Chương : 64
Cảnh báo: *Trong chương có sử dụng những một số ngôn ngữ nhạy cảm không phù hợp với mấy em nhỏ và những ai không thích nam nam tương ái vui lòng bỏ qua chương này.*
Kỳ Phong ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tựa như trích tiên gần trong gang tất còn có đôi môi nóng ấm đang dán vào bờ môi lạnh như băng của mình, giờ phút này thời gian như ngừng lại trong đầu hắn tựa như có tiếng sấm đang oanh tạc cùng tiếng tim đập thình thịch mà thôi.
“Ưm...Ưmh...”
“Chờ...umm...” đập đập vào vai Diệp đại sư huynh, “khó thở quá, hắn cần dưỡng khí.”
“Chờ..chờ..một chút.”
Đưa tay chống lên ngực Diệp đại sư huynh kéo dãn khoảng cách giữa hai người một khoảng cách an toàn.
“Hộc...hô...hô...” Thoát khỏi đôi môi với nụ hôn nóng bỗng Kỳ Phong ra sức thở dốc.
Mặc cho Kỳ Phong phản đối hắn vẫn bị bạch y nam nhân với ánh mắt sắc lạnh đưa tay nâng cằm cũng không nhìn Kỳ Phong hắn mà nhìn chằm chằm vào một bên cổ Kỳ Phong rồi lại tựa như bị cái gì kích thích đôi mắt sắc lạnh của vị bạch y nam nhân bỗng dưng nhiễm đỏ.
Kỳ Phong bị nhìn mà không hiểu gì hết, cả người căng thẳng, trái tim không chịu sự khống chế của hắn mà đập liên hồi.
“Diệp đại sư huynh đây là bị làm sao vậy? Đang yên đang lành nhìn chằm chằm một bên cổ hắn làm cái gì? Bên cổ hắn có cái gì sao? Không có đâu a.”
Kỳ Phong dường như đã quên mất mình từng bị bắt đi, còn từng bị người lạ để lại ấn ký. Nếu Kỳ Phong mà nhớ thì lúc này hắn nhất định sẽ đưa tay che lại dấu vết đáng ghét kia đi và cũng sẽ không có nhiều câu hỏi trong đầu như thế, tiếc là giờ đã muộn mà mỗ Kỳ còn không có nhận ra đi. Dấu vết để lại hoàn toàn bị người nào đó nhìn thấy.
Kỳ Phong lúc này không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Diệp đại sư huynh nhà mình nhưng thứ sát khí phát ra đáng sợ kia làm hắn nhất thời căn thẳng sợ hãi cả người trở nên co rụt lại.
“Đại sư huynh.” Kỳ phong yếu đuối lên tiếng thức tỉnh người mất còn đang tự chủ kia.
Diệp Lạc Thần bình tĩnh trở lại, rất nhanh thu lại sát khí, màu đỏ trong mắt cũng dần rút đi thay vào đó là ánh mắt sáng trong tựa như chưa từng có biến đổi nào vừa xảy ra cả.
Diệp Lạc Thần dời mắt ra khỏi chiếc cổ trắng noãn lại in đậm dấu vết chói mắt lần nữa nhìn vào đôi mắt còn đang khổ sỡ chống lại ánh mắt mình của Kỳ Phong.
Kỳ Phong còn chưa kịp suy nghĩ vừa rồi vì sao Diệp đại sư huynh lại hôn mình thì đã một lần nữa đôi mắt hoàn toàn bị chặn lại ánh sáng.
Không cuồng dã như lúc ban đầu mà là nhẹ nhàn hôn lên đôi mắt hắc bạch phân minh không chứa đựng dù chỉ một chút tạp chất ấy một cách trân trọng như đang âu yếm một loại bảo vật. Từ ánh mắt đến chớp mũi rồi lại quen thuộc lần tìm về bờ môi thơm ngọt mát lạnh ấy.
Kỳ Phong mở to hai mắt nhìn chằm chằm đối phương.
“Nhắm mắt lại.” Kỳ Phong thầm giật mình rất nhanh nhắm lại hai mắt.
Không biết tại sao lần này Kỳ Phong lại rất nghe lời từ từ khép chặt hai mắt. Cảm nhận hơi ấm cuồn nhiệt đang mãnh liệt cuống lấy bờ môi lạnh như băng của mình như vuốt ve lại tựa như muốn chiếm đóng lãnh địa của riêng mình vậy.
“Ưm...”
Diệp Lạc Thần hài lòng vì nhìn người dưới thân rất biết nghe lời, đưa mắt nhìn khuôn mặt người mình muốn bảo hộ vì bị hôn mà nhiễm một tầng hồng nhạt trong càng thêm quyến rũ, hắn cũng nhắm mắt lại cảm nhận bờ môi lành lạnh đang được môi mình chăm sóc mà thập phần vui vẻ.
