Chương 1
Phần giới thiệu
• An Nhi
Xuất thân từ một gia đình không mấy hạnh phúc. Bố mẹ ly hôn năm cô 5 tuổi. Cùng mẹ di cư đến thành phố “hoa lệ” Hồng Châu. Năm 15 tuổi mẹ tái hôn với bố của Hoàng Minh. Từ giây phút có gia đình mới cô đã cảm nhận được hạnh phúc về hai từ “gia đình”. Tuổi trẻ hồn nhiên, vui vẻ của cô hóa đau buồn, trầm lắng; nụ cười năm 18 tuổi vụt tắt bằng nước mắt; những hy vọng, hoài bão ở ngày tháng đôi mươi vụt tắt khi “Hoàng Quân” xuất hiện trong tâm trí cô. Để giờ đây ai có thể chữa lành trái tim rỉ máu này? Ai sẽ sẵn sàng đồng hành cùng cô trong ngày lánh quên đi quá khứ ấy? Hoàng Minh liệu anh ấy có đến và chắp vá những tổn thương này không?
• Hoàng Quân
Sống trong hào môn từ lúc chào đời. Là anh của Hoàng Minh. Bố mẹ chia tay trong cuộc hôn nhân thương mại đã để lại những kí ức không tốt đẹp với chàng trai này. Anh và Hoàng Minh không có được một gia đình trọn vẹn, Hoàng Minh theo ba kết hôn với mẹ của An Nhi. Còn anh theo mẹ sống trọn môi trường đầy rẫy tâm cơ vì đồng tiền, quyền lực mà bán mạng với tử thần. Có lẽ giây phút thiên đường mở cửa cho anh là khi gặp được An Nhi ở tuổi 25. Nụ cười của cô đã khắc sâu trong tim, gương mặt hiền dịu ấy cứ từng ngày in dấu trong tâm hồn anh và hạnh phúc ngắn ngủi ở những ngày cả hai bên nhau khiến anh mãi trầm luân. Và khi phát hiện ra bí mật của nhau anh như hóa điên trong tình yêu này.
• Hoàng Minh
Sống ở Mĩ từ lâu, nên anh đã quen với những năm tháng cô đơn trong mái ấm gia đình. Từ năm 20 tuổi quay trở lại thành phố Hồng Châu. Giây phút anh nhìn thấy ba được hạnh phúc trong gia đình mới khiến anh có cảm giác tươi vui trở lại. Cũng trong lần về thăm đấy anh đã gặp được cô gái An Nhi. Với vẻ tinh nghịch và rất đỗi dễ thương đã làm anh say mê ngắm nhìn cùng với đó anh đã yêu lúc nào không hay. Nhưng khi thấy cô ấy cười trong tay của người anh mình là Hoàng Quân anh nghĩ mình thất bại rồi nhưng những sự thật anh tìm kiếm được phơi bày. Đó là một chiếc lưới to được tỉ mỉ giăng lên để thực hiện kế hoạch trả thù. Anh đã cứu được người con gái ấy. Nhưng liệu cô ấy có vì anh mà ngưng tổn thương không? Cô ấy có sẵn lòng trong chuyện tình cảm nữa không? Có lẽ, thời gian sẽ cho anh câu trả lời.
CHAP 1
Trong căn nhà nghèo nàn, với những mái tôn cũ đang lụp sụp như đến mức muốn ngã xuống. Ấy vậy, qua bao năm tháng đã che nắng, che mưa cho chúng tôi. Bên trong sự nghèo đến lụi tàn này vọng ra tiếng chửi rủa
- Má! Tiền đâu mau đưa tiền cho tao. Không tao phá hết cái nhà này. Nhanh lên cho tao!
Gương mặt bừng bừng sát khi ông Phi Hùng cũng chính là ba tôi khiến tôi và mẹ càng sợ hãi và đau đớn vô cùng.
Lúc này, mẹ tôi liền đi lại và quỳ xuống trước mặt chồng mình:
- Ông ơi! Tôi xin ông mà, tiền trong nhà không còn. Ông đừng phá mẹ con tôi nữa, tiền trong nhà ông đem đi đánh bạc, cá độ và rượu bia hết rồi. Làm gì mà còn nữa. Ông thương con Nhi với tôi thì tỉnh lại đi ông đừng như thế này nữa ông Hùng ơi!
Vừa nói bà vừa khóc khiến đứa trẻ đang núp ở góc tường càng òa khóc to.
