Chương : 11
-”Cháu định đi đâu?”
Một chất giọng nghiêm nghị của một lão bà đã ngoài bảy mươi cất lên, đôi mắt mờ già nua nhìn chằm chằm cô gái đang có ý định muốn rời đi.
Lục Nhân Mã bất giác nuốt nước bọt, cả người dường như cứng lại, như một cổ máy xoay người đối diện lão bà mang gương mặt nghiêm nghị, tôn quý, mái tóc đã nhiễm bạc hơn nữa đầu, gương mặt đã hiện rõ nếp nhăn đang thong thả nhấm nháp trà ngồi ở ghế sopha.
Bà chính là bà ngoại của Lục Nhân Mã - Thẳm Dư Tuệ!
-”Ách, bà, con...”
Còn chưa nói được nữa câu, Thẳm Dư Tuệ đã hung hăng đặt mạnh tách trà xuống bàn, chỉ cần sức lực của bà còn như lúc trẻ thì cư nhiên cái bàn này cũng sẽ tan nát rồi...Ách...Quá kinh người đi!?
Lục Nhân Mã cả người run rẫy bám trụ vào tường, cố gắng lắm mới không ngã xuống.
Cô thực sự rất sợ, rất rất sợ cái lão bà nguy hiểm này! Lúc còn trẻ, ai ai mà không biết đến danh hiệu của 'ma nữ' Thẳm Dư Tuệ? Bà lúc trước là một đại sát thủ vô cùng xinh đẹp nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, có vô số người ái mộ nhưng chẳng có ai dám động vào cái đóa hoa hồng xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng đầy gai này! Ngoại trừ ông ngoại...
Cũng không biết tại sao mà một người bình thường như ông ngoại lại có thể chiếm được trái tim của một ma nữ vô tâm, vô tình và lãnh ngạo như thế chỉ trong thời gian ngắn!
Mẹ cô cũng do một phần di chuyền của bà mà tính tình bá đạo, ngang ngược, còn cha cô thì lại không may mắn lọt vào mắt xanh của ma nữ đời hai này..!
Còn cô? Cô giống ai đây!? (Niyu: Giống ông hàng sớm đó tỷ! - Nhân Mã: Hử? Mi nói cái gì!? - Niyu: Ách...Mã tỷ giống mẹ...Thậm chí còn bá đạo hơn nhiều a!)
-”Cháu không được đi đâu hết, ở nhà cho ta! Cháu mà đi...Ta đánh gãy chân cháu!”
Nghe xong, Lục Nhân Mã ai oán lăn đùng ra trên sàn nhà la hét:
-”Bà đánh đi, đánh chết cháu luôn đi! Bà không thương cháu...Cháu, cháu đi đập đầu tự tử cho bà coi!!!”
Thấy Nhân Mã nằm ăn vạ dưới đất, Thẳm Dư Tuệ nhíu chặt mày, đứa bé này từ nhỏ đã bướng bỉnh, hóng hách chẳng khác gì mẹ nó, (Niyu: Mà đúng hơn là tại bà!) chưa bao giờ chịu thua thiệt, bất cứ việc gì cũng đều phải theo ý mình cố chấp không chịu nghe theo người khác!
-”Con...”
Thẳm Dư Tuệ thật sự bị cô chọc cho tức giận, con bé dám uy hiếp bà! Cũng không phải tại từ nhỏ Nhân Mã đa mồ coi cha mẹ thì bà cũng không cưng chiều cô quá mức như vậy. Nhưng lần này, chỉ duy nhất lẫn này nữa thôi là bà sẽ chiều theo ý cô, bà không cho cô đi là sợ cô gặp nguy hiểm! Tuổi tác bà đã cao, không còn khả năng bảo vệ cho cô được nữa...
-”Được rồi, ta chiều cháu lần này, nhưng lần sau dù cháu có uy hiếp ta như thế nào đi chăng nữa, ta cũng mặc kệ cháu!”