“Ưm...”
Không kiềm chế được Diệp Lạc Thần vừa hôn Kỳ Phong một tay vừa nhẹ nhàn ôm lấy vòng eo rắn chắc nhỏ bé kéo vào trong lòng rồi siết chặt như muốn tuyên bố với thế giới vật nhỏ dưới thân là người của hắn đừng ai nghĩ có thể cướp người khỏi tay hắn vậy, àn tay còn lại thì luồn vào trong tóc Kỳ Phong cảm nhận mái tóc dài mềm mại suôn mượt xoã tung đang trượt đi trong lòng bàn tay của mình như dòng thác đỗ thì vào lúc này Diệp Lạc Thần tay lại lần nữa chạm vào dấu vết chối mắt trên cổ Kỳ Phong.
Kỳ Phong đang bị người này bá đạo đoạt hôn thì trong đầu lại nghe thấy tiếng nam nhân:
“Đây là trừng phạt ta dành cho đệ. Nhớ kĩ lần sau phải bảo vệ chính mình thật tốt.”
Nụ hôn từ nhẹ nhàn bỗng trở nên mãnh liệt, Kỳ Phong bị hôn đến cả người gần như tê dại không thể thở nỗi, môi lưỡi bị người điên cuồng cuốn lấy.
“Uuh...Đau...”
“Trong đầu Kỳ Phong lúc này dường như muốn nỗ tung, hắn rất muốn nói nếu ta có thể cách huynh thật xa như vậy mới chính phương pháp bảo vệ mình tốt nhất. Đáng tiếc hắn cũng không có can đảm đi phản bác lại.”
“Ưm...”
Đến lúc hắn cảm thấy hít thở không thông môi lưỡi bị cắn cho sưng đỏ thì nụ hôn cuồng dã cũng đến hồi kết thúc.
“Hộc...hộc...” Kỳ Phong mở mắt ra sức thở dốc, sắc mặt ửng đỏ nhìn người nam nhân còn đang ôm mình không chịu buông ra, lại còn ở một bên nhìn mình chật vật, hắn thật muốn đưa tay lên mà chà đạp cái khuôn mặt tựa như trích tiên ngàn năm không đổi kia mà không thể nên cảm thấy ai oán.
“Vì cái gì người này vừa tạo ra một màn xấu hổ như vậy nhưng mặt không đỏ tim không đập mạnh với một chút thay đổi cũng không có?”
Diệp Lạc Thần cũng không dám đè nặng người dưới thân vốn đã yếu ớt. Nhìn đôi môi sưng đỏ cùng khuôn mặt giờ đã có thêm chút sắc hồng vì tác phẩm vừa rồi của mình cộng với biểu tình trên mặt của tiểu sư đệ vào lúc này hắn mới cảm thấy hài lòng đôi chút.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy tơ máu của Diệp Lạc Thần Kỳ Phong nhất thời đỏ mặt nhớ lại một màn vừa rồi mà tim không thể thôi ngừng đập.
“Nhưng mà khoan đã ánh mắt huynh ấy đây là bao nhiêu ngày không được nghỉ ngơi rồi?”
“Huynh mấy ngày không ngủ không nghỉ rồi vậy?” Suy nghĩ trong đầu là vậy nhưng lời nói trong lòng lại buột miệng tuôn ra.
“Kỳ nhi đây là quan tâm lo lắng cho ta sao?” Ánh mắt mang theo ý cười Diệp Lạc Thần nhìn Kỳ Phong như có như không hỏi.
“Đệ...đệ mới không có.” Cúi đầu xấu hổ Kỳ Phong ấp úng trả lời. “Hắn còn lâu mới thừa nhận hắn là thật sự lo lắng quan tâm đến tình hình sức khỏe của vị Đại sư huynh băng sơn này đâu, nhất là vừa rồi người này còn cướp đi nụ hôn đầu của hắn đã vậy còn bá đạo nói cái gì trừng phạt hắn cơ chứ, đúng là ở dưới mái hiên nhà người không thể không cuối đầu mà.”
“Kỳ nhi?”
“Ách...Kỳ..Kỳ nhi? Đại sư huynh là đang ở gọi đệ sao?”
“Kỳ nhi, đệ từ khi nào lại biến thành Kỳ nhi của huynh rồi hả? Aiz...mà thôi đi. Ở hiện đại hắn mang họ Huỳnh là Huỳnh Kỳ Phong nhưng đến thế giời này trước khi biết được sự thật hắn rốt cuộc là họ gì thì ở thế giới này hắn thật sự không có họ cũng chỉ có tên gọi Kỳ Phong mà thôi. Thôi thì tuỳ huynh ấy muốn gọi như thế nào cũng được, cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi.”
