Chương : 153
Edit: 4ever13lue
Rốt cuộc thì tôi cũng trở về công ty.
Bùi Vĩnh Diễm đích thân giới thiệu với mọi người là tôi sẽ khôi phục công việc trước đây. Mọi người nhìn thấy tôi trở về thì ai nấy đều có đủ loại biểu tình, đặc biệt là mọi người đều trợn mắt há mồm khi tôi lại còn đứng bên cạnh Tổng giám đốc, được anh ta đích thân đưa về chỗ ngồi.
Bùi Vĩnh Diễm đứng bên cạnh tôi, anh ta trịnh trọng nói với mọi người: “Hôm nay tôi tuyên bố hủy bỏ toàn bộ những sự xử phạt không công bằng trước đây đối với Đinh Đinh, ngoài ra công ty chúng ta sẽ phải bù lại những tổn thất cho Đinh Đinh, bao gồm phí bồi thường, phí thư từ, phí tổn thất tinh thần. Bản thân tôi cũng đại diện cho Phiếm Hoa thành khẩn xin lỗi Đinh Đinh.”
Anh ta vỗ tay: “Hoan nghênh cô trở về, Đinh Đinh.”
Đã nói như vậy rồi, tôi còn biết nói gì nữa đây?
Lúc tôi rửa tay ở nhà vệ sinh, vừa đúng lúc Jacqueline cũng vào nhà vệ sinh. Cô ta nhìn thấy tôi, chẳng nói lời nào mà tự mình im lặng rửa tay ở bồn bên cạnh.
Tôi cũng không muốn nhiều lời với cô ta, trước đây đã xảy ra những chuyện không thoải mái, tôi chẳng muốn nhớ lại thêm nữa. Không ngờ lúc tôi rửa tay xong, đang sửa lại tóc thì cô ta nói một câu châm chọc: “Đã ra khỏi công ty rồi mà còn có năng lực quang minh chính đại trở về, cô thật sự la người đầu tiên. Hơn nữa còn là do chính Tổng giám đốc đích thân đưa về, xem ra quan hệ giữa cô và Tổng giám đốc rất sâu a, quyến rũ anh ta như thế nào vậy?’
Lời nói của cô ta khiến tôi nhất thời tức giận, tôi cau mày.
“Jacqueline, cô nói vậy là ý gì? Cô hỏi tôi quyến rũ anh ta bằng cách nào ư? Cô không biết trời sinh tôi không thích kiểu cạnh tranh không đứng đắn này sao?”
Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng.
Những người này chính là như vậy, tò mò muốn biết, nhưng lại rất hèn mọn không dám nói ra, chỉ có thể tự mình suy đoán lung tung. Đối với tôi mà nói thì sự ‘quan tâm’ này thật sự khiến tôi rất phiền.
Rất nhanh, Bùi Vĩnh Diễm phát hiện ra sự mất hứng của tôi, chuyện này chẳng phải là bí mật gì cả, công ty vẫn còn tên tiểu nhân như Trần Vĩnh Đạt, cho nên những chuyện như thế này không thể không truyền đến tai Bùi Vĩnh Diễm.
Tôi lập tức được ‘đãi ngộ đặc biệt’ từ tầng trên cao.
Thư ký Trần Mĩ Kì của Bùi Vĩnh Diễm đưa tôi đến văn phòng trên lầu, giới thiệu với tôi: “Từ nay về sau cô sẽ làm việc ở trên này, nhân viên thiết kế thì cần có không gian im lặng.”
Tôi vừa thấy chỗ làm việc mới thì hết sức kinh ngạc, căn phòng này ư? Để cho một mình tôi dùng sao? Lại còn là cùng một tầng với Tổng giám đốc?
Tôi vô cùng bất an với loại thăng chức trắng trợn này, tôi cẩn thận khẩn cầu thư kí Trần: “Tôi… thật ra thì tôi vẫn quen làm việc cùng phòng với mọi người, có thể nào đừng làm thế này không?”
“Không thể.” Giọng của Bùi Vĩnh Diễm vang lên bên ngoài văn phòng.
Thư kí Trần lập tức biết điều lui ra ngoài.
Tôi lo lắng nhìn anh ta: “Tống giám đốc Bùi.”
Anh ta đi đến, dùng hai ngón tay gõ vào tường văn phòng: “Hiệu quả cách âm không tồi, em thích không?”
Tôi lắc đầu: “Không thích.”
Anh ta hứng thú khoanh tay: “Vậy điều động lại moột chút. Chi bằng trực tiếp chuyển bàn làm việc của em vào văn phòng anh, em thấy sao?”
Tôi hùng hổ: “Không phải anh đang muốn được nước lấn tới đó chứ? Rõ ràng là muốn đưa bàn làm việc của tôi lên giường anh mà.”
Tôi vừa thốt ra lời này thì lập tức câm nín, thật sự là nói bậy nói bạ, sao lại có thể nói đùa như thế chứ?
Không ngờ anh ta cười ha hả, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Đang có ý này.”
Nhất thời tôi hối hận muốn cắn lưỡi.
