Chương : 154
"Lãnh tiểu thư, chúng tôi đã điều tra rồi, Lôi tiên sinh cơ bản là không hề có anh trai song sinh. Hơn nữa nguyên nhân gây ra tai nạn xe cho cô, đồn cảnh sát bên đó cũng đã bắt được tài xế gây tai nạn rồi, hoàn toàn là do lái xe quá mệt mỏi thôi. Tôi nghĩ hai người nhất định là có hiểu lầm gì đó! Cô và Lôi tiên sinh về luật pháp mà nói vẫn là vợ chồng. Nếu vì nguyên nhân vợ chồng son cãi nhau…" Một vị cảnh sát vừa lau mồ hôi vừa nói. Hiển nhiên là do bị
hành hạ đủ thảm, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cả bộ đồng phục cũng ướt đẫm. Mùa đông lạnh căm, cho dù chỗ này ấm thế nào đi chăng nữa, nếu không có một màn kinh hồn động phách kia thì cũng không đến nỗi toát nhiều mồ hôi như vậy! Trời biết, mấy câu này anh ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi.
Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc cũng hảo tâm đứng dậy, khá là lịch sự nói với người cảnh sát kia: "Thật xin lỗi, làm phiền các anh quá rồi! Vợ tôi vừa mới bị tai nạn xe cộ nên tinh thần hoảng loạn.
Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi!"
Lãnh Tử Tình thật muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống. Cô nhớ lại một màn giống như phim hành động kia, đến giờ vẫn thấy kinh hoàng. Tại sao chỉ trong nháy mắt đã phát sinh biến hoá kinh thiên động địa như vậy chứ?
Vậy… Tiểu Ảnh tại sao lại muốn lừa cô? Cô vừa mới gọi điện cho Kiều Chi Ảnh, nhưng cơ bản là tắt máy. Số điện thoại đó không còn tồn tại nữa! Làm cho đám bảo vệ và cảnh sát trong phòng cảnh vụ nháo loạn lên, sau đó chỉ còn lại một vị cảnh sát tốt bụng này ở lại "giáo dục" cô mà thôi, những người khác đã sớm tức xì khói lỗ tai rồi. Bận long sòng sọc lên một hồi, chỉ thiếu rú còi cảnh sát lên mà thôi! Nếu như Lôi Tuấn Vũ không trấn tĩnh, tương đối phối hợp như vậy, thì chỉ e là sẽ xảy ra một hồi huyết chiến cũng nên!
"Được rồi được rồi! Nếu không có việc gì thì tốt rồi! Mọi hiểu lầm đã được giải toả! Hai người mau chóng đến cửa hải quan làm thủ tục đi, máy bay sắp bay rồi đó! Tiểu thư à, về sau muốn báo cảnh sát nhất định phải thận trọng hơn nhé, cô kêu ầm ĩ lên là kẻ sát nhân, kẻ
sát nhân một hồi, cô thì vui vẻ, nhưng chúng tôi bận rộn suốt một tiếng đồng hồ đó nha!
Nếu cặp vợ chồng nào cũng giống hai người thì tôi chắc bị nhồi máu cơ tim mất thôi!" Viên cảnh sát kia còn khoa trương vỗ vỗ vào ngực mình mấy cái.
Lãnh Tử Tình vội đứng lên xin lỗi. Trời ơi! Mất mặt chết thôi! Cô cúi gằm xuống đi theo sau Lôi Tuấn Vũ.
Văn Quang Nhiễm rốt cuộc cũng đứng được thẳng người lên, theo hai người nọ đi ra khỏi phòng cảnh vụ.
Lãnh Tử Tình tuy rằng không mang theo đồ đạc gì, nhưng Lôi Tuấn Vũ giống như ảo thuật gia, biến ra một chiếc va-li, còn có một chiếc túi xắc tay. Hắn đưa túi cho cô, một câu cũng không nói không rằng. Lãnh Tử Tình kéo khoá túi ra, nhìn thấy chứng minh thư, ví tiền, di động của cô, tất cả đều ở bên trong. Cái túi này… là của cô sao?
Người đàn ông kia mặt mũi vẫn sầm sì. Lãnh Tử Tình ngoan ngoãn đi theo sau Lôi Tuấn Vũ, không dám hó hé nửa lời. Cô giờ đầu óc đang rối bời. Mỗi bước đi lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn một chút! Người đàn ông kia vậy mà lại chính là Lôi Tuấn Vũ, là người chồng trong tờ chứng nhận kết hôn của cô! Trời ạ, làm sao bây giờ? Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý a! Cô phải đối mặt với người chồng còn sống này ra sao đây? Nếu Kiều Chi Ảnh lừa cô, vậy rốt cuộc cô là ai? Chồng cô là người như thế nào? Cuộc hôn nhân của họ ra sao?
"Ừm, chuyện đó…" Lãnh Tử Tình thật sự có rất nhiều lời muốn nói.
"Có gì thì lên máy bay rồi nói sau." Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nói, ngữ điệu hoàn toàn là trách móc. Hắn chưa truy cứu chuyện cô coi hắn là kẻ sát nhân đã là rộng lượng lắm rồi.