* Mày im miệng cho tao. Chẳng phải tao cờ bạc bê tha, rượu chè bê bết là vì cái nhà này sao. Không nói nhiều nữa. Nếu hôm nay không đưa tiền cho tao tao quậy banh ngôi nhà này.
Lời nói càng lúc đầy hung dữ và hành động tát vào mặt vợ mình “Chát! Chát!”
- Đưa đây! Đưa tiền đây!
Không chịu nỗi nỗi đau của mẹ nữa cũng như thấy được sự bất lực và mệt mỏi của mẹ.Tôi liền chạy lại và chắn cho mẹ cũng như nói to:
- Ông không được đánh mẹ tôi nữa. Ông cút đi! Tiền mà ông muốn đây, cầm tiền và biến đi. Đừng đến đây mà phá nhà rồi đánh mẹ tôi nữa. Không tôi sẽ giết ông!
Lời nói đầy rẫy sự căm hận và ghét đến tận xương tủy phát ra từ cô gái 5 tuổi với gương mặt đầy khả ái, hiền lành ấy vậy mà đôi mắt lúc này như có lửa nóng rực khiến người cha đáng trách này nhìn vào phải rùng mình.
- Ngỗ nghịch như cái mẹ mày. Dám hỗn láo với cha mày hả! Không có tao thì làm sao có cái thứ như mày ra đời.
Lời nói tục tĩu ấy cùng với hành động đá mạnh vào người cô gái nhỏ bé ấy đã khiến sự nó càng ghét cay ghét đắng cha mình.
Cũng lúc đó, nói xong câu ấy ông Hùng cũng rời đi để lại ngôi nhà lụp sụp có hai mẹ con đang ôm nhau và khóc to
- Mẹ ơi! Đi nơi khác sống đi mẹ ơi! Con không thể ở đây nữa đâu mẹ ơi! Con không muốn mẹ đau khổ nữa đâu, con ghét ông ấy, con chán cái nơi này lắm mẹ ơi!
Giọng của đứa trẻ vẫn còn chưa thành thạo ấy vậy mà lại khiến người mẹ càng lúc khóc to và ôm con mình chặt vào.
- Nhi Mẹ xin lỗi! Chúng ta không ở đây nữa, ông sống chỗ này nữa cũng không để cha con đánh mình nữa! Chúng ta sẽ đi sẽ rời xa cái thành phố đau thương này đến nơi khác sống. Mẹ sẽ không để con phải chịu khổ nữa. Xin lỗi con gái của mẹ
Những lời bộc bạch ấy của hai mẹ con nói lên như chút bỏ đi những đau khổ mà mình đã chịu đựng và giờ đây là lúc họ phải gồng mình để thoát khỏi gia đình về người chồng “bạo hành” người cha “độc ác” này.
Sống trong những năm tháng tuổi thơ với mọi điều xấu xa vây quanh khiến cho tôi chỉ mới 5 tuổi phải tự mình trưởng thành. Nhìn những khoảnh khắc mẹ bị đánh đập, chửi mắng, thấy những lúc mẹ khóc tim tôi lại đau và ôm chầm lấy mẹ dù biết tôi cũng đang phần gánh nặng cho mẹ khi thời đại "trọng nam khinh nữ" mãi là một điều khắc sâu trong suy nghĩ cỗ hủ của con người trước đây, chính ba tôi ông ấy cũng bị điều ấy tiêm nhiễm vào.
Tôi bất lực khi bản thân chẳng che chở được cho mẹ và mọi lúc như thế tôi đều tự mình hiểu chuyện cố lớn nhanh để bảo vệ được mẹ mình. Đôi khi, với độ tuổi của tôi những đứa trẻ trong xóm có được điều đẹp đẽ, được ăn ngon mặc đẹp tôi nhìn buồn lắm, xót lắm nhưng chiếc kẹo thơm ngon tôi từng ao ước có được có lẽ, sẽ chẳng ai cho tôi cả. Tôi bắt buộc phải tự mình hiểu về cuộc đời này.
THÀNH PHỐ HỒNG CHÂU
10 NĂM SAU
Tiếng đồng hồ báo thức reo lên từng hồi: “Rinh! Rinh!” đã khiến cho cô gái đang mơ về một điều đẹp đẽ trong cuộc đời phải nhíu mày khó chịu cùng với đó là động tác nghiêng người dậy tắt đi thứ âm thanh ồn ào, náo loạn buổi sáng yên tĩnh.