Từ hôm nay chính thức bắt đầu tiếp xúc ngại ngùng rồi. Nếu nói về quan hệ trước đây của chúng tôi thì chính là có phần xa cách, lúc Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi thì vẫn có hơi ngượng ngùng, bây giờ anh ta lại còn trực tiếp nhìn thẳng tôi. Sáng sớm cùng tôi đến công ty, lại còn trùng hợp cùng đi vài thang máy. Sau khi vào thang máy rồi thì ánh mắt anh ta hoàn toàn nhìn tôi, tôi vô cùng xấu hổ, quyết định đi thang bộ thì anh ta cũng sẽ đúng lúc xuất hiện ở thang bộ.
Mà bởi vì sự chiếu cố đạc biệt của anh ta mà các đồng nghiệp khác trong công ty không còn dám nói này nói kia tôi nữa, thá độ của mọi người khi gặp tôi đều rất khiêm tốn.
Tôi không nhịn được quở trách anh ta: “Vì sao lại gặp phải anh cơ chứ?”
Anh ta cười: “Em là ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Nếu không phải muốn theo đuổi em thì sao anh phải tính toán thời gian xuất hiện bên cạnh em chứ? Một ngày đụng em đến ba lần, quả thật là cố tình tạo cơ hội để gặp em, ngược lại em chẳng cảm động gì cả sao?”
Ai nói tôi không cảm động? Nếu là cô gái khác thì chỉ sợ dù đã có chồng thì cũng sẽ sớm bỏ chồng đi theo anh ta.
Tôi ôm tài liệu đi lướt qua anh ta, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa tê dại.
Sau giờ tan sở, tôi ra khỏi công ty, mới đi chưa được mấy bước thì phía sau truyền đến một tiếng còi xe, tôi chẳng cần quay đầu lại cũng đoán được là Bùi Vĩnh Diễm.
Anh ta chậm rãi lái chiếc Land Rover đuổi theo tôi: “Cô gái xinh đẹp, khi nào thì mới có thể hẹn hò với anh đây?”
Tôi quay đầu lại cười: “Đợi đến rằm khi trăng tròn đi.”
Anh ta cười, xúc động nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta cười.
—————— đường phân cách ——————
Chúng tôi cùng đi ăn cơm, cơm nước xong thì cùng nhau đi dạo. Tuy rằng đã gần hết mùa đông rồi, nhưng mà tuyết vẫn còn đọng ở trên đường. Chúng tôi cùng nhau dẫm lên tuyết, tạo thành hai hàng dấu chân lớn nhỏ.
Anh ta vui sướng nói: “Cứ đến mùa đông là anh lại thích đến Đại lục, bởi vì anh rất thích miền Bắc, ở đây có thể thật sự thấy tuyết, không giống như ở phía nam, ở đó tuyết nhẹ như lông vũ bay xuống đất rồi tan đi mất, chẳng cảm giác thấy tuyết gì cả, mà chỉ còn là bùn lầy lội mà thôi.”
“Phu nhân Bùi nói anh thích Canada, còn thích câu cá ở hồ băng?”
“Đúng vậy, thật sự rất thích vị. Em xem phim Titanic chưa, giống như lời Jack nói vậy, câu cá ở hồ băng vào mùa đông có một cảm giác rất khác. Anh thích câu cá ở hồ Ontario, Ontario xuất phát từ ngôn ngữ ngôn ngữ Iroquois, Skanadario có nghĩa là ‘Dòng nước đẹp’ hoặc ‘Dòng nước long lanh’, em có muốn đến đó ngắm không?”
Tuyết vẫn còn rơi, dù không lớn lắm. Gió thổi những bông hoa tuyết bay lượn trong không trung, nghịch ngợm chui vào tóc chúng tôi, đậu trên quần áo, ở trong cổ.
Bùi Vĩnh Diễm đan ta với tôi, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện. Anh ta hay kể cho tôi nghe về những nơi anh ta đã đi qua, mà tôi cũng rất thích nghe những điều này.
Anh ta thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, sâu xa nói: “Anh có hai nguyện vọng, một là đưa người mình yêu quay lại Cambrigde, một lần nữa đến Cầu Than thở, chạm vào cây Newton*, nằm trên bãi cỏ ở học viện quốc gia, nhìn mây trắng trên trời. Nguyện vọng thứ hai chính là đưa vợ mình đến hồ Ontario vào mùa đông, sau đó ngồi cùng vợ và con bên lò sưởi.”
“Hai nguyện vọng này cũng đâu có khó thực hiện a.”
Anh ta xoay người nhìn tôi: “Chỉ cần em đồng ý thì ngay ngày mai anh sẽ đưa em đi. Bây giờ còn đang là mùa đông, nếu như đến hồ Ontario, chúng ta có thể đi ngắm tòa lâu đài từ thế kỷ thứ 18, chúng ta còn có thể ngồi trên du thuyền ngắm băng treo rất hùng vĩ ở thác Niagara vào mùa đông. Nhà anh ở gần hồ Ontario, bên cạnh một rặng núi, tuy nhà không lớn lắm nhưng là do anh tự mình thiết kế, bên ngoài thoạt nhìn thì có hơi cao quá, nhưng mà anh rất vừa ý. Ở nơi đó, anh dùng đá tự nhiên màu trắng xám làm vách, cho nên rất chắc chắn. Sáng sớm khi thức dậy, vén màn lên là có thể nhìn thấy phong cảnh hồ Ontario, nội thất bên trong hoàn toàn là đồ gỗ, cho nên tuy là mùa đông nhưng nếu không mang giày đi trên sàn nhà cũng sẽ không cảm thấy lạnh.”