Nói xong bà đứng dậy bỏ đi. Lục Nhân Mã từ dưới đất bò dậy, ánh mắt đăm đăm nhìn theo bóng bà biến mất, cô biết là bà sợ mình gặp nguy hiểm, nhưng lần này thật xin lỗi bà, cháu phải đi 'phiêu bạt giang hồ' một thời gian mới trở về! Bà nhớ bảo trọng a!
————————oOo————————
-Công ty Lâm Dương của Lâm gia-
Lục Nhân Mã trên tay cầm một tờ giấy, đầu trang có đề một dòng chữ 'tuyển thư ký' đầy phô trương.
Đứng trước công ty, nâng mắt nhìn lên, công ty tập đoàn Lâm Dương thật đứng như lời đồn đại, nó như một tòa cao ốc cao chọc trời!
Nhếch lên khóe môi, một nụ cười xinh đẹp, mỹ lệ hiện trên gương mặt kiều diễm động lòng người.
Mọi người đi qua cơ hồ không thể rời mắt được trước mỹ nhân này, đứng trước tập đoàn Lâm Dương, thực chất, đây chỉ là một trong những chi nhánh công ty của Lâm gia mà thôi!
Ai mà không biết Lâm gia cường đại, hùng mạnh cở nào, còn có, đại thiếu gia của Lâm gia là một thiên tài trẻ tuổi!
Từ lúc 10 tuổi đã tinh thông 10 thứ tiếng, thông minh hơn người, 15 tuổi đi du học nước ngoài đạt được loại giỏi bằng thạc sĩ, tiến sĩ, 20 tuổi thì tự một tay mình thành lập ra nhiều công ty riêng, Lâm gia vì thế mới trở nên lớn mạnh được như bây giờ, tất cả đều nhờ vào một tay thiên tài trẻ tuổi kia.
Hắn là niềm kiêu hãnh của cả gia tộc, cao ngạo, lãnh tình - Lâm Bạch Dương!
Hiện nay hắn đang ở Lâm Dương này, còn tuyển thư ký riêng, nhưng yêu cầu rất cao và chỉ tuyển nữ.
Cô trốn bà đi là muốn trải nghiệm thử cảm giác được sống như một người bình thường, tự tìm cho mình một công việc, tự tìm cho mình một người bạn trai, muốn sống một cuộc sống tự do tự tại mà không bị ai quấy rầy.
Nhưng...
Cô vẫn không thể bỏ mặc bà..!
Dù gì thì cũng chỉ một hai tuần là cô cũng sẽ lết xác về, nhưng như vậy thì sẽ không còn đi được nữa, một đi không trở lại! Nên cô quyết định sẽ 'phiêu bạt giang hồ' một, hai năm mới trở về a.
Còn về phần bà thì cô sẽ lén về thăm, tuyệt không để bà phát hiện được!
Định thần, tươi tỉnh sải bước tiến vào công ty, hai tên bảo vệ thấy thiếu dáng điệu thướt tha, thon gọn kèm theo dung mạo câu hồn đoạt phách đang tiến về phía này thì ngẩn ra một lúc.
Lục Nhân Mã bước đến, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai tên bảo vệ cao to, định lướt qua luôn thì đột nhiên bị chặn lại.
Ánh mắt vẫn không thay đổi nhìn bọn họ, hai tên bảo vệ bất giác rùng mình, đè nén biểu tình hưng phấn trên gương mặt xuống, hỏi:
-”Cô gái xinh đẹp này, đến đây là để thi tuyển thư ký riêng cho tổng giám đốc hay sao? Nhưng thật tiếc, cô gái, muốn thi tuyển thì phải trên 18 tuổi! Còn cô...Nhìn sơ cũng biết chỉ mới 15, 16 tuổi!”
Bất quá bọn họ lại rất thích những cô gái xinh đẹp mới tuổi vị thành niên a!
Lục Nhân Mã lướt nhẹ liền nhìn ra là bọn họ đang nghĩ cái gì, trong lòng âm thầm khinh bỉ còn hận không thể phun mướt bọt vào mặt bọn họ!
Lấy trong túi ra một tấm thể hình chữ nhật nhỏ đưa cho họ rồi bình thản đứng chờ.