- Mệt mỏi quá đi mất! Cứ thức dậy sớm thế này chắc mình chịu không nỗi quá.
Đôi môi chúm chím với giọng nó ngà ngà say ngủ ấy càng khiến cho tôi thêm phần đáng yêu và dễ thương hơn rất nhiều.
- Nhi à! Dậy đi con. Nay nhà mình có khách đến này.
Giọng mẹ tôi ở ngoài cửa vọng vào
- Con biết rồi ạ. Con dậy rồi!
Đáp lại lời tôi là một tiếng tĩnh lặng chắc mẹ tôi đã xuống dưới lầu rồi. Vươn người thức dậy và đi ra cửa sổ kéo rèm ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến tôi càng thêm tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhìn những dòng xe phồn thịnh ở phía dưới lại khiến tôi nghĩ giây phút tôi đang được sống nơi đây cứ như là giấc mơ.
Đã 10 năm rồi từ ngày mẹ tôi và tôi bỏ trốn lên thành phố “hoa lệ” Hồng Châu này cuộc sống của chúng tôi đã tốt hơn rất nhiều. Có lẽ, có được ngày hôm nay công lớn là sự giúp đỡ của chú Tuấn Anh – mối tình đầu của mẹ tôi và khách hôm nay đến chơi là chú ấy.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa tôi liền vào phòng tắm vệ sinh cá nhân và xuống nhà phụ mẹ nấu ăn.
“Reng, reng”
Chuông cửa vang lên tôi đang phụ mẹ dọn đồ ăn ra bàn nghe vậy định đứng lên ra mở cửa thì mẹ bảo:
- Con cứ dọn giúp mẹ đi. Để mẹ ra mở cửa cho.
- Vâng!
Nói rồi tôi tiếp tục công việc gian dỡ của mình. Vừa làm vừa trầm tư.
Đúng thật đấy không phải lần đầu chú ấy đến nhà nhưng lần đến này tôi cảm thấy sẽ là sợi dây gắn kết nhau nhiều hơn. Nói thích chú Tuấn Anh không thì bản thân tôi cũng không thích mấy nhưng không ghét tôi chỉ cảm thấy chú rất tốt và gia đình tôi nợ chú rất nhiều. Tôi biết chú thích mẹ tôi và mẹ tôi cũng vậy nhưng thật lòng tôi vẫn chưa dám bước chân mình vào hai từ “gia đình” có cha và mẹ. Bởi bóng ma tâm lí của tuổi thơ quá lớn trong tôi.
Đang mãi suy nghĩ nên tôi cũng chẳng nghe tiếng mẹ gọi.
- Nhi! Chào chú đi con. Nhi! Nghe mẹ nói không con.
Tiếng ồn ào và lời nói to của mẹ đã cắt dòng suy nghĩ của tôi và đưa tôi về thực tại. Ngước lên nhìn thấy chú Tuấn Anh và mẹ tôi mới ngớ người và thấy mình thật thất lễ.
- Xin lỗi chú. Tại con lo suy nghĩ quá nên không để ý đến chú ạ. Chú đừng trách con nhé!
Lời nói có phần áy náy và nụ cười như mong được nhận lời tha thứ từ chú hiện rõ trên nét mặt của cô gái xinh đẹp này.
Nhìn tôi như vậy chú liền đi lại và nói:.
- Không sao. Chú có giận đâu. Đừng lo lắng như vậy chứ. Thôi cùng ăn sáng đi nào.
- Phải. Vào ăn sáng thôi. Không đồ ăn nó nguội mất.
Mẹ tôi thấy vậy cũng nói thêm.
Buổi ăn diễn ra khá thoải mái đa phần là sự đối đáp của mẹ tôi và chú là nhiều. Tôi cũng có nói nhưng chỉ đáp những gì chú hỏi về việc học hành cũng như cuộc sống dạo gần đây. Đang chăm chú ăn thì chú nói:
- Nhi này! Thật ra nay chú đến đây là muốn nói với con và mẹ con chuyện này. Chú với mẹ con, con cũng biết là mối tình đầu của nhau. Chú rất yêu mẹ con và mẹ con cũng vậy. Nên hôm nay chú muốn ngỏ ý với con là CHÚ VÀ MẸ CON SẼ KẾT HÔN VỚI NHAU!
