Chương : 159
Máy bay hạ cánh, Lãnh Tử Tình mới biết cùng đi với bọn họ còn có một hướng dẫn viên du lịch, họ Mộng, sẽ đi du lịch cùng với bọn họ. Cô ta là một cô gái dịu dàng, nếu cô ta không nói lời nào, bạn tuyệt đối sẽ không biết đến sự tồn tại của cô ta.
Một đoàn mười hai người tụ tập lại với nhau, hướng dẫn viên Mộng giải thích với mọi người tại sao máy bay lại dừng ở Thượng Hải, mà không phải là Quế Lâm. Bởi vì chuyến du lịch này của bọn họ nghe nói là ở Quế Lâm - Quảng Tây, Vịnh Hạ Long – Việt Nam …, sắp xếp hành trình 7 ngày. Nhưng máy bay lại dừng ở sân bay Phổ Đông – Thượng Hải. Hành lý đều phải lấy xuống, nói là phải chuyển máy bay, hơn nữa còn chuyển cả sân bay.
Lãnh Tử Tình rõ ràng phát hiện mấy người mà cô béo giới thiệu với mình đều đang ở đây!
Ngoại trừ Lôi Tuấn Vũ, còn có Tô thon thả, bảo vệ Hồ đẹp trai, người đẹp miệng rộng bộ phận buồng phòng An Lạc Nhi, búp bê sứ bên đại sảnh Doãn Thiến, thợ trang điểm tóc Trang Ngạo Nhiên, huấn luyện viên thể hình Khang Huy, Phương Khiết và bác sỹ chăm sóc sức khỏe Thời Kính Nhiên, còn có giám đốc Lâm Địch Phi, chủ tịch hội đồng quản trị Văn Quang Nhiễm.
"Ai chà, làm kiểu gì không biết?! Lúc đến rõ ràng đã nói là đi chuyến bay thẳng! Thế này gọi là gì!" Tô thon thả nhỏ giọng càu nhàu, ngại Văn Quang Nhiễm đang ở đây, nên cô ta mới không dám làm càn.
Bảo vệ Hồ đẹp trai ở bên cạnh lấy khuỷu tay khẽ huých cô ta, đánh mắt sang cô ta, cô ta thấy Văn Quang Nhiễm dường như đang nhìn về bên này, liền bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Hướng dẫn viên Mộng bày ra nụ cười hỗi lỗi: "Xin lỗi, chủ tịch Văn, thực sự xin lỗi! Chúng tôi không mua được vé bay thẳng, chỉ có thể làm phiền mọi người trước! Bởi vì các vị đến muộn, tôi không kịp giải thích với mọi người. Chúng ta hiện giờ phải chuyển máy bay, các vị
xem có cần đến đại sảnh nghỉ ngơi một lát không?"
Văn Quang Nhiễm nhìn đoàn người, không trả lời, ngược lại là hỏi Lâm Địch Phi: "Giám đốc Lâm, ý của anh thế nào?"
Lâm Địch Phi bất đắc dĩ, lúc này Văn Quang Nhiễm thật là biết làm người. Anh ta là chủ tịch lại không lên tiếng, lại để cho một giám đốc bộ phận là anh quyết định. Có trời biết, cái người này làm sao có tâm tình đi du lịch chứ?! Anh ta cũng phải chưa từng đến! Có phải là có cái xương nào mọc nhầm chỗ rồi không! Lúc nhìn thấy anh ta ở cửa máy bay, Lâm Địch Phi còn tưởng rằng mình bị hoa mắt!
"Ừm!" Lâm Địch Phi nghiêm túc hỏi, "Hướng dẫn viên Mộng, máy bay đến Quế Lâm của chúng ta mấy giờ cất cánh?"
"À, năm giờ." Hướng dẫn viên Mộng lập tức trả lời.
"Năm giờ… Vậy thì chúng ta đến chỗ Hồng Kiều trước rồi tính sau!" Lâm Địch Phi đề nghị.
Văn Quang Nhiễm lập tức lên tiếng đồng ý: "Được, vậy đến sân bay Hồng Kiều trước. Hướng dẫn viên Mộng sắp xếp đi! Tôi phải tuyên bố trước, trưởng đoàn của chúng ta là giám đốc Lâm Địch Phi, tôi chỉ đến để đi du lịch thôi, không cần hỏi ý kiến của tôi. OK?"
Lâm Địch Phi không khỏi lườm anh ta một cái. Không cần hỏi ý kiến của anh ta. Nói thật khéo, anh ta cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao? Có người không hỏi ý kiến của chủ tịch, lại dám tự tiện quyết định sao? Anh ta cho rằng anh ra rất nho nhã sao?! Lý luận chó má! Xem ra chuyến đi này anh mệt rồi đây! Không phải nói về thân thể, mà là về tinh thần!
"Vậy được rồi, mọi người đi theo tôi!" Hướng dẫn viên Mộng tươi cười vẫy tay, một tay cầm cờ, trên đó viết mấy chữ "Du lịch giao thông", một tay kéo va ly nhỏ màu đỏ, trang phục gọn gàng trông thật chuyên nghiệp.
Mọi người liền nhất loạt đi theo. Lãnh Tử Tình sợ mọi người biết được quan hệ của cô và Lôi Tuấn Vũ, bước nhanh mấy bước, theo sát hướng dẫn viên Mộng, cách xa Lôi Tuấn Vũ và Văn Quang Nhiễm.