Một chất giọng nghiêm nghị của một lão bà đã ngoài bảy mươi cất lên, đôi mắt mờ già nua nhìn chằm chằm cô gái đang có ý định muốn rời đi.
Lục Nhân Mã bất giác nuốt nước bọt, cả người dường như cứng lại, như một cổ máy xoay người đối diện lão bà mang gương mặt nghiêm nghị, tôn quý, mái tóc đã nhiễm bạc hơn nữa đầu, gương mặt đã hiện rõ nếp nhăn đang thong thả nhấm nháp trà ngồi ở ghế sopha.
Bà chính là bà ngoại của Lục Nhân Mã - Thẳm Dư Tuệ!
-”Ách, bà, con...”
Còn chưa nói được nữa câu, Thẳm Dư Tuệ đã hung hăng đặt mạnh tách trà xuống bàn, chỉ cần sức lực của bà còn như lúc trẻ thì cư nhiên cái bàn này cũng sẽ tan nát rồi...Ách...Quá kinh người đi!?
Lục Nhân Mã cả người run rẫy bám trụ vào tường, cố gắng lắm mới không ngã xuống.
Cô thực sự rất sợ, rất rất sợ cái lão bà nguy hiểm này! Lúc còn trẻ, ai ai mà không biết đến danh hiệu của 'ma nữ' Thẳm Dư Tuệ? Bà lúc trước là một đại sát thủ vô cùng xinh đẹp nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, có vô số người ái mộ nhưng chẳng có ai dám động vào cái đóa hoa hồng xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng đầy gai này! Ngoại trừ ông ngoại...
Cũng không biết tại sao mà một người bình thường như ông ngoại lại có thể chiếm được trái tim của một ma nữ vô tâm, vô tình và lãnh ngạo như thế chỉ trong thời gian ngắn!
Mẹ cô cũng do một phần di chuyền của bà mà tính tình bá đạo, ngang ngược, còn cha cô thì lại không may mắn lọt vào mắt xanh của ma nữ đời hai này..!
Còn cô? Cô giống ai đây!? (Niyu: Giống ông hàng sớm đó tỷ! - Nhân Mã: Hử? Mi nói cái gì!? - Niyu: Ách...Mã tỷ giống mẹ...Thậm chí còn bá đạo hơn nhiều a!)
-”Cháu không được đi đâu hết, ở nhà cho ta! Cháu mà đi...Ta đánh gãy chân cháu!”
Nghe xong, Lục Nhân Mã ai oán lăn đùng ra trên sàn nhà la hét:
-”Bà đánh đi, đánh chết cháu luôn đi! Bà không thương cháu...Cháu, cháu đi đập đầu tự tử cho bà coi!!!”
Thấy Nhân Mã nằm ăn vạ dưới đất, Thẳm Dư Tuệ nhíu chặt mày, đứa bé này từ nhỏ đã bướng bỉnh, hóng hách chẳng khác gì mẹ nó, (Niyu: Mà đúng hơn là tại bà!) chưa bao giờ chịu thua thiệt, bất cứ việc gì cũng đều phải theo ý mình cố chấp không chịu nghe theo người khác!
-”Con...”
Thẳm Dư Tuệ thật sự bị cô chọc cho tức giận, con bé dám uy hiếp bà! Cũng không phải tại từ nhỏ Nhân Mã đa mồ coi cha mẹ thì bà cũng không cưng chiều cô quá mức như vậy. Nhưng lần này, chỉ duy nhất lẫn này nữa thôi là bà sẽ chiều theo ý cô, bà không cho cô đi là sợ cô gặp nguy hiểm! Tuổi tác bà đã cao, không còn khả năng bảo vệ cho cô được nữa...
-”Được rồi, ta chiều cháu lần này, nhưng lần sau dù cháu có uy hiếp ta như thế nào đi chăng nữa, ta cũng mặc kệ cháu!”
