Chương : 155
Đá quý Tanzanite, vị khách nữ kỳ lạ.
Nhất thời tôi đỏ mặt.
Anh cười cười: “Nhưng mà anh còn định đợi một lát nữa cơ.”
Tôi cũng không lên tiếng mà chỉ yên lặng lắng nghe câu sau của anh ta.
Anh ta càng ôm tôi chặt hơn một chút, sau đó vỗ nhẹ sau lưng tôi, trấn an nói: “Em tin sao? Mười năm qua anh chưa từng có tình cảm như thế này, bởi vì rất thích em, cho nên mới cẩn thận từng li từng tí, thậm chí không biết phải làm sao. Kia là chuyện thật sự nghiêm túc, anh sợ anh sẽ làm không tốt, cho nên anh mới thử thăm dò một chút.”
Anh ta quay đầu lại, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, sau đó anh ta đứng lên.
“Em ngủ đi, anh qua phòng bên cạnh.”
A, anh ta đi rồi, tôi có hơi ngỡ ngàng.
Thế nhưng anh ta thật sự đi rồi, tôi không hiểu nổi, ngồi suy nghĩ thật lâu ở sô-pha, mặt của tôi lại nóng lên.
——————— đường phân cách ———————.
Hồng Kông, vài ngày sau.
Đột nhiên Bùi Vĩnh Diễm cho tôi nghỉ, đưa tôi về Hồng Kông một chuyến. Anh ta nói với tôi phải chính thức gặp cha mẹ anh ta, nhất thời tôi đứng ngồi không yên.
Tôi nghĩ đến việc gặp lại chủ tịch Bùi không mấy thân thiện và Bùi phu nhân có ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ. Anh ta đưa tôi về gặp họ ư? Họ có thể thích tôi sao?
Rất không khéo là hiện tại chủ tịch Bùi không có ở Hồng Kông mà đang đi Malaysia, tôi thở phào một hơi. Bùi Vĩnh Diễm đã hơi thất vọng, đúng lúc có một tiệc rượu, anh ta liền đưa tôi đi cùng.
Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Vĩnh Diễm chính thức đưa tôi đi dự tiệc. Lần trước chúng tôi cũng đã từng dự tiệc ở đây, nhưng mà không có chính thức xuất hiện trước công chúng. Hiện tại anh ta đưa tôi đến với thân phận là bạn gái của anh ta, tôi vô cùng khẩn trương.
Bữa tiệc buổi tối là buổi tiệc từ thiện mùa xuân, tất cả những người tham dự đều là người có chức quyền, điều này là cho một người chưa từng tham dự như tôi cảm thấy càng thêm sợ hãi. Vào buổi chiều, thư kí Trần gửi cho tôi lễ phục và trang sức đi kèm, tôi còn khẩn trương hơn nhiều.
Thư kí Trần xoa dịu tôi: “Không sao đâu, cô cứ nghĩ là tham dự một buổi tiệc bình thường thôi là được rồi.”
Tôi hỏi cô ấy: “Chị Trần, mỗi lần chị cùng tổng giám đốc Bùi tham dự yến tiệc thì chị sẽ mặc lễ phục sao?”
Thư kí Trần liếc nhìn tôi trong gương, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đương nhiên, đây là nhiệm vụ của tôi.”
Tôi tự nói với mình: “Thật ra tôi chẳng có cái gì cả, dù là phương diện gì thì tôi cũng không bằng một phần mười cô.”
Cô ấy đang chỉnh lại phía sau váy cho tôi, vừa nghe tôi nói xong, cô ấy chần chừ một chút rồi nói: “Cô Đinh nói quá lời rồi, tôi chỉ là một người làm công mà thôi.”
“Thư kí Trần, chị quá khách sáo rồi, chẳng phải tôi cũng chỉ là một nhân viên thôi sao? Chúng ta là đồng nghiệp mà.”
Cô ấy còn thản nhiên nói: “Chúng ta…. Sao có thể giống nhau được chứ? Đúng rồi, cô hài lòng trang lễ phục này chứ?”