“Phải nha, vừa rồi không phải chúng ta vừa mới thân mật sao? Ta gọi đệ Kỳ nhi cũng đâu có gì là lạ.” Nhìn Kỳ Phong còn đang ngơ ngác Diệp Lạc Thần ngược lại tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
“Giải thích cái kiểu gì vậy, hắn đây là bị Đại sư huynh ép hôn đó có được hay không? Mà Diệp đại sư huynh tại sao lại hôn hắn, nụ hôn đầu tiên của hắn cứ như vậy...mất rồi?”
Nhưng ít nhất thì hắn không có cảm thấy chán ghét khi Đại sư huynh đụng chạm, mà chỉ có cảm giác tim đập rất nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực vậy. Mặc dù không có nhìn thấy khuôn mặt mình nhưng Kỳ Phong biết khuôn mặt của mình hiện giờ có lẽ rất là đỏ đi.
“Đưa hai tay ôm má, Kỳ Phong rất muốn mắng mình là đồ không có tiền đồ, bị đàn ông ôm hôn mà còn mặt đỏ tim đập. Hắn nhất định có bệnh, hắn nhất định là bị bệnh rồi đi.”
Đang tự suy diễn lung tung trong lòng lại bị Diệp đại sư huynh chạm tay lên mũi kéo hắn trở về thực tại.
“Diệp đại sư huynh.” Nâng mắt nhìn khuôn mặt băng sơn tựa như trích tiên ngàn năm không đổi nhìn người một tay còn đang ôm mình.
“Gọi ta Lạc Thần.”
“Thình thịch...” Tim a, đừng đập loạn nữa.
“Lạc...Lạc Thần sư huynh. Huynh có thể bỏ tay ra khỏi người đệ có được hay không? Không cần ôm sát đệ như vậy đâu a.”
Nhúc nhích người muốn thoát khỏi tình trạng ám muội khó nói nên lời giữa hai người nhưng hắn lại còn bị Lạc Thần sư huynh ôm chặt hơn nữa.
“Ngoan...để ta ôm một chút là tốt rồi.”
“Ách...” Không dám động đậy cả người căng thẳng sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Hu hu...Kỳ Phong trong lòng âm thầm gào khóc, thảm rồi, thảm rồi. Hắn chỉ bị kiệt sức cũng không có bị lạnh không cần phải ôm cho ấm đâu a, làm ơn thả hắn ra đi mà.”
Áp chế lửa nóng trong lòng Diệp Lạc Thần nhìn Kỳ Phong nói:
“Có người đến. Nơi này không tốt để ở lâu. Ta đưa đệ đến một nơi tuyệt đối an toàn.”
Cũng không đợi Kỳ Phong trả lời Diệp Lạc Thần trực tiếp thu hồi toàn bộ trận kỳ triệt hạ kết giới cúi người đem Kỳ Phong ôm lên.
Đang còn trong trạng thái chưa thể tiêu hoá hết sự việc vừa mới phát sinh giữa hai người thì đã bị người ôm lấy, đã vậy còn ôm theo kiểu công chúa. Hắn đây là nam nhân có được hay không a, vì cái gì lại ôm hắn theo kiểu công chúa? Nhưng mà Kỳ Phong là nghĩ như vậy nhưng hắn lại cũng không dám đi phản đối, nhất là một màn vừa rồi đến giờ khuôn mặt hắn vẫn còn nóng như thiêu đốt.
“Đưa tay ôm mặt. Oh oh..thật xấu hổ quá mà, cứ như thế này hắn sau này làm sau còn dám ra đường gặp người a.” Đang trong trạng thái tự luyến lại nghe Diệp đại sư huynh nhỏ giọng ra lệnh:
“Ôm chặt ta.”
Giật mình Kỳ Phong hắn cũng quên luôn vấn đề là mình bị người ôm theo kiểu công chúa, hắn lại cũng không dám trái lời ghé sát người dang hai tay ôm lấy cổ Lạc Thần sư huynh nhà mình mà vì ở quá gần nên cảm nhận hương thơm nhè nhẹ từ trên người nam nhân đang ôm mình phát ra làm hắn cảm thấy rất dễ chịu rồi lại nghĩ:
“Trên người sư huynh luôn có mùi thuốc thanh mát ngửi mùi rất dễ chịu làm hắn hít liền hai hơi, mà hành động trong vô thức này của Kỳ Phong người nào đó là hoàn toàn nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không phát hiện ra hành động ngốc nghếch của tiểu sư đệ nhà mình, nhưng đáy mắt loé sáng lại mang theo ý cười nhàn nhạt kia đã bán đứng Diệp Lạc Thần hắn.
