Chương : 168
Một người đàn ông gầy gò đứng trước mặt tôi, Bùi Vĩnh Diễm không khỏi khiến tôi phải xúc động.
Anh ta vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ta đau buồn, tràn đầy sự cô đơn.
“Vĩnh Diễm.”
“Đinh Đinh.”
Tôi cũng không muốn trách anh ta, dù sao thì anh ta cũng đã đấu tranh với mẹ mình rất nhiều. Suy cho cùng là do chúng tôi không có duyên phận.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đến quán cà phê ngồi nói chuyện đi.”
Sau khi ngồi xuống, phục vụ mỉm cười hỏi chúng tôi muốn dùng gì, Bùi Vĩnh Diễm gọi cà phê cho tôi, tôi ngăn anh ta lại.
“Xin hãy đổi thành nước trái cây giúp tôi.”
Người phục vụ đi rồi, tôi mới nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Thật ra tôi vẫn không thích uống cà phê, nó vừa ngọt, lại vừa đắng, tuy rằng có thể làm cho người ta tỉnh táo, nhưng không thể giải khát. Nếu phải so sánh thì tôi thích cái gì vừa có lợi lại vừa kinh tế hơn, giống như nước trái cây, nước khoáng. Tuy rằng không được thanh nhã lắm, nhưng rất phù hợp với tính cách thẳng thắn của tôi.”
“Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Bởi vì mẹ anh cố chấp, cho nên khiến cho em bị oan ức. Anh thay mẹ mình xin lỗi em.”
Tôi không hề đùa cợt: “Cũng xin anh thay tôi cúi đầu tạ ơn bà Bùi, cảm ơn bà ấy đã nương tay.”
Anh ta dừng lại, vẻ mặt hết sức phức tạp. Tôi cũng thản nhiên nhìn anh ta, nhưng vẻ mặt không hề day dứt.
Anh ta thật sự rất tiều tụy, hốc mắt hõm vào, mí mắt xám xịt. Đôi mắt anh ta vốn rất đẹp, nhưng bây giờ cũng bị mệt mỏi che kín. Trong lòng tôi lại chấn động, một người đàn ông như vậy mà lại hao tổn tinh thần vì tôi. Hẳn là tôi phải mừng thầm trong lòng chứ nhỉ?
Tôi thở dài.
Người phục vụ bưng nước trái cây và cà phê đến, nhưng cả hai chúng tôi đều không động vào.
Thật lâu sau anh ta mới hỏi tôi: “Em… thôi việc rồi… có tính toán gì tiếp theo không?”
Tôi cân nhắc nói: “Tôi sẽ tìm một công việc khác, có thể sẽ không làm công việc thiết kế, bởi vì tôi chỉ là một người không học nhiều, trong khi thiết kế phải là trời cho mới có thể làm được. Tôi cũng không có cái tài ấy, cho nên tôi cũng quyết tâm tìm một công việc khác.”
“Bằng không?” Anh ta cố gắng mỉm cười: “Em đi làm giáo viên đi.”
“Giáo viên?” Tôi kinh ngạc, nhưng rồi tôi mỉm cười: “Bùi Vĩnh Diễm, anh có biết không? Ở trường tôi là một học sinh vừa kém cỏi, vừa lì lợm, bây giờ anh lại bảo tôi đi làm giáo viên? Vậy anh nói thử xem tôi thích hợp đi dạy cái gì? Dạy mấy đứa trẻ làm thế nào đối đầu với thầy cô sao?”
“Đinh Đinh, em biết không? Tính cách của em khiến anh liên tưởng đến các chính trị gia, ngôn từ của họ rất sâu rộng, nghe qua thì rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thực chất thì đều là câu chữ sâu xa.”
Tôi cũng cười.
Anh ta muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuồi cùng mới nói: “Em biết không, ở thị trấn nhỏ bên cạnh căn nhà của anh ở Canada có một trường tiểu học. Anh đã từng làm giáo viên ở đó hai tháng. Kỳ thật thì có thể em không tin, nhưng anh rất thích công việc đó, cũng giống như khi em tiếp xúc với dì Lữ vậy. Thoạt nhìn thì họ là những người không có nhiều suy nghĩ, nói chuyện lung tung, nhưng trên thực tế, họ vui vẻ với cuộc sống này hơn chúng ta. Họ có thế giới của riêng mình, khi thật sự tiếp xúc với họ thì sẽ phát hiện chính mình cũng trở nên đơn thuần hơn rất nhiều.”
