự không tin người trước mặt mình lại là anh tiểu Bát năm xưa.
" Anh thật sự là tiểu Bát sao? lúc trước anh ốm và lùn lắm mà.. còn lùn hơn cả tôi "
" Lúc đó tôi còn nhỏ, bây giờ tôi dậy thì rồi, em xem bây giờ ai cao hơn ai " nói xong hắn đứng lại gần Xuân Nghi, nó chỉ cao tới nách của Thất Bát.
" Còn em thì sao? Lúc trước nhìn em khác lắm "
" Tôi cũng dậy thì rồi " nó cũng trả lời lại Thất Bát.
2 người ngồi xuống giường cùng nhau ôn lại chuyện xưa, kể cho đối phương nghe 6 năm qua mình đã sống như thế nào, nói mãi nói mãi đến tận 9h tối hơn, Thất Bát mới đứng dậy đi về phòng:
" Muộn rồi em ngủ ngon, mai đến trường đó "
" Em biết rồi "
" Tôi với anh có quen biết gì sao? "
Hắn không nói gì, chỉ xăn cái tay áo lên, trên bắp tay hắn là 1 vết cắn, lúc này, những kí ức như cuộn phim quay chậm ùa về trong tâm trí nó.
Chuyện phải kể về 6 năm trước, lúc nó 10 tuổi còn Thất Bát 11 tuổi, trong kì nghỉ hè nó được mẹ dẫn về nhà bà ngoại chơi, nó vui vẻ xin mẹ nó ra công viên gần nhà chơi. Lúc đó nó béo lắm, lúc ấy nó tầm 50 cân, mặt thì tròn và cái mái ngố cắt trên chân mày, thắt bím 2 bên, nhìn kĩ thì trong có vẻ đáng yêu, mũm mỉm.
Vì trong nó béo nên bị mấy đứa trong công viên cười nhạo, trêu chọc, còn lấy đá ném nó, nó buồn tủi chạy nhanh tới 1 bãi đất trống, ngồi bẹp xuống gốc cây xanh, nó khóc nức nở, nó béo thì sao chứ? nó cũng đâu có muốn? đúng lúc này có 1 cậu bé nhìn rất ốm yếu đi đến ngồi cạnh bên nó, cất lên giọng nói ấm áp:
" Cậu sao thế? sao lại khóc? bị bắt nạt sao? "
Nó không nói gì chỉ khe khẽ gật đầu.
" Mẹ mình hay gọi mình là tiểu Bát, còn cậu tên gì? "
" Xuân Nghi " nó gạt nước mắt rồi cười tươi trả lời.
" Tôi 11 tuổi, cậu bao nhiêu? "
" Tôi 10 tuổi, vậy gọi cậu là anh rồi, anh tiểu Bát "
Thế là 2 đứa nhóc nói chuyện với nhau rất vui vẻ như đã thân nhau từ rất lâu, mãi đến chiều tối, 2 đứa phải đi về nhà.
" Anh về nhà đây Xuân Nghi, mai lại đến đây chơi nha "
" Mai em phải về nhà rồi " nó buồn bã trả lời, khuôn mặt xụ xuống.
" Vậy sao.. " tiểu Bát cũng buồn không kém, giọng nói từ từ nhỏ lại.
Lúc này, tiểu Bát xoắn tay áo lên rồi nói:
" Em cắn thật mạnh vào đây đi "
" Tại sao em phải làm vậy..? "
" Nhỡ sau này gặp lại nhau em còn nhận ra anh "
Nó nhìn tiểu Bát hồi lâu, rồi cắn thật mạnh vào bắp tay tiểu Bát, đau đến rỉ máu, hắn cắn chặt môi để không phải kêu đau.
Nó cắn xong, tiểu Bát đứng dậy rồi nói: " sau này anh sẽ đi tìm em bằng mùi trầm hương trên người em " nói rồi hắn ta chạy đi, vì nếu về trễ nữa thì mẹ hắn sẽ đánh hắn bầm mông mất.
Vào cuối năm lớp 6, trong bữa tổng kết, lúc nó lên nhận thưởng thì mọi người ở dưới không chỉ cười nhạo vì nó béo quá, còn ném cả vỏ chuối, li trà sữa lên người nó nữa. Lúc này, nó quá tủi thân nên chạy 1 mạch về nhà rồi vào trong phòng khóc cả ngày, nó không chịu ăn uống gì hết, khi ba mẹ nó không có nhà nó mới đi ra ngoài đi vệ sinh, rồi lại vào phòng cuộn mình trong chăn suốt 4 ngày. sáng ngày thứ 5 nó quá đói nên đi ra khỏi phòng ăn chút gì đó, nó đứng trước mặt ba mẹ mà ai cũng há hốc mồm, mẹ nó còn rớt cả miếng bánh mì đang cầm trên tay xuống đất, nó nghiêng đầu không hiểu chuyện gì hết, sau đó nó đi vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng, giây phút đó nó cũng suýt ngất khi nhìn thấy nó trong gương. Nó ốm hơn rất nhiều sau đó, lúc đó nó chỉ còn tầm 45 cân, da nó hình như trắng hơn, đôi môi hình như cũng căn mọng hơn, lúc này nó vô cùng vui vẻ vì mình không còn béo nữa, VSCN xong nó vui vẻ chạy ra ăn sáng cùng ba mẹ, mẹ thấy nó rất vui nên cũng vui hơn. Vài ngày sau đó nó bị ốm nặng, ăn uống không được nên nó lại sụt kí, lúc này nó chỉ còn 39 cân. Đây là lí do vì sao bây giờ nó lại xinh đẹp và ốm như thế.
Trở về hiện tại, nó giật mình khi nhìn thấy vết răng đó, thật sự không tin người trước mặt mình lại là anh tiểu Bát năm xưa.
" Anh thật sự là tiểu Bát sao? lúc trước anh ốm và lùn lắm mà.. còn lùn hơn cả tôi "
" Lúc đó tôi còn nhỏ, bây giờ tôi dậy thì rồi, em xem bây giờ ai cao hơn ai " nói xong hắn đứng lại gần Xuân Nghi, nó chỉ cao tới nách của Thất Bát.
" Còn em thì sao? Lúc trước nhìn em khác lắm "
" Tôi cũng dậy thì rồi " nó cũng trả lời lại Thất Bát.
2 người ngồi xuống giường cùng nhau ôn lại chuyện xưa, kể cho đối phương nghe 6 năm qua mình đã sống như thế nào, nói mãi nói mãi đến tận 9h tối hơn, Thất Bát mới đứng dậy đi về phòng:
" Muộn rồi em ngủ ngon, mai đến trường đó "
" Em biết rồi "