Chương : 157
Bùi Vĩnh Diễm kéo tôi trở về phòng, tắt đèn lớn, chỉ còn để lại chèn ngủ, lập tức cả căn phòng tràn ngập không khí lãng mạn.
Ở trên giường, Bùi Vĩnh Diễm nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi, tôi cảm thấy nóng lên, giống như có thuốc mê dần tràn ra, tôi không làm gì khác ngoài chăm chú nhìn ánh mắt anh ta.
Anh ta nhìn tôi, nằm bên cạnh tôi, một tay chống đầu, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Cuốc cùng tay anh ta dừng lại trên áo tôi, sau đó dần dần hạ tay xuống cởi áo tôi.
Tôi biết anh ta muốn cái gì, tôi nhắm mắt lại, lần này tôi không tìm được cớ gì để từ chối nữa.
Tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai tôi, sau đó đặt trước ngực tôi, cẩn thận cởi bỏ áo trong.
Tôi không lên tiếng mà chỉ nhắm mắt lại, hô hấp của anh ta phả vào tai tôi, còn bờ môi anh ta như mang theo xung điện áp vào vành tai tôi, tôi cong đầu đón lấy nụ hôn của anh ta.
Tay anh ta lại giống như con rắn nhỏ trượt đến sau lưng tôi, linh hoạt cởi khóa áo, sau đó anh ta quay đầu lại hôn tôi, từ môi xuống cổ rồi đến trước ngực. Khi nụ hôn của anh ta rơi xuống ngực tôi, lập tức cả người tôi như có một ngọn sóng mê loạn, từng đợt từng đợt dâng lên.
Bùi Vĩnh Diễm thở dốc, anh ta cũng tự cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra cơ ngực nóng bỏng, anh ta rất nhẹ nhàng, vô cùng thân mật lấy lòng tôi, muốn khơi dậy nhiệt tình của tôi.
Màn đêm rất nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên di động reo dồn dập, hai người chúng tôi đều bị dọa giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy tay anh ta đang liên tục mò lấy điện thoại. Đêm yên tĩnh như thế, đột ngột chuông điện thoại reo, thật sự là một người không có lịch sự. Hai người chúng tôi luống cuống, lúc này tôi mới phát hiện quần áo trên người mình không chỉnh tề, nhất thời xấu hổ, tôi vội vã kéo chăn bên cạnh che lên người.
Bùi Vĩnh Diễm tức giận cắn răng, anh ta mới vừa cởi bỏ quần áo, kết quả là bị cắt ngang, anh ta hận như muốn quăng vỡ điện thoại, nhưng khi cầm trong tay, thấy dãy số trên màn hình thì anh ta do dự, là Bùi phu nhân.
Bởi vì đêm rất yên tĩnh, nên tôi cũng có thể nghe được những lời Bùi phu nhân nói, bà ấy ra lệnh cho con trai: “Mặc kệ con đang làm cái gì, lập tức trở về ngay cho mẹ.”
Bùi Vĩnh Diễm không dám cãi lại mẹ, nhưng mà anh ta vẫn muốn từ chối: “Mẹ, con đang nghỉ ngơi rồi.”
Thái độ của Bùi phu nhân rất kịch liệt: “Mẹ nói rồi, mặc kệ là con đang làm cái gì, lập tức trở về cho mẹ. Mẹ đã cho lái xe đến đón con rồi, bây giờ có lẽ cũng sắp đến.”
Bùi Vĩnh Diễm còn muốn hỏi mẹ gì đó, nhưng Bùi phu nhân đã ngắt điện thoại, anh ta không vui nhìn màn hình.
Tôi thở dài, vội vàng khuyên anh ta: “Anh trở về đi, nhất định là Bùi phu nhân có việc gấp, nếu không thì sẽ không bảo lái xe đến đón anh.”
Anh ta tức giận ném điện thoại vào đầu giường, lẩm bẩm nói: “Sớm biết thế thì đã tắt điện thoại.”