Tôi chỉ cười không nói gì.
Anh ta nhìn tôi: “Nếu như anh buông bỏ hết mọi thứ, cùng em đến Canada, chúng ta đến thị trấn nhỏ kia, làm một đôi giáo viên, em có đồng ý không?”
A? Anh ta nói như vậy, tôi thật sự bất ngờ.
Còn chuyện gì cảm động hơn nữa, không vui cũng không buồn, giống như cuộc sống ẩn náu sâu trong Nam Sơn của Đào Uyên Minh, thật sự làm cho người ta mong đợi. Có thể câu cá bên hồ, có thể ngắm cảnh mùa đông trên hồ, có thể nuôi thỏ, nuôi cáo. Đây là anh ta đang hấp dẫn tôi, làm cho tôi quên đi tất cả để đi cùng anh ta.
Tôi hít sâu một hơi: “Không. Vĩnh Diễm, tôi không muốn đi.”
Tôi thật sự rất bình tĩnh.
“Vĩnh Diễm, có thể là chúng ta sẽ rất thích cuộc sống như vậy ngày một ngày hai, nhưng còn một năm, rồi hai năm thì sao? Anh có thể buông bỏ tất cả sao? Anh đi rồi, cha mẹ anh vẫn còn Bùi thị, việc làm ăn phải làm sao bây giờ?”
“Đều có thể bỏ hết.”
Tôi hơi cảm động. Nếu bây giờ tôi đồng ý, hẳn là anh ta sẽ lập tức đưa tôi cao chạy xa bay đấy chứ?
Không, không thể nào.
Anh ta gằn từng tiếng nói với tôi: “Anh bỏ hết mọi thứ ở đây, em hãy đi theo anh đi.”
Tôi lắc đầu: “Vĩnh Diễm, chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau, anh lớn lên ở Hồng Kông, đi du học nước ngoài. Còn tôi, tôi lớn lên trong một gia đình công nhân, học chưa hết đại học, không được nhận sự giáo dục theo kiểu giới thượng lưu. Thật sự là hai người chúng ta giống như ở hai hành tinh khác nhau, đều tỏa sáng nhưng chỉ có thể nhìn nhau từ xa xa, vĩnh viễn không thể tiếp xúc.” Tôi hít vào một hơi, tiếp tục nói: “Thật ra anh không có sai, anh cũng không cần tôi phải tha thứ bất kì điều gì. Về phần bà Bùi, thật ra thì bà ấy cũng chỉ xuất phát từ việc muốn bảo vệ con của mình mà thôi, bà ấy càng không hề sai.”
(lời tác giả: Nói một chút về luật hôn nhân ở Hồng Kông. Từ năm 1972 thì Hồng Kông trở thành khu tự trị, có pháp luật riêng. Từ năm 1972, Hồng Kông cho phép một người chồng có nhiều vợ, cưới thêm vợ bé là hợp pháp. Cho nên có rất nhiều người giàu có đều có nhiều vợ, giống như một nhân vật nổi tiếng của Hồng Kông, ông Hoắc Anh Đông, ông ấy có ba người vợ. Còn có chủ tịch danh dự Lâm Bách Hân của truyền hình Á Châu, ông ta cũng có ba người vợ. Ông Chu Phương Phổ, người sáng lập tập đoàn Chu Sinh Sinh, cũng có rất nhiều vợ. Cho đến hiện nay, những người giàu có ở Hồng Kông cũng vẫn có hiện tượng công khai cưới vợ bé. Tỉ như vua cờ bạc nổi tiếng Hà Hồng Sơn cũng có bốn vợ. Trong quyển 《 Cuối con đường gặp tình yêu 》, tôi cũng để cho Kỷ Vỹ chưa ly hôn với Chu Thành Viện mà đồng thời kết hôn với Kiều Mạt, là vì tôi viết theo tình hình hiện tại của Hồng Kông. Cho nên với cách làm của bà Bùi là để một người ở bên cạnh chăm sóc con trai mình, đây là chuyện bình thường, mà bởi vì do hoàn cảnh sống của Bùi Vĩnh Diễm cũng khiến cho anh ta không cảm thấy đây là chuyện gì đáng nói. Anh ta vẫn chỉ luôn lo làm việc, những việc này anh ta cũng không xem trọng. Cho đến khi anh ta theo đuổi Đinh Đinh, anh ta mới hiểu ra quan điểm của bản thân là sai.)