• An Nhi
Xuất thân từ một gia đình không mấy hạnh phúc. Bố mẹ ly hôn năm cô 5 tuổi. Cùng mẹ di cư đến thành phố “hoa lệ” Hồng Châu. Năm 15 tuổi mẹ tái hôn với bố của Hoàng Minh. Từ giây phút có gia đình mới cô đã cảm nhận được hạnh phúc về hai từ “gia đình”. Tuổi trẻ hồn nhiên, vui vẻ của cô hóa đau buồn, trầm lắng; nụ cười năm 18 tuổi vụt tắt bằng nước mắt; những hy vọng, hoài bão ở ngày tháng đôi mươi vụt tắt khi “Hoàng Quân” xuất hiện trong tâm trí cô. Để giờ đây ai có thể chữa lành trái tim rỉ máu này? Ai sẽ sẵn sàng đồng hành cùng cô trong ngày lánh quên đi quá khứ ấy? Hoàng Minh liệu anh ấy có đến và chắp vá những tổn thương này không?
• Hoàng Quân
Sống trong hào môn từ lúc chào đời. Là anh của Hoàng Minh. Bố mẹ chia tay trong cuộc hôn nhân thương mại đã để lại những kí ức không tốt đẹp với chàng trai này. Anh và Hoàng Minh không có được một gia đình trọn vẹn, Hoàng Minh theo ba kết hôn với mẹ của An Nhi. Còn anh theo mẹ sống trọn môi trường đầy rẫy tâm cơ vì đồng tiền, quyền lực mà bán mạng với tử thần. Có lẽ giây phút thiên đường mở cửa cho anh là khi gặp được An Nhi ở tuổi 25. Nụ cười của cô đã khắc sâu trong tim, gương mặt hiền dịu ấy cứ từng ngày in dấu trong tâm hồn anh và hạnh phúc ngắn ngủi ở những ngày cả hai bên nhau khiến anh mãi trầm luân. Và khi phát hiện ra bí mật của nhau anh như hóa điên trong tình yêu này.
• Hoàng Minh
Sống ở Mĩ từ lâu, nên anh đã quen với những năm tháng cô đơn trong mái ấm gia đình. Từ năm 20 tuổi quay trở lại thành phố Hồng Châu. Giây phút anh nhìn thấy ba được hạnh phúc trong gia đình mới khiến anh có cảm giác tươi vui trở lại. Cũng trong lần về thăm đấy anh đã gặp được cô gái An Nhi. Với vẻ tinh nghịch và rất đỗi dễ thương đã làm anh say mê ngắm nhìn cùng với đó anh đã yêu lúc nào không hay. Nhưng khi thấy cô ấy cười trong tay của người anh mình là Hoàng Quân anh nghĩ mình thất bại rồi nhưng những sự thật anh tìm kiếm được phơi bày. Đó là một chiếc lưới to được tỉ mỉ giăng lên để thực hiện kế hoạch trả thù. Anh đã cứu được người con gái ấy. Nhưng liệu cô ấy có vì anh mà ngưng tổn thương không? Cô ấy có sẵn lòng trong chuyện tình cảm nữa không? Có lẽ, thời gian sẽ cho anh câu trả lời.
CHAP 1
Trong căn nhà nghèo nàn, với những mái tôn cũ đang lụp sụp như đến mức muốn ngã xuống. Ấy vậy, qua bao năm tháng đã che nắng, che mưa cho chúng tôi. Bên trong sự nghèo đến lụi tàn này vọng ra tiếng chửi rủa
- Má! Tiền đâu mau đưa tiền cho tao. Không tao phá hết cái nhà này. Nhanh lên cho tao!
Gương mặt bừng bừng sát khi ông Phi Hùng cũng chính là ba tôi khiến tôi và mẹ càng sợ hãi và đau đớn vô cùng.
Lúc này, mẹ tôi liền đi lại và quỳ xuống trước mặt chồng mình:
- Ông ơi! Tôi xin ông mà, tiền trong nhà không còn. Ông đừng phá mẹ con tôi nữa, tiền trong nhà ông đem đi đánh bạc, cá độ và rượu bia hết rồi. Làm gì mà còn nữa. Ông thương con Nhi với tôi thì tỉnh lại đi ông đừng như thế này nữa ông Hùng ơi!
Vừa nói bà vừa khóc khiến đứa trẻ đang núp ở góc tường càng òa khóc to.