Qủa nhiên điện thoại lại vang lên, lái xe đã đến.
Bùi Vĩnh Diễm chỉ có thể sửa sang lại quần áo, tôi thắt lại cà-vạt cho anh ta. Anh ta lưu luyến ôm tôi.
Không ngờ anh ta lại nói một câu xa xôi: “Sau này em sinh con rồi thì sẽ không cần anh nữa, lúc đó con sẽ là tình địch của anh, vậy phải làm sao đây?”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười.
Anh ta vẫn không muốn buông tôi ra, tôi cảm thấy rất rối rắm.
Tôi không ngừng giục anh ta: “Mau về đi thôi.”
Anh ta khẩn cầu tôi: “Đứng yên một lát thôi được không? Năm phút? Để anh ôm em năm phút thôi.”
Người đàn ông này thật sự rất trẻ con, tôi quả thật không có cách nào, liên tục giục anh ta: “Đừng làm em khó xử, anh về trễ, nhất định là Bùi phu nhân sẽ không vui.”
Anh ta chỉ có thể đứng lên, khoác áo vest, không vui đi ra ngoài.
Khi anh ta ra cửa, tôi giữ anh ta lại, trịnh trọng đưa chiếc vòng cổ kia cho anh ta.
Anh ta khó hiểu: “Làm gì vậy? Em không thích sao?”
Tôi giải thích: “Không phải, cái này rất quý, ở khách sạn cũng không an toàn a.”
Anh ta đành phải nhận lấy, vừa ra đến trước cửa lại hôn khẽ lên mặt tôi, lưu luyến rời khỏi.
Cửa đóng lại, rốt cuộc anh ta cũng đi rồi, tôi dựa trên cửa thở dài.
Bùi Vĩnh Diễm đi rồi, tôi cuộn mình trầm tư, tôi có một dự cảm là có chuyện gì đó xảy ra. Tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh như không, nhưng mà nhất định là có ẩn chứa chuyện gì sắp xảy ra, mà việc này nếu không xảy ra thì thôi, một khi xảy ra rồi thì giống như dòng nước cuộn sóng, không ai chống đỡ được.
—————— đường phân cách ——————
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đang rửa mặt thì Bùi Vĩnh Diễm gọi điện thoại cho tôi nói rằng anh ta không thể đi cùng tôi. Bởi vì đã dự tính trước là hôm nay anh ta sẽ dẫn tôi đến tổng công ty ở Hồng Kông, sau đó đưa tôi ra ngoài đi chơi. Nhưng mà anh ta có việc đột xuất cho nên không có thời gian. Mặc dù tôi có hơi thất vọng nhưng vẫn trấn an tỏ ra hiểu anh ta, tôi có thể tự đi, vì thế anh ta bảo lái xe đưa tôi đến Viện Hải dương học.
Tôi ăn mặc chỉnh tề xong, ra khỏi khách sạn thì lái xe của Bùi Vĩnh Diễm lập tức mở cửa xe cho tôi. Lần này không phải dạng xe limousine giống như hôm qua mà đổi thành một chiếc Bugatti thể thao. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn thấy loại xe này. Trước đây tôi chỉ dám mơ đến chiếc xe này mà thôi, hiện tại nó thật sự xuất hiện bên cạnh tôi, tôi cảm thấy giống như mình được nhìn thấy lâu đài xa hoa vậy.
Lái xe đưa tôi đến Viện Hải dương học nổi tiếng ở Hồng Kông, tôi đi dạo ngắm nhìn phía sau những tấm kính lớn là các loại sinh vật biển, có cá mập đốm, cá chình, cá san hô, còn có những loại cá khác, chúng cùng nhau bơi lội y hệt như dưới biển. Tôi ngắm xong thì cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Nhưng mà tôi vẫn hơi cô đơn ngồi trên khán đàn xem biểu diễn sư tử biển và cá heo, cá voi khổng lồ nhảy lên, làm bọt nước văng tung tóe lên người mọi người. Du khách vui vẻ vỗ tay, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Mọi người bên cạnh ai cũng có đôi có cặp, hoặc là đi cùng gia đình, chỉ là tôi là đi một mình, trong lòng tôi cảm thấy không vui.
