Chương : 166
Edit: 4ever13lue
Bây giờ tôi không hề nói chuyện với Bùi phu nhân, tôi thật muốn xem thử bà ta sẽ làm gì tôi.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, tôi bị giam ở phòng tạm giam cùng với hai cô gái nữa, hai người kia không biết là hít ma túy hay là bởi vì ăn cắp mà bị bắt. Họ không ngừng gào thét trong phòng giam, như thể làm trò hề. Tôi không giống họ, tôi chỉ tìm một góc sáng sủa, ngồi xuống đó im lặng không nói thời nào.
Chỉ một lát sau, hai cô gái kia rốt cuộc cũng đến phá quấy tôi, tôi không trốn được, chỉ có thể lớn tiếng gọi cảnh sát đến. Có lẽ là cảnh sát cũng thấy tôi rất đàng hoàng, không hề gào thét, cho nên cuối cùng tôi được phép bị giam một mình một phòng giam, tôi có thể uống nước, cũng có thể ăn chút bánh mì, nhưng vẫn là không tự do. Trước khi Bùi phu nhân rút đơn kiện thì tôi không được rời khỏi cục cảnh sát.
Tôi cảm thấy rất cô đơn và bất an, chín giờ trôi qua, tôi vẫn chờ điện thoại của Gia Tuấn.
“Gia Tuấn.” Nhận được điện thoại của anh, rất nhiều cảm xúc trong tôi bộc phát.
Anh ấy nghe xong lời tôi kể, ban đầu anh ấy im lặng một lát, sau đó mới nói: “Anh đã hiểu rõ chuyện này, mặc kệ ý của đối phương ra sao, em hãy nhớ kỹ một chuyện, trước khi anh đến đó, em không được trả lời bất cứ điều gì. Bởi vì họ có thể lợi dụng sơ hở trong câu trả lời của em, cho nên em hãy cứ giữ im lặng. Tin tưởng anh, anh nhất định đến xử lý cho em.”
Nhất thời tôi rất xấu hổ, cũng rất cảm động, tâm tình bình yên trở lại.
Lời nói của Gia Tuấn tràn ngập sự kiên định và ấm áp, giống như một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào tim tôi. Tôi xúc động một hồi, rốt cuộc tâm tình có thể yên bình trở lại, tôi không hề sợ hãi nữa.
—————— đường phân cách ——————
Sáng sớm ngày hôm sau, một nữ cảnh sát tìm tôi, “Cô Đinh, có người đến gặp cô.”
Tôi xoa xoa thắt lưng, vừa đứng lên thì thấy Bùi Vĩnh Diễm đứng bên ngoài.
Anh ta hết sức lo lắng, ánh mắt không ngừng tìm kiếm tôi, sau khi thấy tôi không sao, sắc mặt anh ta cũng bớt lo lắng.
“Đinh Đinh.”
Cách hàng rào chắn, anh ta nắm chặt tay tôi, vô cùng đau lòng cầm tay tôi dán lên mặt anh ta.
“Thật xin lỗi. Đinh Đinh, thật lòng xin lỗi.” Anh ta không ngừng hôn tay tôi, liên tục giải thích, “Anh không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với chiếc vòng cổ kia?”
“Vòng cổ là do mẹ cho anh.” Bùi Vĩnh Diễm ngập ngừng, “Bà ấy… vốn nói rằng lần này anh quay về Hồng Kông thì cầu hôn với Tử Kì, tặng chiếc vòng cổ này cho Tử Kì, nhưng mà anh đã không nghe lời mẹ.”
Tôi không lên tiếng.
“Sau đó bà ấy lấy lại chiếc vòng cổ, căn bản anh không ngờ bà ấy sẽ làm như vậy.”
Tôi mỏi mệt nói: “Vĩnh Diễm, tôi thật sự không muốn dính dáng đến gia tộc các người, tôi chỉ muốn làm một người phụ nữ đơn giản, tôi cũng không muốn có ân oán với mấy nhà giàu các anh. Xin anh làm ơn để tôi thuận lợi rời khỏi đi, có được không?”