Chúng tôi đang nói chuyện thì Bùi Vĩnh Diễm đẩy cửa vào.
Vừa thấy anh ta đến, tôi không khỏi reo lên,anh ta mặc một bộ vest màu xanh lam phối cùng áo sơ mi màu lam nhạt, tạo thành một bộ đồng màu rất hài hòa. Trước đây tôi không để ý lắm đến trang phục nam, nhưng sau khi quen biết Bùi Vĩnh Diễm thì tôi phát hiện thì ra trang phục nam cũng rất kiểu cọ, hơn nữa khi mặc trên từng người khác nhau cũng mang lại những cảm giác rất khác biệt. Bộ-plê này mang một màu xanh tinh khiết, hơn nữa khi mặc trên người Bùi Vĩnh Diễm thì càng tôn lên tư thế oai hùng bất phàm.
Anh ta đi hai vòng quanh người tôi, vô cùng hài lòng: “Rất đẹp.”
Tôi hơi ngượng ngùng: “Xuất hiện với anh thật là áp lực, anh là quý tộc chân chính… còn em… chỉ là một người nông dân mà thôi.”
Anh ta ngả ngớn cười: “Em trông giống….. kidult.”
Thư kí Trần lập tức tinh ý mở cửa đi ra ngoài.
Anh ta dán bên tai tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi trong gương, nhẹ giọng nói: “Đứa bé đáng yêu còn chưa lớn.”
Tay anh ta cẩn thật vuốt ve thắt lưng tôi, nụ hôn của anh ta nhẹ nhàng, chậm rãi mà có chút nhiệt tình dừng ở trên cổ tôi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra: “Sắp đến giờ rồi.”
Lúc này Bùi Vĩnh Diễm mới như sực nhớ đến chuyện gì đó, anh ta lấy từ trong túi ra một cái hộp, mở ra cho tôi xem.
Tôi bị ánh sáng chói làm hoa mắt, chăm chú nhìn xuống thì tôi thật sự bị dọa muốn nhảy dựng lên, trong hộp là một chuỗi vòng cổ, hoa tai là một viên ngọc bích thật lớn.
Anh ta tháo sợi dây chuyền trên cổ tôi xuống rồi tự mình đeo cái này lên cho tôi.
Anh ta nhìn tôi đeo chiếc vòng cổ trong gương, rất vừa lòng tán thưởng: “Xinh đẹp, rất xinh đẹp, em sở hữu một chiếc cổ đẹp, vòng cổ này thật sự là dành riêng cho em.”
Anh ta giải thích với tôi: “Viên ngọc bích này tên là Tanzanite, xuất xứ từ Kilimanjaro ở Châu Phi, em biết nơi đó không? Ngôi sao trên tàu Titanic là dùng đá Tazanite này khắc nên, nó có họ hàng gần với viên đá mà em đang đeo. Viên đang đeo trên cổ em là một viên đá rất lớn, khoảng 127 ca-ra, cả thế giới cũng không có quá mười viên.”
Tôi hoảng sợ, quý như vậy sao?
Viên đá màu xanh nước biển ánh lên dưới ngọn đèn.
Anh ta ôn nhu hôn lên cổ tôi: “Thích không?”
Thật sự thì chưa nói đến là thích hay không, phụ nữ thì không có ai là không thích kim cương, vấn đề là tôi chưa từng đeo vật trang sức nào quá lớn và quý như vậy. Bây giờ đột ngột đeo viên đá này trên cổ, cảm giác cứ như đeo lựu đạn mà dạo trên phố vậy, tôi không dám trực tiếp nhìn mình trong gương.
Anh ta thì lại rất vừa lòng, ôm thắt lưng tôi từ phía sau, nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
“Viên đá quý nào cũng phải đăng kí, em nhận rồi thì ngày mai anh sẽ bảo người đi đăng kí dưới danh nghĩa của em. Chẳng phải em từng nói rằng hy vọng bản thân có thể sở hữu một viên đá lớn như vậy sao? Hiện tại em có thích hay không?”
