Chương : 35
Tôi trở nên lo lắng, tôi còn chưa có nghĩ xong làm thế nào nói với cha mẹ, đột ngột nói chuyện này với bọnhọ như thế, bọn họ nhất định sẽ không chịu đựng được, làm sao bây giờ,làm sao đây?
Tôi vội vàng trốn vào phòng của Đinh Đang, khóa cửa lại, lấy di động ra gọi điện thoại cho Gia Tuấn.
Rất nhanh, Gia Tuấn đã nhận điện.
“Gia Tuấn.”
“Chuyện gì? Đinh Đinh?”
“Ba gọi điện cho anh à?”
“Đúng vậy.”
“Anh ở đâu?”
“Anh sắp tan sở rồi, đang thu dọn đồ đạc, lập tức trở về.”
“Được, bây giờ anh gọi điện cho ba,nói anh đột nhiên có mấy người bạn tới, mọi người rủ anh đi ra ngoài ănuống, anh không thể trở về!”
Bân kia anh hơi trầm mặc vài giây, không có trả lời.
Tôi sốt ruột, áp sát vào ống nói, hạ giọng nói: “Phải, em biết anh sẽ nói chuyện của chúng ta với ba mẹ ẹm,nhưng bây giờ còn chưa tới thời điểm.” Đầu tôi đau như muốn nứt ra, hơicảm giác luồng hơi thở bị tách rời ra, “Gia Tuấn, hoãn lại đã, chờ emqua thời gian này, em sẽ nói với ba mẹ, ngày hôm nay…”
Anh ngắt lời tôi, “Anh biết rồi, anh cũng đã rất lâu không có ngồi ăn cùng ba mẹ rồi, tối nay anh cũng muốntrò chuyện với bọn họ.”
Tôi nhất thời giật mình dừng lại, anh vậy là có ý gì đây?
Anh đã ngắt điện thoại rồi.
Chẳng bao lâu sau, Gia Tuấn đã trởvề, tôi chạy đến bên cửa, anh đang treo áo khoác của mình lên, nhìn thấy tôi, lập tức cúi đầu thay giầy.
Tôi nhỏ giọng nói: “Ngày hôm nay…”
“Anh biết rồi.”
Giọng mẹ vọng tới, “Gia Tuấn?”
Gia Tuấn lập tức lên tiếng trả lời, “Vâng, mẹ.”
Anh ấy cũng không có tới tay không,mang hoa quả tới cho mẹ, còn mang cho ba bình rượu ngâm quý. Tôi yênlặng đi theo bên cạnh anh, nhận lấy đồ trong tay anh.
Gia Tuấn làm như không có việc gì, trêu ba, “Ba, ba làm cá chua ngọt à?”
Ba cười ha hả: “Phải, là cá lô, sớm biết thì đã bảo con không nên lái xe rồi, chúng ta hai người vui vẻ uống một chén.”
“Thực ra con không có lái xe, con gọi xe tới.”
Ba lập tức trở nên vui mừng, “Tốt lắm, tối nay chúng ta vui vẻ uống một chén.”
“Vâng, ba.”
Tâm trạng tôi nặng nề, ở trong phòng bếp làm thức ăn với mẹ. Mẹ đưa chậu rau trộn cho tôi, bảo tôi khuấy,tôi nếm nước trộn xem mặn hay nhạt.
“Tối nay Đinh Đang không về sao?”
Mẹ trả lời: “Ở lại trường, thời gian này nói có diễn văn nghệ gì đó, sẽ không về.”
Tôi tâm phiền ý loạn, mẹ nói gì đó nữa tôi cũng căn bản không có nghe vào.
Ở phòng ăn bên kia, ba và Gia tuấn đã bắt đầu hát hò.
Gia Tuấn luôn đối rất tốt với ba,bởi vì cha anh đã qua đời, vì thế anh vô cùng tôn kính vị cha vợ này, mà ba tôi, ông ấy bởi vì không có con trai, tất cả hi vọng đều ở trênngười hai đứa con gái, cho nên cũng càng thêm yêu quý đối với Gia Tuấn.
Tôi yên lặng suy nghĩ, tất cả điều này, có lẽ rất nhanh sẽ trở thành lịch sự, không bao giờ còn tồn tại nữa.
Ba ở bên kia mỉm cười hỏi Gia Tuấnđầy đây nhận vụ án thế nào, có chuyện gì mới không, Gia Tuấn kể lại mộtcách sinh động với ba, hai người còn nói tới khủng hoảng tài chính,chính trị các nước, chuyện trò vui vẻ, tất cả tựa hồ đều cực kỳ thoảimái.
Mẹ đẩy tôi, “Đinh Đinh, tối nay con làm sao vậy? Luôn luôn bứt rứt không yên?”
Tôi hồi thần lại, vội vàng mượn cớ lấy lệ với mẹ, “Không có việc gì đâu mẹ.”
Mẹ rất vui vẻ nhìn Gia Tuấn và batôi, bà hài lòng nói: “Gia Tuấn thực sự là không tệ, hàng xóm đều nói mẹ có con rể tốt. Đinh Đinh, con có thể lấy được Gia Tuấn, mẹ thực sự rấtyên tâm. Sau này, nếu như Đinh Đang cũng có thể lấy được một người đànông như Gia Tuấn, mẹ và ba con liền một chút cũng không phải lo lắng.”
