Chương : 162
Tôi không trực tiếp trả lời vấn đề mà Bùi phu nhân hỏi, tôi chỉ bình tĩnh hỏi bà ấy: “Nếu người gả cho Vĩnh Diễm không phải là tôi, mà là cô Mạch thì cô ta có chịu chấp nhận sự sắp xếp này không?”
Bùi phu nhân phản bác: “Tử Kì? Đương nhiên Tử Kì sẽ chấp nhận a. Tử Kì là tiểu thư khuê các, thông minh, có lí lẽ, chẳng lẽ con bé lại không hiểu chút đạo lý này hay sao? Làm vợ người giàu có thì phải có tri thức, hiểu lễ nghĩa và có tấm lòng rộng lượng.”
Tôi không lên tiếng.
Bùi phu nhân còn nói thêm: “Vốn ý của chúng tôi là nếu Vĩnh Diễm thích cô, chỉ cần cô đồng ý thì nhà họ Bùi sẽ không cấm cản cô, cô có thể tiếp tục đi theo Vĩnh Diễm, chỉ là cô không thể kết hôn với nó. Một mặt thì Tử Kì có thể ngầm chấp nhận sự tồn tại của cô, giữ cô lại đại lục chăm sóc Vĩnh Diễm. Thậm chí Tử Kì có thể xem cô như chị em. Nhưng mà Vĩnh Diễm không muốn thế, nó nhất định muốn kết hôn với cô.”
Tôi tự nhủ thầm, những chuyện như thế này thì chỉ sợ chỉ có cô tiểu thư suy nghĩ đơn giản như Mạch Tử Kì mới làm được.
Bùi phu nhân lạnh lùng nói: “Nếu nó nhất định phải lấy cô, tôi đây cũng có thể đồng ý, nhưng mà dù tôi có đồng ý để cô vào nhà họ Bùi thì sau khi cô kết hôn với Vĩnh Diễm thì nhất định cô phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Sau này ta cũng sẽ thay cô quyết định việc cô quen biết với ai là nên hay không nên.” Giọng của bà ấy đột nhiên càng thêm uy nghiêm: “Còn nữa, sau này khi cô sinh con, thì cô không được tự mình chăm sóc, mà phải có bảo mẫu thay cô chăm sóc đứa bé.”
Lòng tôi như bị đâm một nhát dao: “Ý của Bùi phu nhân là nếu như tôi gả cho Bùi Vĩnh Diễm thì con tôi sinh ra tôi cũng không được tự mình chăm sóc mà phải để bà sắp xếp người khác đến chăm sóc sao?”
Bùi phu nhân cương quyết nói: “Đương nhiên, cô đã từng gặp thiếu phu nhân nào mà tự bế con, tự thay tã cho con mình chưa? Sau khi đứa bé sinh ra, ta sẽ tìm cho cô một bảo mẫu thích hợp, một vú em tri kỷ nhất. Cô không cần quan tâm đến gì cả, như thế hẳn là cô phải cảm thấy thoải mái mới đúng.” Bà ấy lại lẩm bẩm: “Hơn nữa, cô không có học thức gì cả, cũng không có gia thế, thì làm sao dạy dỗ đứa bé được?”
Tôi lạnh lùng ngắt lời Bùi phu nhân: “Ai nói là tôi nhất định phải gả cho Bùi Vĩnh Diễm chứ?”
Nhất thời bà ấy trừng lớn mắt, rất hoang mang nhìn tôi: “Cô có ý gì?”
Tôi bình tĩnh trả lời: “Thật lòng xin lỗi Bùi phu nhân. Ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tạm thời tôi không nghĩ đến việc kết hôn. Ngoài ra thì đối với những điều kiện mà bà vừa nói thì tôi không chấp nhận cái nào cả.”
Bà ấy nghe lời tôi nói xong thì đầu tiên là ngẩn ra, sau khi lấy lại được phản ứng thì nhất thời kích động hẳn lên. Tôi chỉ thấy bà ấy nhanh chóng đứng thẳng dậy, ngón tay bấu vào sô-pha, quát với tôi: “Lời cô nói là có ý gì? Cô không nghĩ đến việc kết hôn? Vậy thì cô đến Hồng Kông làm gì?”