Đến cửa hải quan, Lôi Tuấn Vũ kéo Lãnh Tử Tình, để cô đi lên phía trước, giống như sợ cô trốn mất vậy. Còn hắn thì kéo va-li đứng đợi ngay sau cô.
"Sao vậy? Anh…" Lãnh Tử Tình đột nhiên phát hiện trong tay Lôi Tuấn Vũ cũng cầm vé máy bay và hộ chiếu. Sao, anh ấy cũng phải đi công tác ư?!
"Đến lượt em kìa!" Lôi Tuấn Vũ giục cô.
"Đợi tôi với, Vũ, ông thật đúng là qua sông đoạn cầu mà!" Văn Quang Nhiễm lấy vé lên máy bay, vội vàng chạy tới.
"Ông làm cái gì vậy?" Lôi Tuấn Vũ tức giận hỏi.
Văn Quang Nhiễm cười tủm tỉm: "Sao nào? Tôi làm gì ông không nhìn ra được sao? Lôi tổng của tập đoàn Kiêu Dương đã ra mặt rồi, tôi là chủ nhà không thể không đi phụng bồi nha!"
"Hừ!" Lôi Tuấn Vũ xì một tiếng, trừng mắt lườm Văn Quang Nhiễm. Đúng là sợ thiên hạ không loạn mà! Hắn đến để xem trò vui thì có!
"Tiểu thư, trong túi có máy tính xách tay không ạ?" Nhân viên ở bộ phận kiểm an nhắc nhở
Lãnh Tử Tình.
"A? Không…" Lãnh Tử Tình theo phản xạ có điều kiện bật trả lời. Cái túi này Lôi Tuấn Vũ
vừa đưa cho cô, cô đúng là chưa xem kỹ, chỉ thấy bên trong có gì đó hơi nặng mà thôi.
"Có!" Lôi Tuấn Vũ thay cô trả lời, trực tiếp mở khoá kéo túi, lấy ra một chiếc laptop.
Trời ạ! Mất mặt quá! Trong túi mình có gì không mình cũng không biết! Cô lén liếc sang nhìn cô nhân viên kiểm soát kia, cô gái nọ cũng ngơ ngác nhìn cô. Chẳng qua chỉ là cái máy tính thôi, sao phải che che đậy đậy thế?
Lãnh Tử Tình không khỏi thở dài, haizzz! Cô hôm nay đúng là không ngóc đầu lên được!
Cô đi vào bên trong, Lôi Tuấn Vũ cũng theo sau cô.
Lãnh Tử Tình nhìn hắn kéo va-li đi về phía mình, lại tiện tay cầm lấy túi xách của cô sải bước đi về cửa lên máy bay số chín. Mà cô thì chỉ đành rảo bước đuổi theo. Trên loa không ngừng nhắc nhở mọi người, máy bay của họ sắp cất cánh, nhắc khách hàng đến cửa lên máy bay để xếp hàng.
Cũng may không phải là xa lắm. Giám đốc Lâm đứng ở cửa số chín, đang ngó nghiêng, vừa nhìn thấy họ lập tức vẫy tay, ý bảo họ mau lên một chút.
Lãnh Tử Tình cũng chạy theo Lôi Tuấn Vũ, cô nhìn thấy đoàn của họ rồi. Đoàn của họ đang bắt đầu xếp hàng lên máy bay. Không biết bọn họ có biết màn trình diễn nực cười của cô ngoài kia không. Haizzz! Mấy ngày du lịch này cô làm sao dám ngẩng mặt lên nhìn người ta đây?
"Này! Lôi Tuấn Vũ!" Dưới tình thế cấp bách, Lãnh Tử Tình không quản được nhiều như vậy!
Cô kéo kéo áo của Lôi Tuấn Vũ đang đi phía trước.
Lôi Tuấn Vũ đi chậm lại quay đầu nhìn cô.
"Liệu có thể đừng nói với bọn họ chuyện vừa rồi được không?… Còn có… còn có mối quan hệ của chúng ta… tôi…" Lãnh Tử Tình ấp úng, xấu hổ quá đi!
Lôi Tuấn Vũ nhìn thẳng cô chăm chú, không nói năng gì, đi về phía nhân viên ở cửa lên máy bay, đưa vé máy bay cho người ta.
Ánh mắt hắn là sao vậy nhỉ? Rốt cuộc là có được hay là không, cũng phải nói một câu đi chứ! Sắp lên máy bay rồi, nếu mọi người hỏi thì cô phải trả lời sao đây?
"Này! Lôi Tuấn Vũ! Lôi tiên sinh… Lôi tổng tài…"
"Gọi Tuấn Vũ đi!"
"Hả?"
"Gọi Tuấn Vũ đi!" Lôi Tuấn Vũ đi rất nhanh trong hành lang dẫn ra máy bay, chiếc va-li bị
kéo lê trên hành lang phát ra tiếng bánh xe cồm cộp, làm cho giọng nói của hắn không được rõ ràng lắm.
"A, vậy… Tuấn Vũ! Lời tôi nói lúc nãy, anh có nghe được không?"
"Ừ!"
"Hả, cái gì cơ? Anh nói cái gì?" Lãnh Tử Tình sốt ruột muốn đuổi theo Lôi Tuấn Vũ, lại vấp vào chiếc va-li suýt ngã.