Chương : 182
Part 1
Edit: 4ever13lue
Thẩm An Ny gật đầu: “Đúng vậy, trước đây Phó Gia Tuấn từng thảo luận cùng tôi về vụ án này, đối với hành vi của vị quan chức này, mọi người ai cũng thấy được, sự hoài nghi của Gia Tuấn không phải không có căn cứ. Nhưng vấn đề là phải có chứng cứ xác đáng, Gia Tuấn muốn làm cho rõ ràng vụ án này, nhưng không may là không đủ chứng cứ.”
Lòng tôi trầm xuống.
Thẩm An Ny nói: “Tên cướp kia không có đồng bọn, còn về việc Gia Tuấn bị thương là do đối phương trực tiếp nhắm vào anh ấy, mục đích chỉ có một mà thôi, đó là khiến anh ấy không thể tiếp tục làm luật sư biện hộ cho vụ án này.”
Tim tôi co rút, Gia Tuấn bị thương là bởi vì việc này sao? Sỡ dĩ chúng xuống tay với anh là vì ngăn cản anh?
Sau khi Thẩm An Ny rời khỏi, tôi ngồi một mình ở đó thật lâu, tôi biết trong xã hội này có rất nhiều quy tắc. Có những việc tôi biết, bạn biết, tất cả mọi người đều biết, nhưng mà không thể nói rõ ràng ra được. Nếu như một người nhất định chống lại, thì lập tức sẽ giống như một chiếc thuyền nhỏ phải đối đầu với sóng gió.
Lòng tôi trĩu nặng.
Trở lại phòng bệnh, Gia Tuấn đang xem tài liệu, trên bàn ngoài hoa của Thẩm An Ny thì còn có lẵng hoa khác.
Tôi hỏi anh: “Là đồng nghiệp ở văn phòng luật đến sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi ngồi bên giường, nắm lấy tay anh.
Anh để tài liệu qua một bên, tôi điều chỉnh độ cao giường cho anh, để anh nằm thoải mái hơn.
“Gia Tuấn.” Tôi dịu dàng xoa xoa mặt anh, “Lần này sau khi xuất viện, chúng ta đi nghỉ một thời gian đi.”
Anh hơi chần chừ: “Cũng được, cuối tuần sau, vụ án kia có phán quyết của tòa, sau khi kết thúc rồi, chúng ta sẽ đi nghỉ, em xem chúng ta nên đi đâu đây?”
“Cuối tuần sau?” Tôi sợ hãi kêu lên: “Bây giờ anh như thế này làm sao có thể lên tòa?”
Anh mỉm cười: “Không sao cả đâu, công việc anh đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” Anh ngừng cười, tỏ rõ sự kiên quyết, tôi chỉ nghe thấy anh trầm giọng nói: “Chắc chắn tuần tới tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Tôi đau khổ khuyên anh: “Gia Tuấn, vết thương của anh còn chưa khỏi, giao vụ án kia cho người khác được không?”
“Không được, chỉ có một mình anh là hiểu rõ vụ án này nhất, không thể giao cho người ngoài được.”
“Gia Tuấn, anh nói anh biết mọi thứ đúng không? Anh cũng biết là có người ở phía sau ngăn cản anh tiếp tục vụ án này, dù anh có cố chống lại đi chăng nữa thì nếu không có chứng cứ thì anh cũng không có cách nào hóa giải được đâu.”
Tay anh nhẹ nhàng xoa hai bên má tôi, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Đinh Đinh, anh có chứng cứ, nguyên nhân là do anh đã tìm được chứng cứ xác thực, cho nên bọn họ mới sợ hãi, muốn đưa anh vào chỗ chết.”
Lòng tôi trầm xuống, từng trong lòng anh ngẩng đầu lên: “Anh có chứng cứ?”
“Phải.” Anh lặng lẽ kề sát vài tai tôi: “Nếu không có chứng cứ xác thực thì anh cũng sẽ không dám đi ngược chiều gió như thế. Nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể nói ra được, chưa đến phút cuối cùng thì anh vẫn chưa xuất ra chiêu bài này.”
Tôi dựa vào trước ngực anh, nước mắt chực trào ra: “Gia Tuấn, chúng ta rất vất vả mới quay lại bên nhau được, em thật sự không thể lại mất anh.”
Anh vỗ vỗ tóc tôi, giọng nói đầy thỏa mãn: “Đinh Đinh, anh vẫn luôn suy ngẫm, con người ta rốt cuộc phải sống như thế nào mới không phải hổ thẹn với đời, mỗi người đều muốn làm gì đó oanh liệt, nhưng cuối cùng chúng ta chỉ là một hạt cát tầm thường mà thôi. Cả đời này không có cái gì là quá đặc biệt cả, thật ra mặc kệ cái gì oanh liệt, cứ bình thản vẫn tốt hơn. Điều quan trọng nhất là đừng để bản thân phải tiếc nuối. Trước kia anh luôn cảm thấy tràn ngập áy náy với em, bởi vì anh không quý trọng em. Bây giờ có em ở bên cạnh anh thế này, anh đã không còn cần gì khác nữa cả.”
