Chương : 174
Edit: 4ever13lue
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trương Ái Linh từng nói: cách tốt nhất nhận biết được thời gian trôi qua chính là nhận lương mỗi tháng, khi đó thì sẽ biết là một tháng đã trôi qua.
Tôi không hề để ý rằng mình đã trở về được gần vài tháng rồi.
Rốt cuộc Gia Kỳ cũng vui vui vẻ vẻ kết hôn, tôi tham dự hôn lễ của cô ấy với tư cách vừa là bạn bè, vừa nhà người nhà. Tôi thản nhiên cười nhìn cô ấy đứng ở cửa nhà hàng, chụp ảnh với khách mời cùng chú rể không quá đẹp trai của mình. Ngay giờ phút này, tôi cũng đã quên hết những việc không thoải mái trước đây. Tôi chúc phúc cô ấy từ đáy lòng.
Trong bữa tiệc, tôi không ngồi cùng Gia Tuấn, tôi ngồi ở bàn các khách nữ, có một vài người họ hàng nhìn thấy tôi, họ rất hiếu kỳ.
Họ hỏi tôi: “Hai người đã quay lại với nhau, hay vẫn…?”
Họ rất hiếu kỳ.
Tôi chỉ trả lời ngắn gọn: “Chúng tôi vẫn là bạn tốt.”
Họ đều cảm thấy kỳ quái, không khỏi khích tôi: “Làm gì có ai đã chia tay rồi vẫn còn có thể làm bạn tốt chứ? Vẫn nên nhanh chóng quay lại đi.”
Tôi chỉ còn biết cúi đầu ăn.
Tôi bị mắc một cái xương cá trong cổ, tôi ho khan vài tiếng, nhưng không khạc ra mà mượn cớ chạy đến nhà vệ sinh.
Tôi cầm một chai nước khoáng đứng ở trước bồn vệ sinh, tôi thấy không có ai nên dùng ngón tay định lấy cái xương ra. Nhưng khi vừa cho ngón tay vào thì cổ tôi cảm thấy khó chịu, đành phải nôn ra.
Ngay vào lúc tôi gặp khó khăn, không nhả được cái xương ra thì ở phía sau có người nhẹ nhàng đỡ lưng tôi. Tôi vừa ngẩng đầu lên thì thấy Gia Tuấn.
Anh ấy cẩn thận đỡ sau lưng tôi: “Em uống nhiều rượu quá sao? Anh thấy không giống như em đã uống rượu a.”
“Không phải, em bị mắc một cái xương.”
Anh ấy lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho tôi: “Còn khó chịu sao? Hay là anh gọi phục vụ đem dấm đến?”
“Không cần phiền toái vậy đâu.”
Anh ấy lo lắng nhìn tôi: “Vậy…. Em cẩn thận một chút.”
Tôi gật gật đầu.
Rốt cuộc bữa tiệc cũng kết thúc. Sau khi tiễn khách, tôi đứng trên bậc thang cùng Gia Tuấn, nhưng chúng tôi lại không biết phải làm gì.
Thật ra tôi hẳn là nên sớm chào tạm biệt, nhưng lại cảm thấy nếu đi trước thì có hơi thất lễ, cho nên tôi vẫn ở lại đến cuối cùng. Bây giờ mẹ chồng và chị em của bà ấy đều về nhà, chỉ còn lại hai người chúng tôi. Ngày xưa chúng tôi là vợ chồng, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì có hơi xấu hổ, mặt đối mặt nhưng lại không biết phải làm gì.
Rốt cuộc anh ấy phá vỡ yên tĩnh trước: “Đinh Đinh, cảm ơn em đã có thể đến tham dự lễ cưới của Gia Kỳ.”
Tôi cũng thoải mái cười: “Không có gì, không cần cảm ơn em, khi chúng ta kết hôn, cô ấy cũng đã tham dự, giờ thì chúng ta đáp lại thôi.”
Vừa dứt lời, hai người chúng tôi đều lại thổn thức.
Gia Tuấn nhìn tôi, tôi cũng không dừng được mà chăm chú nhìn anh ấy.
