Chương : 177
Edit: 4ever13lue
Lập tức tôi hiểu ra.
Lòng tôi cảm thấy khổ sở, tôi đưa ra cầm lấy tay anh.
Anh Cảnh quay đầu lại: “A, hai người trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt tôi thế à? Được, nếu mệt rồi thì đi nghỉ ngơi đi, phía dưới kia có ba phòng ngủ.”
Chúng tôi vội vàng buông tay.
Gia Tuấn không bóc vỏ quả vải cho tôi nữa, mắt anh nhìn xa xăm, không còn hứng thú ăn hoa quả nửa.
Tôi không định làm gì cả, chỉ là bây giờ tôi vô cùng đau lòng cho anh ấy, rốt cuộc bệnh tình của anh cũng bắt đầu biểu hiện ra rồi. Thì ra trong khoảng thời gian này, bề ngoài nhìn anh rất khỏe, bình thường giống như mọi người, cho nên tôi đã quên mất căn bệnh của anh. Đột nhiên bây giờ bắt đầu có triệu chứng, khiến chúng tôi đều suy nghĩ về vấn đề này, giống như một cái thủy lôi đột nhiên nổi lên mặt nước, khiến cho ai cũng căng thẳng.
Tôi vội vàng đưa một miếng dưa hấu cho anh: “Gia Tuấn, anh ăn dưa hấu đi.”
Anh nhẹ nhàng xua tay, không nhận lấy nó.
Tôi cũng để miếng dưa xuống, không muốn ăn nữa.
Anh xoay đầu lại, nhìn mặt biển êm đềm phía trước, ngẫu nhiên có mấy con chim hải âu bay ngang qua. Bởi vì tốc độ của thuyền không quá nhanh, chúng tôi xuống dưới hai tầng thì còn có thể thấy bên cạnh chiếc thuyền, những đàn cá bạc chỉ nhỏ bằng ngón cái đang bơi lượn dưới ánh mặt trời, làm cho nước sáng lóng lánh.
Tôi gọi Gia Tuấn cùng xem, rốt cuộc Gia Tuấn ngoài mỉm cười nhẹ thì chỉ im lặng cùng tôi ngắm đàn cá.
Tuy ràng anh cố gắng che giấu tâm sự nhưng tôi vẫn nhìn thấy được sự buồn rầu của anh. Tôi hiểu được tâm tình của anh, lúc này tôi thật sự muốn cố hết sức an ủi anh, chỉ là dù tôi là một người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng không biết phải nói thế nào, tôi chỉ có thể vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu trên vai anh.
Gia Tuấn khẽ thở dài, cầm lấy tay tôi.
Hành trình một ngày này, tuy rằng cảnh biển rất đẹp, nhưng cả tôi và anh đều mang tâm trạng nặng nề.
Chúng tôi đi chơi suốt một ngày, câu cá trên biển, sau đó mua vài loại hải sản từ các tàu cá. Bây giờ quay về, ai cũng hơi mệt mỏi, vừa hay du thuyền có ba phòng nghỉ, anh Cảnh và hai người chúng tôi mỗi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Tôi xem TV ở trong phòng, nhưng lại không tập trung được, suy nghĩ một lát, tôi tắt TV, đi sang phòng cách vách mà Gia Tuấn đang ở đó. Tôi đứng bên ngoài, cẩn thận mở cửa.
Anh cũng không ngủ, trong phòng có một cái giường nhỏ, hiện tại anh nằm trên giường, tay khoát ra sau đầu, trong lòng có tâm sự.
Nhìn thấy tôi, anh ngồi thẳng dậy: “Đinh Đinh.”
Tôi đóng cửa phòng, đi về phía anh, ngồi bên cạnh anh.
Du thuyền chạy không quá nhanh, hơi lắc lư, chúng tôi cũng nhẹ nhàng lắc lư theo chiếc thuyền.
“Anh đang nghĩ gì đó?” Tôi nghiêng đầu, cẩn thận hỏi anh.
Không gian nhỏ hẹp như vậy, cho dù mở cửa sổ nhỏ ra, chúng tôi đều cảm giác được không khí căng thẳng, giống như những thứ đang lắc lư xung quanh cũng đang cứng nhắc.
Anh không trả lời tôi mà chỉ nhìn cái trâm cài áo trên đầu vai tôi.
Tôi đến gần anh ấy, nắm chặt lấy tay anh, vòng qua cổ tôi.
“Gia Tuấn.” Tôi an ủi anh: “Tranh thủ lúc nào đó, chúng ta lại đi bệnh viện khác đi. Trung Quốc lớn như vậy, chẳng lẽ không chữa được một căn bệnh nhỏ như thế?”
Anh thản nhiên nói: “Cái gì đến sẽ đến, chỉ là anh không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy. Thật ra, anh đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi. Bác sĩ nói căn bệnh này, hai năm trước thì không thấy triệu chứng gì, hai năm sau mới bắt đầu phát tác, bây giờ đã bắt đầu rồi.”