Lòng tôi đau đớn vô hạn, mẹ thật là thiện lượng.
Cuối cùng, tôi cũng bưng cơm ra ngoài, ba mẹ ngồi ở một đầu, tôi và Gia Tuấn ngồi ở đầu kia.
Mẹ tôi hệt như dâng vật quý, liên tục gắp thức ăn cho Gia Tuấn, GiaTuấn mỉm cười tiếp nhận, đồng thời còn không ngớt khen tay nghề của mẹ,tôi thì một bên tâm sự ngổn ngang, bề ngoài cho thấy, đây thực sự là một gia đình hòa thuận.
Một cái xương cá mắc kẹt trong cổ họng của tôi, tôi bị đâm đến ho khan, bỏ chén xuống, tôi cảm giác được cổ họng nghẹn ứ khó chịu, tâm trạngkhông thoải mái khiến bữa ăn tối trong dạ dạy cuồn cuộn, tôi bắt đầumuốn nôn mửa, nhịn không được tôi chạy tới nhà vệ sinh ngồi xổm xuốngnôn một trận vào bồn cầu.
Ghé vào bên cạnh bồn cầu, tôi không ngừng ói mửa, mãi cho đến khi toànbộ thức ăn trong bụng đều bị nôn hết ra ngoài, tôi mới cảm thấy có chútthoải mái.
Gia Tuấn theo đi vào, anh nhẹ giọng hỏi tôi:”Không có việc gì chứ?”
Tôi vội vàng lau nước mắt, giả bộ như không có gì mà đáp lại:”Không sao, em súc miệng là xong rồi, anh ra ngoài trước đi!”
Anh im lặng một chút, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Rốt cục, bữa cơm tối trôi qua như ngồi trên đống lửa, dùng cơm xong,tôi và Gia Tuấn chào tạm biệt ba mẹ, ba tôi vẫn còn đang rất hào hứng,khi trở về phòng còn lớn tiếng nói với Gia Tuấn:”Gia Tuấn, cuối tuần này lại đến nhé, chúng ta ra ngoài câu cá, câu được cá tươi ngon mang vềhầm canh uống.”
Gia Tuấn mỉm cười đáp ứng ông:”Dạ vâng, ba.”
Còn mẹ thì dặn dò tôi:”Đi đường cẩn thận một chút, Gia Tuấn cũng đãuống không ít, lúc ngồi taxi phải chú ý, đừng đánh rơi vật gì hết.”
Tôi lên tiếng trả lời, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười và chào tạm biệt ba mẹ.
Ra khỏi cửa, đi khỏi tiểu khu, hai người chúng tôi không hẹn mà cùng lúc không nói lời nào.
Gió chầm chậm thổi đến, ôn nhu lướt nhẹ qua mặt chúng tôi, hai ngườichúng tôi trầm mặc không nói gì, một chiếc taxi không chở khách chạy qua bên cạnh chúng tôi, nhưng hai người chúng tôi lại không vẫy tay gọidừng lại.
Tôi cay đắng nói:”Gia Tuấn, mấy năm trước con đường này chưa được sửachữa, bởi vì khi đó tình hình giao thông không tốt, mỗi lần đưa em về,xe của anh chỉ có thể dừng ở bên ngoài, rồi sau đó cùng em đi bộ đếnnhà, anh còn nhớ không?”
Anh cũng xúc động mà nói:”Đúng, vẫn còn nhớ.”
Như thử tinh thần phi tạc dạ. (Dường như không phải là ngôi sao của đêm đó).
Ngã tâm như lưu sa hoãn hoãn lưu thảng. (Lòng ta như cát bồi chậm rãi xuôi theo dòng nước).
Không thể kiềm chế được, tôi thở dài:”Có nhiều khi, chúng ta bỏ xe để đi bộ, cho dù đi suốt một giờ, cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào,khi mệt, em bướng bỉnh muốn ngồi lên lưng anh, anh lập tức đặt em lênlưng, không ngừng cõng em đi, còn nói với e rất nhiều truyện tiếu lâm.”
Anh chỉ lặng lẽ bước đi cùng tôi.
Tôi dừng lại, anh cũng dừng bước.
“Gia Tuấn.” Tôi thấp giọng, khẽ gọi tên anh.
Anh chẳng nói câu nào.
Tôi quyết định gặt bỏ sĩ diện để nổ lực một lần.
“Gia Tuấn, thực sự phải đi đến bước này sao?”
Anh nhìn tôi, dưới đèn đường màu vàng cam, ánh mắt sâu thẳm của anhthâm trầm tựa như biển, thần sắc trong mắt anh vừa cô đơn vừa mờ mịt,trong lòng tôi áy náy khẽ động, tại khoảnh khắc này, trái tim lại bịkhuất phục, trước mặt Gia Tuấn, tôi vĩnh viễn chỉ là một cô bé, tôikhông đủ dũng khí để cường ngạnh, không có năng lực làm bộ, tôi yêu anh, yêu đến nỗi đã sớm đánh mất bản thân mình.
Một chiếc máy bay trong chuyến bay đêm bay cực thấp, chỉ cách đỉnh đầuchúng tôi ngàn mét, thậm chí tôi còn nhìn thấy ánh đèn lóa mắt trên máybay nhấp nháy, tiếng u u vang dội khiến lòng tôi cũng chấn động theo.
Gia Tuấn nhìn tôi, cuối cùng, anh cũng mở miệng nói chuyện.