Ngắm nghía xung quanh đến giữa trưa thì lái xe lại đúng giờ đưa tôi về khách sạn. Nằm trên giường lớn trong phòng, tôi mang những đồ lưu niệm mua cho mọi người ra chơi.
Di động đổ chuông, là Bùi Vĩnh Diễm.
“Hôm nay em đi chơi vui không?”
Tôi kèo dài giọng: “Vui lắm——.”
Anh ta chọc tôi: “Này, này, này, nghe giọng là biết ngay không thật sự vui. Thật lòng xin lỗi a, em là một người thích náo nhiệt, nhưng mà anh lại không có nhiều thời gian để đi cùng em.”
Không không nhịn được càu nhàu: “Tuy rằng biết rõ là anh bề bộn nhiều việc, nhưng mà em vẫn có hơi khó chịu, cứ như thể là một cô vợ nhỏ bị bỏ quên vậy.”
Anh ta vội vàng giải thích với tôi: “Là, là, sao anh lại thích cô vợ bé nhỏ này như vậy chứ? Nhớ đến em là anh liền hận không thể hôn em một cái. Ngày mai anh sẽ hầu hạ em 24 giờ, được chưa? Anh cam đoan sẽ hết sức tận tâm, tận lực, hơn nữa…” Anh ta nhấn mạnh: “Lần này anh sẽ không lãng phí giây phút nào nữa.”
Tôi lập tức bật cười.
“Em thay quần áo đi, lát nữa lái xe sẽ đến đón em đến nhà anh dùng cơm tối.”
Tôi kinh ngạc: “A? Đến nhà anh sao?”
“Đúng vậy, mẹ anh muốn gặp em.”
Tôi giật bắn người ngồi dậy, vừa nhìn đồng hồ thì không nhịn được kêu lên sợ hãi: “Bây giờ sao? Em còn chưa làm tóc, hôm nay em đi chơi ở ngoài bị cháy nắng rồi…”
Anh ta dịu dàng nói: “Không sao cả, sắp đến giờ rồi, em lúc nào cũng đẹp mà.”
Gác điện thoại, tôi khẩn trương lo lắng vô cùng, Bùi phu nhân muốn gặp tôi? Tôi nghĩ lại lúc ở Thanh Đảo, lần đó cuộc gặp mặt giữa tôi và bà ấy không được tốt lắm, tôi biết là bà ấy không thích tôi. Trong mắt bà ấy, tôi chỉ là một con hồ ly tinh không hơn không kém, bây giờ Bùi Vĩnh Diễm lại còn muốn dẫn hồ ly tinh về nhà gặp ‘Hoàng thái hậu’, bà ấy sẽ nhìn tôi như thế nào đây?
Tôi hoang mang lo sợ, rơi vào đường cùng, tôi gọi điện thoại cho thư kí Trần để hỏi thăm cô ấy về sở thích của Bùi phu nhân, như vậy tôi mới biết rõ phải ăn mặc như thế nào, hoặc là buổi tối lúc trò chuyện với bà ấy thì sẽ không có lời nào thất lễ.
Không ngờ điện thoại vừa thông, tôi còn chưa nói lời nào thì thư kí Trần đã nói với tôi: “Đinh Đinh, tôi đã nghỉ việc rồi.”
Tạm thời nghỉ việc? Có chuyện gì vậy? Ngày hôm qua cô ấy vẫn là thư kí của Bùi Vĩnh Diễm, chỉ mới qua 24 giờ mà cô ấy lại nghỉ việc?
“Đúng vậy, tôi đã nghỉ việc, sẽ có người mới đến nhận công việc của tôi. Cô Đinh, thật xin lỗi, tôi không thể phục vụ cô được.”