Bùi Vĩnh Diễm nói khẽ: “Đinh Đinh, em biết không? Bên cạnh anh không có người phụ nữ nào vừa thông minh vừa rộng lượng như em. Từ trước đến giờ, mẹ anh chỉ xem anh như một công cụ để củng cố địa vị của mình. Bạn gái của anh thì xem anh như bậc thang để bước vào nhà giàu. Em họ anh lại xem anh như một cái vỏ bọc vinh dự. Chính là họ đều yêu anh, nhưng thứ tình yêu này đều mang theo tư tưởng hiệu quả và lợi ích. Chuỉ có em là cho anh cảm giác rất tự nhiên. Lần đầu tiên anh cảm nhận được tình cảm của mình, không phải là quen biết một cô gái chỉ với mục đích kết hôn. Đinh Đinh, trước khi quen biết em, anh cũng đã cho rằng hôn nhân của anh cũng sẽ theo sự sắp xếp của mẹ anh, cứ từng bước mà thực hiện, không yêu cũng chẳng sao. Nhưng mà bây giờ, anh không thể như vậy nữa, anh không bao giờ còn có thể chấp nhận sự sắp xếp của mẹ anh. Đây không phải là bà ấy yêu thương anh, mà là dùng anh để duy trì địa vị của mình.”
Tôi nhẹ nhàng khuyên anh ta: “Vĩnh Diễm, anh chỉ nhìn đến mặt cực đoan của một việc mà không nhìn thấy được mặt tích cực của nó. Không phải là bà Bùi không thương anh, mà là bà ấy hiểu rõ là có rất nhiều người không tốt, anh xuất thân giàu sang, nếu như bà ấy cũng nuông chiều anh, thì khó tránh được anh sẽ bị ảnh hưởng xấu, tương lai sẽ không thể phát triển sự nghiệp của nhà họ Bùi. Nếu như bà ấy không thương anh, thì sao lại dùng cách cực đoan như thế này để giữ tôi lại? Trên danh nghĩa là muốn tôi bỏ cuộc, nhưng thật ra là bà ấy muốn giữ tôi lại, cho tôi cơ hội tiếp tục chăm sóc cho anh. Tuy rằng bà ấy hơi cực đoan, nhưng mà không phải không nhận ra là bà ấy yêu thương anh. Vĩnh Diễm, tuy rằng tôi chưa làm mẹ, nhưng mà càng ngày tôi càng trưởng thành hơn. Tôi đãtrải qua kết hôn, ly hôn rồi hủy hôn. Sauk hi xảy ra nhiều việc như vậy, tôi mới hiểu ra một việc.”
Tôi hít thật sâu, nhớ tới ba mẹ hiền lành của tôi, tôi xúc động nói: “Cha mẹ là quan trọng nhất trong cuộc sống.”
Sắc mặt anh ta ảm đạm, trong lòng tôi cũng cảm thấy khó quá.
Tôi đứng dậy: “Tạm biệt Vĩnh Diễm.”
Tôi đi đến bên cạnh anh ta, cúi người, nhẹ nhàng hôn trên trán anh ta: “Chúc anh mọi việc tốt lành.”
Anh ta ôm lấy tôi: “Đinh Đinh, em đã biết là mẹ anh muốn giữ em lại, em cũng tha thứ việc anh đã làm, vậy vì sao em không thể chấp nhận anh?”
Mũi tôi chua xót: “Thật lòng xin lỗi Vĩnh Diễm.”
Anh ta khẩn cầu tôi: “Đinh Đinh, xin đừng chia tay với anh. Em đã ghi dấu sâu sắc vào trái tim anh, giống như một bức tường vững chắc. Bây giờ em muốn phá nó đi, em bảo anh phải làm sao bây giờ?”