Tôi chỉ khóc: “Em không muốn nghe mấy lời văn vẻ của anh, em muốn sự thật kia. Khi kết hôn, anh đã hứa với em, anh sẽ làm chồng, làm người thân, làm một người cha, vậy lời hứa của anh đâu rồi? Anh đồng ý sẽ chăm sóc cho em, vậy mà bây giờ có thể tùy hứng vậy sao?”
Anh nhẹ nhàng nói: “Em đã rất trưởng thành rồi, không cần anh dẫn dắt nữa.”
“Anh nói bậy.” Tôi ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt anh: “Em vĩnh viễn cần anh, trong lòng cần, cơ thể cũng cần, em còn muốn cùng anh đi xem duyệt binh kỉ niệm một trăm năm ngày Quốc Khánh, cùng anh đưa con của chúng ta đi nhà trẻ, tiểu học, rồi đại học. Con đường này em cần anh cùng em đi, không cho phép anh bỏ em lại giữa chừng, hiểu chưa?”
Anh gật đầu, mỉm cười: “Anh hiểu rồi.”
Tôi ôm anh thật chặt, thật chặt.
Tôi biết là không có cách nào ngăn cản anh được, nếu Gia Tuấn đã quyết tâm làm một chuyện gì, thì nhất định anh sẽ cố gắng đến cùng, cho dù không thành công đi chăng nữa, anh cũng sẽ trả giả tất cả để cố gắng, để quá trình này anh không phải hối hận.
—————— đường phân cách ——————
Tôi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt Đông Ngạn Kỳ cùng Đinh Đang, Gia Tuấn thích nhất bánh kem xoài ở đây, Đinh Đang thì thích bánh nhân khoai, còn mẹ tôi lại thích bánh cuộn táo. Tôi mua ỗi người một loại, gạo lại xong xuôi, chúng tôi bước ra ngoài.
Tôi vững vàng mở cửa xe.
Thấy tôi khởi động xe tốt rồi, Đinh Đang thở dài, hỏi tôi: “Chị à, lần này chị và anh rể thật sự quay lại chứ? Chị có sợ anh rể sẽ lại làm chị buồn không?”
Dù sao chúng tôi là chị em ruột, tôi biết con bé không có ác ý.
Tôi thong dong đáp lại: “Không sợ, dù cho anh ấy có lại hóa sói thì cũng cũ rích rồi.”
Trở lại bệnh viện, tôi vui vẻ mở cửa, mở túi bánh ra: “Gia Tuấn, em có mua bánh xoài mà anh thích ăn này.”
Anh để tài liệu lên tủ đầu giường.
Tôi mất hứng kêu lên: “Anh lại thừa lúc em không chú ý mà xem tài liệu nữa? Hiện tại vết thương của anh còn chưa khỏi, ngồi lâu như vậy sẽ không tốt.”
“Không sao cả, anh rất có chừng mực.”
Tôi không có cách nào ngăn cản anh được, anh rất kiên quyết, liều mạng nhất định tuần sau phải lên tòa.
Trước khi ngủ, tôi lấy khăn ấm lau mặt cho anh, anh lau mặt xong rồi, nhưng lại chậm chạp không chịu đưa khăn mặt lại cho tôi.
Tôi tò mò hỏi anh: “Sao vậy?”
Anh nhìn mấy đầu ngón tay của mình, cứ mở rồi lại khép mấy ngón tay, hơi hơi nhíu mày.
Tôi ý thức được anh muốn nói gì, lập tức tôi ngắt lời anh: “Có phải là khăn lạnh quá không? Nào, đưa cho em.”
Tôi lấy khăn mặt trong tay anh, đi vào phòng vệ sinh.
Vốc nước lạnh lên mặt, tâm tình tôi lại nặng nề, tôi thấy rõ những sự biến hóa rất nhỏ của anh, anh bắt đầu không cầm được bút, viết chứ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí lúc ăn cơm, anh cầm đũa không gắp được thức ăn. Có một lần tôi vô ý làm đổ một ít nước nóng lên đùi anh, tôi vội vàng lau cho anh, nhưng mà một lúc lâu sau anh mới nghi ngờ hỏi tôi: “Em thật là chuyên tâm quá.”
Tôi biết là thần kinh của anh bắt đầu phản ứng chậm chạp, giống như máy móc bị hỏng hóc vậy, không thể làm được vận động mạnh. Hiện tại, ngay cả một vài động tác nhỏ cũng phải cố hết sức, điều này khiến tôi rất đau lòng.
Rốt cuộc bệnh tình của anh bắt đầu biểu hiện rõ, còn tôi lại không có cách nào cả.
Tôi cảm thấy rất buồn, từ khi bắt đầu biết anh bị bệnh, tôi cũng dự đoán được sẽ đến mức này, nhưng mà tôi không ngờ lại nhanh đến thế.