“Đừng nản lòng, chẳng phải chủ nhiệm Lưu đã nói là phải kiên trì rèn luyện, phải tin tưởng vào bản thân mình sao? Gia Tuấn, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta bắt đầu tập thể dục đi, mỗi buổi chiều, em sẽ cùng anh đi tập. Chúng ta có thể cùng nhau đánh cầu, bơi lội, hoặc là chơi bowling, anh còn nhớ em chơi bowling cũng khá chứ?”
“Em cũng phải đi làm mà, nào có nhiều thời gian thế chứ?”
Tôi cả gan nói: “Công việc này của em, đơn giản chỉ là bịa chuyện thôi mà, làm ít cũng không sao.”
Anh ‘xì’ một tiếng, bật cười nói: “Đinh Đinh, thật tốt quá, mỗi lần có tâm sự, chỉ cần ở cùng em một chút thì lập tức sẽ cảm thấy thoải mái.”
Nhưng mà chỉ vừa nói đùa xong, sắc mặt anh lại lập tức ảm đạm.
Lòng tôi rất khổ sở, tôi nhịn không được, giang tay ôm chặt lấy anh.
Hai người chúng tôi dựa sát vào nhau trên chiếc giường nhỏ.
Anh dựa sát vào tóc tôi, nhẹ nhàng nói bên tai: “Anh thật sự muốn cứ ôm em thế này.”
Tôi vỗ vỗ sau lưng anh: “Gia Tuấn, anh yên tâm, em sẽ không rời xa anh. Anh cũng đừng canh cánh trong lòng, anh cứ xem căn bệnh này là một cái bánh ngọt thôi, chuyện chúng ta phải làm bây giờ chỉ là cắn từng cái từng cái hết luôn. Nhưng mà cái bánh này hơi lớn một chút, thoạt nhìn rất ngán. Không sao cả, chúng ta từ từ cùng nhau xử lý nó.”
“Đinh Đinh.” Anh nghẹn ngào: “Em không cần phải tốt với anh như vậy đâu, em đối với anh càng tốt, anh lại càng không nỡ rời xa em, càng áy náy thêm mà thôi.”
“Đúng.” Tôi tức giận quở trách anh: “Em không nên quản anh, em hẳn là nên ném anh ra ngoài cửa sổ cho rùa ăn anh đi.”
Giọng anh vừa thấp lại vừa nặng nề: “Thật xin lỗi, Đinh Đinh, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ ình, em là người tốt nhất thế gian, vậy mà anh lại đẩy em ra. Đinh Đinh, nếu như lúc đó em thật sự gả cho Bùi Vĩnh Diễm, anh nghĩ, chẳng đợi đến lúc bệnh tình hành hạ anh, anh cũng sẽ tự giết chết mình. Một người vợ tốt như vậy mà anh lại tự tay tặng cho người khác, anh chẳng phải là kẻ ngu xuẩn nhất trong thiên hạ hay sao chứ?”
Nhất thời không biết phải nói gì.
Anh giữ mặt tôi: “Đinh Đinh, anh vẫn luôn muốn, có một ngày có thể ôm em, nhìn kĩ em như thế này. Những ngày em rời xa anh, anh đã rất tuyệt vọng, ý tưởng này liền tồn tại trong đầu anh. Anh không ngờ, có một ngày còn có thể giống như bây giờ.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh, an ủi: “Gia Tuấn, anh yên tâm, lúc chúng ta kết hôn em đã nói rồi, em sẽ không buông tay anh. Bây giờ vẫn là câu nói đó, em sẽ không buông tay anh ra.”
Anh vô cùng khổ sở, tựa đầu ở hõm cổ tôi, tôi nghe thấy anh nghẹn ngào: “Đinh Đinh, anh không cảm thấy gì cả, anh thật sự muốn ôm chặt em, nhưng mà tay của anh vẫn cứ luôn chết lặng, anh không cảm thấy được độ ấm của em, phản ứng cũng rất chậm, em có biết không? Anh thật sự rất muốn trở lại như trước kia, nhưng anh rất sợ, một Phó Gia Tuấn như anh bây giờ, còn có năng lực và tư cách gì mà yêu cầu em trở lại bên anh chứ?”
Tôi xúc động, nhẹ nhàng đẩy anh ra, vuốt mặt anh: “Gia Tuấn, anh nhìn em đi, anh là người xuất sắc nhất trong mắt em, anh sẽ không để tinh thần sa sút, được không?”
Tôi khẽ hôn bờ môi anh: “Anh có cảm thấy không?”
Anh thở dài ảm đạm.
Tôi càng nắm chặt tay anh, đặt trước ngực mình: “Anh sờ thử đi, có cảm thấy gì không?”
“Đinh Đinh.”
Bây giờ tinh thần của anh thật sự rất tệ, anh không thể như thế được, tôi muốn anh phải tỉnh táo lại.