Tôi nhắm mắt, thở dài: “Vĩnh Diễm, không phải là tôi không thể chấp nhận anh, mà là tôi không có can đảm chấp nhận cái vòng luẩn quẩn kia của anh. Còn cả hoàn cảnh của anh nữa, nó khiến tôi không thoải mái, tôi không có đủ can đảm để nhận sự khiêu chiến kia đâu. Thật lòng xin lỗi.”
Tôi phất tay anh ta ra: “Tạm biệt.”
Tôi xoay người đi rồi, tôi không nhìn anh ta, bởi vì tôi thật sự không đành lòng.
Tôi quay về phòng, nằm trên giường, rốt cuộc tôi cũng khóc.
Thế giới của tôi và anh ta là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nếu muốn chúng tôi bên nhau thì thật sự là một thử thách quá lớn, tôi không thể nào làm được.
Nằm trên giường, thật lâu sau mà tôi vẫn không thể ngủ được, ben ngoài có tiếng gõ cửa rất nhỏ, là Gia Tuấn.
“Em không sao chứ?” Anh ấy hỏi tôi.
Tôi miễn cưỡng cười: “Vẫn ổn, đúng rồi, ngày mai anh có đi ra ngoài không? Nếu không em đi mua sắm với anh nhé.”
“Không được, để sau đi, bây giờ vẫn còn rất nhiều việc.”
“Được rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta đặt vé máy bay về đi. Gia Tuấn, thật sự cảm ơn anh đã sắp xếp thời gian đến giúp em.”
Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Nếu anh gặp khó khăn thì em cũng sẽ làm như vậy, đúng không?”
Trong lòng tôi bùi ngùi. Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi đã ly hôn, nhưng mà chúng tôi cũng từng yêu nhau. Thật sự nếu Gia Tuấn gặp chuyện, tôi cũng nhất định sẽ không chút do dự bỏ hết mọi việc đang làm mà lao đến bên cạnh anh ấy.
Gi ờ khắc này, lòng tôi lại chua xót. Thì ra đây là thứ tình cảm chết tiệt này đã gắn kết chúng tôi, khiến cho chúng tôi không thể dứt bỏ nhau được.
Tôi hỏi anh ấy: “Đúng rồi, Gia Tuấn, làm sao anh khuyên được bà Bùi thôi kiện em vậy?”
Gia Tuấn nói: “Thật ra nếu điều tra kỹ càng chuyện này thì sẽ phát hiện ra việc bà Bùi làm là giấu đầu hở đuôi. Anh chưa nói gì với bà ấy cả, anh chỉ đánh vào tình cảm của bà ấy mà thôi. Anh nói với bà ấy rằng bậc làm cha mẹ một ngày bao đó cũng sẽ phải chia xa với các con của mình, nên để lại cho đứa con tình yêu, nếu chỉ để lại hiểu lầm thì đó không phải là yêu thương con, mà là tiếc nuối. Dù sao thì bà Bùi vẫn yêu con của mình, cho nên bà ấy không hề cố chấp.”
Tôi cười khổ: “Gia Tuấn, vẫn là anh có lý.” Tôi lại hơi tức giận chế nhạo anh ấy: “Anh thông minh như vậy, nhưng sao khi chúng ta là vợ chồng, anh lại không cân bằng được em và mẹ, cả quan hệ với em gái anh nữa.”
Anh ấy lại xấu hổ: “Em xem, đây là hai chuyện khác nhau. Ai cũng giải quyết chuyện của người khác rất hay, nhưng đến việc của mình thì lại chẳng có cách nào.”
Tôi cười.
Anh ấy chần chừ một lát rồi lại nói: “Anh vừa gặp anh ta dưới lầu, thật là hồn xiêu phách lạc, bọn anh cũng vừa nói chuyện một chút.”
Hai người đàn ông này thì có chuyện gì để nói chứ?
Gia Tuấn nói: “Thật ra nếu làm bạn thì anh ta cũng là một người bạn không tệ.”
Tôi cười: “Nói vậy thì hai người các anh ai là Lưu Bị, ai là Gia Cát Lượng?”
Gia Tuấn lắc đầu: “Em nha.”
“Em hơi mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Sáng sớm ngày mai phiền anh đặt vé máy bay giúp em.”
Anh ấy lập tức đứng lên: “Được, vậy em nghỉ ngơi đi nhé.”