Tôi quan sát rõ ràng gương mặt Gia Tuấn trong ánh sáng mờ mờ, trên mặt anh ấy là biểu cảm ôn hòa hiếm thấy, khóe mắt có vài nếp nhăn, nhưng không vì vậy mà khiến người ta thấy già, ngược lại càng tăng thêm sự trưởng thành cho anh ấy. Nhất thời tôi cảm thấy như mình xuyên không trở về khi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên ở bên ngoài một cửa hàng ăn, Gia Tuấn đứng bên ngoài bãi đỗ xe, đang khoanh tay, dùng mũi chân cọ nhẹ trên đất, vẻ mặt anh ấy lo lắng. Vừa thấy tôi đi ra, anh ấy đi về phía tôi, trên ngực áo vẫn còn dấu vết cháo bị tôi làm đổ lên, nhưng mà dấu vết này ở trên áo sơ mi của anh ấy chẳng những không có cảm giác bẩn, mà ngược lại còn giống như hoa văn trên áo vậy, vừa tự nhiên lại vừa mới mẻ.
Hiện tại rất giống ngày hôm đó, cũng là vào mùa này, cũng trong ánh sáng lờ mờ này, gió cũng thổi như bây giờ. Gió thổi bên người có cảm giác mềm mại đến động lòng, rất giống như ngày hôm đó. Tôi có hơi mờ mịt, tôi lại được trở lại buổi tối nhẹ nhàng hôm đó.
Tôi tỉnh táo lại, cúi đầu nói: “Gia Tuấn, em về đây.”
“Anh tiễn em.”
“Không cần, anh cũng đâu có lái xe, em có thể tự về nhà được.”
Anh ấy hơi do dự.
Tôi nhìn quần áo mình, lúc này mới phát hiện trên áo bị dính nước trái cây, trên đầu cũng bị dính không ít giấy màu pháo hoa.
Suy nghĩ một lúc, tôi nói: “Em đi tắm một lát.
Anh ấy cũng nói theo tôi: “Anh cũng đi.”
Tôi liếc mắt một cái, sau đó cười cười: “Được, chúng ta cùng đi.”
Tới nơi tắm rửa, chúng tôi đang mua vé thì người phục vụ hỏi: “Hai vị không phải người một nhà sao?”
Tôi trả lời: “Không phải.”
Người phục vụ này thật nhiều chuyện quá, cứ hễ nam nữ thì đều hỏi vậy sao?
Gia Tuấn nói: “Anh chờ em ở ngoài đại sảnh.”
Tôi đến khu tắm của nữ, vừa vặn mới thay nước mới, rất sạch sẽ, vả lại cũng không có đông người. Tôi ngâm mình trong làn nước ấm, hít sâu một hơi, ngụp xuống nước.
Tắm rửa thoải mái xong, tôi thay áo khoác của trung tâm, đi đến đại sảnh.
Khu nhà tắm có một cái sảnh chờ yên tĩnh, Gia Tuấn không hút thuốc, cho nên tôi đoán anh ấy đang ở chỗ đó.
Quá nhiên lúc đi ra, tôi dễ dàng tìm thấy anh ấy, anh ấy đang nửa nằm trên sô-pha, cầm điều khiển chuyển kênh trên TV.
Đợi tôi ngồi xuống rồi, anh ấy hỏi tôi: “Em muốn uống nước trái cây không?”
“Được, em muốn uống nước việt quất.”
Anh ấy đưa điều khiển từ xa cho tôi: “Em chuyển kênh đi, xem đi xem lại cũng chẳng có gì hay cả.”
Tôi nhận lấy cái điều khiển, đổi kênh tới đổi kênh lui, bây giờ đài truyền hình ngày càng nhiều kênh, nhưng những tiết mục thu hút người xem thì lại càng ngày càng ít. Cuối cùng, tôi nản lòng, tùy tiện để ở một kênh nào đó, chỉnh âm lượng nhỏ lại rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai người đều nằm trên sô-pha, nhưng cả hai đều im lặng.
Trên TV đang phát một bộ phim tình cảm của nước ngoài, nữ chính có vẻ bị mất trí nhớ, còn nam chính thì dùng mọi cách để cô ấy nhớ lại.
Anh ta không hề nản lòng, thật sự rất ngọt ngào.
Gia Tuấn hỏi tôi: “Gần đây công việc của em thế nào?”