Thu hồi ý cười trong mắt ôm người trong lòng tại chỗ biến mất.
Vài hơi thở sau trước cửa động phủ xuất hiện một người, người này mang theo một thân phong trần tâm trạng lo lắng lần theo huyết ấn lần tìm đến nơi này nhưng dù hắn đã dốc hết toàn lực thậm chí bỏ qua nguy hiểm sử dụng Kim Linh cánh nhưng vẫn chậm một bước kết quả người muốn tìm còn chưa tìm được đã bị một đám cường giả truy đuổi khó khăn lắm mới chạy thoát được.
................................
Kỳ Phong ở trong lòng Diệp Lạc Thần mà cảm thán không thôi. Rõ ràng hắn có năng lực ngự không phi hành đi nhanh trong chớp mắt nhưng so với năng lực của nam nhân đang ôm hắn này thì năng lực của hắn có là cái gì.
“Kỳ Phong thật ra còn không biết năng lực của hắn là ngoài Ngự Không còn có Tử Linh nếu kết hợp cả hai làm một thì sẽ đáng sợ đến thế nào. Đáng tiết vì không biết nên hắn đã không có cơ hội vận dụng năng lực chân chính của mình cho nên về sau này khi bị đuổi giết hắn mới có thể biết được.”
Kỳ Phong cảm giác Lạc Thần sư huynh thật sự rất thần bí, thực lực hắn nhìn không thấu đã như vậy còn có năng lực dịch chuyển không gian này là như thế nào? Kỳ Phong hai tay ôm cổ người nam nhân bạch y thật chặt lại đưa mắt lên nhìn với ánh nhìn đầy ngưỡng mộ, lại nhìn về phía dưới chân huynh ấy chỉ là một đụn mây mà sao lại có thể di chuyển nhanh như tia chớp như vậy a.
“Đây là Hành Vân, là một trong những phi hành pháp bảo của ta, trong thời gian nữa khắc có thể bay xa gần vạn dặm, đều đặc biệt là Hành Vân có thiết lập trận pháp nên chủ nhân có thể dễ dàng điều khiển không sợ bị ngoại lực làm ảnh hưởng trong lúc di chuyển, nếu sử dụng thần lực thôi thúc đối với Hành Vân mà nói sẽ còn đi nhanh hơn nữa. Kỳ nhi, đệ nhớ kỹ những gì ta vừa nói chưa?”
“Thần kỳ như vậy sao? LạcThần sư huynh đệ đã nhớ kỹ rồi a.”Đây cũng không phải là phi hành pháp bảo của hắn, sư huynh bảo hắn nhớ kỹ làm cái gì? Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn trả lời Lạc Thần sư huynh nhà mình.
Hiếu kỳ muốn đưa tay chạm vào đụn mây nhưng cả người còn đang bị người ta ôm trong lòng nên không dám động đậy, vả lại hắn cũng sợ mình đứng lên đụn mây kia có khi nào sẽ bị lọt qua đụn mây rồi rơi luôn từ trên trời xuống đất hay không a. Bất quá để một đại nam nhân ôm mãi như thế này hắn là không có thói quen, thật quá mất mặt mà.
Ngước mắt lên nhìn bạch y nam nhân đang ôm mình thấy người nọ cũng vừa lúc nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau “soát” Kỳ Phong nhất thời đỏ mặt nhớ lại một màn xấu hổ ở trong sơn động “ Huynh..huynh có thể để đệ tự mình đứng không?”
“Ách…hắn hôm nay bị làm sao thế, chỉ là bị nam nhân ôm hôn một chút, hắn ấp úng cái quỷ gì?” Nghĩ là như vậy nhưng hiện tại không chỉ khuôn mặt Kỳ Phong đỏ thôi mà đến cả vành tay đều đỏ đã bán đứng tâm trạng Kỳ Phong vào lúc này.
“Không được.” Ánh mắt mang ý cười dù rất nhanh đã biến mất nhưng vì Kỳ Phong đang đối mắt cùng người nam nhân bạch y này với ánh mắt con thỏ nhỏ chờ đợi nên hoàn toàn phát hiện một chút biến chuyển trong đôi mắt kia mà hắn cứ ngỡ như mình vừa rồi là bị ảo giác.
“Hắn biết mà, làm gì dễ như vậy đã thả hắn xuống rồi? Nhìn Lạc Thần sư huynh với khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi không biết đều gì mới có thể làm cho huynh ấy thay đổi sắc mặt nhưng nhìn cái ánh mắt mang ý cười thoáng qua kia làm hắn cảm thấy bất an nha.”
“Đến nơi rồi.” Từ trên cao nhìn xuống thấy một dãy rừng đá nhọn lõm chõm. Trong lòng Kỳ Phong thầm nghĩ nhanh như vậy đã đến nơi rồi, nhất thời lo lắng chỉ số bất an bỗng tăng lên gắp đôi.”