Cuối cùng tôi nằm xuống, tắt đèn, chìm vào trong bóng tối.
Nằm xuống rồi, tôi lại suy nghĩ đến lời nói của Bùi Vĩnh Diểm.
Lời nói của Bùi Vĩnh Diễm rất chân thành, tôi cũng muốn tha thứ cho anh ta. Tôi tin anh ta thật sự đã biết sai. Thật ra chuyện giữa anh ta và Trần Mĩ Kì xảy ra trước khi tôi quen biết anh ta. Hơn nữa không chỉ có Trần Mĩ Kì, trước cô ấy anh ta còn có rất nhiều thư kí khác, tôi có thể truy cứu hết sao? Tôi so đo cái gì chứ? Tôi lại suy nghĩ, thật sự cái mà tôi so đo chính là tôi không được tôn trọng.
Chấp nhận anh ta? Chấp nhận cuộc sống như vậy ư? Chung chồng với người phụ nữ khác sao? Ngay cả con của mình sinh ra cũng không thể tùy ý chăm sóc? Không, nếu được lựa chọn, tôi thà không vào nhà giàu chứ không chấp nhận điều kiện không công bằng như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi rửa mặt xong, hẹn thời gian với Gia Tuấn, tôi đi ra đại sảnh khách sạn.
Anh ấy đã xuống từ sớm, đang ngồi đọc báo ở đại sảnh. Anh ấy thấy tôi, đánh giá một chút, sau đó có chút tán dương nhìn tôi: “Sắc mặt em nhìn tốt hơn rồi.”
Phục vụ khách sạn đã đẩy hành ý của chúng tôi đi, tôi khoác lấy cánh tay Gia Tuấn: “Chúng ta đi thôi.”
Mới vừa đến cửa, tôi lại bị bất ngờ.
Tài xế taxi đã để hành lý của tôi và Gia Tuấn lên xe rồi thì tôi lại nhìn thấy bà Bùi. Chiếc xe Maybach kia âm u, thân xe bóng lưỡng, lóe sáng lên, ánh nắng rọi lên người tôi.
Bà Bùi xuống xe.
Bà ấy trực tiếp gọi tôi: “Cô Đinh.”
Tôi tự nhủ không biết lão yêu bà này lại muốn làm gì tôi đây, bây giờ tôi không còn sợ nữa rồi. Trải qua tranh chấp, bà ấy cũng đã biết rõ tôi cũng không phải là dễ bị dọa.
Nhưng tôi cũng không muốn xung đột với bà ấy, cho nên tôi lễ phép ân cần chào hỏi: “Bà Bùi.”
Gia Tuấn đứng bên cạnh tôi, anh ấy cũng nhìn thấy bà Bùi. Có anh ấy ở bên cạnh, tôi càng thêm an tâm, không còn e ngại người phụ nữ này.
Bà Bùi có hơi tiều tụy, dường như là bà ấy vội vàng tới đây, thậm chí còn chưa trang điểm cẩn thận để lộ ra nét mặt già nua. Bởi vì không đánh phấn dày cho nên da mặt không sáng bóng, thấy rõ sự suy sụp trên khuôn mặt, giống như quả táo không được bọc nhựa ên bị ôxy hóa trong không khí.
Bà ấy hỏi tôi: “Cô Đinh, tôi có mấy câu muốn nói với cô, cô có thể dừng bước nói chuyện được không?”
Thật là kỳ quái, người phụ nữ này đột nhiên lại có thể ôn hòa nói chuyện với tôi, quả thật là khiến tôi được mở rộng tầm mắt.
Bà ấy lại nhìn về phía Gia Tuấn: “Luật sư Phó, tôi sẽ đưa cô Đinh đến sân bay. Anh yên tâm, tuyệt đối tôi sẽ không hại cô ấy. Có một vị luật sư sắc bén như anh ở đây, tôi không dám làm gì trái pháp luật cả. Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng mấy câu với cô Đinh mà thôi, anh không ngại chứ?
Gia Tuấn chỉ nhìn tôi.
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, Gia Tuấn, anh lên taxi trước đi, chúng ta gặp nhau ở sân bay.”
Tôi lên xe của bà Bùi. Bây giờ tôi đang nghĩ, rốt cuộc thì bà Bùi có gì muốn nói với tôi?