Chương : 7
CHƯƠNG 7: CHỊU NHỤC TRONG NGÔI MIẾU ĐỔ NÁT
“Đi thôi, các ngươi muốn làm ở đâu?” Cô có phần không đành lòng nhìn vẻ mặt cực kỳ bi thương của Y Nguyệt, quay đầu giục hai sát thủ.
“Ả này thật dâm đãng, còn nóng ruột hơn cả hai huynh đệ chúng ta nữa.” Lúc người áo đen kìm chế Tần Thanh La nói chuyện còn dùng cơ thể cọ vào lưng của Tần Thanh La, vừa ngửi mùi thơm của mỹ nhân lại càng không nhịn được nữa, vội vàng giục người còn lại rời đi.
Một sát thủ vác Tần Thanh La lên trên vai, dùng con dao găm làm động tác cắt cổ để đe dọa Y Nguyệt rồi mới rời đi.
Y Nguyệt co người trong góc giường, khóc không thành tiếng, nhiều lần muốn xông tới liều mạng với chúng nhưng cuối cùng vẫn bị nỗi sợ hãi trong lòng làm chùn chân, không dám lao tới.
Ngoài cửa sổ, gió rất lớn, hoa tuyết theo gió nhẹ nhàng bay vào trong phòng.
Một bóng đen hiện ra. Y Nguyệt còn chưa kịp thấy rõ người trước mắt, đã nghe một giọng nam trong trẻo truyền đến.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Y Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy là ông lão buổi tối còn hâm rượu uống cùng với Tần Thanh La thì lập tức gào khóc: “Tiểu… tiểu thư… bị người ta bắt đi rồi…”
Dưới tình huống như vậy, hễ là nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nào đều có thể gợi lên sự yếu đuối ở sâu trong lòng người.
“Tiểu thư?” Đôi mắt trong trẻo của ông lão dường như lóe sáng trong chớp mắt: “Đi về phía nào?”
Y Nguyệt run rẩy giơ tay lên, chỉ về phía cửa, chỉ là ngoài cửa đã sớm không còn bóng dáng của mấy người, bây giờ đuổi theo thì làm gì còn dấu vết gì nữa?
Ông lão nhíu mày khi thấy nàng ta đã bị dọa cho không còn hồn vía, lập tức lạnh lùng dặn tùy tùng phía sau: “Bảo tất cả người của chúng ta ra ngoài đuổi theo! Lúc cần thiết có thể vận dụng người của chúng ta ẩn nấp ở địa phương! Nhất định… phải dẫn người về!”
Trên mặt Tấn Song sau lưng thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi biến mất. Thế lực của bọn họ trải rộng khắp nam bắc Đại Giang, nhưng lại không tồn tại quá rõ ràng, không đến lúc bất đắc dĩ thì không thể tự tiện dùng tới bất kỳ người nào, nếu không sẽ làm tăng nguy cơ bị lộ.
Chủ tử muốn dùng tới thế lực ở địa phương vì một người mới gặp mặt một lần sao?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không hiểu được lời ta nói à?” Ông lão híp mắt lại. Tấn Song sợ đến mức lập tức lui lại một bước.
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Ông lão chắp tay đứng ở bên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ đồ nam treo ở đầu giường mãi không rời đi. Không trách được lúc nàng cười còn đẹp hơn nữ nhân bảy phần, hóa ra đúng là nữ nhân.
“Một nữ nhân lại giỏi về cơ quan vũ khí à, thật thú vị.” Tiếng thì thầm của ông lão nhanh chóng biến mất trong gió tuyết. Xoay người, bước chân đi cũng không thấy có động tác gì đặc biệt. Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, bóng dáng của hắn đã xuất hiện ở bên sân.
Y Nguyệt sợ ngây người trước cảnh tượng này, trong lòng lại đột nhiên dâng lên hi vọng. Những người này có võ công lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu được tiểu thư về, nhất định là có thể…
Nghĩ vậy, Y Nguyệt co người và lại òa khóc. Không ai biết, chính vào lúc đó, trong lòng Y Nguyệt áy náy và hối hận đã lặng lẽ đưa ra một quyết tâm đủ để thay đổi số phận.
Phía chân trời đã dần sáng lên.
Cửa thành Vân Thành đã mở ra, hai sát thủ dẫn theo Tần Thanh La rời khỏi thành, lại nóng lòng không chờ được, muốn tìm chỗ vắng người để xử lý Tần Thanh La.
Nhưng hôm nay cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ cách một lúc lại có rất nhiều quân sĩ qua lại trên đường cái, dường như đã xảy ra chuyện gì lớn.
Chúng làm nghề này sợ nhất chính là người của nhà quan, cho nên chúng lập tức cảnh giác, ném Tần Thanh La lên ngựa rồi một đường đi vội, đi suốt mười dặm mới không nhìn thấy quân sĩ hoạt động nữa.
“Đúng là xui xẻo, giờ đã đến sườn núi cách mười dặm rồi.” Sát thủ đi ở phía trước nhổ nước bọt rồi tung người xuống ngựa.
Một gã sát thủ khác kéo Tần Thanh La từ trên lưng ngựa xuống: “Đừng nói nhảm nữa, ngươi nhìn đũng quần của ta xem. Đồ của ta nhịn cũng sắp hỏng rồi. Ta nhớ sau chỗ rẽ này có ngôi miếu đổ nát, chúng ta dẫn ả này qua, lại chơi ở đó cũng đủ rồi!”