Tôi xoay người: “Rất tốt, mỗi ngày đều cố gắng đủ mọi cách để viết bài giải trí cho công chúng. Mọi người đều kêu than về thức ăn của mấy đứa trẻ, còn công việc của em chính là muốn cho trẻ em được ăn no, ăn uống thoải mái. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, em sẽ không còn cảm thấy buồn phiền gì nữa.”
Gia Tuấn uống một ngụm nước trái cây, để cái ly xuống, anh ấy cười nói: “Phóng viên giải trí rất có tương lai nha.”
Tôi kéo dài giọng: “Anh đang mỉa mai em đó à, giải trí mà cũng có tương lai sao? Mỗi ngày đều lấy tint ức của nhà này, nhà kia, tìm ra lỗi của người ta, rồi viết lung tung, sau đó bản thân lại còn được nổi danh. Không nghĩ đến bản thân cũng đã ba mươi tuổi rồi, mà lại còn phải chạy lung tung khắp nơi chụp ảnh.”
Anh ấy cười ha ha.
Nhìn trên màn hình TV, đột nhiên tôi nhịn không được hỏi anh ấy: “Anh nói xem, có phải mất trí nhớ là chuyện đáng sợ nhất không?”
Anh ấy nhìn lên màn hình, trầm tư một lát rồi mới nói: “Còn phải xem là mất trí nhớ như thế nào, chứng mất trí nhớ không thể chữa khỏi thì nhất định không phải là chuyện vui vẻ gì. Anh từng gặp một án tử, một người phụ nữ bị ngược đãi, chồng bà ta uống rượu, sau đó đánh đập bà ta. Sau đó bà ta không nhẫn nhịn được nữa, dùng dao gọt hoa quả giết chết hắn, hơn nữa còn đem chôn hắn đi. Bà ta làm xong việc này, cảm thấy rất mệt mỏi, cho nên quay về phòng ngủ. Kết quả là sau khi ngủ dậy thì quên hết tất cả, không phải là hoàn toàn mất trí nhớ, mà là quên mất một đoạn ký ức này. Sau đó bà ta còn báo cảnh sát là chồng bà ta mất tích. Cảnh sát điều tra mất vài năm cũng không có được tin tức gì. Cuối cùng thì điều tra đến nhà bà ấy, khu vườn phía sau phòng khách có một cây đào, họ đào dưới gốc cây lên thì phát hiện một cái xác, lúc này mới có thể giải quyết được cái án tử treo nhiều năm này.”
Tôi kêu lên sợ hãi: “Gia Tuấn, anh kể chuyện gì ghê quá vậy, thật là đáng sợ.”
“Thật xin lỗi a."
Part2
Đột nhiên tôi nhớ ra chuyện gặp cô Kỷ ở Hồng Kông, tôi suy nghĩ một lát rồi nói:
“Anh còn nhớ người đã đứng ra bảo đảm cho em không? Vài năm trước cô ấy bị tắc mạch máu não, không thể không làm phẫu thuật, cho dù khả năng thành công rất thấp, nhưng cuối cùng thì cũng đã vượt qua. Nhưng mà trong lúc phẫu thuật, bởi vì phải dùng lượng thuốc gây mê quá lớn, cho nên sau khi phẫu thuật, cô ấy bị chứng mất trí nhớ. Nhưng chứng bệnh này cũng rất quái lạ, sau mỗi đêm ngủ dậy thì sẽ quên hết mọi thứ, giống như hệ thống bị mất dữ liệu vậy. Sáng ngày hôm sau, cô ấy quên hết mọi thứ, chồng con, người nhà của cô ấy đều trở thành xa lạ, phải nhắc lại một lần nữa thì mới nhớ được.”
Gia Tuấn kinh ngạc: “Có cả chứng bệnh như vậy nữa sao?”
“Đúng vậy.” Tôi ngưỡng một nói: “Điều khó khăn nhất chính là chồng của cô ấy, cứ mỗi sáng sớm đều phải kể lại từ đầu như lúc bắt đầu yêu vậy, phải nói ‘Chào em, anh là chồng của em.’. Hơn nữa mỗi buổi tối cũng đều sẽ nhắc nhở ‘ngày mai đừng quên anh, anh yêu em’.”
Gia Tuấn cười: “Nghe có vẻ rất hay.”
