Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại |
Số chương | 30 |
Lượt đọc | 114 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Edit: Ngân Đường
Nàng là sát thủ chi vương thế kỷ 21, xưng diệu thủ độc y. Trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ, thích làm theo ý mình.
Hắn mang tử mâu, danh Quỷ Vương, thế gia vọng tộc, lãnh huyết cuồng vọng, miệt thị thiên hạ.
Ở hiện đại nàng là sát thủ, xuyên qua thời không cư nhiên trở thành đích nữ – con gái do chính thất sinh ra – yếu đuối vô văng của phủ thừa tướng.
Nàng đến dị thế ngoạn làm mây mưa thất thường, đất trời mù mịt.
*
[ oai bản giới thiệu vắn tắt ]
Đêm tân hôn, nàng ở trên người hắn : “Nghĩ chiếm được ta ! Đánh thắng ta trước rồi nói sau!”
Hắn yêu diễm cười khẽ : “Bổn vương chỉ biết đau lòng cho nữ nhân, sẽ không đánh nữ nhân!”
Nàng kháp trụ cổ hắn:“Ngươi nếu dám thích nữ nhân khác, ta liền…”
“Cái gì?” Hắn cười.
“Trước cưỡng gian sau đó hoạn!” Nàng hung tợn nói
Hắn lập tức cởi hết quần áo,“Cưỡng đi, cưỡng xong rồi ngươi nhất định luyến tiếc không hoạn, huống chi…”
Hắn xoay người một cái áp đảo ở trên người nàng.
“Bổn vương thể xác lẫn tinh thần đều là của một mình ngươi !”
*
“Phế vật, nếu ngươi quỳ xuống van xin, ta có thể nạp ngươi làm thiếp.” Cao ngạo thái tử cúi người, lạnh nhìn nữ nhân trước mắt.
Phượng Tri Nhã cúi đầu, bên môi cười lạnh.“Kia — đa tạ thái tử.”
Ngẩng đầu, trong nháy mắt, cổ tay xuất ra chủy thủ, mạnh mẽ đâm tới.
“Phượng Tri Nhã, lá gan hảo lớn!”Thái tử sắc mặt hoảng sợ.
Dao nhỏ trên tay Phượng Tri nhã lại càng thêm nhanh, vút một cái, quần áo trên người thái tử nhất thời hóa thành những mảnh vải rách thưa thớt trên mặt đất.
Một cái lãnh đao mạnh mẽ hướng gương mặt biến sắc của thái tử.“Thái tử nếu là quỳ xuống , có lẽ ta còn suy nghĩ nạp ngươi làm phu.”
Dưới ánh mặt trời, lãnh mâu Phượng Tri Nhã khinh động, sáng rọi diệu nhân, nào có nửa điểm bộ dáng của phế vật.
*
Cuồng vọng trên sa trường, tư thế hào hùng. Gió nổi lên,bụi mờ mịt, huyết nhục vẩy ra.
Phía trên thành lâu, Hiên Viên Uyên cao ngạo đứng thẳng. Mặc vết thương trên người, ánh mắt trói chặt thân ảnh mảnh mai màu trắng cuồng dã hướng tới mình .
Nhìn gương mặt trong mộng xuất hiện trước mắt, con ngươi nổi lên huyết tinh, nhất thời hét lớn một tiếng “Phượng Tri Nhã, ai cho phép ngươi tới !”
Phượng Tri Nhã ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy mang theo ý cười, cất âm thanh quanh quẩn trong không trung “Hiên Viên Uyên, ngươi đã nói ta chính là ngươi .”
Cho nên, ta sinh tử tùy ngươi!
*
“Báo — Vương gia không tốt , Vương phi lại mang theo ba vị đại nhân đi ra ngoài đánh bài !”
Mỗ vương hơi hơi nhíu mi:“Tùy nàng đi!”
“Nhưng là…” Mỗ thị vệ lau đi mồ hôi chảy trên trán.
“Nói…”
“Nhưng là Vương phi nói, đêm nay vị đại nhân ấy thắng vô số lần, khiến cho người nọ cấp Vương gia thị tẩm.” Mỗ thị vệ mồ hôi ướt đẫm.
Mỗ vương sắc mặt kịch biến, một quyền nện ở trên mặt bàn:“Chết tiệt, lập tức đem cái kia nữ nhân về đây cho bổn vương!”
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.