* Mày im miệng cho tao. Chẳng phải tao cờ bạc bê tha, rượu chè bê bết là vì cái nhà này sao. Không nói nhiều nữa. Nếu hôm nay không đưa tiền cho tao tao quậy banh ngôi nhà này.
Lời nói càng lúc đầy hung dữ và hành động tát vào mặt vợ mình “Chát! Chát!”
- Đưa đây! Đưa tiền đây!
Không chịu nỗi nỗi đau của mẹ nữa cũng như thấy được sự bất lực và mệt mỏi của mẹ.Tôi liền chạy lại và chắn cho mẹ cũng như nói to:
- Ông không được đánh mẹ tôi nữa. Ông cút đi! Tiền mà ông muốn đây, cầm tiền và biến đi. Đừng đến đây mà phá nhà rồi đánh mẹ tôi nữa. Không tôi sẽ giết ông!
Lời nói đầy rẫy sự căm hận và ghét đến tận xương tủy phát ra từ cô gái 5 tuổi với gương mặt đầy khả ái, hiền lành ấy vậy mà đôi mắt lúc này như có lửa nóng rực khiến người cha đáng trách này nhìn vào phải rùng mình.
- Ngỗ nghịch như cái mẹ mày. Dám hỗn láo với cha mày hả! Không có tao thì làm sao có cái thứ như mày ra đời.
Lời nói tục tĩu ấy cùng với hành động đá mạnh vào người cô gái nhỏ bé ấy đã khiến sự nó càng ghét cay ghét đắng cha mình.
Cũng lúc đó, nói xong câu ấy ông Hùng cũng rời đi để lại ngôi nhà lụp sụp có hai mẹ con đang ôm nhau và khóc to
- Mẹ ơi! Đi nơi khác sống đi mẹ ơi! Con không thể ở đây nữa đâu mẹ ơi! Con không muốn mẹ đau khổ nữa đâu, con ghét ông ấy, con chán cái nơi này lắm mẹ ơi!
Giọng của đứa trẻ vẫn còn chưa thành thạo ấy vậy mà lại khiến người mẹ càng lúc khóc to và ôm con mình chặt vào.
- Nhi Mẹ xin lỗi! Chúng ta không ở đây nữa, ông sống chỗ này nữa cũng không để cha con đánh mình nữa! Chúng ta sẽ đi sẽ rời xa cái thành phố đau thương này đến nơi khác sống. Mẹ sẽ không để con phải chịu khổ nữa. Xin lỗi con gái của mẹ
Những lời bộc bạch ấy của hai mẹ con nói lên như chút bỏ đi những đau khổ mà mình đã chịu đựng và giờ đây là lúc họ phải gồng mình để thoát khỏi gia đình về người chồng “bạo hành” người cha “độc ác” này.
Sống trong những năm tháng tuổi thơ với mọi điều xấu xa vây quanh khiến cho tôi chỉ mới 5 tuổi phải tự mình trưởng thành. Nhìn những khoảnh khắc mẹ bị đánh đập, chửi mắng, thấy những lúc mẹ khóc tim tôi lại đau và ôm chầm lấy mẹ dù biết tôi cũng đang phần gánh nặng cho mẹ khi thời đại "trọng nam khinh nữ" mãi là một điều khắc sâu trong suy nghĩ cỗ hủ của con người trước đây, chính ba tôi ông ấy cũng bị điều ấy tiêm nhiễm vào.
Tôi bất lực khi bản thân chẳng che chở được cho mẹ và mọi lúc như thế tôi đều tự mình hiểu chuyện cố lớn nhanh để bảo vệ được mẹ mình. Đôi khi, với độ tuổi của tôi những đứa trẻ trong xóm có được điều đẹp đẽ, được ăn ngon mặc đẹp tôi nhìn buồn lắm, xót lắm nhưng chiếc kẹo thơm ngon tôi từng ao ước có được có lẽ, sẽ chẳng ai cho tôi cả. Tôi bắt buộc phải tự mình hiểu về cuộc đời này.
THÀNH PHỐ HỒNG CHÂU
10 NĂM SAU
Tiếng đồng hồ báo thức reo lên từng hồi: “Rinh! Rinh!” đã khiến cho cô gái đang mơ về một điều đẹp đẽ trong cuộc đời phải nhíu mày khó chịu cùng với đó là động tác nghiêng người dậy tắt đi thứ âm thanh ồn ào, náo loạn buổi sáng yên tĩnh.