"Lãnh Tử Tình phải không? Xin chào, tôi là Doãn Thiến, rất vui được quen biết cô! Cô nói tiếng Pháp rất lưu loát." Búp bê sứ bên đại sảnh Doãn Thiến đuổi theo cô, đi bên cạnh cô.
Trong ngữ khí lộ ra ý tán thưởng cô.
Lãnh Tử Tình liếc mắt quan sát cô ta, phát hiện cô ta hoàn toàn khác với vẻ trang điểm trước kia. Bỏ đi bộ đồng phục, cô ta mặc một bộ quần áo bò rộng rãi, tóc dài chấm vai, rất có phong cách.
"Xin chào! Quá khen rồi! Múa rìu qua mắt thợ mà thôi!" Lãnh Tử Tình nhìn cô ta cười cười, cô gái này mang lại cho người ta cảm giác rất chân thật, không có gì vụ lợi.
"Đừng khiêm nhường, hôm khác có cơ hội cô phải dạy tôi nhé! Tôi cũng muốn giống như cô, ít nhất cũng nghe hiểu được Văn tổng nói cái gì." Khi nói những lời này, Doãn Thiến còn không yên tâm quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Văn Quang Nhiễm và Lôi Tuấn Vũ ở cách rất xa, mới yên tâm.
"Ha ha, được." Lãnh Tử Tình cười. Xem ra cô gái này là một người thật phóng khoáng, cô ta không hề che giấu sự ái mộ của mình đối với Văn Quang Nhiễm, đúng vậy. Vẫn thường nói ai cũng có lòng yêu cái đẹp. Văn tổng xuất sắc như vậy, bọn họ hâm mộ là lẽ tự nhiên, dù sao cũng là một thời tuổi trẻ mà! Cũng như cô… Không không không! Sao lại nghĩ đến Lôi Tuấn Vũ rồi? Bọn họ hiện giờ cái gì cũng không phải! Đúng, cái gì cũng không phải!
"Ai da, có người thật sự là có phúc đó! Mới đến có một ngày đã vớ được cơ hội tốt được xuất ngoại rồi!" Tô thon thả lôi kéo An Lạc Nhi bên cạnh nói.
"Cô nói ai vậy? Cái cô Lãnh Tử Tình đó hả? Người ta nói tiếng Pháp thật lưu loát, không phải cũng có thực lực sao?" An Lạc Nhi nhớ lại cảnh thi đấu.
"Cái gì chứ! Tôi thấy đều là do chủ tịch nhân từ, muốn cho bộ phận vệ sinh một cơ hội! Nếu không, bọn họ ngay cả tư cách dự thi cũng không có. Là cô không biết đó thôi, tôi nghe nói, cái cô Lãnh Tử Tình đó cái gì cũng không biết làm! Chúng ta ai mà không từng qua năm cửa, chém sáu tướng (điển tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ý nói đã từng lăn lộn vất vả), rất tinh thông nghiệp vụ! Nhân viên vệ sinh không biết dọn vệ sinh, thế thì gọi gì là nghiệp vụ tốt chứ?! Chỉ dựa vào điều này, thì cô ta căn bản đã không đạt tiêu chuẩn rồi!" Tô thon thả cố ý tăng cao âm lượng, thực ra cô ta là đang nói cho Lãnh Tử Tình nghe.
"Này này, bà cô của tôi ơi, cô nói nhỏ một chút. Cẩn thận kẻo người khác nghe được." Yên Lạc Nhi gấp gáp, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tô thon thả vừa nghe thấy vậy, thanh âm lại càng lớn hơn!
"Tôi muốn để cô ta nghe được đấy! Có gì ghê gớm đâu!" Tô thon thỏ uốn éo vòng eo, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu phấn hồng, tất dài màu đen ôm lấy đôi chân mảnh khảnh, giày cao gót nện trên nền đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang giòn. Đúng là dáng vẻ
của một phụ nữ hiện đại. Nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác có chút lạnh lẽo, dù sau mùa này… lại còn là màu phấn hồng, thật chẳng biết ra sao!
Doãn Thiến ở bên cạnh nghe không nổi nữa, lôi kéo Lãnh Tử Tình nói: "Này, Tử Tình, tôi nghe nói trong số chúng ta có một người có quan hệ rất tốt với giám đốc Lý, nghe nói nếu không phải là giám đốc Lý, thì người đó sớm đã bị sa thải rồi!"
Lãnh Tử Tình ngơ ngác nhìn Doãn Thiến nháy mắt với mình, lập tức hiểu ra ý đồ của cô ta.
Vì thế, rất phối hợp mà cười, nói: "Đúng, tôi hình như cũng có nghe nói vậy!"
Cô tự nhận mình không phải là người lương thiện gì! Bởi vì nói ra câu này, trong lòng lại thấy vui sướng đến vậy!
"Đúng vậy đúng vậy! Tôi thật chướng mắt với cái loại dựa vào người khác, dựa vào người ta che chở mới có cơ hội. Chà! Thật là đáng thương!" Doãn Thiến cố tình than thở.
"Này! Cô nói ai vậy!" Tô thon thả tức giận to tiếng với với Doãn Thiến.
Doãn Thiến làm ra vẻ không hiểu, mở to đôi mắt vô tội, nói: "Ơ! Cô cũng biết là có người đó hả? Là ai thì tôi không rõ! Hình như là người của bộ phận ẩm thực các cô đó? Bộ phận ẩm thực của các cô có mình cô thôi sao?"
"Cô! Cô ngậm máu phun người!" Tô thon thả tức đến mức dậm mạnh chân, xông đến muốn túm lấy Doãn Thiến.