Kỳ Phong ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tựa như trích tiên gần trong gang tất còn có đôi môi nóng ấm đang dán vào bờ môi lạnh như băng của mình, giờ phút này thời gian như ngừng lại trong đầu hắn tựa như có tiếng sấm đang oanh tạc cùng tiếng tim đập thình thịch mà thôi.
“Ưm...Ưmh...”
“Chờ...umm...” đập đập vào vai Diệp đại sư huynh, “khó thở quá, hắn cần dưỡng khí.”
“Chờ..chờ..một chút.”
Đưa tay chống lên ngực Diệp đại sư huynh kéo dãn khoảng cách giữa hai người một khoảng cách an toàn.
“Hộc...hô...hô...” Thoát khỏi đôi môi với nụ hôn nóng bỗng Kỳ Phong ra sức thở dốc.
Mặc cho Kỳ Phong phản đối hắn vẫn bị bạch y nam nhân với ánh mắt sắc lạnh đưa tay nâng cằm cũng không nhìn Kỳ Phong hắn mà nhìn chằm chằm vào một bên cổ Kỳ Phong rồi lại tựa như bị cái gì kích thích đôi mắt sắc lạnh của vị bạch y nam nhân bỗng dưng nhiễm đỏ.
Kỳ Phong bị nhìn mà không hiểu gì hết, cả người căng thẳng, trái tim không chịu sự khống chế của hắn mà đập liên hồi.
“Diệp đại sư huynh đây là bị làm sao vậy? Đang yên đang lành nhìn chằm chằm một bên cổ hắn làm cái gì? Bên cổ hắn có cái gì sao? Không có đâu a.”
Kỳ Phong dường như đã quên mất mình từng bị bắt đi, còn từng bị người lạ để lại ấn ký. Nếu Kỳ Phong mà nhớ thì lúc này hắn nhất định sẽ đưa tay che lại dấu vết đáng ghét kia đi và cũng sẽ không có nhiều câu hỏi trong đầu như thế, tiếc là giờ đã muộn mà mỗ Kỳ còn không có nhận ra đi. Dấu vết để lại hoàn toàn bị người nào đó nhìn thấy.
Kỳ Phong lúc này không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Diệp đại sư huynh nhà mình nhưng thứ sát khí phát ra đáng sợ kia làm hắn nhất thời căn thẳng sợ hãi cả người trở nên co rụt lại.
“Đại sư huynh.” Kỳ phong yếu đuối lên tiếng thức tỉnh người mất còn đang tự chủ kia.
Diệp Lạc Thần bình tĩnh trở lại, rất nhanh thu lại sát khí, màu đỏ trong mắt cũng dần rút đi thay vào đó là ánh mắt sáng trong tựa như chưa từng có biến đổi nào vừa xảy ra cả.
Diệp Lạc Thần dời mắt ra khỏi chiếc cổ trắng noãn lại in đậm dấu vết chói mắt lần nữa nhìn vào đôi mắt còn đang khổ sỡ chống lại ánh mắt mình của Kỳ Phong.
Kỳ Phong còn chưa kịp suy nghĩ vừa rồi vì sao Diệp đại sư huynh lại hôn mình thì đã một lần nữa đôi mắt hoàn toàn bị chặn lại ánh sáng.
Không cuồng dã như lúc ban đầu mà là nhẹ nhàn hôn lên đôi mắt hắc bạch phân minh không chứa đựng dù chỉ một chút tạp chất ấy một cách trân trọng như đang âu yếm một loại bảo vật. Từ ánh mắt đến chớp mũi rồi lại quen thuộc lần tìm về bờ môi thơm ngọt mát lạnh ấy.
Kỳ Phong mở to hai mắt nhìn chằm chằm đối phương.
“Nhắm mắt lại.” Kỳ Phong thầm giật mình rất nhanh nhắm lại hai mắt.
Không biết tại sao lần này Kỳ Phong lại rất nghe lời từ từ khép chặt hai mắt. Cảm nhận hơi ấm cuồn nhiệt đang mãnh liệt cuống lấy bờ môi lạnh như băng của mình như vuốt ve lại tựa như muốn chiếm đóng lãnh địa của riêng mình vậy.
“Ưm...”
Diệp Lạc Thần hài lòng vì nhìn người dưới thân rất biết nghe lời, đưa mắt nhìn khuôn mặt người mình muốn bảo hộ vì bị hôn mà nhiễm một tầng hồng nhạt trong càng thêm quyến rũ, hắn cũng nhắm mắt lại cảm nhận bờ môi lành lạnh đang được môi mình chăm sóc mà thập phần vui vẻ.