“Là thật đó.” Tôi không phục: “Em biết ngay là anh không tin, rên thế giới này có bao nhiêu người đàn ông làm được như vậy.”
“Không phải là em xúc động, muốn viết thành truyện đó chứ?”
Tôi xúc động nói: “Đôi khi em cũng hy vọng mình cũng bị mất trí nhớ một lần, quên mất mọi thứ.”
Anh ấy nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em muốn quên điều gì nhất?”
Tôi nghĩ nghĩ, thở dài một hơi: “Em muốn quên đi những chuyện không vui đã xảy ra giữa chúng ta, anh sẽ không muốn ly hôn với em, em cũng sẽ không đi công tác xa, vẫn y như xưa, em cứ sống thoải mái, chưa từng xảy ra chuyện gì, chưa từng ly hôn.”
Anh ấy không lên tiếng.
Tôi khoác tay ra sau đầu, quả thật, nếu cho tôi lựa chọn, tôi sẽ chọn quên đi đoạn lý rức này. Chúng tôi chưa từng ly hôn, chưa từng chia ly, giống như trước kia. Thậm chí tôi cũng chưa từng quen biết Bùi Vĩnh Diễm.”
Anh ấy vẫn không nói gì, như thể đang nghĩ về chuyện xưa.
Rất nhiều cảm xúc đột nhiên quay lại, tôi trằm trên sô pha, nhìn lên phía trên trần, bỗng nhiên tôi nhớ đến lúc tôi và Gia Tuấn còn là vợ chồng, có một lần cũng từng đến khu tắm nước nóng.
Lần đó, chúng tôi đến khu tắm, vốn là phải thuê một phòng riêng, nhưng người phục vụ xin lỗi chúng tôi rồi cho biết, tất cả các phòng đều có người thuê rồi, chúng tôi đành phải tách ra. Sau khi tắm xong thì trở lại phòng nghỉ, chúng tôi nằm nghỉ ngơi trò chuyện cùng nhau. Nhân lúc trong phòng nghỉ không có nhiều người, ánh sáng lại mờ ảo, tôi liền leo lên sô pha mà anh ấy đang nằm.
Cái giường chỉ đủ cho một người nằm, nhưng tôi vẫn đi qua, anh ấy chỉ có thể nằm nghiêng một bên, tôi nằm bên cạnh anh ấy, giống hệt như con cá chạch, dán lấy người anh ấy. Anh ấy liền lấy chăn đắp lên cả hai, chúng tôi như hòa vào nhau.
Khi đó tình cảm của chúng tôi thật tốt, tôi cứ nói liên thiên, cằn nhằn rất nhiều chuyện cho anh ấy nghe, thậm chí tôi còn kể cả những chuyện tôi xem trên truyền hình, những chuyện tôi giúp người này người kia. Còn Gia Tuấn, anh ấy chỉ cười cười nghe tôi nói, khóe miệng mỉm cười, tay dưới chăn lại không yên phận mà mò vào bên trong áo tôi, vuốt ve ngực tôi, ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi mềm mại của tôi.
Tôi bị anh ấy đùa giỡn, cũng bắt đầu có cảm giác, nhịn không được, tôi khoác chân lên người anh ấy.
Anh ấy nắm tay tôi, cận thần trượt xuống, miệng lẩm bẩm: “Bà xã, em đừng hại người nha.”
Tôi nhẹ nhàng đưa tay sờ, quả nhiên chạm phải vật dũng mãnh kia, tôi nhẹ nhàng nắm lấy, anh ấy lập tức động thân, phối hợp với tay tôi.
Tôi cười ha ha, còn anh ấy lại buồn rầu lầu bầu: “Không thể phát tiết, thật là tra tấn người mà.”
Rốt cuộc anh ấy không nhịn được, đứng dậy đi đến hỏi phục vụ có gian phòng đơn nào không, anh ta trả lời là có một phòng vừa dọn dẹp xong, Gia Tuấn lập tức quay lại vội vàng kéo tôi đứng lên.
Đến một căn phòng, anh ấy bắt đầu cởi quần áo tôi, tôi quở trách nói: “Anh cứ như ăn cướp vậy.”
Anh ấy không cho là đúng nhìn tôi: “Bà xã của mình, sao lại lạ cướp chứ, không phải là tùy ý anh sao?”