Tôi xoay người, đặt anh dưới thân, nằm trên người anh, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi anh: “Gia Tuấn, anh nói cho em biết, em có đẹp không? Em nhớ rõ trước đây anh từng nói rằng kẻ thù lớn nhất của mình là bản thân, đôi khi chúng ta có thể dễ dàng thay đổi được người khác, nhưng lại không thể tự thay đổi bản thân mình. Anh xem em đã có thể thay đổi được rồi, anh còn sợ gì chứ?”
Anh dừng lại nhìn tôi.
Tay tôi tự cởi khuy áo mình, cầm tay anh nhẹ nhàng đặt trước ngực mình, tôi kê đầu lên đầu anh, dịu dàng nói: “Gia Tuấn, nếu như em bị bệnh, anh sẽ không bỏ rơi em. Em cũng vậy, em sẽ không buông tay anh, tuyệt đối không bao giờ.”
Anh hít một hơi thật sâu.
Tôi cầm tay anh, luồn vào bên trong áo, đặt trên ngực mình, “Gia Tuấn.” Tôi nhỏ giọng nói vào tai anh: “Có lớn không?” Em nói cho anh biết, em thường hay tập thể dục đấy, phụ nữ qua ba mươi tuổi đều sẽ biết cách chăm sóc cơ thể mình, nếu không chẳng chờ đến lúc sinh con, sẽ xuống sắc ngay, bây giờ em cũng sắp như thế rồi.”
Rốt cuộc anh mỉm cười: “Không, em vẫn đẹp.” Anh hơi đỏ mặt, “Chỗ nào cũng đẹp, cả chỗ này… cũng vậy.”
Tôi bóp mũi anh: “Có cảm giác không?”
Chính xác là anh có cảm giác, ngay tại dưới thân tôi, tôi thậm chí còn có thể cảm thấy được, nơi đó của anh đã bắt đầu có cảm giác rồi, chỉ còn đợi để động thôi. Nếu bây giờ chúng tôi không thể làm yêu ở trong này, vậy làm sao bây giờ?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, tôi nghĩ, chẳng phải là mình rất không hay sao? Không phục hôn, mà tôi lại cứ khiêu khích anh, là tôi không từ bỏ được đàn ông sao?
Không phải, chỉ là tôi không thể để cho anh suy sụp. Mặc kệ tôi và anh có quay lại với nhau hay không, Phó Gia Tuấn cũng vẫn là huyền thoại trong cuộc đời tôi. Anh yêu tôi, quan tâm tôi, tuy rằng bên ngoài là anh tổn thương tôi, nhưng anh là một người có nhân cách chính trực, trong cuộc sống thì là một người cẩn thận. Anh có rất nhiều ưu điểm, nếu kể ra hết thì chắc chắn là có thể xóa sạch vết nhơ lần đó của anh.
“Anh muốn cài lại áo cho em à?” Tôi ghé vào người anh, cảm giác ngưa ngứa không khỏi khiến tôi vòng tay qua người anh, hung hăng quấy nhiễu anh.
Anh nhẹ nhàng thở dài.
“Đinh Đinh.” Anh nâng đầu, chôn trước ngực tôi, cẩn thận hôn lên, “Anh biết…., em là muốn anh được vui vẻ, em sợ anh sa sút tinh thần…., thật ra anh rất muốn nói với em, chúng ta quay lại đi, một lần nữa làm vợ chồng. Nhưng anh không dám, không phải anh sợ liên lụy em, mà là anh cảm thấy mình không xứng với em.”
Anh vậy mà lại có suy nghĩ này, tôi vội ngắt lời anh: “Sao anh lại không xứng với em chứ? Anh là một đại luật sư nổi danh lừng lẫy nha.”
“Không phải.” Anh ngẩng đầu, “Đó chỉ là cái danh mà thôi, còn lại anh không có gì bì được với em cả.”
Lòng tôi cũng hơi buồn rầu.
“Gia Tuấn.” Tôi nằm trên vai anh, “Mặc kệ về sau chúng ta sẽ ra sao, anh hãy tin lời em nói, em sẽ không bỏ anh lại, vĩnh viễn sẽ không như thế.”
Đúng vậy, tôi sẽ không bỏ anh, nếu hiện tại có xảy ra tai nạn trên biển, chỉ có một cái phao cứu hộ, tôi sẽ không chút do dự để cho anh mặc. Cũng giống như khi gặp phải cướp, anh nhất định sẽ che chở cho tôi. Hai người chúng tôi suy nghĩ tương thông, yêu thương lẫn nhau. Đúng thế, tại một giây này, tôi hiểu anh, anh cũng hiểu được tôi.
Gặp phải trở ngại rất lớn sao? Không sao, hiện tại tôi không sợ gì cả, dù cho gặp phải khó khăn lớn cỡ nào, tôi cũng muốn cùng anh vượt qua.