“Ưm...”
Không kiềm chế được Diệp Lạc Thần vừa hôn Kỳ Phong một tay vừa nhẹ nhàn ôm lấy vòng eo rắn chắc nhỏ bé kéo vào trong lòng rồi siết chặt như muốn tuyên bố với thế giới vật nhỏ dưới thân là người của hắn đừng ai nghĩ có thể cướp người khỏi tay hắn vậy, àn tay còn lại thì luồn vào trong tóc Kỳ Phong cảm nhận mái tóc dài mềm mại suôn mượt xoã tung đang trượt đi trong lòng bàn tay của mình như dòng thác đỗ thì vào lúc này Diệp Lạc Thần tay lại lần nữa chạm vào dấu vết chối mắt trên cổ Kỳ Phong.
Kỳ Phong đang bị người này bá đạo đoạt hôn thì trong đầu lại nghe thấy tiếng nam nhân:
“Đây là trừng phạt ta dành cho đệ. Nhớ kĩ lần sau phải bảo vệ chính mình thật tốt.”
Nụ hôn từ nhẹ nhàn bỗng trở nên mãnh liệt, Kỳ Phong bị hôn đến cả người gần như tê dại không thể thở nỗi, môi lưỡi bị người điên cuồng cuốn lấy.
“Uuh...Đau...”
“Trong đầu Kỳ Phong lúc này dường như muốn nỗ tung, hắn rất muốn nói nếu ta có thể cách huynh thật xa như vậy mới chính phương pháp bảo vệ mình tốt nhất. Đáng tiếc hắn cũng không có can đảm đi phản bác lại.”
“Ưm...”
Đến lúc hắn cảm thấy hít thở không thông môi lưỡi bị cắn cho sưng đỏ thì nụ hôn cuồng dã cũng đến hồi kết thúc.
“Hộc...hộc...” Kỳ Phong mở mắt ra sức thở dốc, sắc mặt ửng đỏ nhìn người nam nhân còn đang ôm mình không chịu buông ra, lại còn ở một bên nhìn mình chật vật, hắn thật muốn đưa tay lên mà chà đạp cái khuôn mặt tựa như trích tiên ngàn năm không đổi kia mà không thể nên cảm thấy ai oán.
“Vì cái gì người này vừa tạo ra một màn xấu hổ như vậy nhưng mặt không đỏ tim không đập mạnh với một chút thay đổi cũng không có?”
Diệp Lạc Thần cũng không dám đè nặng người dưới thân vốn đã yếu ớt. Nhìn đôi môi sưng đỏ cùng khuôn mặt giờ đã có thêm chút sắc hồng vì tác phẩm vừa rồi của mình cộng với biểu tình trên mặt của tiểu sư đệ vào lúc này hắn mới cảm thấy hài lòng đôi chút.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy tơ máu của Diệp Lạc Thần Kỳ Phong nhất thời đỏ mặt nhớ lại một màn vừa rồi mà tim không thể thôi ngừng đập.
“Nhưng mà khoan đã ánh mắt huynh ấy đây là bao nhiêu ngày không được nghỉ ngơi rồi?”
“Huynh mấy ngày không ngủ không nghỉ rồi vậy?” Suy nghĩ trong đầu là vậy nhưng lời nói trong lòng lại buột miệng tuôn ra.
“Kỳ nhi đây là quan tâm lo lắng cho ta sao?” Ánh mắt mang theo ý cười Diệp Lạc Thần nhìn Kỳ Phong như có như không hỏi.
“Đệ...đệ mới không có.” Cúi đầu xấu hổ Kỳ Phong ấp úng trả lời. “Hắn còn lâu mới thừa nhận hắn là thật sự lo lắng quan tâm đến tình hình sức khỏe của vị Đại sư huynh băng sơn này đâu, nhất là vừa rồi người này còn cướp đi nụ hôn đầu của hắn đã vậy còn bá đạo nói cái gì trừng phạt hắn cơ chứ, đúng là ở dưới mái hiên nhà người không thể không cuối đầu mà.”
“Kỳ nhi?”
“Ách...Kỳ..Kỳ nhi? Đại sư huynh là đang ở gọi đệ sao?”
“Kỳ nhi, đệ từ khi nào lại biến thành Kỳ nhi của huynh rồi hả? Aiz...mà thôi đi. Ở hiện đại hắn mang họ Huỳnh là Huỳnh Kỳ Phong nhưng đến thế giời này trước khi biết được sự thật hắn rốt cuộc là họ gì thì ở thế giới này hắn thật sự không có họ cũng chỉ có tên gọi Kỳ Phong mà thôi. Thôi thì tuỳ huynh ấy muốn gọi như thế nào cũng được, cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi.”