Sau đó anh ấy cởi hết quần áo trên người tôi.
Đôi khi đàn ông thật quá vô sỉ….
Tôi tin tưởng một điều, chỉ có vợ chồng cho nhau thì mới gọi là yêu, mới có thể phát ra tín hiệu yêu đương mãnh liệt như thế với đối phương. Tôi tin tưởng là Gia Tuấn yêu tôi, bởi vì chỉ có yêu thì mới có thể khiến cho người ta không tự chủ được mà mê luyến nhau.
Có một khoảng thời gian, tình cảm của chúng tôi rất tốt, thậm chí khi tôi đứng rửa chén ở bếp, anh ấy cũng sẽ ôm lấy tôi từ phía sau, nắm lấy tay tôi cùng rửa chén, sau đó lại cùng lau khô chén dĩa, rồi anh ấy sẽ ôm tôi về phòng ngủ….
Ngay cả tắm rửa, anh ấy cũng sẽ gội đầu cho tôi, giống như mấy cô gái xinh đẹp trong quảng cáo.
Lúc ân ái trên giường, Gia Tuấn thật sự khiến tôi triền miên, từng động tác xa chạm đều rất mạnh mẽ, nhưng mặc kệ là tư thế nào, anh ấy đều điều khiển tốt, chưa bao giờ Gia Tuấn khiên tôi cảm thấy thô lỗ, đối với sự nhiệt tình của anh ấy, tôi lại càng xao động. Lúc đó chúng tôi ân ái như thế, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đi đến ngày hôm nay.
Tôi nhớ rõ Gia Tuấn từng cãi cho một vụ ly hôn, bên nhà cô gái kia không chịu, mượn cớ quậy lên, cuối cùng đánh nhau với phía bên kia.
Trên tòa, Gia Tuấn hỏi người chồng: “Hai người cũng từng yêu thương nhau, khi đó hai người không hề nghĩ đến sẽ rời xa nhau, đúng không?”
Người đàn ông kia cũng trả lời rất thẳng thắn: “Đúng, chúng tôi quen nhau từ khi học đại học, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau gây dựng sự nghiệp.”
Gia Tuấn lắc đầu: “Nhưng bây giờ lại trở thành người xa lạ.”
Người đàn ông kia chán ghét nói: “Bởi vì lối hành xử của cô ta khiến tôi chán ghét, cô ta càng ngày càng hay nghi ngờ, không tin tưởng tôi, theo dõi, rồi điều tra tôi từng giây từng phút.”
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được nói: “Thật ra thì trong tình yêu, người phụ nữ là thám tử giỏi nhất, nhưng cũng ngốc nghếch nhất.”
Gia Tuấn chua xót hỏi tôi: “Đinh Đinh, vì sao chúng ta phải đi đến ngày hôm nay?”
Tôi suy nghĩ: “Em cũng không thể hiểu nổi, vì sao người ta lại ăn uống lung tung quá đỗi, sau đó lại phải đến bệnh viện chữa bệnh chứ?”
Anh ấy trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi tôi: “Em… Em có thể cho anh một cơ hội không?”
Tôi quay đầu nhìn anh ấy, anh ấy cũng xoay người lại nhìn tôi.
Tôi không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh ấy.
Ngón tay tôi chạm vào lông mi, đôi mắt anh ấy, bỗng nhiên tôi nói: “Gia Tuấn, chúng ta đến một phòng đi.”
(Lời tác giả: Hôm nay là đêm thất tịch, chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ, cảm ơn mọi người và cũng chúc tình yêu của mọi người luôn mỹ mãn, hạnh phúc.
Tình yêu là điều hoản hảo mà mọi người đều theo đuổi, mà trong tình yêu, mỗi người sẽ bị tổn thương. Trên thế giới này, mỗi một chuyện tình tan vỡ, không phải là chúng tôi không biết quý trọng, mà là khi yêu, người ta không biết phải làm thế nào để gìn giữ.
Giống như lời Đinh Đinh nói, chúng ta vừa ăn uống không giữ gìn, sau đó lại phải đến bệnh viện chữa bệnh mỡ máu. Tình yêu chính là lúc chúng ta bị bệnh mỡ máu.)