“Đinh Đinh, bỏ qua ân oán này kia đi, chỉ nói về chúng ta thôi. Nếu em ở lại, anh sẽ cầu xin mẹ, mẹ anh sẽ chấp nhận em.”
Tôi không đồng tình: “Vĩnh Diễm, tôi đã làm gì sai sao? Tôi cần bà ta tha thứ và chấp nhận sao? Tôi không thể chấp nhận được kiểu tư tưởng này của anh. Nhà họ Bùi các người hãm hại tôi, nhốt tôi trong hoàn cảnh này, hiện tại là bà ta phải giải thích với tôi, anh phải chủ động giải thích với cảnh sát chuyện này mới đúng. Anh thậm chí không giải thích mà còn đứng về phía mẹ mình.” Tôi vô cùng thất vọng.
“Đinh Đinh, ý anh không phải vậy, anh không biết là mẹ anh sẽ đối xử với em như thế. Nếu anh biết thì anh cũng sẽ không cho phép bà ấy làm vậy đâu. Trên thực tế, ngày hôm qua sau khi gác điện thoại, anh rất muốn đến sân bay giữ em lại, nhưng mà anh không có dũng khí, cho nên một mình anh đi uống rượu, anh không mang di động theo. Em tin anh đi, anh thật sự không biết gì cả.”
Tôi lắc đầu: “Vĩnh Diễm, luật sư của Bùi phu nhân đã đến tìm tôi nói chuyện. Anh ta hỏi ý tôi, tôi chỉ có thể nói sáu chữ ‘thà chết chứ không chịu nhục’. Thật lòng xin lỗi Vĩnh Diễm, nếu hiện tại anh chỉ lặng lẽ nộp tiền bảo lãnh để tôi ra ngoài mà không một lời giải thích hợp lý, thật xin lỗi, tôi sẽ từ chối ra ngoài. Tôi phải chờ luật sư của tôi đến.”
“Luật sư của em?”
Dường như anh ta không tin tôi sẽ tìm được luật sư, nhưng giây lát sau, anh ta cũng hiểu ra.
“Ý em là Phó Gia Tuấn?”
Tôi gật đầu: “Đúng, anh ấy sẽ đến đây rất nhanh. Gia Tuấn là luật sư hạng A, tuy rằng thủ tục ở đây sẽ có một chút phiền toái, nhưng mà lấy tư cách và danh dự của anh ấy, anh ấy hoàn toàn có tư cách bào chữa cho tôi, thay tôi đánh trận này.”
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi, anh ta thấy sự kiên quyết trong mắt tôi. Thật lâu sau, anh ta thở dài.
Bên kia cảnh sát giục tôi: “Có nộp tiền bảo lãnh không?”
Bùi Vĩnh Diễm quay đầu lại: “Có.”
Tôi trả lời: “Không cần.”
Lần thứ hai anh ta nhìn tôi.
Tôi biết, tôi là một người có tính cách quật cường, hiện tôi lại càng thêm kiên quyết.
“Vĩnh Diễm.” Tôi rất bình tĩnh, “Tôi hy vọng anh có thể hiểu được một chuyện, tình yêu là chân thành, rất thuần khiết. Trong tình yêu không nên có yếu tố bên ngoài quấy nhiễu. Tuy rằng Đinh Đinh tôi chỉ là một cô gái bình thường, ý nghĩ của tôi đơn giản, cũng rất ngốc nghếch, nhưng mà tôi không thể nào chịu nhịn nhục được. Thật đáng tiếc, tôi và anh giống như hai đường thẳng song song vậy, chúng ta không hợp, cũng không có cách nào bên nhau đến cùng.”
“Em có thể kí nộp tiền bảo lãnh trước rồi nói sau không?”
Tôi nhìn khuôn mặt anh ta, không nói nời nào, mới có một ngày đêm mà anh ta đã tiều tụy như thế, vì sao lại phải như vậy chứ? Tôi nhắm mắt.