“Đi! Mẹ nó, ngày hôm nay ta không chơi chết ả ta, ta theo họ ngươi!”
Hai người nhịn suốt đoạn đường, vào giờ phút này dục vọng dường như hoàn toàn bùng nổ. Một người trong đó có phần không nhịn được nữa, bàn tay đã bắt đầu không yên phận.
Hai tay Tần Thanh La bị gã dùng sợi dây trói lại, chỉ có thể lảo đảo bước về phía trước trong sự xô đẩy của chúng. Bàn tay không an phận kia làm cho cô buồn nôn nhưng trong cơ thể cô đã là một nữ nhân trưởng thành lãnh đạm, cho nên biết trong cuộc sống còn có một chữ, là “Nhịn”.
Có lẽ, trưởng thành khác với trẻ tuổi ở chỗ có can đảm nhẫn nhịn trước một việc hay không.
Cô quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này vắng không có một bóng người, một ngôi miếu đổ nát, bị tàn phá tới không chịu nổi nữa.
Xem ra, ở đây sẽ không có ai cứu cô rồi.
“Tiểu mỹ nhân, ca ca đã không chờ được nữa rồi, nhanh làm cho ta sung sướng đi.”
Vừa vào ngôi miếu đổ nát, còn chẳng kịp đóng cửa lại, một người trong đó lại ấn Tần Thanh La ngã xuống đất, người còn lại cũng luống cuống tay chân nhào tới.
Tần Thanh La cắn chặt răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai gã đàn ông đáng khinh, trong lòng sốt ruột nhưng không hề thể hiện ra mặt, trái lại cố nặn ra một nụ cười quyến rũ: “Đừng sốt ruột, ta chỉ là một cô gái yếu đuối, ở đây lại không có ai, ta còn có thể chạy được sao? Nếu không, ta phối hợp với các ngươi chẳng phải tốt hơn à?”
“Ả này đúng là không tệ, biết điều đấy!” Sát thủ ấn Tần Thanh La xuống đất liền cười to và lùi người lại: “Thách ngươi cũng không dám giở trò.”
Người còn lại bước tới, cầm lấy con dao găm và rạch một cái, lập tức cắt đứt sợi dây trên tay của Tần Thanh La.
Mắt Tần Thanh La lập tức sáng lên nhưng lại nhanh chóng giấu đi.
“Nhanh lên.” Hai sát thủ thúc giục.
Tần Thanh La ung dung giơ tay lên, ngón tay trắng như ngọc đặt lên đai lưng và nhẹ nhàng kéo ra, đai lưng tuột ra, áo lụa cũng chậm rãi tách ra giống như một thác nước tràn ngập bọt trắng bắn ra trong chớp mắt, gây ra chấn động mạnh trên phương diện thị giác cho người ta.
Hai sát thủ nhìn hơi ngây người, không ngừng nuốt nước bọt.
“Muốn xem không?” Tay Tần Thanh La đặt lên áo, đúng lúc che đi vị trí quan trọng trên cơ thể lại vẫn để người ta có đủ không gian tưởng tượng.
“Muốn nhìn!” Hai sát thủ gật đầu như giã tỏi.
Tần Thanh La khẽ cười vài tiếng, trên gương mặt hoàn toàn không nhìn ra được bất kỳ tâm trạng tiêu cực nào: “Muốn nhìn lại nhìn cho đủ đi…”
Ngoài cửa sổ, mặt trời cuối cùng ló ra sau tầng mây, lúc tia sáng xuyên qua đám mây chiếu xuống, vẽ thành từng tia sáng rực rỡ trên không trung.
Trong nháy mắt đó, Tần Thanh La nở nụ cười tuyệt đẹp, bởi vì hai sát thủ lập tức ngã xuống khi cô kéo áo ra.
Cô thở hắt ra một hơi, lấy từ trong người ra một cái gương lớn bằng bàn tay. Ngay vừa rồi, mặt gương đồng phản xạ ánh mặt trời, bắn thẳng vào mắt của hai người, cô mới có cơ hội phát huy công dụng của chiếc nỏ cỡ nhỏ được giấu ở trong tay áo.
Cái nỏ này không lớn quá nửa bàn tay, là do cô dùng kim thêu và cung để làm ra. Bởi vì chỉ là kim thêu nên uy lực của nó không đủ để lấy mạng.
Cô rất may mắn, cô nắm phương hướng khá chuẩn, mấy cái kim thêu bắn ra đã thành công bắn trúng mắt của hai người. Ba năm bị nhốt ở trong phủ Tướng Quân, chuyện cô có thể làm là không ngừng luyện tập công kích như vậy mà thôi.
May mắn, may là cô phòng ngừa chu đáo đã luyện tập qua rất nhiều lần.
“Mắt ta không nhìn thấy nữa rồi!”
“Kỹ nữ thối tha! Để chúng ta bắt được sẽ lột da của ngươi!”
Tần Thanh La không để ý tới hai gã sát thủ đã ngã xuống đất và kêu rên, cô buộc lại áo rồi lao ra khỏi ngôi miếu đổ nát.