“Phải nha, vừa rồi không phải chúng ta vừa mới thân mật sao? Ta gọi đệ Kỳ nhi cũng đâu có gì là lạ.” Nhìn Kỳ Phong còn đang ngơ ngác Diệp Lạc Thần ngược lại tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
“Giải thích cái kiểu gì vậy, hắn đây là bị Đại sư huynh ép hôn đó có được hay không? Mà Diệp đại sư huynh tại sao lại hôn hắn, nụ hôn đầu tiên của hắn cứ như vậy...mất rồi?”
Nhưng ít nhất thì hắn không có cảm thấy chán ghét khi Đại sư huynh đụng chạm, mà chỉ có cảm giác tim đập rất nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực vậy. Mặc dù không có nhìn thấy khuôn mặt mình nhưng Kỳ Phong biết khuôn mặt của mình hiện giờ có lẽ rất là đỏ đi.
“Đưa hai tay ôm má, Kỳ Phong rất muốn mắng mình là đồ không có tiền đồ, bị đàn ông ôm hôn mà còn mặt đỏ tim đập. Hắn nhất định có bệnh, hắn nhất định là bị bệnh rồi đi.”
Đang tự suy diễn lung tung trong lòng lại bị Diệp đại sư huynh chạm tay lên mũi kéo hắn trở về thực tại.
“Diệp đại sư huynh.” Nâng mắt nhìn khuôn mặt băng sơn tựa như trích tiên ngàn năm không đổi nhìn người một tay còn đang ôm mình.
“Gọi ta Lạc Thần.”
“Thình thịch...” Tim a, đừng đập loạn nữa.
“Lạc...Lạc Thần sư huynh. Huynh có thể bỏ tay ra khỏi người đệ có được hay không? Không cần ôm sát đệ như vậy đâu a.”
Nhúc nhích người muốn thoát khỏi tình trạng ám muội khó nói nên lời giữa hai người nhưng hắn lại còn bị Lạc Thần sư huynh ôm chặt hơn nữa.
“Ngoan...để ta ôm một chút là tốt rồi.”
“Ách...” Không dám động đậy cả người căng thẳng sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Hu hu...Kỳ Phong trong lòng âm thầm gào khóc, thảm rồi, thảm rồi. Hắn chỉ bị kiệt sức cũng không có bị lạnh không cần phải ôm cho ấm đâu a, làm ơn thả hắn ra đi mà.”
Áp chế lửa nóng trong lòng Diệp Lạc Thần nhìn Kỳ Phong nói:
“Có người đến. Nơi này không tốt để ở lâu. Ta đưa đệ đến một nơi tuyệt đối an toàn.”
Cũng không đợi Kỳ Phong trả lời Diệp Lạc Thần trực tiếp thu hồi toàn bộ trận kỳ triệt hạ kết giới cúi người đem Kỳ Phong ôm lên.
Đang còn trong trạng thái chưa thể tiêu hoá hết sự việc vừa mới phát sinh giữa hai người thì đã bị người ôm lấy, đã vậy còn ôm theo kiểu công chúa. Hắn đây là nam nhân có được hay không a, vì cái gì lại ôm hắn theo kiểu công chúa? Nhưng mà Kỳ Phong là nghĩ như vậy nhưng hắn lại cũng không dám đi phản đối, nhất là một màn vừa rồi đến giờ khuôn mặt hắn vẫn còn nóng như thiêu đốt.
“Đưa tay ôm mặt. Oh oh..thật xấu hổ quá mà, cứ như thế này hắn sau này làm sau còn dám ra đường gặp người a.” Đang trong trạng thái tự luyến lại nghe Diệp đại sư huynh nhỏ giọng ra lệnh:
“Ôm chặt ta.”
Giật mình Kỳ Phong hắn cũng quên luôn vấn đề là mình bị người ôm theo kiểu công chúa, hắn lại cũng không dám trái lời ghé sát người dang hai tay ôm lấy cổ Lạc Thần sư huynh nhà mình mà vì ở quá gần nên cảm nhận hương thơm nhè nhẹ từ trên người nam nhân đang ôm mình phát ra làm hắn cảm thấy rất dễ chịu rồi lại nghĩ:
“Trên người sư huynh luôn có mùi thuốc thanh mát ngửi mùi rất dễ chịu làm hắn hít liền hai hơi, mà hành động trong vô thức này của Kỳ Phong người nào đó là hoàn toàn nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không phát hiện ra hành động ngốc nghếch của tiểu sư đệ nhà mình, nhưng đáy mắt loé sáng lại mang theo ý cười nhàn nhạt kia đã bán đứng Diệp Lạc Thần hắn.
Thu hồi ý cười trong mắt ôm người trong lòng tại chỗ biến mất.