Anh ta ảm đạm nói: “Anh không muốn để em ở trong này, như vậy anh rất khó chịu.”
Tôi thở dài: “Vĩnh Diễm, cảm ơn anh, chỉ là nếu như cứ để anh nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, không có một lời giải thích rõ ràng, tôi lại càng không đồng ý như thế. Tôi tình nguyện đứng ở đây chờ chân tướng sự việc rõ ràng.”
“Đinh Đinh.” Anh ta đưa tay về phía tôi, áp bàn tay tôi lên mặt anh ta, không ngừng khổ sở.
Tôi rút tay về, bình tĩnh khuyên anh ta: “Anh về trước giải thích rõ ràng chuyện này với Bùi phu nhân đi.”
—————— đường phân cách ——————
Tôi ngồi trong phòng thẩm vấn, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra vừa qua, thật sự tôi lại có một chút hối hận. Bùi Vĩnh Diễm nộp tiền bảo lãnh tôi, vì sao tôi lại không ra ngoài cùng anh ta? Ở trong này ăn không ngồi chờ, hít khí lạnh, còn phải nghe người ta khóc gào, cả đời tôi chưa từng trải qua đãi ngộ tốt đến thế này.
Tôi lại ảm đạm, nếu như tôi chấp nhận tiền bảo lãnh của Bùi Vĩnh Diễm rồi sẽ ra sao? Không, tôi không cần. Bùi phu nhân cao cao tại thượng, bà ta đã quen được người ta nịnh hót, tôi không thể khuất phục bà ta như thế. Đầu tiên là tôi không phải con dâu bà ta, thứ hai là nguyên nhân cho chuyện này chính là sự hà khắc của bà ta. Còn nữa, bà ta hãm hại tôi, tôi không thể cứ ra ngoài như vậy mà không lấy lại được danh dự của mình, như vậy rất uất ức.
Khi làm nhân viên ở Phiếm Hoa, tôi bị người ta hãm hại, khi đó tôi không làm thế nào được, nhưng hiện tại tôi biết rõ ràng chính là bà ta hãm hại tôi. Nếu thật sự tôi để Bùi Vĩnh Diễm nộp tiền bảo lãnh thì bà ta sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ cho rằng là tôi cố ý chia rẽ quan hệ của mẹ con họ?”
Thà chết chứ không chịu nhục.
Cảnh sát lại đưa cơm cho tôi: “Cô Đinh, anh Bùi Vĩnh Diễm có dặn dò đem cơm cho cô.”
Tôi im lặng nhìn mấy hộp cơm này, tuy rằng chỉ là cặp lồng đựng cơm mà thôi, nhưng mà thức ăn trong đó nhìn rất ngon miệng, xem ra anh ta rất dụng tâm.
Tôi sẽ cứ như vậy ở lại cục cảnh sao?
Tôi lại phải ở lại cục ảnh sát thêm một ngày. Ngày hôm sau, rốt cuộc tôi thấy Gia Tuấn đã đến.
Cảnh sát cho tôi biết có người muốn gặp tôi, tôi nhìn thấy là Gia Tuấn, tôi không ngờ anh ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi nhanh như thế. Trong nháy mắt tôi như nhìn thấy thiên thần giáng thế.
“Gia Tuấn.” Tôi hồn nhiên quên hết mọi ân oán, lập tức vui vẻ hẳn lên. Cảnh sát đưa tôi vào một phòng thẩm vấn đế chúng tôi tự nói chuyện.
Cảnh sát vừa đóng cửa lại, tôi lập tức bổ nhào vào trong lòng Gia Tuấn, không ngừng cảm thấy uất ức.
Anh ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tôi, cằm anh dán lên trên trán tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, chỉ một động tác nhỏ thôi đã khiến tôi cảm thấy chân thật. Tôi có chút bướng bình không chịu buông, nhưng mà tôi thật sự không muốn buông anh ấy ra, chỉ muốn ôm thật chặt.