Lòng tôi hơi xao động.
“Đi bộ hơn nửa giờ xuống phía dưới thì còn có một câu lạc bộ du thuyền, du thuyền do anh tự thiết kế đậu ở đó, chúng ta có thể dạo hồ bằng du thuyền, đi chậm một chút thì có thể thấy được những con thiên ca xinh đẹp nhẹ nhàng vỗ cánh trên mặt hồ, trông giống như những thân sĩ mặc áo choàng đuôi én màu trắng.”
Tôi càng nghe thì trong lòng càng xúc động, trước mặt tôi như hiện ra một mùa đông tuyệt đẹp, phong cảnh nơi đó như trong truyện cổ tích, rời xa sự ồn ào nơi thành thị, chỉ có một sự yên bình.
Anh ta đưa tay thắt lại khăn quàng cổ cho tôi, tôi ngẩng đầu chăm chú nhìn vào mắt anh ta.
Hai người chúng tôi nhìn nhau như thế, ánh mắt trong suốt như hồ nước.
Một bộng hoa tuyết rơi xuống trên môi tôi rồi tan ra.
Anh ta nhìn thấy, không nhịn được bước đến đặt lên môi tôi một nụ hôn, cuối cùng anh ta chạm lưỡi vào hạt tuyết đã tan kia.
Tôi nhắm mắt lại, lúc này lòng tôi thấy rất loạn, dường như nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn bình thường, cả mặt tôi nóng lên, cả người như bị mê hoặc. Tôi mở mắt thì thấy ánh mắt đầy thâm tình của anh ta, đột nhiên tim tôi đập loạn, không thể ngăn được bị mê hoặc. Tôi nhìn ánh mắt anh ta, bây giờ tôi không có cách nào không động tâm.
Anh ta nhẹ giọng nói: “Đinh Đinh, em biết không? Lúc em rời khỏi công ty, tâm tình anh thật sự hoảng loạn, trước đây, mỗi ngày đi làm đều là hoàn thành những việc giống nahu vậy thôi, bỗng nhiên có một ngày anh phát hiện ra anh rất thích đi làm, mỗi ngày đều như thể có động lực vô tận, anh rất hoang mang không biết vì sao anh lại như thế? Rốt cuộc thì anh cũng biết đó chính là vì em, bởi vì em ở đây, cho nên anh mới muốn gặp em, muốn nhìn thấy em, muốn nghe giọng nói của em, mỗi ngày đều tưởng tượng xem em đang làm gì. Có em ở công ty, anh cảm giác nơi đây rất ấm áp. Khi không có em hiện diện, anh cảm giác rất cô đơn và mệt mỏi…”
Tôi cũng không nhịn được nhẹ nhàng hỏi anh ta: “Có phải để nói những lời này anh đã phải luyện tập rất lâu hay không?”
Anh ta hơi run, đột nhiên cười gian: “Đôi khi không hiểu em là người hay thần tiên nữa, sao có thể hiểu rõ lòng người như thế?”
Tôi khó hiểu nhìn anh ta, anh ta lại còn lấy từ trong ví tiền ra một tờ giấy rồi đưa đến trước mặt tôi.
Anh ta mở tời giấy kia ra, nghiêm túc đọc: “Trong phim có một đoạn đối thoại nói rằng những ngôi sao đều có chu kỳ của nó, con người cũng có sự luân hồi, 25 triệu năm trước trên trái đất có sinh vật, 25 triệu năm sau, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu. Chúng ta đã từng trải qua một lần thì ắt sẽ gặp lại lần nữa.”
Anh ta hơi cúi đầu, cười ngượng: “Đây chính là đoạn đối thoại vô dụng đó đây.”
Tôi xúc động mỉm cười.
Nụ cười trên môi anh ta lại tươi tắn: “Đúng, mỗi ngày anh đều muốn nói những lời này với em, cho nên giống y như một đứa nhóc, cứ tự độc thoại một mình. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy em, anh mới phát hiện ra chuyện gì cũng cần tự nhiên xảy ra, những suy nghĩ đã định sẵn đều sẽ không dùng được. Vậy bây giờ anh nói anh thích em, liệu có còn kịp hay không?”
Tôi ngẩng đầu, khuôn mặt anh ta hiện ra rõ ràng trong tầm mắt tôi. Anh ta rất là đẹp mắt, tôi tự ti cúi đầu.
Anh ta lại dang tay nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng.
*Chú thích: Cầu Ontario, Thác Niagara: các địa danh thắng cảnh nổi tiếng ở Canada; Cầu Than thở ở Ý, Cây Newton ở Anh,