Tặng cho tôi sao? Sự hoảng sợ như nước biển tràn ra trong lòng tôi : “Vĩnh Diễm, đó chỉ là em nói đùa thôi.”
Thật sự tôi chỉ nói đùa thôi, mới trước đây khi tôi khóc lóc kể lể với mẹ, tôi khóc đến ngập lụt, lúc đó mẹ liền lấy đèn thủy tinh xuống dỗ tôi, lập tức tôi ngừng khóc.
Tôi xấu hổ vô cùng, anh ta đè tay tôi lại.
“Anh biết là em chỉ nói đùa, nhưng mà vừa vặn anh có đủ khả năng hoàn thành tâm nguyện này, cho nên khi thực hiện được, anh rất vui vẻ.” Đầu anh ta dán ở cổ tôi, nhìn tôi trong gương: “Mạng của anh là do em cứu về, một viên đá thì có là gì chứ? Ngay cả trái tim này anh cũng nguyện ý tặng cho em.”
Lời này vừa nói ra, cả người tôi nóng lên, mặt như bị thiêu đốt.
Anh ta nhẹ nhàng xoa mặt tôi, nắm lấy cằm tôi, hôn lên môi tôi: “Người ta nói cầu hôn thì phải có nhẫn, đang tiếc bây giờ anh còn chưa tìm được kiểu nhẫn phù hợp, nếu em thích viên đá này, thì liền đem nó làm thành nhẫn đi.”
Tôi trừng lớn mắt, nhanh chóng đẩy anh ta ra.
“Cái này quý lắm, vẫn là anh nên lấy lại đi.”
“Em không muốn gả cho anh sao?”
Tôi phủ nhận: “Quá nhanh, em vẫn còn chưa chuẩn bị tư tưởng.”
Anh ta ôn hòa nói: “Em phải chuẩn bị tư tưởng? Em cứ nhận lời đi, chúng ta có thể đính hôn trước, sau đó chúng ta trở lại Thanh Đảo gặp ba mẹ em, anh sẽ chính thức đề nghị chuyện của chúng ta với họ.”
Tôi lại kinh ngạc, dường như anh ta lên kế hoạch rất nha cho mọi chuyện.
Suy nghĩ xong, tôi nói: “Cho em một chút thời gian, có được không?”
Anh ta gật gật đầu, trong mắt đầy vẻ mỹ mãn: “Được, trước tiên ngày mai anh đăng kí viên đá dưới danh nghĩa của em, bây giờ chúng ta đi dự tiệc.”
“Từ từ.” Tôi nhỏ giọng cầu khẩn: “Có thể tháo viên đá này xuống được không?”
Anh ta cười ha ha: “Không cần đầu, em cứ đeo nó để cho nhóm các vị phu nhân nhìn kỹ, viên đá là xứng đáng với chủ nhân của nó. Nếu như cứ đeo cất đi thì nó còn có giá trị gì nữa đâu?”
Tôi bất đắc dĩ đứng lên, bị anh ta kéo ra cửa.
Chúng tôi rất nhanh đến nơi tổ chức buổi tiệc.
Tòa nhà nơi tổ chức bữa tiệc có hình thù trông như một cây súng, lại hơi giống cây gậy trúc kiểu cổ. Khi vừa được hoàn thành thì đây là tòa cao ốc cao nhất ở xứ cảng Hồng Kông này, bây giờ thì nó cũng vẫn là một trong ba tòa nhà cao nhất ở đây. Bùi Vĩnh Diễm nắm tay cùng tôi đi vào, tôi thận trọng đi bên cạnh anh ta, không dám nói lời nào mà chỉ cố gắng giữ nụ cười rụt rè.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 70, tầng cao nhất của tòa nhà này, một nơi rộng lớn xa hoa.
Vào đại sảnh, lòng tôi sáng lên, đây thật sự là một khung cảnh đêm tuyệt đẹp, khiến cho người ta vui vẻ, thoải mái.