“Ngại quá, Bùi phu nhân, thật sự là tôi và công tử của bà có tình cảm, nhưng mà tình cảm thì có nhưng không nhất định phải kết hôn.”
Bà ấy sợ ngây người: “Cô nói cái gì? Tối hôm qua con trai ta náo loạn với ta một đêm. Ta thật vất vả mới có thể tự khuyên mình chấp nhận người phụ nữ như cô. Bây giờ cô còn dám bàn điều kiện với tôi.
Tôi bình tĩnh nói: “Bùi phu nhân, bà là một người mẹ rất yêu thương con của mình, tôi thật sự cảm thấy may mắn thay cho Bùi Vĩnh Diễm khi mà nhiều năm qua bà vẫn thay anh ta để ý từng chút một. Tôi nghĩ rằng cánh cửa vào nhà họ Bùi rất cao, người phụ nữ như tôi tuyệt đối không thể bước vào nhà họ Bùi được, tôi cũng không thể trở thành một người vợ như bà mong muốn. Thật xin lỗi, hai người chúng ta không có cách nào hợp tác được.”
Tôi lễ độ đứng lên, lễ phép cúi chào bà ấy: “Tôi xin cáo từ trước.”
Bà ấy vô cùng kinh ngạc, môi hơi run run, sau đó nói ra một câu: “Cô, cô thật không biết tốt xấu.”
“Tạm biệt Bùi phu nhân.”
Bà ấy lại gay gắt kêu lên sau lưng tôi: “Người phụ nữ này, vĩnh viễn ta sẽ không để cho cô vào được cửa nhà họ Bùi đâu.”
Tôi ngẩng đầu thở phào một hơi. Dù bà ấy có gay gắt chửi mắng tôi cũng không quay đầu lại mà cứ thế bước ra khỏi biệt thự nhà họ Bùi.
Vốn dĩ hôm nay Bùi phu nhân tìm tôi nói chuyện đúng là vì những chuyện này.
Lòng tôi rất đau xót, không phải là tôi không tin tình cảm của Bùi Vĩnh Diễm đối với tôi, chỉ là tôi cảm thấy lạnh thấu xương. Nếu như gả cho Bùi Vĩnh Diễm mà phải nhân nhượng mọi thứ vì lợi ích toàn cục như thế thì tôi tình nguyện không lấy chồng.
Cuộc sống không có tự do, nhất cử nhất động đều phải chịu sự giám sát, không thể tùy ý kết bạn, không thể nuôi dạy chính con của mình, thậm chí còn phải dễ dàng tha thứ cho việc chồng mình lên giường mới người phụ nữ khác. Hết thảy đều không được oán giận nửa lời. Đây chính là cuộc sống của con dâu nhà giàu hay sao?
Không, tôi tình nguyện không cần một cuộc sống như thế.
Ngày hôm nay, rốt cuộc thì tôi đã hiểu rõ ràng rằng tôi và Bùi Vĩnh Diễm là hai thế giới, giống như hai hành tinh khác nhau, vĩnh viễn không bao giờ có thể ở chung.
Một mình tôi ra khỏi cửa chính nhà họ Bùi, cánh cổng mở ra, lạnh lùng đuổi một người khách không được hoan nghênh như tôi ra ngoài.
Tôi mới vừa ra khỏi nhà họ Bùi thì đột nhiên bên cạnh có tiếng còi xe thể thao. Ngay sau đó, một chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy đến bên cạnh tôi, cửa kính xoay xuống thì chính là khuôn mặt lả lướt của cô Mạch Tử Kì.
Tôi không để ý đến cô ta, tự mình xoay người bỏ đi.
Tôi chỉ nghe thấy cô ta nói phía sau: “A, đến thì có người đón, lúc đi lại phải tự ra đi, có phải rất không dễ chịu không?”