- Mệt mỏi quá đi mất! Cứ thức dậy sớm thế này chắc mình chịu không nỗi quá.
Đôi môi chúm chím với giọng nó ngà ngà say ngủ ấy càng khiến cho tôi thêm phần đáng yêu và dễ thương hơn rất nhiều.
- Nhi à! Dậy đi con. Nay nhà mình có khách đến này.
Giọng mẹ tôi ở ngoài cửa vọng vào
- Con biết rồi ạ. Con dậy rồi!
Đáp lại lời tôi là một tiếng tĩnh lặng chắc mẹ tôi đã xuống dưới lầu rồi. Vươn người thức dậy và đi ra cửa sổ kéo rèm ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến tôi càng thêm tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhìn những dòng xe phồn thịnh ở phía dưới lại khiến tôi nghĩ giây phút tôi đang được sống nơi đây cứ như là giấc mơ.
Đã 10 năm rồi từ ngày mẹ tôi và tôi bỏ trốn lên thành phố “hoa lệ” Hồng Châu này cuộc sống của chúng tôi đã tốt hơn rất nhiều. Có lẽ, có được ngày hôm nay công lớn là sự giúp đỡ của chú Tuấn Anh – mối tình đầu của mẹ tôi và khách hôm nay đến chơi là chú ấy.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa tôi liền vào phòng tắm vệ sinh cá nhân và xuống nhà phụ mẹ nấu ăn.
“Reng, reng”
Chuông cửa vang lên tôi đang phụ mẹ dọn đồ ăn ra bàn nghe vậy định đứng lên ra mở cửa thì mẹ bảo:
- Con cứ dọn giúp mẹ đi. Để mẹ ra mở cửa cho.
- Vâng!
Nói rồi tôi tiếp tục công việc gian dỡ của mình. Vừa làm vừa trầm tư.
Đúng thật đấy không phải lần đầu chú ấy đến nhà nhưng lần đến này tôi cảm thấy sẽ là sợi dây gắn kết nhau nhiều hơn. Nói thích chú Tuấn Anh không thì bản thân tôi cũng không thích mấy nhưng không ghét tôi chỉ cảm thấy chú rất tốt và gia đình tôi nợ chú rất nhiều. Tôi biết chú thích mẹ tôi và mẹ tôi cũng vậy nhưng thật lòng tôi vẫn chưa dám bước chân mình vào hai từ “gia đình” có cha và mẹ. Bởi bóng ma tâm lí của tuổi thơ quá lớn trong tôi.
Đang mãi suy nghĩ nên tôi cũng chẳng nghe tiếng mẹ gọi.
- Nhi! Chào chú đi con. Nhi! Nghe mẹ nói không con.
Tiếng ồn ào và lời nói to của mẹ đã cắt dòng suy nghĩ của tôi và đưa tôi về thực tại. Ngước lên nhìn thấy chú Tuấn Anh và mẹ tôi mới ngớ người và thấy mình thật thất lễ.
- Xin lỗi chú. Tại con lo suy nghĩ quá nên không để ý đến chú ạ. Chú đừng trách con nhé!
Lời nói có phần áy náy và nụ cười như mong được nhận lời tha thứ từ chú hiện rõ trên nét mặt của cô gái xinh đẹp này.
Nhìn tôi như vậy chú liền đi lại và nói:.
- Không sao. Chú có giận đâu. Đừng lo lắng như vậy chứ. Thôi cùng ăn sáng đi nào.
- Phải. Vào ăn sáng thôi. Không đồ ăn nó nguội mất.
Mẹ tôi thấy vậy cũng nói thêm.
Buổi ăn diễn ra khá thoải mái đa phần là sự đối đáp của mẹ tôi và chú là nhiều. Tôi cũng có nói nhưng chỉ đáp những gì chú hỏi về việc học hành cũng như cuộc sống dạo gần đây. Đang chăm chú ăn thì chú nói:
- Nhi này! Thật ra nay chú đến đây là muốn nói với con và mẹ con chuyện này. Chú với mẹ con, con cũng biết là mối tình đầu của nhau. Chú rất yêu mẹ con và mẹ con cũng vậy. Nên hôm nay chú muốn ngỏ ý với con là CHÚ VÀ MẸ CON SẼ KẾT HÔN VỚI NHAU!