Nói xong bà đứng dậy bỏ đi. Lục Nhân Mã từ dưới đất bò dậy, ánh mắt đăm đăm nhìn theo bóng bà biến mất, cô biết là bà sợ mình gặp nguy hiểm, nhưng lần này thật xin lỗi bà, cháu phải đi 'phiêu bạt giang hồ' một thời gian mới trở về! Bà nhớ bảo trọng a!
————————oOo————————
-Công ty Lâm Dương của Lâm gia-
Lục Nhân Mã trên tay cầm một tờ giấy, đầu trang có đề một dòng chữ 'tuyển thư ký' đầy phô trương.
Đứng trước công ty, nâng mắt nhìn lên, công ty tập đoàn Lâm Dương thật đứng như lời đồn đại, nó như một tòa cao ốc cao chọc trời!
Nhếch lên khóe môi, một nụ cười xinh đẹp, mỹ lệ hiện trên gương mặt kiều diễm động lòng người.
Mọi người đi qua cơ hồ không thể rời mắt được trước mỹ nhân này, đứng trước tập đoàn Lâm Dương, thực chất, đây chỉ là một trong những chi nhánh công ty của Lâm gia mà thôi!
Ai mà không biết Lâm gia cường đại, hùng mạnh cở nào, còn có, đại thiếu gia của Lâm gia là một thiên tài trẻ tuổi!
Từ lúc 10 tuổi đã tinh thông 10 thứ tiếng, thông minh hơn người, 15 tuổi đi du học nước ngoài đạt được loại giỏi bằng thạc sĩ, tiến sĩ, 20 tuổi thì tự một tay mình thành lập ra nhiều công ty riêng, Lâm gia vì thế mới trở nên lớn mạnh được như bây giờ, tất cả đều nhờ vào một tay thiên tài trẻ tuổi kia.
Hắn là niềm kiêu hãnh của cả gia tộc, cao ngạo, lãnh tình - Lâm Bạch Dương!
Hiện nay hắn đang ở Lâm Dương này, còn tuyển thư ký riêng, nhưng yêu cầu rất cao và chỉ tuyển nữ.
Cô trốn bà đi là muốn trải nghiệm thử cảm giác được sống như một người bình thường, tự tìm cho mình một công việc, tự tìm cho mình một người bạn trai, muốn sống một cuộc sống tự do tự tại mà không bị ai quấy rầy.
Nhưng...
Cô vẫn không thể bỏ mặc bà..!
Dù gì thì cũng chỉ một hai tuần là cô cũng sẽ lết xác về, nhưng như vậy thì sẽ không còn đi được nữa, một đi không trở lại! Nên cô quyết định sẽ 'phiêu bạt giang hồ' một, hai năm mới trở về a.
Còn về phần bà thì cô sẽ lén về thăm, tuyệt không để bà phát hiện được!
Định thần, tươi tỉnh sải bước tiến vào công ty, hai tên bảo vệ thấy thiếu dáng điệu thướt tha, thon gọn kèm theo dung mạo câu hồn đoạt phách đang tiến về phía này thì ngẩn ra một lúc.
Lục Nhân Mã bước đến, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai tên bảo vệ cao to, định lướt qua luôn thì đột nhiên bị chặn lại.
Ánh mắt vẫn không thay đổi nhìn bọn họ, hai tên bảo vệ bất giác rùng mình, đè nén biểu tình hưng phấn trên gương mặt xuống, hỏi:
-”Cô gái xinh đẹp này, đến đây là để thi tuyển thư ký riêng cho tổng giám đốc hay sao? Nhưng thật tiếc, cô gái, muốn thi tuyển thì phải trên 18 tuổi! Còn cô...Nhìn sơ cũng biết chỉ mới 15, 16 tuổi!”
Bất quá bọn họ lại rất thích những cô gái xinh đẹp mới tuổi vị thành niên a!
Lục Nhân Mã lướt nhẹ liền nhìn ra là bọn họ đang nghĩ cái gì, trong lòng âm thầm khinh bỉ còn hận không thể phun mướt bọt vào mặt bọn họ!
Lấy trong túi ra một tấm thể hình chữ nhật nhỏ đưa cho họ rồi bình thản đứng chờ.