Tôi quay đầu lại nhìn cô thiên kim này, ngược lại tôi chỉ có cảm giác thương hại cô ta. Suy nghĩ một lúc, tôi bình thản trả lời: “Cô Mạch này, mang giày có cái tốt của mang giày, đi chân trần cũng có cái hay của việc đi chân trần. Như tôi đã có thói quen đi chân trần rồi, không cần biết có phải là ủy khuất gì hay không nhưng chỉ sợ người đã có thói quen mang giày, nếu nhỡ một ngày nào đó không còn mang giày nữa thì sẽ không chịu nổi.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đắc ý nhìn tôi.
———— đường phân cách ————
Ra khỏi biệt thự nhà họ Bùi, tôi đi bộ xuống dưới chân núi, đoạn đường này rất xa, tôi đi một mình nhưng kì lạ là tôi không hề cảm thấy mệt mỏi gì, tôi bước đi rất vững vàng.
Vừa rồi tôi đã làm gì? Tôi vậy mà dám đấu lại với Bùi phu nhân luôn kiêu ngạo sao? Thậm chí tôi còn không có chút khách khí nào mà chế nhạo, tấn công điểm yếu của bà ấy suốt mấy năm qua. Bà ấy mắng tôi không biết tốt xấu, tôi chính xác là một người như thế.
Tôi nhìn hai tay mình thì phát giác rat hay tôi đang phát run, một cảm giác bi thương và đau lòng tràn dần dần ra theo đầu ngón tay tôi.
Thật ra, Bùi phu nhân mới là người thông minh nhất.
Bà ấy trên danh nghĩa tìm tôi nói chuyện, nhưng mà thật ra là muốn đe dọa tôi, cùng lúc đó ra điều kiện, để cho tôi tự biết khó và lùi. Bên cạnh đó, bà ấy lại hết sức không khách khí gì mà ám chỉ rằng tôi không có đủ tư cách làm dâu nhà họ Bùi. Sở dĩ bà ấy đồng ý với Bùi Vĩnh Diễm chỉ là kế tạm thời. Nếu như có một ngày nhà họ Bùi cần thì Bùi Vĩnh Diễm cũng sẽ kết hôn với cô tiểu thư của nhà giàu nào đó, lúc đó sẽ lập tức đá tôi đi. Muốn làm dâu nhà họ giàu có thì không hề dễ dàng gì.
Sao tôi lại không hiểu lời bà ấy nói chứ?
Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh trở lại.
Ở giữa sườn núi có một nhà hàng có vẻ rất ngon, tôi không tự chủ được mà bước vào.
Tôi nói với người phục vụ: “Tôi muốn một chén rượu, cho tôi thêm pizza cà chua thịt bò.”
Bây giờ tôi mới khôi phục lại bình tĩnh.
Giống như trước đây, mỗi lần tâm trạng không vui thì tôi lập tức cần một lời an ủi thật sự. Hiện tại, tôi chỉ cần một bữa cơm là có thể khiến tôi tỉnh táo lại.
Trong lòng tôi thấy khó quá, thì ra mối quan hệ giữa Bùi Vĩnh Diễm và thư kí của anh ta là như vậy sao?
Thảo nào thư kí Trần kiêm luôn cả việc chuẩn bị trang phục cho Bùi Vĩnh Diễm. Cho nên sau cái đêm tiệc cuối năm, sáng sớm ngày hôm sau tôi gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Diễm thì chính là cô Trần nhận điện thoại. Lúc đó tôi vẫn còn rất khờ dại nghĩ rằng cô ấy là thư kí thì việc nhận điện thoại cho ông chủ là rất bình thường, thì ra là không phải thế.
Tôi thở dài.
Rất nhanh tôi đã uống hết vài ly, rồi bắt đầu im lặng ăn. Ăn no rồi, rốt cuộc tôi cũng cảm thấy thư thái.
Di động vang lên, tôi cầm lấy thì thấy là Bùi Vĩnh Diễm gọi tôi. Sau khi do dự, tôi vẫn nhận điện thoại.