Tôi hoang mang: “Vì sao phải nghỉ việc? Cô luôn làm việc rất tốt mà.”
Cô ấy dừng lại một chút: “Không có nguyên nhân gì cả. Chỉ là tôi muốn đổi công việc mà thôi, vốn là hợp đồng của tôi đã đến hạn rồi, nên sớm kết thúc công việc rồi nhưng mà tổng công ty vẫn phân công công việc mà thôi. Bây giờ tôi sẽ có ông chủ mới rồi, tôi sẽ nhanh chóng bắt đầu công việc mới.”
Hai người chúng tôi nói chuyện, tôi quên mất lời muốn hỏi cô ấy, trò chuyện vài câu xong thì gác điện thoại.
Sau khi gác điện thoại, tôi rơi vào suy tư, từ lúc tôi vào Phiếm Hoa, tiếp xúc với thư kí Trần thì ấn tượng của tôi với cô ấy cũng rất tốt, cô ấy xinh đẹp, lại rất có khí chất, ăn nói cẩn thận, đối với cấp trên thì hết sức công tư phân minh, làm việc cẩn trọng, tìm không ra được khuyết điểm nào ở cô ấy. Bây giờ đột nhiên nghỉ việc, không đúng, tuyệt đối không phải là hợp đồng đã hết hạn.
Tôi nhìn đồng hồ, đã không còn kịp đi làm tóc nữa rồi, tôi chỉ có thể tự mình tìm trang phục. Tuy rằng từ trước đến giờ cách ăn mặc của tôi cũng không tệ, nhưng mà bây giờ là đi gặp một vị phu nhân, người này lại còn có thể là mẹ chồng tương lai của tôi, tôi không dám quá chưng diện, cũng không dám ăn mặc quá tùy ý, cho nên tôi chỉ có thể mặc trang phục công sở, hẳn là như thế này thì vừa phải.
Tôi lựa chọn một bộ màu đỏ cam phù hợp với màu da và màu tóc của tôi. Chọn quần áo xong, tôi vẫn không yên, tôi nhớ ra trong tủ có rượu sâm-panh, tôi rót một ly uống để bình tĩnh lại một chút, kết quả là phản tác dụng, nó còn làm tim tôi đập nhanh hơn.
Cái người Bùi Vĩnh Diễm kia cũng không đến đón tôi, để cho tôi một mình đến đó.
Lái xe rất nhanh đến đón tôi, tôi cẩn thận ngồi vào trong xe, lo sợ, bất an không biết đích đến là đâu.
Trời tối dần, mặt trời dần biết mất sau dãy núi, bầu trời giống như một khối bụi màu lam, ánh sáng mờ lại giống như từng dải lụa đỏ.
Xe từ từ chạy đến gần, giữa sườn nùi hiện ra một ngôi biệt thự, nơi này có vẻ là khu của người giàu có, xung quanh có rất ít dân cư.
Xe đi vào nửa sườn núi, tất cả đường chỗ này đều là đường tư gia. Xe rẽ vào đường tư gia của nhà họ Bùi ở giữa lưng chừng núi, một loạt đèn đường soi sáng, bên trong xe tối đen, cảm giác như một đoàn quân u linh chậm rãi hướng vào biệt thự nhà họ Bùi.
Tôi ngồi ở trong xe cố gắng trấn tĩnh lại. Xe tiến vào phía trước biệt thự, camera nhận diện xong thì cổng chính tự động mở ra, xe đi vào phía trong. Đầu tiên tôi nhìn thấy một bức tượng sư tử phun nước bằng ngọc trắng ở trong bồn nước lớn, vẻ mặt nó nhàn nhã nhưng không kém phần đoan trang chào đón quan khách.
Xe vòng một vòng, dừng lại tại cuối đường, Bùi Vĩnh Diễm đang đứng đợi tôi ở dưới bậc thang sáng đèn.