Vài hơi thở sau trước cửa động phủ xuất hiện một người, người này mang theo một thân phong trần tâm trạng lo lắng lần theo huyết ấn lần tìm đến nơi này nhưng dù hắn đã dốc hết toàn lực thậm chí bỏ qua nguy hiểm sử dụng Kim Linh cánh nhưng vẫn chậm một bước kết quả người muốn tìm còn chưa tìm được đã bị một đám cường giả truy đuổi khó khăn lắm mới chạy thoát được.
................................
Kỳ Phong ở trong lòng Diệp Lạc Thần mà cảm thán không thôi. Rõ ràng hắn có năng lực ngự không phi hành đi nhanh trong chớp mắt nhưng so với năng lực của nam nhân đang ôm hắn này thì năng lực của hắn có là cái gì.
“Kỳ Phong thật ra còn không biết năng lực của hắn là ngoài Ngự Không còn có Tử Linh nếu kết hợp cả hai làm một thì sẽ đáng sợ đến thế nào. Đáng tiết vì không biết nên hắn đã không có cơ hội vận dụng năng lực chân chính của mình cho nên về sau này khi bị đuổi giết hắn mới có thể biết được.”
Kỳ Phong cảm giác Lạc Thần sư huynh thật sự rất thần bí, thực lực hắn nhìn không thấu đã như vậy còn có năng lực dịch chuyển không gian này là như thế nào? Kỳ Phong hai tay ôm cổ người nam nhân bạch y thật chặt lại đưa mắt lên nhìn với ánh nhìn đầy ngưỡng mộ, lại nhìn về phía dưới chân huynh ấy chỉ là một đụn mây mà sao lại có thể di chuyển nhanh như tia chớp như vậy a.
“Đây là Hành Vân, là một trong những phi hành pháp bảo của ta, trong thời gian nữa khắc có thể bay xa gần vạn dặm, đều đặc biệt là Hành Vân có thiết lập trận pháp nên chủ nhân có thể dễ dàng điều khiển không sợ bị ngoại lực làm ảnh hưởng trong lúc di chuyển, nếu sử dụng thần lực thôi thúc đối với Hành Vân mà nói sẽ còn đi nhanh hơn nữa. Kỳ nhi, đệ nhớ kỹ những gì ta vừa nói chưa?”
“Thần kỳ như vậy sao? LạcThần sư huynh đệ đã nhớ kỹ rồi a.”Đây cũng không phải là phi hành pháp bảo của hắn, sư huynh bảo hắn nhớ kỹ làm cái gì? Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn trả lời Lạc Thần sư huynh nhà mình.
Hiếu kỳ muốn đưa tay chạm vào đụn mây nhưng cả người còn đang bị người ta ôm trong lòng nên không dám động đậy, vả lại hắn cũng sợ mình đứng lên đụn mây kia có khi nào sẽ bị lọt qua đụn mây rồi rơi luôn từ trên trời xuống đất hay không a. Bất quá để một đại nam nhân ôm mãi như thế này hắn là không có thói quen, thật quá mất mặt mà.
Ngước mắt lên nhìn bạch y nam nhân đang ôm mình thấy người nọ cũng vừa lúc nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau “soát” Kỳ Phong nhất thời đỏ mặt nhớ lại một màn xấu hổ ở trong sơn động “ Huynh..huynh có thể để đệ tự mình đứng không?”
“Ách…hắn hôm nay bị làm sao thế, chỉ là bị nam nhân ôm hôn một chút, hắn ấp úng cái quỷ gì?” Nghĩ là như vậy nhưng hiện tại không chỉ khuôn mặt Kỳ Phong đỏ thôi mà đến cả vành tay đều đỏ đã bán đứng tâm trạng Kỳ Phong vào lúc này.
“Không được.” Ánh mắt mang ý cười dù rất nhanh đã biến mất nhưng vì Kỳ Phong đang đối mắt cùng người nam nhân bạch y này với ánh mắt con thỏ nhỏ chờ đợi nên hoàn toàn phát hiện một chút biến chuyển trong đôi mắt kia mà hắn cứ ngỡ như mình vừa rồi là bị ảo giác.
“Hắn biết mà, làm gì dễ như vậy đã thả hắn xuống rồi? Nhìn Lạc Thần sư huynh với khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi không biết đều gì mới có thể làm cho huynh ấy thay đổi sắc mặt nhưng nhìn cái ánh mắt mang ý cười thoáng qua kia làm hắn cảm thấy bất an nha.”
“Đến nơi rồi.” Từ trên cao nhìn xuống thấy một dãy rừng đá nhọn lõm chõm. Trong lòng Kỳ Phong thầm nghĩ nhanh như vậy đã đến nơi rồi, nhất thời lo lắng chỉ số bất an bỗng tăng lên gắp đôi.”