Giọng anh ta có chút lo lắng: “Đinh Đinh, anh nghe nói chiều nay mẹ anh đến tìm em nói chuyện, bà ấy…. không làm khó em chứ?”
“Không có đâu, bà ấy rất khách sáo.”
“Vì sao em lại đi một mình chứ? Em ở đâu? Anh muốn gặp em.”
“Em vừa mới ăn xong, sau khi xuống núi, em nhìn thấy một tiệm pizza, cho nên vào đó ăn.”
“Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi bình tĩnh nói: “Thật sự là không có chuyện gì đâu. Chỉ là bây giờ em mệt rồi, ăn no xong rất buồn ngủ, em muốn về khách sạn ngủ.”
“Em cho anh biết địa chỉ đi.”
“Em sẽ không cho anh biết đâu.”
Bên kia đầu dây, anh ta thở dài, có chút oán trách: “Đinh Đinh, em có bao giờ nói dối vậy đâu?”
Tôi bất động, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải anh thích em nhanh mồm nhanh miệng vậy sao?”
Bên kia lại không lên tiếng. Thật lâu sau anh ta nhẹ giọng hỏi tôi: “Xin hãy cho anh biết em đang ở đâu?”
Tôi ngừng lại một chút rồi hỏi anh ta: “Em cũng có chuyện muốn hỏi anh đấy. Anh trả lời trước hay em trả lời trước?”
“Vấn đề gì?”
Thời gian trống im lặng tôi nắm chặt di động trong tay, hỏi anh ta:” “Em muốn hỏi anh, buổi tối hôm họp cuối năm kia, khi anh nói rằng anh yêu em, có phải là thật không?”
Bên kia đầu dây anh ta cảm thấy kì quái, đột nhiên tôi lại nói đến hôm họp hằng năm, điều này khiến cho anh ta hơi hoang mang.
“Họp hằng năm? Sao đột nhiên em lại nhớ đến ngày hôm đó?”
“Em chỉ hỏi anh, đêm đó những lời anh nói có phải là thật hay không?”
Anh ta dừng lại, giống như đang tinh tế suy nghĩ lời tôi nói, sau đó anh ta trả lời: “Điều anh nói là thật, Đinh Đinh, anh yêu em.”
Tôi thở dài: “Như vậy đêm đó em từ chối anh, em không hề ở lại trong phòng, sau đó có phải là cô Trần đã thay thế em qua đêm với anh?”
Cách một cái loa, thời gian lẳng lặng trôi.
Tôi nắm đặt điện thoại, chờ anh ta trả lời.
Đương nhiên là anh ta không ngờ rằng đột nhiên tôi lại hỏi như vậy khiến anh ta trở tay không kịp, cho nên anh ta giật mình.
Tôi lại nói: “Anh hỏi em đang ở đâu, em cũng hỏi anh một chuyện. Anh muốn em trả lời anh trước hay anh trả lời em trước?”
Nhất thời anh ta không có cách nào trả lời.
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, lâng lâng trên cao rồi lại chùng xuống.
Anh ta không cần trả lời, tôi cũng đã biết được đáp án rồi.
Là thật.
Buổi tối hôm đó tôi đẩy anh ta ra. Sau khi tôi bỏ đi, cô gái kia đã thay tôi phục vụ anh ta.
Im lặng một lát, tôi đã hiểu hết rồi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Anh là một người quân tử.”
Anh ta không trả lời.
Tôi nói: “Nếu anh là kẻ tiểu nhân thì anh sẽ không hề do dự mà dựng chuyện lừa dối em. Nhưng mà anh không hề, anh không dối trá tự bào chữa cho mình. Anh lại là một người đàn ông bình thường, có người đẹp trước mặt, anh lại có nhu cầu, không thể trách anh được.”
Bên kia anh ta cũng không bào chữa, không giải thích gì cả. Hai người chúng tôi im lặng, thật lâu sau anh ta mới hỏi tôi: “Em đang ở đâu?”