Anh ấy để yên cho tôi khóc, chờ tôi khóc xong, anh ấy mới nói: “Đừng sợ.” Sau đó anh ấy lấy khăn tay ra lau nước mắt cho tôi, “Anh cam đoan sẽ không sao đâu.”
Tôi gật gật đầu.
Gia Tuấn nói với tôi: “Giấy thông hành của anh chỉ cho phép anh ở Hồng Kông bảy ngày thôi. Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ nghĩ tất cả biện pháp. Trong vòng bảy ngày anh sẽ giải quyết chuyện này giúp em.”
Tôi uất ức nói: “Em bị hãm hại.”
Anh ấy mỉm cười an ủi tôi: “Anh không hề sợ những vụ bị hãm hại.”
“Lão yêu bà kia muốn chỉnh em.”
“Sở trường của anh chính là xử lý mấy lão yêu bà.”
“Vì sao em phải nghe lời bà ta chứ?”
“Đúng hơn là, vì sao chúng ta phải nghe lời bà ta.”
“Giờ em đã hiểu rồi, xem ai sợ ai.”
Anh ấy cũng cười: “Cũng không phải thế, hoàng đế còn phải sợ mấy kẻ điên, dù sao thì đối phó với người điên thì rất khó. Huống hồ em lại chính là tiểu Đinh Đinh thông minh đáng yêu hay giả ngu mà.”
Bỗng nhiên tôi òa khóc, tiếng khóc của tôi lớn đến mức đủ làm lu mờ cả máy bay Boeing 737.
Anh ấy dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi, không ngừng nói bên tai tôi: “Đừng sợ, không có gì phải sợ, anh kể chuyện xưa cho em nhé, em còn nhớ câu chuyện ba con heo lúc trước anh hay kể không?”
Tôi nghẹn ngào nói: “Ba con heo, con heo thứ nhất tên là ‘ai’, con heo thứ hai tên là ‘ở đâu’, còn con heo thứ ba là…..”
Anh ấy cười: “Đinh Đinh, em là ai?” (đây là đoạn đối thoại vui trong câu chuyện) “Đúng.”
“Cái gì?”
“ ‘Cái gì’ ở trên nóc nhà?”
“Ở đâu?”
“ ‘Ở đâu’ là nó.”
“Cái gì?”
“Ta không phải là ‘cái gì’, ta là ‘ai’.”
“Rốt cuộc bạn là ai?”
“Tôi nói với bạn, tôi là ‘ai’, không phải là ‘cái gì’, cái gì ở trên nóc nhà kìa.”
“Ông trời.”
“ ‘Ông trời’, là ba ba của tôi.”
“Cái gì? Là ba ba của các người.”
“ ‘Cái gì’ là hắn, ‘Ông trời’ mới là ba ba của tôi.”
“Vì sao?”
“ ‘Vì sao’ là ông nội của tôi.”
. . . . . .
Hai người chúng tôi đều cười ngả nghiêng. Cười xong là lại một hồi xúc động anh ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nhìn tôi không chớp mắt. Trên lông mi của tôi đều là nước mắt, rốt cuộc anh ấy không nhịn được ôm đầu tôi đặt trước ngực anh ấy, đau lòng gọi tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi lại khóc.
Anh ấy nâng đầu tôi lên, cuối cùng anh ấy cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi.
“Đinh Đinh, em… hãy tin anh, nhất định anh sẽ làm hết sức mình, đưa em đường đường chính chính ra ngoài. Tuyệt đối anh sẽ không để em phải ở trong này một phút nào nữa.”
Lời tác giả: Gia Tuấn đến khiến cho Đinh Đinh cảm thấy kiên định hơn. Dù sao anh ấy và Đinh Đinh vẫn là hai người có tình cảm sâu nặng, chỉ cần một đoạn đối thoại cũng có thể thấy được sự ngọt ngào mà hai người từng có. Nhưng lại bởi vì hiểu lầm mà khiến cho ai cũng phải tiếc. Ngày mai hoan nghênh mọi người tiếp tục đón đọc chương 37.