Phòng tiệc ở tầng cao nhất của tòa nhà, theo phong cách kiến trúc cũ thì sẽ nằm trong một không gian kín, nhưng nơi đây lại không theo cách thông thường mà cả phòng tiệc bao quanh bởi kính lớn sát đất, ban ngày đón ánh mặt trời, ban đêm sẽ cho một tầm nhìn bao quát toàn cảnh Lý Ngư Môn(1) nổi tiếng ở phía Đông, phía Tây là cây cầu lớn Thanh Mã(2), còn ở phía Bắc là bán đảo Cửu Long(3) phồn vinh, vào ban đêm những nơi này sáng rực ánh đèn. Bên trong tòa nhà âm nhạc dịu nhẹ, bên ngoài là phong cảnh phồn hoa, tôi cảm thấy như mình đang bước vào thiên đường.
Dường như Bùi Vĩnh Diễm cảm nhận được sự khẩn trương và lo lắng của tôi, anh ta đi sát bên cạnh tôi, nắm chặt lấy tay tôi cùng tôi đi vào.
Những người đến tham dự đêm nay đều là những nhân vật nổi tiếng, xã giao trong giới thượng lưu đều là dối trá và khách sáo, mà Bùi Vĩnh Diễm lại càng một công tử tiếng tiếng. Anh ta vừa bước đến thì lập tức thu hút ánh mắt của không ít người, những người quen biết đều nhanh chóng đến chào hỏi.
Tôi hết sức cẩn thận bước đi bên cạnh anh ta, không biết cái gì nói, cái gì không nên nói, cho nên tôi chỉ chọn cách mỉm cười.
Chào hỏi một vài người xong, chúng tôi đứng ngắm cảnh đêm bên cửa sổ.
Anh ta nói với tôi: “Anh đi gặp một người bạn, em đứng ở đây một lát.”
Tôi gật đầu một cái, hướng tầm mắt ra phía ngoài.
Thư kí Trần đến bên cạnh nhẹ giọng nói với tôi: “Cô Đinh, bên kia đã sắp xếp chỗ ngồi cho cô rồi, chúng ta qua đó đi.”
Tôi vừa nhìn thấy vị chủ tịch đang ngồi phía trước kia thì hỏi cô ấy: “Tôi ngồi ở phía sau có được không”
Cô ấy nói: “Đã sắp xếp chỗ rồi, cô cứ ngồi bên cạnh tổng giám đốc Bùi.”
Tôi có chút bất đắc dĩ, đành phải nói: “Đợi bữa tiệc bắt đầu thì tôi sẽ qua đó.”
Cô ấy đồng ý, tôi tiếp tục ngắm cảnh đêm bên ngoài, đúng lúc này bỗng nhiên có một giọng ngữ thánh thót truyền đến: “Trần Mĩ Kì?”
Thư kí Trần quay đầu lại, tôi cũng hiếu kì tìm giọng nói vừa rồi thì nhìn thấy môt cô gái khoảng 25 tuổi, trang phục xa hoa, tóc cài trâm cao, chầm chậm đi về phía chúng tôi.
Quái lạ là mặt cô ta không vui, có vẻ hơi tức giận, tôi chỉ thấy cô ta lập tức đi đến trước mặt thư kí Trần, cao giọng quát: “Thư kí Trần, Vĩnh Diễm quay về khi nào vậy?”
Cô ta vậy mà lại trực tiếp gọi tên Bùi Vĩnh Diễm? Nhất thời tôi rất to mò, cô ta có quan hệ gì với Bùi Vĩnh Diễm?
Thư kí Trần nhìn thấy cô ta bước tới thì lập tức lễ phép chào: “Cô Mạch.”
Vẻ mặt cô Mạch này không mấy vui vẻ gì mà hỏi thẳng thư kí Trần: “Tôi hỏi cô, Vĩnh Diễm về khi nào vậy? Vì sao cô không cho tôi biết là anh ta đã trở về? Còn có hôm nay anh ta đi dự tiệc, vì sao cô không báo cho tôi? Anh ta dẫn bạn gái đến đây sao? Cô gái kia là ai?”
(1) (2) (3) Những địa danh nổi tiếng đặc trưng ở Hồng Kông.